Nhược Nguyệt Vân khinh thường liếc nhìn kẻ tự luyến trước mặt, mắt đẹp tràn ra lửa giận đang cháy bừng bừng đủ để thiêu chết Thương Vũ.
“Trả! Y! Phục! Lại! Cho! Ta!” Nhược Nguyệt Vân gằn ra từng chữ, hoa dung vì thẹn, vì giận mà nhuốm sắc đỏ kiều diễm.
Thương Vũ không những không trả mà hắn còn cố tình ôm ấp, vuốt ve ngân y trước mặt nàng. Nhược Nguyệt Vân cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung!
Thương Vũ càng nhìn càng cảm thấy trước mặt mình không phải là phàm nhân! Nàng có đôi mắt to tĩnh lặng, chứa đầy ưu tư, môi nhỏ xinh đỏ mọng. Làn da tuyết trắng nhẵn nhụi, giống như chỉ cần véo nhẹ là sẽ chảy ra nước.
Nàng là tiên nữ!
Đúng! Chắc chắn là như vậy!
Nhược Nguyệt Vân không hề tin tưởng Thương Vũ sẽ trả y phục lại cho mình, hơn nữa bây giờ nàng đang trong tình trạng không mảnh vải che thân, làn nước cũng trong suốt rất dễ dàng nhìn xuyên thấu qua. Ngâm càng lâu càng bất an.
Nàng thử đánh liều một phen, tay ngọc vươn ra bắt lấy chiếc rèm che, giật mạnh xuống, sau đó nhanh chóng đứng dậy quấn rèm lên người.
Thương Vũ thoáng ngẩn người, không nghĩ nàng sẽ hành động táo bạo như thế, bỗng chốc hương thơm của thiếu nữ quanh quẩn ngay bên chóp mũi, một làn gió đánh tới hòng đoạt lại y phục trên tay của Thương Vũ.
Nhược Nguyệt Vân ngàn tính vạn tính cũng không ngờ mình sẽ vấp phải vải thô trên người mà bổ nhào về phía trước. Chết tiệt, cái rèm quá dài rồi!
Thương Vũ theo bản năng giơ tay ôm lấy giai nhân khi nàng ngã nhào vào người mình, nhưng lại không cẩn thận bị khí lực quá bất ngờ của nàng làm cho ngã nằm trên đất.
Tuy bị mỹ nhân đè lên người nhưng Thương Vũ không hề tức giận chút nào, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc ngập tràn!
Thân thể mềm mại nhẵn nhụi, hương thơm nhàn nhạt thanh khiết đặc trưng của thiếu nữ. Một tên nam nhân bình thường như hắn làm sao có thể chịu đựng được!
Ngay lập tức, một cỗ khô nóng lan tỏa khắp người của Thương Vũ, bộ phận nào đó nhanh chóng bị khiêu khích làm cho thức tỉnh, khí lực bừng bừng.
Nhược Nguyệt Vân nhạy cảm phát hiện được một vật cứng ấm nóng đang chỉa thẳng vào đùi ngọc của mình, không cần nghĩ cũng biết đó là thứ gì, phụt một cái khuôn mặt tuyệt thế đỏ như gấc. Nàng ngượng ngùng ngọ nguậy muốn đứng lên.
Thương Vũ bắt lấy eo của nàng, giọng nói trầm khàn mê hoặc thủ thỉ bên tai nàng, “Nếu không muốn ta ăn nàng sạch sẽ, thì tốt nhất nàng nên ngoan ngoãn nằm yên!”
Nhược Nguyệt Vân cực kì thức thời, lập tức dừng động tác khơi lửa của mình, khó khăn áp chặt thân thể lên người của Thương Vũ.
Hai khỏa rất tròn đè ép lên khuôn ngực trắng nõn rắn chắc của Thương Vũ, hắn tinh tế cảm giác được hai đỉnh hồng mai đang khẩn trương đứng thẳng. Mảnh vải thô xốc xếch miễn cưỡng chỉ che được ít da thịt trơn bóng của Nhược Nguyệt Vân.
Thương Vũ thiếu chút đã phụt máu mũi ngất ngay tại chỗ. Chưa bao giờ hắn trải qua một kích thích lớn đến như thế, bàn tay to lớn chịu đựng không được mà chậm rãi di chuyển trên làn da mềm mại của Nhược Nguyệt Vân.
“Ngươi làm cái......"" Nàng hoảng hốt kháng cự, còn chưa nói hết câu mà đã bị hắn nuốt trọn vào bụng.
“Làm việc có thể hạ hỏa!”
Hắn nhấm nháp vành môi mềm mại, tiếp đến ép buộc nàng há miệng để hắn công thành chiếm đất! Lưỡi linh hoạt luồng vào khoang miệng của người ngọc, quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho màu hồng phấn, tham lam mút lấy hương vị thơm ngọt của nàng.
Nhược Nguyệt Vân bị hắn hôn đến mê muội, kháng cự dần dần yếu đi, cuối cùng còn lại chỉ là tiếng rên rỉ đầy ái muội.
Bàn tay trắng ngần của Thương Vũ chạy dọc từ eo nhỏ của nàng xuống đến cái mông đầy đặn tròn trịa, dùng sức xoa bóp, nhào nặn.
Nhược Nguyệt Vân bị hành động của hắn làm thức tỉnh, vội vàng vùng vẫy, dứt khoát thoát khỏi nụ hôn của hắn.
“Ngươi..... lưu manh!” Nàng tức giận tát lên gương mặt tuấn mỹ vô trù của Thương Vũ, mạnh mẽ đứng dậy, lùi về sau hàng chục bước chân, hoa dung sớm đã giàn giụa lệ.
Thương Vũ sau đó cũng đứng lên, vô lại lè lưỡi liếm liếm vành môi còn vương nước bọt, cũng không rõ đó là nước bọt của hắn hay của nàng.
Hắn không đành lòng nhìn nàng rơi lệ, rốt cuộc thở dài một hơi, quyết định không tiến lên ôm ấp nàng.
“Lần này là Thương Vũ ta đường đột, thực xin lỗi.” Thương Vũ hạ mình xin lỗi một nữ nhân là chuyện không bao giờ xảy ra, vậy mà bây giờ Thương Vũ lại làm như thế, điều đó chứng tỏ giai nhân trước mặt đã đánh động rất lớn trong lòng hắn.
“Ta không thể ở đây lâu hơn được nữa, lần sau ta nhất định đến gặp nàng.” Nói xong Thương Vũ thoắt biến mất khỏi phòng. Nhược Nguyệt Vân như trút được gánh nặng, liền thở phào nhẹ nhõm, chân nhũn ra ngã ngồi trên đất.