Trùng Sinh Chi Kiều Kiều (Kiều Kiều Trọng Sinh)

Chương 60: Hôn lễ định tại một năm sau




hiện tại Kiều ba là quản lý của công ty vận tải, ngày ngày đều rất bẩn rộn, dù cho cả nhà dì Kiều Kiều đến đây, ông vẫn chưa thể về được. Bạn nhỏ Kiều Mộc sang nhà bạn làm bài tập từ sáng cũng chưa trở về. Kể từ hôm được nghỉ, Kiều Mộc cả ngày đều không thấy mặt ở nhà.

Chồng của dì Kiều Kiều là một người nói nhiều, uống thêm chút rượu thì càng như vậy, khí thế của ba người cao ngút trời. Kiều Kiều thấy Dương Quấn Phong buồn chán ở một bên nên để cho thằng bé vào phòng lên mạng.

Còn mình thì cầm một quyển sách tiếp tục đọc.

Chạng vạng tối tiểu Mộc về nhà thấy gia đình dì thì nhiệt tình xông tới, tính tình con bé với Kiều Kiều không giống nhau, nịnh nọt cái gì, nịnh nọt ai, con bé đã thành thói quen, Kiều Kiều nhìn em gái của mình, cảm thấy đúng là giả quá! Nhưng đó là trẻ con! Làm cái gì đều đáng yêu.

"Tiểu Mộc à, hôm nay em với chị sang nhà Giang Phóng ngủ nhé". Trong nhà không có chỗ ngủ cho nhiều người như vậy.

Mặc dù dì Kiều Kiều và Kiều mẹ không thường xuyên gặp nhau, nhưng hai bên vẫn thường xuyên liên lạc qua lại, nên cũng biết rõ chuyện giữa Kiều Kiều và Giang Phóng.

"Chị, này - -" dì Kiều Kiều lo lắng như vậy không tốt lắm, sợ người ta nói xấu.

"không có việc gì. Được rồi, các con ăn xong rồi dọn dẹp một chút thì qua đó đi. Gọi điện cho cha các con, hỏi xem ông ấy có về nhà ăn tối được không". Khẩu khí của Kiều mẹ không tốt lắm, hôm nay vợ chồng dì Kiều Kiều đến đây, nếu như Kiều ba liên tục không thấy mặt, cảm giác của Kiều mẹ không được tốt.

Kiều mẹ đang nói chuyện với vợ chồng dì thì nghe thấy tiếng mở cửa, Kiều ba đã trở lại.

Kiều Kiều nghĩ, vậy không cần gọi điện thoại rồi.

Mấy năm này Kiều ba đã không còn là người chậm chạm, ở đơn vị còn bị người khác dẫm dưới chân nữa. Công tác bên cạnh Giang Hải Dương nhiều năm như vậy, hiện tại ông là tổng quản lý của công ty vận tải, nên ông trở nên khéo đưa đẩy hơn rất nhiều.

Nhìn Kiều ba và chồng dì Kiều Kiều trò chuyện với nhau thật vui vẻ, Kiều Kiều dắt Kiều Mộc sang nhà Giang Phóng.

cô đã gọi điện thoại trước cho Giang Phóng rồi, Giang Phóng nghe nói đên nay cô muốn đến nhà hắn thì rất là vui vẻ.

Nghĩ đến cái người không biết xấu hổ này, Kiều Kiều cười khẽ, cô cũng không tin, có tiểu Mộc ở đây hắn dám làm chuyện gì.

Thời điểm hai người tới, Giang Phóng vẫn chưa về, Giang Viễn cũng là vừa vặn vào cửa, xem ra có quan hệ tới chuyện Kiều Kiều muốn sang đây, nếu không người này sẽ không trở về sớm như vậy. hiện tại thỉnh thoảng Giang Viễn cũng sẽ đến công ty giúp chút chuyện.

"Kiều Kiều, tiểu Mộc. Mau vào".

"Cậu cũng mới trở về hả?"

