Trùng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn

Chương 23




Lục Khôn Đức chạy vào phòng bếp giúp Lục Quân Cường dọn cơm tối, đã hơn tám giờ, hai người đã sớm đói đến hoa mắt, nhưng Lục Khôn Đức cứ khăng khăng cơm tối nhất định phải làm phong phú một chút, tuyệt đối không thể hời hợt cho có.

Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức một bên gặm dưa chuột một bên chỉ điểm giang sơn thở dài: "Sinh nhật của em mà em cũng đâu có nhiều yêu cầu như vậy..."

"Không được!" Lục Khôn Đức hung hăng cắn một ngụm dưa chuột, "Sinh nhật mười tám tuổi của Tiểu Quân mà! Sao có thể qua loa đại khái được chứ hả?!"

Lục Quân Cường nhịn không được bật cười cũng không nói gì thêm, xoay người tiếp tục nấu cơm, không có nhắc anh nhớ sự thật khi anh là thọ tinh vì bận việc mà chỉ nấu một bữa cơm đơn giản.

Làm xong cơm tối thì đã hơn mười giờ, Lục Quân Cường đã sớm rất đói, nhưng cũng không hề sốt ruột, chậm rãi từ từ cắt trái cây.


Ở phòng khách Lục Khôn Đức đốt mười tám ngọn nến, khi Lục Quân Cường bưng lên một dĩa trái cây cuối cùng đến thì anh "phụt" một tiếng tắt đèn, trong bóng tối chỉ chừa lại mười tám ngọn lửa nhẹ nhàng run rẩy.

Lục Khôn Đức cười cười: "Tiểu Quân, sinh nhật vui vẻ!"

Lục Quân Cường đi tới đặt dĩa trái cây lên bàn trà, đứng dậy ôm Lục Khôn Đức, thiếu niên thân thể đã thành thục, thân hình đĩnh bạt (1) đã có thể bao trọn lấy anh.

(1) Cao lớn, cường tráng mạnh mẽ

Lục Quân Cường cực lực áp chế tình ý đang trào dâng, buông Lục Khôn Đức ra, nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh."

Lục Khôn Đức cười cười, vô tâm vô phế ngồi ở trên sàn nhà, cười nói: "Nhanh lên! Thổi nến đi! À cầu nguyện trước chứ!"

Lục Quân Cường cũng ngồi ở trên sàn nhà, nhìn mười tám ngọn lửa nhỏ đang nhảy nhót, cùng khuôn mặt trẻ tuổi sạch sẽ phía sau ánh nến lay động.


Lục Quân Cường trịnh trọng nhắm mắt lại, ở trong lòng cầu nguyện:

Nguyện cuộc đời này có một ngày anh có thể biết được, về tình cảm giữa đôi ta.

Lục Quân Cường mở mắt ra, cười cười: "Nhờ phúc của anh hai, nhất định sẽ thành hiện thực... Anh?"

Lục Khôn Đức khó chịu cong người, gắt gao ôm lấy ngực mình, toàn bộ phần thân trên cơ hồ nằm ở trên sàn nhà, trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ. Lục Quân Cường bị dọa sắc mặt trắng bệch, tiến lên một bước ôm lấy anh, gấp giọng quát: "Làm sao vậy?! Anh hai anh làm sao vậy?"

Trên mặt Lục Khôn Đức gân xanh bạo khởi, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, khó khăn bắt lấy cánh tay Lục Quân Cường, nhỏ giọng nói: "Đau... Ngực của anh..."

Lục Quân Cường bế Lục Khôn Đức lên đi về phía cửa, ai ngờ Lục Khôn Đức giãy giụa từ trong lồng ngực cậu lăn xuống, đôi tay đè trên ngực kêu đau. Sau đó ngất xỉu, nằm ở trên sàn nhà.


Hai mắt Lục Quân Cường trở nên đỏ đậm, trớ chú kiếp trước lại một lần nữa xảy đến, cơ hồ cũng sắp không duy trì được, cậu lại lần nữa bế anh lên, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, không sao đâu..." Cậu ôm anh đi ra ngoài, mới vừa đi tới cửa Lục Khôn Đức thế nhưng tỉnh lại, mồ hôi lạnh còn chưa lui, nhỏ giọng nói: "Sao... Làm sao vậy?"

Lục Quân Cường thoáng buông tâm, nói: "Anh vừa rồi té xỉu, không có việc gì, em lập tức đưa anh tới bệnh viện, không có việc gì..." Lục Khôn Đức nương Lục Quân Cường đứng lên, bình tĩnh nhìn cậu.

Lục Quân Cường miễn cưỡng trấn định, một bên an ủi Lục Khôn Đức một bên còn muốn bế anh lên, Lục Khôn Đức tránh ra, đột nhiên nhào vào trên người cậu, đôi tay nâng mặt cậu, sau một lúc lâu "Oa" một tiếng bật khóc.

Lục Quân Cường bị Lục Khôn Đức vừa rồi ngất xỉu kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh căng chặt, cơ hồ sắp hỏng mất, lúc này nhìn Lục Khôn Đức lại khóc lại kêu không hiểu chuyện gì, vội la lên: "Anh làm sao vậy?! Mau cùng em tới bệnh viện!"
Lục Khôn Đức dùng sức ôm Lục Quân Cường khóc lớn: "Tiểu Quân! Tiểu Quân... Anh là anh hai! Là anh hai..."

Cậu sửng sốt một lúc lâu, do dự nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng vuốt mặt anh, nhỏ giọng nói: "Anh hai?"

