“An Lạc, chính là anh trai của cậu.”
Thấy An Dương bình tĩnh nói ra những lời đó, An Trạch quả thực không thể tin được!
Tuy trong lòng cậu vẫn luôn hy vọng An Lạc và anh trai là cùng một người, hy vọng người anh trai mà cậu yêu từ đầu tới cuối đều là một, nhưng khi nghe từ miệng An Dương nói ra như vậy, An Trạch vẫn cảm thấy, những lời đó quả thực cứ như một trò đùa.
Cậu đã điều tra tất tần tật về An Lạc, cũng biết thực sự có một vụ tai nạn máy bay vào 27 năm trước. Đứa con riêng của gia đình xã hội đen kia như lời An Lạc nói đích xác là có tồn tại, anh ta có ký ức nguyên vẹn của An Lạc, nhưng không có bất kỳ một ký ức nào về anh trai, vậy tại sao lại đột nhiên trở thành cùng một người?
Dường như nhìn ra nghi hoặc của An Trạch, Chu Duyệt Bình chợt mở miệng: “An Trạch, chuyện này anh là người có quyền lên tiếng nhất. Kỳ thực, bắt đầu từ đầu năm nay, anh đã là bác sĩ tâm lý của anh trai em rồi.”
“Anh nói cái gì?” An Trạch hoàn toàn không ngờ anh lại đi tìm bác sĩ tâm lý!
Chu Duyệt Bình gật đầu: “Anh trai em mời anh làm bác sĩ tâm lý cho cậu ta, đồng thời dặn anh phải bảo mật hoàn toàn tình hình của cậu ta. Nhưng với thời khắc mấu chốt như hiện nay, anh cũng không thể giấu diếm thêm được nữa. Thật ra, em phải chú ý một điểm, có thể em đủ thông suốt để nhận ra rằng, sinh nhật của anh trai em là vào ngày 23 tháng 5, vụ tai nạn máy bay ở Vancouver 27 năm trước cũng xảy ra vào ngày 23 tháng 5, anh trai em năm nay vừa tròn 27 tuổi, những điều này cũng không phải là trùng hợp.”
“…” An Trạch chưa từng chú ý đến chi tiết này! Ngày An Lạc kia tử vong, cũng chính là ngày anh sinh ra, nó có ý nghĩa gì? Đáp án đã gần như chắc chắn rồi.
Chu Duyệt Bình quả nhiên nói: “Thực ra anh trai em đã mang theo ký ức từ lúc mới sinh ra. Từ nhỏ cậu ta không thích nói chuyện, có lẽ là bởi vì cậu ta không giống với mọi người, cậu ta có ký ức của kiếp trước nhiều hơn so với người khác. Cậu ta không dám nói ra một chuyện siêu việt lạ thường như vậy trước mặt bất kỳ ai. Cậu ta sợ mọi người xung quanh sẽ coi cậu ta là quái vật."
“Anh nghe ông nội em nói, anh trai em hồi còn nhỏ rất ít khi khóc, đặc biệt thông minh, cũng rất hiểu chuyện. Bởi vì, cậu ta căn bản không phải là một đứa trẻ bình thường."
“Sau đó, vào năm cậu ta bảy tuổi thì xảy ra vụ tai nạn xe, đầu cậu ta bị thương, mất toàn bộ ký ức, ông nội em sợ cậu ta mắc chứng tự kỷ, nên mới gọi anh với Thái Bình hàng ngày đến nhà em chơi với cậu ta."
“ Có lẽ là lớn lên từ bé với nhau, nên anh trai em thân thiết với anh hơn người khác một chút… Bởi vậy, nửa năm trước, khi cậu ta đột nhiên bắt đầu khôi phục ký ức thì liền gửi e-mail cho anh đầu tiên.”
Chu Duyệt Bình khẽ di chuyển con chuột, mở hộp thư của mình từ một trình duyệt, rồi mở e-mail An Lạc đã gửi đến cho mình ——
10:05 ngày 11 tháng 3
Duyệt Bình, chào anh.
Gần đây tôi đột nhiên nhớ lại một vài ký ức kỳ lạ. Trong đầu tôi dường như có một An Lạc khác tồn tại, hắn ta xuất thân là con riêng của một gia đình xã hội đen, hắn có một anh trai tên là An Dương. Cuối cùng, hai anh em bọn họ cùng chết trong một vụ tai nạn máy bay.
