Trùng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn

Chương 6




Lục Quân Cường xấu hổ cười cười: "Không phải em... là của Ngô Hạo, em... em mới hút có một lần thôi." Lục Khôn Đức tức tới mức mặt mũi trắng bệch, giật điếu thuốc khỏi tay Lục Quân Cường ném đi, nói: "Em cho rằng anh là thằng ngốc à! Tự mình nói, bắt đầu hút từ khi nào?"

Lục Quân Cường hiểu rõ tính tình Lục Khôn Đức, đành phải nói thật: "Bắt đầu từ nửa tháng trước, thật sự là chỉ khi nào khó chịu mệt mỏi em mới hút một điếu để lên tinh thần."

Lục Khôn Đức nhìn đứa em trai mười sáu tuổi đột nhiên không biết nên nói cái gì, ngày thường đều dựa vào em trai chiếu cố mình, giờ đột nhiên cảm thấy không có tư cách nói gì cả, vì nuôi sống mình mà bị áp lực tới mức phải hút thuốc để phát tiết, Lục Khôn Đức nhìn Lục Quân Cường, hốc mắt lập tức đỏ lên.


Lục Quân Cường hoảng sợ,nhưng không dám đụng vào Lục Khôn Đức, vội vàng nói: "Anh hai à em sai rồi, em tuyệt đối không hút thuốc nữa, một điếu cũng không, anh xem..." Lục Quân Cường xé nát nguyên một hộp thuốc lá, lại lấy bật lửa quăng xuống đất. Cậu do dự nhìn Lục Khôn Đức, bất an nói: "Anh... đừng giận nữa được không?"

Thấy cậu như vậy Lục Khôn Đức lại càng khó chịu, không thèm để ý đến cậu, biệt biệt nữu nữu dọn dẹp phần cơm thừa. Lục Quân Cường lại gần cẩn thận nhìn sắc mặt anh, cũng giúp dọn đồ, nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh không giận nữa?"

Lục Khôn Đức còn hơi không được tự nhiên, lại không biết nói như thế nào, đành phải gật gật đầu: "Thật không hút?"

Lục Quân Cường yên lòng, gật gật đầu.

Lục Quân Cường cầm đồ đưa Lục Khôn Đức về lớp học, tiết buổi chiều sắp bắt đầu rồi, Lục Khôn Đức do dự rồi vẫn nhịn không được nói: "Anh biết em khó, đều tại anh..." Lục Quân Cường ý bảo hắn không cần nói, tâm tư Lục Khôn Đức cậu đều hiểu, Lục Quân Cường bảo đảm nói: "Tâm tư của anh em đều hiểu được, là em không hiểu chuyện làm anh khó chịu, em sẽ không bao giờ hút thuốc nữa."


Lục Khôn Đức đỏ mắt gật đầu, Lục Quân Cường cười xua xua tay bảo anh mau trở về lớp, lại ở cửa nhìn trong chốc lát rồi mới đi.

Lục Quân Cường trở lại tiệm cơm, bởi vì chuyện lúc trưa nên cảm thấy có chút buồn bực. Lạnh mặt cầm sổ sách xem, tiền lời tính không tệ, Lục Quân Cường lại nhìn đơn nhập hàng , ghi lại từng phần tiền vào một quyển sổ mật.

Lý Thanh đứng một bên nhìn, cảm thấy Lục Quân Cường tâm tình không tốt, nhỏ giọng hỏi: "Ông chủ... mới vừa đưa cơm cho anh trai về hả?"

Ngô Hạo ở một bên đang ở quét rác, nghe thấy Lý Thanh nói chuyện nhịn không được thở dài trong lòng, nghĩ thầm cái con bé này sao hay đụng phải họng súng quá vậy, ông chủ đưa cơm cho anh trai về liền trầm mặt, rõ ràng là lúc đó đã xảy ra chuyện không thoải mái với anh trai, giờ lôi ra không phải sẽ làm người ta thấy bực hay sao.


Lục Quân Cường ngẩng đầu, diện vô biểu tình nói: "Trước khi đi không phải tôi đã nói là đi đưa cơm cho anh tôi sao, hỏi lại cái gì?"

Lý Thanh vẫn không nhận ra được Lục Quân Cường đang dằn bực bội xuống, tự cho là thông minh cười nói: "Tôi đoán... cậu cãi nhau với anh cậu hả?"

