Phía sau đột nhiên vang lên hàng loạt tiếng bước chân, nghe như có rất nhiều người. An Trạch liếc nhìn An Lạc, lập tức che trước cửa, thấp giọng nói: “Càn Khôn, bảo các anh em đợi ở ngoài một lát, hiện tại chưa vào được.”
“Được.” Vu Càn Khôn đi tới cửa, nhìn thoáng qua căn phòng, “Anh cậu không bị sao chứ?”
An Trạch nói: “Không sao.”
Giương súng lục tiến về phía trước, ngón trỏ An Trạch đặt trên cò súng, cậu lạnh lùng nhìn Trần Duệ: “Chìa khóa.”
Trần Duệ im lặng một hồi, rồi lấy từ trong túi ra một chiếc chìa, ném cho An Trạch. Cậu ta nhếch mày, thấp giọng hỏi: “Làm sao mày tìm được đến đây?” Nói xong quay đầu nhìn về phía An Lạc, “Là anh mày lén báo tin?”
“Chuyện này không khiến mày quan tâm.” An Trạch cắt đứt lời cậu ta, một tay cầm súng lùi đến giường, tay kia cấp tốc cởi caravat và còng tay cho An Lạc. Thấy sắc mặt của An Lạc không ổn, An Trạch vội vàng đỡ lấy anh, để anh dựa vào lòng mình, lo lắng hỏi, “Anh ơi… Anh không sao chứ?”
“An… An Trạch…” Đầu ngón tay An Lạc run rẩy bắt lấy tay An Trạch, cố gắng nói một cách trấn định, “Tôi không sao… Đi thôi.”
“Được.” An Trạch gật đầu, tiện tay lôi tấm chăn lông bên cạnh quàng lên người An Lạc, nhẹ nhàng ông anh dậy.
Vu Càn Khôn đang đứng ở cửa giơ súng chỉ vào Trần Duệ, thấy An Trạch ôm anh đi ra, lúc bấy mới hỏi: “An Trạch, tên kia xử lý thế nào?”
An Lạc đột nhiên cầm tay An Trạch, khẽ nói: “Thả nó đi…”
An Trạch im lặng một chốc, rồi mới gật đầu, nghiêm mặt nói: “Trói hắn lại, chúng tôi rút lui trước.”
“Được.” Vu Càn Khôn tiến vào phòng ngủ, còng tay Trần Duệ lên đầu giường, hướng ra bên ngoài gọi to, “Các anh em, rút lui.”
***
Lúc ra đến cửa mới phát hiện có bảy tám người đang đứng ngoài đó, là những quân nhân trẻ tuổi thân hình cao lớn, mặc quân trang chỉnh tề, trông có vẻ thân thủ bất phàm. Hiển nhiên, An Trạch đã gọi một nhóm bạn bè ở quân khu Tây Lâm tới hỗ trợ, có lẽ cái người tên Vu Càn Khôn kia là cấp trên của bọn họ.
Lúc An Trạch bế An Lạc đi ra thì có người quan tâm tới hỏi han: “An Trạch, anh cậu không sao chứ?”
An Trạch đáp: “Bị thương nhẹ, không quá đáng ngại. Cảm ơn các cậu nhé.”
Vu Càn Khôn vỗ vai cậu: “Đều là anh em tốt cả, khách khí cái gì. Vừa khéo chỗ này gần quân khu của chúng ta, các anh em cũng đang nghỉ cuối tuần, buồn chán nên đến hỗ trợ, coi như là tiện thể luyện tập luôn.” Thoáng dừng lại, cậu ta nói tiếp, “Đúng rồi, mấy cô gái đâu?”
Có người đáp: “Bị trói lại hết rồi.”
Vu Càn Khôn gật đầu, “Báo cảnh sát tới mang người đi, chúng ta về trước thôi.”
Có người bên cạnh đột nhiên nói: “Thiếu tá An Trạch, có nên mời chúng tôi ăn một bữa không đây?”