Về ký ức của An Lạc kia, lúc đầu chỉ là vài đoạn vụn vặt, nhưng sau dần dần ghép lại với nhau, hình thành một cuộc đời hoàn chỉnh, tự dưng tôi có thể cảm nhận lây tất cả cảm xúc của hắn ta. Đây quả thực là một điều bất khả tư nghị.
Năm bảy tuổi tôi từng mất trí nhớ, ký ức khôi phục gần đây khiến đầu óc tôi rất hỗn loạn. Bởi vậy tôi quyết định mail cho anh, hy vọng anh có thể lấy thân phận bác sĩ tâm lý giúp đỡ tôi.
Tình trạng này của tôi, anh có nghĩ đó là ảo giác không, hay nên nói là, tôi bị mắc bệnh tâm thần phân liệt?
08:30 ngày 15 tháng 3
An Lạc, thư đã nhận được.
Về vấn đề cậu nói, hôm qua tôi đã đặc biệt đi tham khảo ý kiến của thầy giáo tôi, ông ấy là chuyên gia về phương diện tâm thần phân liệt. Ông ấy cho rằng tình trạng của cậu không phải là ảo giác đơn giản, cũng không thuộc về phạm trù bệnh tâm thần phân liệt.
Nói như thế này, ảo giác có hai đặc điểm. Thứ nhất, ảo giác khuyết thiếu tương ứng với kích động trong hiện thực, thế nên nếu kiểm nghiệm khách quan sẽ chứng minh cảm nhận đó là ảo tưởng, nhưng bản thân người sinh ra ảo giác lại không cảm thấy đó là ảo tưởng, trái lại, họ cảm thấy nó rất chân thực. Thứ hai, ảo giác không có căn nguyên của hiện thực khách quan.
Nói cách khác, ảo giác chắc chắn là một thứ huyễn tưởng không tồn tại trong thế giới hiện thực. Nếu chúng ta tìm được căn cứ xác thực thì như vậy, trí nhớ của cậu sẽ không còn là ảo giác, mà là ký ức thực sự tồn tại.
Cậu thử ngẫm kỹ lại xem, có người hoặc thứ gì đó có thể chứng minh huyễn tưởng trong đầu cậu thực sự tồn tại không?
11:40 ngày 25 tháng 3
Mấy ngày nay tôi đã sắp xếp cẩn thận những ký ức này, đột nhiên nhớ ra hai người, bọn họ có thể chứng minh ký ức trong đầu tôi có phải là ảo giác hay không.
Trong trí nhớ của tôi có một người tên là Thiệu Trường Canh, người này là anh rể của An Lạc, về sau ông ta mang theo con mình là Thiệu Vinh sang Anh, hai cha con bọn họ ở Luân Đôn mở một trung tâm nghiên cứu cấy ghép nội tạng. Nếu ký ức của tôi là thật, như vậy, hẳn hai người bọn họ vẫn đang ở Luân Đôn làm việc trong bệnh viện tư nhân đó.
Duyệt Bình, đúng lúc anh đang ở Luân Đôn, nếu anh có thời gian thì có thể không ngại đi hỏi thăm bọn họ một chút được không?
Hãy nói anh là bạn bè của cậu Tiểu Vinh, xem bọn họ có còn nhớ người tên An Lạc này không.
11:45 ngày 31 tháng 3
Tôi đã tới hỏi thăm cha con Thiệu gia rồi. Thiệu Vinh nói cho tôi biết, hai người bác và cậu của cậu ta đã qua đời trong vụ tai nạn máy bay năm xưa rồi, cậu ta với bố đã cùng sang Vancouver lấy quần áo của hai người, sau khi hỏa táng thì chôn cất ở mộ viên, đến ngày giỗ hàng năm thì đến thắp hương. Cậu ta đưa cho tôi một bức ảnh chụp cậu của cậu ta, An Lạc kia trông cực giống cậu.
À phải rồi, thời gian xảy ra vụ tai nạn máy bay kia là vào ngày 23 tháng 5, hình như cũng là sinh nhật của cậu đúng không? Năm nay cậu 27 tuổi, vụ tai nạn máy bay xảy ra 27 năm trước. Nói như vậy, có thể còn có một khả năng khác… Thực ra lúc cậu ra đời đã có phần ký ức đó, chỉ là do vụ tai nạn xe kia nên cậu mới mất trí nhớ, gần đây mới dần dần nhớ lại.