"Ừ, Kiều Kiều, để tớ đưa cho cậu một chùm chìa khóa nhà nhé, tránh cho đến lúc cậu đến đây lại không có ai ở nhà". Giang Viễn đề nghị.

Kiều Kiều lắc đầu, cô không cần như vậy đâu! Nhiều cái không hay!

"Cậu không đồng ý vậy để tớ bảo anh nói với cậu, dù sao nhất định cậu cũng phải cầm lấy. Tớ thấy, phải anh trai ra tay mới có thể thu thập được cậu". Giang Viễn lầm bầm.

Kiều Kiều nghe thấy bất đắc dĩ lắc đầu, cái đứa nhỏ này!

"Em muốn lên mạng". Lúc ở nhà, Kiều mẹ không cho tiểu Mộc lên mạng, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến học tập của con bé. Giờ ở ngoài, đương nhiên Kiều Mộc sẽ không bỏ qua cơ hội rồi.

"anh Giang Viễn, em muốn ăn kem".

"Trong tủ lạnh có, tự mình ra lấy đi. Cũng lấy cho anh với Kiều Kiều mỗi người một cái".

"Vâng!" mỗi lần Kiều Mộc tới Giang gia ở, đều đặc rất vui vẻ, theo lời Kiều Kiều nói là làm sao có thể mất hứng đây? Tùy tiện chơi, tùy tiện ăn, còn không ai quản lý, cuộc sống như vậy, sợ là trong lòng đứa nhỏ nào cũng đều thích đấy?

Bởi vì hôm nay Kiều Kiều muốn tới, Giang Phóng nói về nhà sớm, nhưng cũng phải hơn tám giờ mới về tới nhà, nhìn sắc mặt Giang Phóng, Kiều Kiều biết gần đây hắn mệt muốn chết rồi.

"Rất mệt đúng không? đã ăn cơm chưa?"

"Ở công ty đã ăn qua một chút rồi". Vốn Giang Phóng cũng không cần phải mệt mỏi như vậy, nhưng Giang Hải Dương quyết tâm muốn đem hắn bồi dưỡng thành người nối nghiệp, cũng vì để cho hắn quen thuộc vận hành của công ty, nên đương nhiên giờ hắn phải bận rộn hơn người khác nhiều, nhưng Giang Phóng cũng an ủi mình, tiếp nhận sớm một chút thì sau này sẽ khôngcần bận rộn thế này nữa, vừa vặn, dù sao hiện tại Kiều Kiều mỗi ngày đi học, cũng bận đến chết người. Nếu không, không có thời gian cùng Kiều Kiều, Giang Phóng vẫn cảm thấy trong lòngkhông thoải mái.

"Để em xoa bóp cho anh nhé?" Giang Phóng dựa lên ghế sofa, nhìn ra được, hắn rất mệt mỏi.

"Vợ anh đúng là săn sóc". Giang Phóng liền hôn một cái lên bàn tay nhỏ đang đặt trên vai.

Kiều Kiều đánh nhẹ hắn một cái."Đàng hoàng một chút".

"Làm việc cũng phải chú ý một chút, đừng để thân thể quá mệt mỏi. Cũng đừng tưởng thân thể trẻ khỏe thì không cần lo. anh nhìn anh xem, ngày ngày mệt mỏi".

"không có việc gì, anh bận rộn trong thời gian này thôi, trước kia còn oán trách cha, hiện tại chính mình bận rộn mới biết được, có đôi mình không thể quyết định được, những thứ ngổn ngang này nếu để đấy sẽ dồn thành một đống lớn. Đợi anh quen với công việc thì ổn rồi".

"Vâng". Kiều Kiều tiếp tục xoa bóp cho Giang Phóng, cô đứng ở sau lưng Giang Phóng, cũng hoàn toàn không ngăn cản người này động thủ động cước, Kiều Kiều biết phải nói gì, mệt mỏi thành cái dạng này rồi, còn động thủ động cước. Người này sắc tâm không giảm a!

"Bảo bối, ngày kia em phải đi học à?"

"Đúng vậy!"