Có người phụ họa: “Đúng đấy, lúc đi cũng không tổ chức tiệc chia tay, thế là không được với anh em đâu đấy.”
An Lạc trong lòng đột nhiên nóng đến giật mình. An Trạch nhìn anh, vẫn còn chút lo lắng. Sau một hồi im lặng, cậu quay sang nói: “Càn Khôn, để hôm nào tôi mời mọi người một bữa, địa điểm tùy mọi người chọn. Tôi đưa anh tôi về trước.”
Vu Càn Khôn nói: “Yên tâm, cậu cứ về trước đi, tôi trông chừng chỗ này cho.”
***
An Trạch ôm An Lạc đặt lên ghế phó lái. Sau khi thắt đai an toàn cho anh, bấy giờ cậu mới vội vàng trở về ghế lái, khởi động xe.
Xe cấp tốc chạy ra tuyến đường cao tốc vào khu nội thành. Lúc này trời đã tối đen, đèn đường đều bật sáng. Ngọn đèn mờ nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt, khiến An Lạc không chịu đươc mà nhắm hai mắt lại.
Sự thay đổi trong cơ thể ngày càng mãnh liệt, nhưng ngại không dám thể hiện ra ngoài trước mặt An Trạch, An Lạc không thể làm gì khác là thở sâu, nắm chặt quai xe, cố gắng trấn định mà hỏi: “Sao… cậu… tìm được chỗ này?”
An Trạch vừa lái xe vừa thấp giọng giải thích: “Lúc ở sân bay khi anh bảo em đi mua nước uống, em đã phát hiện ra vấn đề. Anh của em chưa bao giờ uống cola. Bởi vì vị cola sẽ làm cho dạ dày của anh ấy rất khó chịu, lúc khát nước anh ấy cũng chỉ uống nước khoáng tinh khiết. Tuy anh mất ký ức, nhưng thói quen của anh chưa hề thay đổi. Đột nhiên bảo em đi mua cola, hiển nhiên là chỉ tìm đại một cái cớ để đuổi em đi, hoặc cố ý nói như vậy để khiến em hoài nghi.”
“…” Không ngờ An Trạch nhanh như vậy đã hiểu ra ý đồ của mình.
Lúc đó sau khi phát hiện ra nguy hiểm, quả thực An Lạc cố ý nói là mua cola để khiến An Trạch hoài nghi, đồng thời cũng ôm tâm lý may mắn là “sau khi An Trạch thoát thân có thể nghĩ cách cứu viện cho mình”. Nếu không phải hai người quá hiểu nhau, ám chỉ đơn giản như vậy có thể sẽ không có tác dụng.
Sự ăn ý trong thời điểm mấu chốt của An Trạch khiến An Lạc rất vui mừng, anh không nhịn được mà nói: “May là cậu hiểu rõ ý của tôi.”
An Trạch khẽ cười: “Đó là điều đương nhiên mà. Nếu em không hiểu ám chỉ của anh, vậy thì bao nhiêu năm làm em trai của anh há uổng phí sao?” Đoạn dừng lại, cậu nói thêm, “Lúc mua nước, em vẫn luôn theo dõi động tĩnh của anh từ tấm gương trong cửa hàng, em phát hiện anh cùng Tô Tây lên xe. Em chỉ biết, anh nhất định là đang bị bắt cóc."
“Lúc trước vì muốn tìm được địa chỉ của anh ở Vancouver, em đã nhờ một người bạn hacker gửi virus theo dõi sang di động của anh. Sau khi anh bị bắt đi, em liền lấy điện thoại cấp tốc định vị vị trí cụ thể của anh. Định tìm An Dương hỗ trợ, nhưng không kết nối được với điện thoại của anh ta, em bèn gọi mấy cậu bạn thân trong quân khu cùng em đi cứu anh.”
An Trạch vươn tay phải nhẹ nhàng cầm lấy tay trái An Lạc, khẽ nói: “May mà chúng em tới kịp lúc. Anh không sao chứ?”
