Nhược gia nhiều đời làm quan, từng lập không ít chiến công to lớn. Đáng tiếc, đến đời của Nhược Hi Thái thì lại chỉ sinh hạ được hai nữ nhi, điều đó cũng đồng nghĩa với việc truyền thống quan lại của gia tộc bị đứt mạch.
Nhược Hi Thái vô cùng kì vọng vào hai đứa con gái của mình. Chỉ mong cả hai đều hoàn hảo trở thành phi tần, thậm chí là Hoàng hậu để gia tộc của lão đã cao một bậc lại thêm một bậc.
Nhưng là, đứa con gái đầu lòng, Nhược Nguyệt Vân, khiến lão vô cùng thất vọng. Nhan sắc không những không hơn người mà cầm kì thi họa cũng không tinh thông món nào. Dân chúng trong thành đều truyền tai nhau: “Đại tiểu thư Nhược gia là một kẻ phế vật!”
Bù lại, lão vẫn còn đứa con gái thứ hai, Nhược Hi Nhã. May mắn nhan sắc nàng ta diễm lệ đoan trang, cầm kì không một ai sánh bằng, không hề khoa trương khi nói nàng ta là đệ nhất tài nữ của Bạch Vân quốc.
Hai đứa con gái là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Một là phượng hoàng kiêu ngạo, một là con chim trĩ làm ô nhục gia tộc. Tất nhiên cách đối đãi phải khác nhau rất lớn.
“Nếu biết trước sẽ sinh ra một đứa vô dụng như ngươi thì chúng ta đã bóp chết từ lâu rồi!”
Trong suốt mười sáu năm qua, lời mắng nhiếc khinh thường này là lời mà Nhược Nguyệt Vân lãnh lấy thường trực. Đối mặt với phụ mẫu không thương, nàng chỉ biết khóc, khóc đến thương tâm.
Trong Nhược phủ, Nhược Nguyệt Vân không có lấy một người thân hay một người bạn thật tâm đối đãi, chỉ có một mình nói chuyện, một mình ôm lấy ưu thương. Có lẽ cũng vì thế mà nàng trở nên nhu nhược, sống khép kín, luôn nhốt mình ở trong phòng.
Đến khi nàng tình cờ gặp hắn, một vương gia hào hoa phong nhã, nàng đem lòng si mê quyến luyến. Không ngờ muội muội Nhược Hi Nhã của nàng phát hiện được, cười nhạo nàng ngu xuẩn.
“Tỷ tỷ, ngươi nghĩ bằng một kẻ hạ tiện như ngươi cũng xứng với vương gia hay sao?”
Nàng biết Nhược Hi Nhã cũng yêu thích Nam Cung Ngạo, nàng cũng biết bản thân mình không thể nào so sánh với Nhược Hi Nhã. Nhưng lòng yêu mến của nàng dành cho Nam Cung Ngạo quá lớn, vì vậy mới bạo gan thổ lộ với hắn.
“Từ trước đến nay ta chưa từng yêu ngươi, đừng vọng tưởng!”
Một câu trả lời vừa tuyệt tình, vừa lãnh khốc như thế, một cô nương yếu đuối như nàng tất nhiên không thể nào chịu đựng nổi.
Phụ mẫu không thương, muội muội rắp tâm hãm hại, nay người nàng yêu cũng khinh thường nàng. Vậy... nàng sống để làm gì nữa?
Chết đi không phải sẽ tốt hơn sao? Sẽ được giải thoát...
Nàng quyết định kết liễu mạng sống của chính mình, kết liễu mười sáu năm sống không bằng chết.
Thế mà bên tai vẫn vang vọng lời nói độc ác của muội muội “Tỷ tỷ thân ái, mùi vị mất hết tất cả khẳng định rất đau đớn!”
Nhược Nguyệt Vân phẫn hận tột cùng. Vì sao nàng lại bị đối xử như thế, vì sao tất cả mọi người đều máu lạnh, đều tuyệt tình với nàng?
Nàng không sai, nàng không làm sai gì cả...
Nhược Nguyệt Vân ta xin thề, nếu có thể làm lại từ đầu, ta tuyệt đối không tha thứ cho bất kì ai đã làm tổn thương ta!
Bầu trời trong vắt bỗng nhiên sầm tối đen, hàng loạt áng mây đen kịt phủ kín cả một khoảng không gian rộng lớn, tiếng gầm rú dữ tợn của sấm sét không ngừng vang lên, tạo ra một cảm giác ghê sợ đến tột cùng.