Lục Quân Cường: "......"

Ngô Hạo lệ rơi đầy mặt.

Lục Quân Cường hơi hơi nhíu mày,thu thập lại sổ sách, đứng dậy nói: "Không có." Lục Quân Cường tới phòng bếp muốn cùng Lý sư phó thương lượng thời gian chuẩn bị đồ ăn mỗi ngày, Lý Thanh lại theo lại còn muốn nói thêm, Ngô Hạo tranh thủ Lục Quân Cường không chú ý lập tức kéo Lý Thanh trở về.

Ngô Hạo nhìn Lý Thanh thở dài thườn thượt: "Thanh à... Em kêu anh phải nói gì với em thì mới tốt đây?"

Lý Thanh nháy đôi mắt giản dị thuần khiết.

Ngô Hạo bị chọc giận bật cười, hỏi: "Tốt nghiệp xong em chưa từng đi làm à?" Lý Thanh gật gật đầu, nói: "Lúc đó bận, em cũng không tìm được công việc thích hợp." Ngô Hạo nói thầm anh phỏng chừng em cũng không có xíu kinh nghiệm nào, nhỏ giọng nói: "Cho dù em chưa từng đi làm em cũng không thể quá không biết nhìn ánh mắt người khác chứ, em nhắc tới anh trai ông chủ làm gì?"
Lý Thanh bực mình, hỏi: "Em nhắc tới anh trai cậu ta thì sao chứ? Em còn muốn khuyên cậu ta kia kìa, đừng có cái gì cũng đều nghe theo anh ta, để em trai mình nuôi còn dám bày đặt làm bộ làm tịch." Ngô Hạo lập tức nhìn qua phòng bếp, nghĩ thầm may mắn Lục Quân Cường không có nghe được. Lạnh mặt hạ giọng nói với Lý Thanh: "Nếu em mà để vị bên trong kia nghe thấy được thì cậu ta trực tiếp cho em đi luôn, Lý sư phó có bênh cũng vô dụng!"

Lý Thanh theo bản năng che miệng lại, lại nhịn không được hỏi: "Sao vậy chứ, em không phải muốn tốt cho cậu ta sao..."

Ngô Hạo thở dài: "Em xem chúng ta này, tính cả em cùng Tiểu Ba mới tới, bốn người, chúng ta ngày thường có nói tới vị đó không ?" Lý Thanh nghĩ nghĩ, lắc đầu. Ngô Hạo nói tiếp: "Ngay cả Lý sư phó, nghe được ông chủ nói mua hộp đồ ăn là để đưa cơm cho anh trai cũng không dám nói thêm gì nữa, sao mà tới em thì to gan như vậy." Lý Thanh nói: "Gì chứ? Tại sao không thể nói tới?"
Ngô Hạo nhún nhún vai, nhỏ giọng nói: "Ông chủ nhỏ này của chúng ta trước kia cực khổ dữ lắm, bán bánh rán, mua bán sách cũ, buổi tối ở chợ đêm bán vỉa hè... Gì cũng đều kinh qua, lúc ấy ngại mình khó coi sợ người ta chê cười anh trai, cũng không cho ai nói bọn họ là anh em, lúc bày quán thấy anh trai cậu ta đều giả vờ không quen biết! Nhớ lại khi đó cảm thấy thật tàn nhẫn, đến bây giờ vẫn không vui khi nghe người ta nói tới anh mình."

Lý Thanh há to miệng: "Không phải đâu... Ông chủ lợi hại như vậy..."

Ngô Hạo bất đắc dĩ cười nói: "Lợi hại thì cũng là đứa trẻ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đều là ở trên đường kiếm miếng ăn như nhau, cho nên anh cùng Lý sư phó đều biết. Sau này tích cóp đủ tiền thuê cái tiệm cơm này, nhớ tình cũ nên kêu anh và Lý sư phó lại đây, tụi anh đều rất quý tình cảm của cậu ta, cũng nhớ kỹ cậu ta kiêng dè, tuy nói tình trạng hiện tại không tồi, nhưng đã thành thói quen không vui khi người khác nói tới vị kia, em không có việc gì thì đừng làm gì nghịch cậu ta!"
Lý Thanh xúc động gật đầu: "Em đã biết, nhưng mà... Em vẫn không rõ, không phải là anh cậu ta sao, ông chủ lại tốt với anh ta như vậy? Này còn hơn cha đau con nữa..."