Tay An Lạc cũng nóng như bị phỏng, anh vội rụt về, làn da mẫn cảm tiếp xúc với bàn tay An Trạch khiến cơ thể anh nhất thời trào lên một luồng nhiệt nóng bỏng.
Mặt An Lạc hơi phiếm hồng, anh nắm chặt tay, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi không sao…”
An Trạch có chút nghi hoặc, cậu quay sang nhìn anh, “Anh, có phải anh đang khó chịu không?”
“Tôi… Ah…” An Lạc muốn nói, nhưng khi mở miệng lại phát ra âm thanh rên rỉ trầm thấp khiến người khác mặt đỏ tim đập, nơi nào đó trên cơ thể đã cương cứng đến cực điểm. Bởi vì không được an ủi nên đáng thương đứng thẳng nơi đó, khẽ ma sát với quần, làm An Lạc gần như sụp đổ.
An Lạc rốt cục không nhịn đươc mà trộm với tay vào trong quần. Từ trước đến nay anh rất lạnh nhạt với phương diện này, bình thường ngay cả tự an ủi mình cũng ít hơn người khác. Lúc này lại làm cái loại chuyện đó trước mặt An Trạch, cảm giác xấu hổ mãnh liệt khiến ngay cả tai An Lạc cũng đỏ bừng hết cả lên.
Nhưng thật sự không thể chịu đựng được nữa, tay chẳng có chút sức lực nào, ngón tay run rẩy chạm tới đó gần như không cầm lấy được, An Lạc quả thực muốn phát điên.
An Trạch cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường của anh, vội dừng xe ngay bên đường. Bởi vì quá kinh ngạc nên An Trạch suýt chút nữa là đâm đầu vào kính chắn gió. Cậu quay sang nhìn An Lạc, sửng sốt hỏi: “Anh… làm sao vậy?”
“Ah…” Ngay lúc dừng xe thì nơi mẫn cảm ma sát mạnh với quần, khiến An Lạc khẽ rên rỉ thành tiếng mờ ám.
Nghe bên tai vang lên âm thanh khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập, đại não An Trạch trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Sau khi tìm về được lý trí, An Trạch quay sang nhìn An Lạc gương mặt phiếm hồng bên cạnh, cậu không kiềm được mà nuốt nước bọt, thấp giọng: “Anh… bị chuốc thuốc đúng không?”
Nếu không, anh luôn lạnh lùng hiện giờ sao lại xuất hiện vẻ mặt dụ dỗ người khác như vậy?
Nằm ngửa trên ghế, ánh mắt tràn đầy hơi nước, hai gò má đỏ bừng, môi hé mở thở gấp, hai tay run rẩy còn đang cố gắng chạm vào dục vọng của mình… An Lạc như vậy, quả thực quyến rũ đến cực điểm, cũng hấp dẫn đến cực hạn. Nếu không phải đang kiềm chế bản thân hết sức, An Trạch đã gần như muốn lập tức bổ nhào lên anh rồi.
Nghe thấy An Trạch hỏi mình có phải đã bị chuốc thuốc hay không, An Lạc lặng im một hồi, sau đó đành phải cứng ngắc gật đầu. Bởi vì phản ứng của cơ thể quá mức kịch liệt nên cảm thấy xấu hổ, An Lạc khẽ xoay đầu, không dám nhìn An Trạch.
Nhìn bộ dáng vừa thẹn vừa xấu hổ của anh, ngực An Trạch khẽ dao động. Cậu thở sâu, lái xe chạy tới một con đường nhỏ hoang tàn vắng vẻ gần đó, rồi vững vàng dừng lại.
An Trạch rời khỏi ghế lái, sang mở cửa xe bên ghế phụ, cúi người đẩy ghế ngả ra sau hết cỡ, sau đó xoay tay hãm bên cạnh, hạ ghế ngửa đến độ thoải mái nhất.
Sau khi để lại đủ không gian cho ghế phụ, An Trạch bấy giờ mới lên xe, đóng cửa lại, mở hệ thống sưởi, nhẹ nhàng cởi tấm chăn lông trên người An Lạc ra.
