Trùng Sinh Chi Kế Mẫu

Chương 23




Đột nhiên, Nam Cung Ngạo híp đôi mắt lạnh: Môi của Nhược Nguyệt Vân đã bị hôn qua! Về phần người hôn nàng thì hắn không thể xác định, e là có liên can đến bọn người Thương gia. 

Ý thức được điểm này, Nam Cung Ngạo không hiểu sao lại tức giận. Lúc sáng nàng bị Thương Vũ bất ngờ công kích, hắn mãnh liệt hôn làm cho môi nàng sưng đỏ không bớt. Nhưng bởi vì nàng có mang mạng che mặt, nên người trong Thương phủ vẫn chưa phát hiện ra.

Người bình thường nhìn không ra cái gì, nhưng trong vương phủ Nam Cung Ngạo có vô số cơ thiếp, hắn tự nhiên có thể nhìn ra được sự khác thường của Nhược Nguyệt Vân.

Thương Vũ cũng phát hiện được ánh mắt bất thường của Nam Cung Ngạo, hắn xoa môi đắc chí. Đã nhìn thấy chưa, nàng là người của ta, ngươi nên từ bỏ đi!

"Hình như tình cảm phu thê của Cảnh vương gia cùng vương phi rất tốt." Nhìn thấy ánh mắt rét lạnh của Nam Cung Ngạo vẫn luôn chăm chú vào đôi môi của mình, Nhược Nguyệt Vân dĩ nhiên chột dạ, nàng vội vàng cất lời hòng làm cho ánh mắt của hắn mau mau rời khỏi nàng.

"Rất tốt -- " Nam Cung Ngạo tựa tiếu phi tiếu nói.

Nghe thấy câu trả lời của Nam Cung Ngạo, Nhược Hi Nhã an tâm phần nào, nàng ta bắt đầu cao ngạo hất cằm. Cho dù ngươi có xinh đẹp hơn ta thì số phận của ngươi cũng đã định cô độc đến chết! Nhìn xem, phu quân của ta chính là Cảnh vương gia dũng mãnh, ngài sớm muộn cũng sẽ đăng cơ Hoàng đế, còn ta sẽ là Hoàng hậu của Bạch Vân này, mẫu nghi thiên hạ! Ngươi rốt cuộc cũng chỉ là một góa phụ tội nghiệp!

Nhược Hi Nhã choàng tay ôm lấy cánh tay rắn chắc của Nam Cung Ngạo.

"Rất tốt cho Nhược gia của các ngươi!" 

Nhược Hi Nhã còn chưa đắc ý quá lâu thì đã bị Nam Cung Ngạo hất tay ra, làm cho nàng ta giật mình, suýt chút té ngã xuống đất, may mắn có Bạch Chu Ngọc nhanh tay đỡ lấy.

"Vương gia...... " Gương mặt nhỏ nhắn của nàng ta trắng bệch, không biết hắn đang nổi giận cái gì.

"Hay cho Nhược gia các ngươi thông đồng lừa gạt ta!" Hắn đập mạnh tay xuống bàn, nội công hùng hậu bắn ra làm cho cái bàn bỗng chốc vỡ tan tành.

Thương Vũ ôm nàng bay ra xa, tránh để cho nàng bị mảnh vỡ của chiếc bàn gỗ văng trúng người. Thương Dạ cũng nhanh chóng bay theo.

Chỉ có Bạch Chu Ngọc, Nhược Hi Thái cùng Nhược Hi Nhã ngồi đó chịu trận, mảnh gỗ bắn ra gây không ít vết thương trên người bọn họ. Nặng nề nhất là Nhược Hi Nhã, trên mặt trắng nõn kiều diễm bị khứa một đường, máu đỏ nhỏ ra từng giọt.

"A!!!!!" Nàng ta la hét thảm thiết! Gương mặt của ta! Dung nhan của ta!

Nhược Hi Thái, Bạch Chu Ngọc còn đâu bình tĩnh để lo cho con gái bảo bối của bọn họ, thân thể to béo run lên bần bật, sợ hãi Nam Cung Ngạo sẽ mang bọn chúng ra chém.

"Vương gia, thần nào dám lừa gạt ngài việc gì, xin ngài minh giám." Nhược Hi Thái khóc hù hụ như chết cha chết mẹ, còn đâu hình tượng đĩnh đạc của một tể tướng lừng lẫy đương triều.

"Ngươi còn chối! Bổn vương đã từng nói, người ta muốn cưới là nữ nhân đẹp nhất Nhược gia! Các ngươi lại dám giấu Nhược Nguyệt Vân đi, gả cho ta Nhược Hi Nhã thấp kém!" Nam Cung Ngạo gầm lên như hổ, gương mặt tuấn mỹ phủ đầy nộ khí, muốn có bao nhiêu đáng sợ liền có bấy nhiêu.

Nhược Hi Thái tái xanh cả mặt, nuốt khan một ngụm nước bọt. Lão đã nhớ ra, nhưng mà, lúc đó lão không thể ngờ Nhược Nguyệt Vân lại..........

"Ngươi nói xem, ngươi đáng tột gì?" Nam Cung Ngạo híp mắt đầy nguy hiểm.

Bạch Chu Ngọc dập đầu kịch liệt: ""Vương gia tha tội! Vương gia tha tội!"

Nhược Hi Nhã tuyệt vọng lặng lẽ ngồi một bên, nàng ta ôm mặt thất thần, đôi mắt đỏ hoe chứa đầy uất hận trừng Nhược Nguyệt Vân.

Tại ả! Tất cả là do ả hại! Giết ả! Nhất định phải giết chết ả!

Nhưng Nhược Hi Nhã là một kẻ khôn khéo, nàng ta biết lúc này chưa phải lúc trả thù.

"Tỷ tỷ, van xin tỷ, cầu xin tỷ, xin tỷ hãy cứu chúng ta!" Nhược Hi Nhã khéo léo thu liễm hận ý trong mắt, chỉ còn lại tia đáng thương cùng cực.

Nhược Nguyệt Vân không phải không biết Nhược Hi Nhã đang nghĩ gì trong đầu, nhưng bọn họ là phụ mẫu của nàng, là muội muội ruột thịt của nàng, dù có đối xử với nàng bất công như thế nào thì cũng là người thân của nàng. Nàng dù hận nhưng nàng không phải là con người máu lạnh, sắt đá, có thể bỏ mặc người thân của mình.

Thương Dạ mỉm cười, Nhược Nguyệt Vân nàng là thế, ngoài lạnh nhưng trong nóng. Rốt cuộc thì nàng cũng không đủ nhẫn tâm. 

Nhưng....... 

Hắn lại thích điều đó ở nàng!