Ngô Hạo cười cười: "Chúng ta không hiểu cũng không quản được, ông chủ đối xử chúng ta không tồi, không cần thiết vì chuyện này mà ném bỏ bát cơm. Tiền lương của tiệm ăn khác cũng không có cao như ở đây. Hơn nữa... anh luôn cảm thấy ông chủ sẽ không chỉ hoạt động ở phạm vi này thôi đâu, đi theo cậu ta thì không sai được."

Lý Thanh vẫn nghĩ không thông, Ngô Hạo lại dặn dò : "Đều mới tới giống nhau, Tống Tiểu Ba một câu dư thừa đều không có nói, còn em thì sao, lo mà đi làm điểm tâm đi."

Lục Quân Cường đi ra, Ngô Hạo Lý Thanh tự giác câm miệng, Lục Quân Cường vẫn lạnh mặt, ngồi ở quầy nguyên buổi chiều không hề nói chuyện.
Buổi tối Lục Quân Cường về nhà sớm, muốn làm nhiều món ăn dỗ Lục Khôn Đức.

Chuyện giữa trưa làm anh thiếu chút nữa khóc, giờ hảo hảo bồi thường một chút... Lục Quân Cường cười khổ, hiện tại cậu càng ngày càng sợ tay sợ chân, anh ủy khuất một chút là cậu nháo tâm suốt một ngày, về sau nếu muốn tìm cách làm anh tiếp nhận cậu, chỉ sợ thấy anh khổ sở thì chính cậu liền sẽ không tự giác mà thu tay lại luôn, Lục Quân Cường không dám nghĩ đến chuyện về sau, lần này muốn Lục Khôn Đức cùng cậu yêu nhau thì không thể nghi ngờ là khó càng thêm khó, chính bản thân Lục Quân Cường đã thay đổi, quá mềm lòng nên đã thua.

Lục Khôn Đức về nhà nhìn một bàn đồ ăn cùng với Lục Quân Cường vẻ mặt lấy lòng, không tự giác mà có chút chua xót.

Lục Khôn Đức giống như ngày thường ăn cơm đọc sách, không nói thêm gì. Buổi tối lúc đi ngủ Lục Khôn Đức do dự một chút, hỏi: "Tiểu Quân... Nếu không, ngủ cùng phòng với anh đi, phòng em không đón nắng, mấy ngày nay ẩm ướt..."
Lục Quân Cường cơ hồ cho rằng bản thân nghe lầm, khống chế được chính mình bình tĩnh, nói: "Không được, ảnh hưởng anh nghỉ ngơi thì không tốt."

Lục Khôn Đức nhỏ giọng nói: "Không ảnh hưởng, nếu em không muốn thì thôi vậy."

Lục Quân Cường cười nói: "Sao có thể không muốn chứ, để em đem đồ của em sang."

Khi Lục Quân Cường dọn chăn và gối vào trong phòng Lục Khôn Đức thì anh đã sắp ngủ rồi, chừa một bên của cái giường đôi cho cậu.

Lục Quân Cường tay chân nhẹ nhàng trải chăn ra rồi nằm lên, Lục Khôn Đức giật giật, Lục Quân Cường nhỏ giọng hỏi: "Anh hai còn chưa ngủ sao?" Lục Khôn Đức lắc đầu, nhẹ nhàng cọ sang hướng cậu, nhỏ giọng nói: "Mau ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm."

Trong bóng tối Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức, cậu không có lạc quan đến mức cho rằng Lục Khôn Đức kêu mình qua đây cùng nhau ngủ là động tâm với mình, anh chỉ là bởi vì chuyện buổi trưa cảm thấy áy náy với cậu, muốn dùng phương pháp như vậy kéo gần tình cảm anh em. Anh trai không giỏi ăn nói của cậu, chỉ biết dùng cách vụng về như vậy an ủi che chở tim cậu.
Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức ngủ say cơ hồ khống chế không được tình yêu của mình, anh trai thiện lương của cậu, anh trai đơn thuần của cậu.