Áo sơmi của anh bị xé toạc, khi bỏ chăn ra, làn da trần trụi hiện lên. Lúc này, da anh đã nhuộm thành một màu hồng nhạt, hai điểm trước ngực càng đỏ sậm hơn khiến người ta chỉ muốn ngậm lấy.
“An Trạch…” Trong không gian bịt kín, khoảng cách với An Trạch chưa đến mười centimet. An Lạc đột nhiên có chút căng thẳng, cứng ngắc mà mở miệng, “Cậu… Cậu định làm gì?”
An Trạch thấp giọng: “Em giúp anh.”
“Không cần… Ah…” Lời từ chối của anh bị hành động cởi quần của cậu cắt đứt.
An Trạch quyết đoán mà cởi giày An Lạc, toàn bộ quần áo cũng ném ra ghế sau. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, làn da trắng nõn như ngọc thượng hạng hiện ra hoàn toàn trước mắt, nơi mẫn cảm ở giữa cơ thể đang run rẩy dựng thẳng, nhìn có chút tội nghiệp khi không có người hỏi thăm.
An Trạch nhẹ nhàng cầm lấy nó, quả nhiên bên tai vang lên một trận thở dốc dồn dập…
“A ưm…” Cơ thể thoải mái mà run nhè nhẹ, nhưng lý trí lại khiến An Lạc xấu hổ cùng quẫn, hận không thể giết mình ngay lập tức. Đối diện với ánh mắt dịu dàng của An Trạch, An Lạc không thể làm gì khác là cứng ngắc quay đầu đi chỗ khác, nhắm hai mắt lại, hàng lông mi run rẩy bất an.
Nơi mẫn cảm được cậu vuốt ve thành thạo. Sự cẩn thận của An Trạch mang đến cho cơ thể An Lạc sự hưởng thụ cực hạn trước nay chưa từng có. Khoái cảm như dòng điện từng luồng từng luồng len lỏi khắp thân thể, mỗi một lỗ chân lông đều thoải mái đến mức thổi phồng lên, chờ mong được đụng chạm nhiều hơn.
An Lạc há miệng, không quan tâm đến sự xấu hổ nữa, ra sức thở hổn hển…
“Ah… Aa… An Trạch…”
Thấy tên mình được thốt ra từ miệng anh, tay An Trạch càng nhanh hơn. Rốt cục thân thể An Lạc cứng đờ, toàn bộ dịch thể ấm áp bắn ra lòng bàn tay An Trạch.
An Trạch nhìn dịch thể màu trắng sền sệt trong tay mình, cúi người, khẽ nói bên tai anh: “Anh đỡ hơn chưa?”
An Lạc đỏ mặt không chịu nói.
Đụng chạm nhẹ nhàng như vậy căn bản không thể làm cho anh thỏa mãn đủ, cảm giác trống rỗng trong cơ thể dường như càng tăng thêm. Toàn thân vừa ngứa ngáy vừa tê dại, mỗi một tế bào như đang chờ mong sự đụng chạm của cậu. Quả nhiên, không lâu sau, bộ vị vừa phát tiết có dấu hiệu thức tỉnh, trên đỉnh thậm chí còn tiết ra dịch thể trong suốt.
“… Anh à, anh thật sự rất sung sức.” An Trạch khẽ cười búng cái thứ vừa đứng lên lần thứ hai kia, sau đó, cúi người ngậm lấy nó.
Đại não An Lạc trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Cậu ấy… cậu ấy dùng miệng…
Nghĩ đến cảnh tượng An Trạch vùi giữa hai chân mình dùng lưỡi an ủi, An Lạc chỉ cảm thấy một dòng khí huyết dâng lên, mặt đỏ đến mức như chảy máu. Cảm giác ấm áp được khoang miệng bao vây làm anh sung sướng đến mức cuộn hết cả ngón chân lại.