"Ai, thêm một năm nữa, thêm một năm nữa, chờ em tốt nghiệp trung học, chúng ta liền đính hôn". Giang Phóng nói đâu đâu.

Sinh nhật Kiều Kiều ở tháng mười, ban đầu nói khi cô qua sinh nhật mười tám tuổi thì mới đính hôn, nhưng Giang Phóng lại đổi ý, nói lúc ấy cô phải đi học, đính hôn cũng phải chuẩn bị nhiều thứ, không bằng khi cô tốt nghiệp trung học được nghỉ dài thì đính hôn luôn.

Giang gia là gia đình làm ăn buôn bán, nên vẫn rất thích các con số may mắn như sáu tám, Giang Phóng cùng Giang Hải Dương đã bàn qua, định tháng sáu sang năm sẽ tổ chức. Kiều Kiều lặng im.

Mặc dù Kiều Kiều là người trong cuộc, nhưng lại không có người nào trưng cầu ý kiến của cô, bình thường toàn là Giang Phóng và Giang Hải Dương quyết định xong thì tìm Kiều ba. Có điều tính tình Kiều Kiều cũng vui mừng thanh nhàn, dù sao đều là chuyện sớm hay muộn.

Phỏng đoán ngoại trừ gì gì kia thì ở những phương diện khác, Kiều Kiều chưa tính là một người rối ren.

"Vợ, em thật tốt".

"Em đối tốt với anh cũng không phải ngày một ngày hai, giờ anh mới phát hiện ra sao?"

"Vợ của anh, bảo bối của anh".

Kiều Mộc đi ra lấy hoa quả, thấy hai người dính lại với nhau, rùng mình một cái, tặc tặc, lúc nàothì nó thấy qua cái bộ dạng này của anh Giang Phóng? Vẻ mặt nịnh nọt nhìn chị gái mình, lại còn vợ lại còn bảo bối.

Giang gia có một gian phòng khách, Kiều Kiều có nhiều đồ đều để ở trong đó, xem đã mườimột giờ, Kiều Kiều mang Kiều Mộc đi ngủ, nên biết, nếu không sử dụng biện pháp mạnh thìnhất định đứa nhỏ này sẽ chơi thâu đêm.

"Chị, cho em chơi một lát nữa đi, chị, chị là chị ruột của em, van chị ~" Kiều Mộc dắt Kiều Kiều tay vặn vẹo.

"không được, nhanh lên, nếu không chị gọi điện thoại cho mẹ nhé". Kiều Kiều là không quản được Kiều Mộc, bất quá, Kiều mẹ này tôn đại phật mặc kệ khi nào thì mang ra đến đều là dùng tốt tích.

"Được rồi được rồi. Thiệt là, sao chị không bồi chồng chị xoa bóp lâu một chút?" Kiều Mộc đô đô.

Kiều Kiều bật cười, cô là 8x, Kiều Mộc là 9x, hoàn cảnh lớn lên không giống nhau, từ nhỏ côlớn lên ở nông thôn, còn Kiều Mộc lại sống ở thị trấn Dân Giang nhiều hơn, có thể thấy được đứa nhỏ này và cô có nhiều thứ khác nhau. Nhìn bình thường Kiều Mộc giống như một tiểu đại nhân, Kiều Kiều luôn không ngừng cảm khái.

"Đúng vậy, em cũng không biết bồi chồng em lâu một chút" Giang Phóng ỷ ở trên cửa, nhìn Kiều Kiều, trêu chọc.

"Chán ghét, mau trở về phòng tắm rửa đi ngủ đi, đã muộn rồi, mệt mỏi còn không biết nhanh nghỉ ngơi". Kiều Kiều đẩy Giang Phóng.

"Ha ha, được rồi, anh đi còn không được sao? Tiểu Mộc em nghe lời". Trước khi đi Giang Phóng không quên dặn dò Kiều Mộc, phải nói người mà bạn nhỏ Kiều Mộc tiểu sợ, ngoại trừ Kiều mẹ, chính là Giang Phóng. không phải đơn thuần bởi vì Giang Phóng cho con bé nhiều tiêu vặt, chủ yếu vẫn là do khí chất của Giang Phóng, ngoài Kiều Kiều, người bình thường ai cũng sẽ thấy Giang Phóng rất khó tiếp xúc. Lạnh như băng, còn hung dữ.