Lục Khôn Đức nhìn Lục Quân Cường, trong mắt không còn là thuần tịnh ngây thơ, hai tròng mắt thâm tình nhìn cậu toàn là kinh hỉ cùng quyến luyến, Lục Khôn Đức khóc lớn không ngừng hôn môi cậu, nức nở nói: "Là anh... Là anh, Tiểu Quân... Anh cuối cùng cũng nhìn thấy em rồi."

Lục Quân Cường khiếp sợ nói không ra lời, cậu hai đời đều không được ông trời yêu thương, vì đoạn nghiệt duyên này nhiều lần trải qua khổ sở tra tấn, tại đây một ngày, chung thành chính quả.

Lục Quân Cường gần như không thể tin được, run rẩy ôm Lục Khôn Đức, giọng nói khô khốc không thành lời, nhỏ giọng nói: "Anh nhớ ra rồi?"
Lục Khôn Đức liều mạng gật đầu, nói năng lộn xộn làm sao tiếp nhận trái tim của cậu, lại làm sao một mình trải qua mấy năm nay, vừa rồi ở thời điểm chúc mừng sinh nhật ba mươi tuổi của cậu tự sát, được gặp lại Lục Quân Cường.

Lục Quân Cường cũng kích động thần trí không rõ, không hề chăm chú nghe lời nói đứt quãng của Lục Khôn Đức là ra làm sao, đã biết người trước mặt là người mình yêu sâu sắc rồi thì Lục Quân Cường cái gì cũng không để bụng, ôm anh hôn sâu, nước mắt liên tục chảy xuống.

Hai người đều ôm chặt lấy đối phương khóc không ngừng, vui sướng cho tình yêu bọn họ mất đi mà tìm lại được.

Lục Quân Cường thoáng trấn định tinh thần, bế Lục Khôn Đức lên đặt trên sô pha, mình thì quỳ gối trên sàn, nắm một bàn tay anh không ngừng hôn, nhỏ giọng nói: "Sao anh cũng trở lại vậy?"
Lục Khôn Đức bị hạnh phúc to lớn làm cho khiếp sợ còn chưa phục hồi tinh thần, ngốc ngốc nhìn Lục Quân Cường chảy nước mắt cười: "Anh vừa rồi... tổ chức sinh nhật ba mươi tuổi cho em, bởi vì... Anh không phải cố ý! Gần đây anh không uống thuốc... Mới nãy lại uống chút rượu, nên mới phát bệnh." Anh vuốt ve gương mặt mặt cậu: "Anh cho rằng chết rồi là có thể gặp lại em... Thật sự đã gặp được rồi."

Lục Quân Cường suy nghĩ sơ lược, phỏng chừng tình huống Lục Khôn Đức trọng sinh giống với mình hai năm trước, sau khi chết trở về tới mười hai năm trước. Lục Quân Cường lần đầu tiên cảm tạ trời xanh, trả anh trai lại cho cậu, lấy phương thức này thành toàn bọn họ.

Cậu ôm Lục Khôn Đức, chờ anh bình tĩnh lại liền đem chuyện từ lúc mình nổ súng tự sát, đến sự tình mấy năm nay nói đại khái một lần, Lục Khôn Đức không sai biệt lắm hiểu được, ký ức chậm rãi thu hồi, tuy rằng thực sự không thể tưởng tượng, nhưng có thể lại một lần nữa ở thời không khác cùng Lục Quân Cường tương ngộ, Lục Khôn Đức đã không còn sở cầu.
Lục Khôn Đức quyến luyến dán mặt ở trên mu bàn tay của Lục Quân Cường, dường như cùng cậu thân mật chưa đủ, nhớ tới đủ loại chuyện kiếp trước, lại cảm thấy tức giận, hung hăng cắn một ngụm trên ngón tay thon dài của cậu, nức nở nói: "Em cư nhiên bỏ lại anh! Em cho rằng anh hiếm lạ trái tim em lắm sao?! Em sao có thể đối xử với anh như vậy... Em bỏ lại anh một mình! Trước kia những lúc khó khăn em đều nói vĩnh viễn ở cùng một chỗ! Ai cũng không... ai cũng không bỏ lại ai..."

Lục Khôn Đức nhịn không được lại khóc lớn: "Em sao có thể!"

Lục Quân Cường đứng lên ôm chặt Lục Khôn Đức đang không ngừng đánh mình, ngẩng đầu lên không nói một lời mà rơi nước mắt, chỉ có chính cậu biết, lúc bỏ lại một mình Lục Khôn Đức cậu không cam lòng đến nhường nào.

Lục Khôn Đức khóc lóc dựa vào lòng ngực cậu, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Lục Quân Cường cầm một tấm thảm quấn anh lại, bế người lên đi thẳng đến bệnh viện của Vu Hạo Phong, sau khi làm kiểm tra toàn diện cho Lục Khôn Đức mới buông tâm, anh trọng sinh chỉ là linh hồn, trái tim vẫn là của chính mình đổi cho anh.

Chờ đến lúc ôm anh về nhà đã là rạng sáng hơn hai giờ, nhìn khuôn mặt Lục Khôn Đức say ngủ mà trong lòng toàn là cảm kích, cậu kiếp trước lẫn kiếp này chịu khổ vô số, ông trời rốt cuộc cũng chiếu cố cậu một lần.

Ngày 28 tháng 8 năm 2012, Lục Quân Cường nhận được một món quà hoàn hảo nhất trong đời.