Khoái cảm mạnh mẽ làm anh cảm thấy không còn xấu hổ hơn nữa, không nhịn được mà vươn tay luồn vào tóc An Trạch, khẽ nắm lấy. An Lạc thoải mái nằm ngửa trên ghế, không đè nén được mà cất tiếng rên rỉ.
“Ôi… Aa… Ah”
Đầu lưỡi An Trạch như có ma lực, thành thạo liếm khẽ rồi nuốt vào nhả ra khiến An Lạc hoàn toàn đánh mất lý trí. Lúc này còn thoải mái hơn so với ban nãy, cũng được hưởng thụ nhiều hơn. Không quá vài phút sau, An Lạc trực tiếp buông vũ khí đầu hàng, phóng ra toàn bộ trong miệng cậu.
An Trạch vậy mà nuốt hết, còn đưa lưỡi nhẹ nhàng liếm sạch dịch thể màu trắng còn sót lại bên miệng. Ngẩng đầu nhìn An Lạc, trong ánh mắt sâu thẳm của cậu tựa như có một cảm xúc nào đó ——
Đó là dục vọng trần trụi, và thêm cả dục vọng chiếm giữ mãnh liệt!
Đáy lòng An Lạc run lên vì bị cậu nhìn như vậy, muốn ngồi dậy nhưng lại bị cậu đột nhiên cúi người đè xuống ghế.
“Anh… Em muốn anh.” Giọng nói của cậu vang bên tai, khàn khàn dị thường.
Tâm tình An Lạc rất hỗn loạn, anh cảm thấy phát triển quá nhanh như thế này rất khó hiểu, vậy mà anh vẫn còn chưa rõ tình cảm của mình với An Trạch là như thế nào, anh hoàn toàn không chuẩn bị bất cứ tâm lý nào, vậy mà định phát sinh quan hệ… Thật sự là quá đột ngột.
Thế nhưng…
Nhìn đôi mắt đen láy và nghiêm túc của cậu, cảm nhận đầu cậu cọ cọ trên bả vai mình như con chó đang làm nũng vô cùng thân thiết, An Lạc đột nhiên mềm lòng… Căn bản là không nỡ cự tuyệt cậu.
Vừa bị tiêm thuốc, đầu óc An Lạc vốn cũng có chút mơ hồ, hơn nữa liên tục đạt cao trào hai lần, thân thể anh đã bủn rủn tới cực điểm, cho dù lúc này có muốn phản kháng cũng chẳng có sức lực. Huống hồ, An Trạch vừa đối đãi dịu dàng với anh như vậy… Thực sự là không nên làm hỏng bầu không khí.
Có lẽ… Cho cậu một lần cũng chẳng mất gì?
Dù sao cũng là đàn ông cả, hơn nữa anh thực sự cũng không ghét…
“Có được không?” An Trạch tiếp tục thấp giọng hỏi. Tuy rất muốn trực tiếp ăn sạch từ đầu đến chân không chừa một li của anh, nhưng lúc này An Lạc đang bị chuốc thuốc, toàn thân không có sức lực, nếu như cậu giậu đổ bìm leo mà ôm anh, ngày mai khi anh khôi phục lý trí, không chừng sẽ trở mặt, thậm chí bởi vậy mà căm ghét cậu…
Nếu anh không muốn, cho dù là bất cứ tình huống gì, An Trạch cũng sẽ không miễn cưỡng.
Bởi vì yêu anh, nên quý trọng anh, cũng tôn trọng anh hơn.
“…” Thế nhưng vấn đề này nên trả lời thế nào? An Lạc quyết định không trả lời thì hay hơn.
“Anh đồng ý rồi?” Trong mắt An Trạch rõ ràng là sự mừng rỡ.
An Lạc vẫn không trả lời, sắc mặt cứng ngắc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm đen kịt, trên đường cái cách đó không xa thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua, ánh vàng của đèn xe chiếu đứt quãng tới vị trí chiếc xe của hai người, nhưng bởi vì con đường nhỏ này tương đối bí mật nên rất khó làm người khác chú ý.