Vòng quay sinh mệnh biến đổi, trở lại vạch xuất phát ban đầu...
Nhược Nguyệt Vân lần nữa mở mắt ra, nhìn rõ tình cảnh hiện tại của mình. Lại là căn phòng ẩm thấp, lạnh lẽo, cũ kĩ của nàng, là nơi nàng nhốt mình suốt mười sáu năm.
Đầu nàng đột nhiên đau đớn không thôi, nhớ rõ mồn một từng chuyện đã xảy ra.
Nàng nhớ mình đã thắt cổ tự vẫn ở đây, cũng nhớ linh hồn của mình đã xuất ra khỏi thân thể. Chỉ là không thấy Hắc Bạch Vô Thường đến bắt nàng, mà chỉ thấy một lão giả râu tóc bạc phơ “Cơ hội được sống lại không phải ai cũng may mắn có được, ngươi phải biết trân trọng nó.”
Sau đó linh hồn của nàng bị hút vào một vòng xoáy không gian cực đại. Và... và nàng được trùng sinh!
Nhược Nguyệt Vân đứng trước gương đồng, ngắm nhìn thật kĩ bản thân lúc này. Một tiểu cô nương vận thanh y tầm mười bốn tuổi, mái tóc đen mượt thật dài, phủ đến tận đùi. Vì không được chải chuốt nên trông thật rối, thật vướng víu, xấu xí.
Nàng chậm rãi vén làn tóc sang hai bên, để lộ ra gương mặt nhỏ xinh trắng nõn. Kì thực nàng rất đẹp, đôi mắt tròn xoe trong vắt, chiếc mũi nhỏ nhắn tinh xảo, làn môi hồng nhuận căn mọng. Vừa nhìn liền biết sau này ắt hẳn trở thành một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành!
Chỉ là bộ dáng hiện tại hoàn toàn trái ngược với vẻ đẹp đó. Một thân thanh y lượm thượm dơ bẩn, làn da vì ít tiếp xúc ánh mặt trời nên tái nhợt như người chết, thân thể gầy đến trơ xương.
Ngày trước nàng chưa từng để ý đến bề ngoài của bản thân, có lẽ là vì từ nhỏ đã không có ai chăm sóc, không ai giúp nàng sửa soạn trang điểm, thế nên hiện tại mới trở nên như thế.
Cũng đúng thôi, khi còn bé, gương mặt nàng không có chút sắc đẹp nào cả, cứ tưởng lớn lên cũng sẽ bình thường như thế, không có khả năng bay lên làm phượng hoàng, cho nên phụ mẫu bỏ rơi, thậm chí là ghét bỏ. Nào ngờ, nàng trổ mã còn xinh đẹp hơn cả đứa con gái họ xem là bảo bối - Nhược Hi Nhã!
Nhưng nàng suốt ngày chui rúc trong phòng, chưa hề đặt chân ra ngoài, trừ bỏ khi có người đưa cơm đến mới chịu mở cửa ra nhận lấy. Như thế thì làm sao có ai nhận ra thay đổi của nàng...
Nàng suýt chút quên mất lý do vì sao mình có thể gặp được Nam Cung Ngạo. Trong lần sinh thần thứ mười ba của Nhược Hi Nhã, Nhược Hi Thái mời đến không ít quan lại có địa vị lớn trong triều đình, đương nhiên sẽ không thiếu các vị vương gia quyền lực tối cao. Đây không phải là dịp tốt để âm mưu của lão trở thành hiện thực hay sao? Và tất nhiên không thể thiếu Nam Cung Ngạo.
Bởi vì vô tình lạc bước thưởng ngoạn mà hắn đến hậu viên của Nhược gia từ lúc nào không hay biết. Mà nơi đó là nơi nàng giấu mình...
Nhớ đến lúc đó, nàng thoáng cười khẽ, đó không phải nụ cười thẹn thùng khi nhớ đến kĩ niệm đẹp đẽ, mà chính là nụ cười lạnh nhạt sâu không lường được!
A, làm sao đây! Được sống lại khiến đầu óc nàng minh mẫn hơn không ít, hứng thú trả thù tăng vọt không ngừng, mà máu chơi đùa lại càng sôi sục, không thể kiềm chế a!