Khí trời quá nóng, ngủ không được bao lâu Kiều Kiều liền tỉnh lại, nhìn thoáng qua Kiều Mộc, Kiều Kiều không mở đèn mà cứ thế đứng dậy ra phòng khách rót nước uống.

"Kiều Kiều ~ "

Kiều Kiều hơi giật mình, quay đầu lại nhìn hóa ra là Giang Phóng.

"Sao anh còn chưa ngủ?"

"anh đang ngủ thì nghe thấy tiếng mở cửa". Giang Phóng đi đến ôm Kiều Kiều kéo đến phòng mình.

Kiều Kiều từ chối: "anh đừng như thế, để cho tiểu Mộc biết em sẽ mắc cỡ chết? Hơn nữa, lần trước giữa chúng ta có ước pháp tam chương mà? Trước đính hôn không cho phép làm loạn". Sau khi trở lại Kiều Kiều cùng Giang Phóng nói chuyện một lần, cô bây giờ còn đang học cao trung, còn chưa trưởng thành, một khi có chuyện gì xảy ra, cô không thể để cha mẹ cô mất mặt được. cô đáng ứng sau khi đính hôn tất cả đều nghe hắn, lúc ấy Giang Phóng cũng đã đáp ứng.

"anh cũng có muốn làm loạn đâu, không cho anh ăn thịt cũng không cho anh ăn canh thịt luôn sao? anh ôm một cái, sờ sờ một cái không được sao?" Giang Phóng đương nhiên trạng, đem Kiều Kiều kéo vào phòng của mình.

Trong gian phòng mờ tối có đôi nam nữ trẻ tuổi và bầu không khí mê loạn.

"Ân ~ bảo bối, dùng sức, dùng sức, ngoan ~" vào nhà Giang Phóng liền đem tay Kiều Kiều bỏ vào tráng kiện của mình, cả người tựa vào đầu giường, vẻ mặt thỏa mãn.

Kiều Kiều thấy bộ dạng này của hắn, trên tay dùng sức một chút, vốn là muốn cho hắn khôngthoải mái, ai biết hắn lại thoải mái thẳng cổ họng nói: "Ngoan, đúng rồi, cứ như vậy ~ em đúng là tâm can của anh ~ "

Hai má Kiều Kiều hồng hồng tiếp tục phục vụ cho hắn, trong lúc nhất thời, trong phòng giọngnói dâm mỹ nổi lên bốn phía, Kiều Kiều không nhiều lời, ngoan ngoãn phục vụ cho hắn, trông cậy vào vị đại gia này thỏa mãn sẽ buông tha cô.

Giang Phóng cúi đầu rên lên một tiếng, hắn phóng thích trên tay Kiều Kiều.

"Kiều Kiều, em thật xinh đẹp". Giang Phóng nói xong, cúi đầu, nhẹ nhàng ấn lên trán Kiều Kiềumột nụ hôn, khiến cho thân thể Kiều Kiều khẽ run rẩy, Giang Phóng hôn hết liền ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú đôi mắt Kiều Kiều, Kiều Kiều bị hắn làm chi vội vàng khó nhịn, vội vàng tránh tầm mắt.

"Ha ha." Giang Phóng thấy bộ dạng này của Kiều Kiều, cúi đầu, mút lấy lông mi dài của cô, rồi lại dây dưa hai cánh môi anh đào của cô.

Trong tay Kiều Kiều còn có "Đồ" của hắn đây, còn chưa biết xử lý như thế nào, thì lại bị hắndây dưa.

Giang Phóng hôn không đã ghiền, lại dùng tay vuốt ve bộ ngực của Kiều Kiều, nhìn chăm chú khuôn mặt tà tứ của Giang Phóng, Kiều Kiều mềm nhũn nằm trong lòng hắn...