Tại ven đường, ở trong xe…
Địa điểm như vậy thực sự vượt quá chừng mực chấp nhận của An Lạc, nhưng trong bầu không khí ấm áp hiện tại, An Lạc không muốn trở mặt với An Trạch, cũng không nỡ làm An Trạch thất vọng buồn bã.
An Lạc khẽ nhắm mắt lại, gật đầu, cuối cùng đồng ý.
Nhưng bởi vì xấu hổ đến cúng quẫn nên ngay cả tai cũng đỏ bừng.
“Anh ơi, em yêu anh!” An Trạch vô cùng hạnh phúc mà ôm chặt anh, hôn anh một trận cuồng nhiệt, sau đó tách hai chân anh ra, mở ngăn kéo lấy ra một lọ bôi trơn, đổ ra một ít, rồi bôi lên phía sau An Lạc.
An Trạch đưa một ngón tay nhẹ nhàng tiến vào, cảm giác được tràng bích ấm áp bao vây thực sự quá mức sung sướng. Không ngờ anh bề ngoài lạnh lùng hờ hững, bên trong thân thể lại nóng rực như thế này. An Trạch kiên trì cẩn thận mở rộng, cho tới khi chỗ đó có thể đút vừa ba ngón tay mới rút ra.
Từ đầu đến cuối An Lạc không hề phát ra tiếng nào, anh chỉ nắm chặt quai xe, tỏ ra không thoải mái.
An Trạch tuy rất đau lòng vì lần đầu tiên anh phải chịu đau đớn, nhưng cậu thực sự cũng không thể nhịn thêm được nữa. Cuối cùng cậu dứt khoát cởi thắt lưng, lộ ra dục vọng đã cương cứng đến cùng cực từ lâu, eo ưỡn thẳng, đâm thẳng vào cơ thể An Lạc.
“A…” Thân thể đau đớn như bị xé rách, khiến An Lạc không thể chịu được mà kêu lên.
“Anh, thả lỏng cơ thể, nếu không anh sẽ bị thương mất…” An Trạch ghé vào tai anh dịu dàng nói, cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi anh để dời sự chú ý.
“Ưm… Mm…” Nụ hôn mềm mại làm say đắm lòng người, cùng động tác bá đạo và mạnh mẽ dưới eo, hai loại cảm giác hình thành hai cực đoan đối lập rõ rệt.
Chân An Lạc bị cậu vắt lên vai, cơ thể mở rộng có thể tiếp nhận xâm lấn của cậu…
Đầu óc trở nên lộn xộn, hoàn toàn không có thời gian dư thừa để quan tâm làm như thế này là đúng hay sai, An Lạc chỉ có thể dựa vào bản năng mà ôm lấy bờ vai cậu, khe khẽ rên rỉ theo mỗi lần cậu tiến vào…
Cũng không biết cậu đụng vào chỗ nào trong người mà An Lạc đột nhiên rùng mình, cảm giác đau đớn chen lẫn sung sướng trong nháy mắt chạy thẳng từ chân lên đỉnh đầu.
An Lạc mở mắt ra, đối diện với ánh mắt nhiệt tình của An Trạch, trong lòng bỗng có một cảm giác rung động lan ra toàn thân. Thân thể hai người kếp hợp không chừa một khe hở. Chưa bao giờ từng có quan hệ thân mật như vậy với bất cứ người nào… Tại sao với An Trạch… Lại không kiên quyết cự tuyệt?
Chỗ mẫn cảm trong cơ thể bị nhiều lần kích thích, thân thể gần như không còn bị lý trí khống chế nữa, hết lần này đến lần khác được An Trạch đưa đến đỉnh điểm sung sướng… An Lạc chưa từng nghĩ rằng, khi được người khác ôm lại có cảm giác mãnh liệt như thế này. Đó là một cảm giác phức tạp lẫn lộn giữa đau đớn sâu sắc và vui sướng cực hạn.
Khi thì như thiên đường, khi thì như địa ngục, lên lên xuống xuống hết lần này đến lần khác, quả thực khiến người ta điên cuồng.