Thời gian trôi qua cực nhanh, bất tri bất giác đã đến tháng sáu, thành tích thi thử của Lục Khôn Đức ba lần vẫn luôn cao, không xảy ra chuyện ngoài dự tính thì việc ghi danh đại học không có vấn đề.

"Anh hai, đã nghĩ xong muốn vào đại học nào chưa ?" Lục Quân Cường hỏi.

Bả vai Lục Quân Cường bị cọ có chút bụi, Lục Khôn Đức phủi phủi cho cậu. Gần tới thi đại học, sợ xảy ra vấn đề nên trường học không cho người ngoài đi vào, Lục Quân Cường năn nỉ hay hối lộ thuốc lá cho bác bảo vệ đều không được, đơn giản không đi cửa chính nữa, mỗi ngày vào từ hàng rào sân thể dục phía tây.

Lục Khôn Đức uống canh, không chút suy nghĩ nói: "Đại học Hưng Bang."
Hưng Bang đại học là trường đại học tốt nhất thành phố, cách nhà và tiệm của Lục Quân Cường đều rất gần. Lục Quân Cường yên lòng, nhưng vẫn hỏi: "Anh không muốn đi nơi khác sao?"

Lục Khôn Đức lắc đầu: "Đối với anh đại học này khá tốt, anh cũng không có nơi nào đặc biệt muốn đi."

Lục Khôn Đức tuy rằng nói như vậy Lục Quân Cường cũng biết là anh muốn tận lực tiết kiệm tiền, Lục Quân Cường tự nhiên hy vọng anh trai có thể học đại học gần nhà, cách mình càng xa thì nhiều chuyện càng dễ dàng thoát ly khống chế. Lục Quân Cường không hề nhiều lời, lẳng lặng nhìn Lục Khôn Đức ăn cơm.

Ngày 6 tháng 7 tới gần, mọi thí sinh đều giống nhau, xem trường thi, chuẩn bị, thi đại học...

Dù cho biết Lục Khôn Đức ôn tập không có vấn đề, vào Hưng Bang đại học dễ như trở bàn tay, nhưng Lục Quân Cường vẫn không ngoại lệ, hai ngày khảo thí náo náo nhiệt nhiệt tham gia vào một đám phụ huynh "bồi khảo". Tuy rằng vẫn chưa đến hè, thời tiết đã nóng như muốn nung cho người ta ngốc, đoàn phụ huynh cầm cây quạt liên tiếp phe phẩy, Lục Quân Cường ngồi ở trên xe đạp, thường thường nhìn thời gian.
Một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi nhìn Lục Quân Cường nửa ngày, mở miệng hỏi: "Cậu nhóc cũng có người thân ở bên trong sao?"

Lục Quân Cường nhìn nữ nhân một cái, gật gật đầu cười nói: "Vâng, anh trai cháu ở bên trong ạ."

Nữ nhân gật gật đầu tán thưởng Lục Quân Cường hiểu chuyện, thổn thức: "Con gái dì cũng ở bên trong, nó còn có đứa anh trai, biết em gái thi đại học cũng không quan tâm tới, đâu giống cháu." Lại nhìn nhìn Lục Quân Cường, hỏi: "Cậu nhóc thật đẹp trai, có bạn gái chưa vậy cháu?"

Lục Quân Cường cười cười nói: "Chưa ạ, cháu còn chưa muốn tìm." Nữ nhân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại cùng Lục Quân Cường nói một hồi lâu, khẩn trương lẫn nhau đều thư hoãn không ít. Nữ nhân nhìn nhìn thời gian, cười nói: "Con gái dì sắp ra, dì đi trước nhé, môn cuối cùng rồi, nói chuyện với cháu một lát thì không còn khẩn trương nữa."
Lục Quân Cường cười cười: "Cháu cũng vậy, chúc con gái dì đạt thành tích tốt."

Nữ nhân cười xua xua tay bước đi, Lục Quân Cường ngồi trên xe, xuất thần nhìn của lớn của trường thi.

Thời điểm Lục Khôn Đức thi xong bài thi tiếng Anh cuối cùng đi ra, lướt qua một rừng phụ huynh, liếc mắt một cái liền thấy Lục Quân Cường đội mũ lưỡi trai, đứng dưới biển quảng cáo. Lục Khôn Đức cười cười, rất xa hướng Lục Quân Cường tạo một cái tư thế thắng lợi.