Thân là một người đàn ông, rõ ràng là đã vứt bỏ hết thảy toàn bộ tự tôn và đắn đo của mình, mở rộng cơ thể đón nhận xâm lấn của một người khác. Nhưng kỳ lạ là, trong lòng anh lại có một góc trống phóng đãng, rốt cục cũng được lấp thêm cảm giác thỏa mãn vào đó.
Có thể, đó là góc trống tịch mịch lưu lại trước đây khi anh còn đau khổ vì yêu An Dương, hôm nay cuối cùng cũng được An Trạch mở ra hoàn toàn, đồng thời gieo ánh dương ấm áp vào đó.
Khi được An Trạch ôm chặt vào trong lòng mà hôn môi, khi được An Trạch nhiệt tình tiến nhập vào cơ thể, vì sao lại có cảm giác hạnh phúc lờ mờ khi… được quý trọng, được yêu thương?
An Lạc nghĩ, có lẽ do ảnh hưởng của thuốc nên mới sinh ra ảo giác.
Nếu không, chẳng lẽ bản thân mình đã bất tri bất giác mà yêu An Trạch?
***
An Trạch rốt cục cũng được đền bù mong muốn, có thể sở hữu hoàn toàn An Lạc, lòng cậu tự nhiên vô cùng thỏa mãn.
Hơn nữa, An Lạc hôm nay trong mắt An Trạch đặc biệt đáng yêu. Tuy dùng từ đáng yêu này để hình dung An Lạc vốn luôn luôn lạnh lùng có phần khoa trương, nhưng lúc này đây, bởi vì ảnh hưởng của thuốc mà anh đỏ mặt, xấu hổ quay đầu nhắm mắt, hàng lông mi còn khẽ rung động. Ngoài từ “đáng yêu” này, An Trạch thực sự không tìm ra được từ nào khác để hình dung.
Ở phương diện này An Lạc rất trúc trắc, bởi vì cảm giác quá mãnh liệt mà đầu ngón chân cuộn lại, chiếc chân thon dài gác trên vai khẽ run rẩy, trên người lưu lại đầy vết tích của cậu…
Đối diện với An Lạc như vậy, An Trạch căn bản là không thể kiểm soát nổi xúc động muốn giữ chặt lấy anh.
Một lần hoàn toàn còn chưa đủ, bất chấp phản đổi “Đủ rồi” của An Lạc, An Trạch đẩy hông, dục vọng nóng như lửa lần thứ hai tiến nhập vào cơ thể ấm áp của anh.
“A… An Trạch… Không… Không muốn…”
“Không…”
An Trạch biết, miệng anh phản đối như vậy căn bản là chẳng cần để ý.
Nhớ hồi còn bé, An Trạch rất thích được An Lạc bón cơm. Có một lần được anh bón cho ăn một bát cơm mà thích phát nghiện. An Trạch bèn quấn quít lấy anh “Anh ơi em muốn nữa.” Cuối cùng An Lạc đành bất đắc dĩ mà xới thêm một bát, kiên trì bón cho An Trạch ăn.
Nếu vừa nãy anh đã gật đầu đồng ý, như vậy, được một lần tự nhiên sẽ muốn thêm lần hai, lần ba. Tuy có chút vô sỉ vì được voi đòi tiên, nhưng lần nào dùng chiêu này với An Lạc mềm lòng cũng đều có tác dụng.
Buổi tối hôm nay suồng sã như thế, nếu ngày mai anh muốn tính sổ, An Trạch cũng không sợ anh tức giận. Bất kể thế nào, nhìn An Lạc cũng rất hưởng thụ, thân thể khẽ giãy dụa, miệng cứ luôn cự tuyệt, nhưng thân thể lại được chìm ngập trong dục vọng mãnh liệt, bộ dạng đỏ mặt há miệng thở hổn hển, quả thực khiến An Trạch muốn chụp lại ảnh làm lưu niệm.
An Trạch dự định dùng hành động để cả đời An Lạc sẽ nhớ mãi buổi tối này.
_________________