7:30 ngày 5 tháng 4
Có thể ư. Anh nói cũng rất có lý.
Dạo này đầu óc rối loạn kinh khủng, ngày nào cũng mất ngủ, ngay cả vụ tai nạn xe lúc bảy tuổi cũng không ngừng tái hiện trong đầu. Tôi nghĩ, có lẽ toàn bộ ký ức của tôi đang dần khôi phục.
Về vụ tai nạn xe năm 7 tuổi, tôi phát hiện một vài điểm đáng ngờ kỳ lạ, có thể nó không phải là sự cố ngoài ý muốn. Tôi đang định bắt tay vào điều tra chuyện này, hy vọng ký ức của tôi có thể mau chóng khôi phục hoàn toàn.
Đúng rồi, việc tôi nhớ lại chuyện của kiếp trước, mong anh có thể giữ kín, đừng nói cho bất cứ ai biết, nhất là ba đứa em của tôi. Mấy ngày nay An Nham cực kỳ bận rộn, An Mạch cũng đang khẩn trương chuẩn bị triển lãm tranh, An Trạch thì ở quân khu rất mệt nhọc khổ cực, tôi không muốn để bọn nó lo lắng cho mình.
8:30 ngày 6 tháng 4.
Tất nhiên rồi, tôi sẽ bảo vệ bí mật này giúp cậu.
Gần đây tôi đang chuẩn bị bảo vệ tốt nghiệp, mấy hôm nay cũng tương đối bận. Khả năng không trả lời mail ngay được, có việc gấp thì cứ gọi thẳng cho tôi. Tháng sau tôi về, đến lúc đó nói chuyện kỹ càng hơn nhé.
Nhớ kỹ nhất thiết không được ép buộc bản thân suy nghĩ lung tung, tránh làm đại não gánh vác quá nặng, khiến thần kinh suy nhược.
7:00 ngày 7 tháng 4
Được, chờ anh về nước nói chuyện.
Toàn bộ e-mail hai người gửi cho nhau đến đó là kết thúc. An Lạc gửi mail lần cuối cùng cho Chu Duyệt Bình là vào bảy giờ sáng ngày 7 tháng 4, về sau không liên lạc với Chu Duyệt Bình nữa. Còn Chu Duyệt Bình thì bận bịu chuẩn bị bảo vệ tốt nghiệp nên cũng không còn gửi mail cho An Lạc.
Một tháng sau, An Lạc xảy ra chuyện.
Nhìn giọng điệu bình thản trong mail của anh, nhất là dòng chữ “đừng nói cho ba đứa em của tôi, tôi không muốn bọn nó lo lắng cho mình”, An Trạch đột nhiên cảm thấy viền mắt nong nóng.
Hóa ra, ở một nơi mình không biết, một mình anh đã phải trải qua bao nhiêu thống khổ và vật lộn như vậy. Đột nhiên nhớ lại một cuộc đời khác, nếu là bất kỳ ai thì có lẽ đã hoảng sợ đến mức suy sụp rồi. Thế nhưng, anh vẫn bình tĩnh mà đặt hết tất cả xuống đáy lòng, không nói cho bất kỳ ai, một mình đơn độc tìm bác sĩ tâm lý giải quyết…
Nghĩ đến chuỗi ngày anh bị giày vò đến mất ngủ, An Trạch lại cảm thấy trái tim đau nhói.
Chu Duyệt Bình khẽ thở dài: “Không ngờ đến khi tôi về nước thì anh cậu đã bị bắt cóc, lần thứ hai quên toàn bộ ký ức trước đó, một mực lưu lại ký ức của kiếp trước, thế nên cậu ta mới nhất định cho rằng mình đột nhiên sống lại. Bởi vì những chuyện của lúc trước, cậu ta thực sự không nhớ được bất cứ điều gì…
“…” An Trạch trầm mặc không nói.
Chu Duyệt Bình quay đầu nhìn về phía An Trạch, nhẹ giọng: “An Trạch, An Lạc từ đầu đến cuối vẫn luôn là anh trai của em.”
An Trạch nhìn những dòng chữ trên màn hình máy vi tính, bàn tay đặt bên hông đột nhiên khẽ run rẩy.
Anh…
Anh ấy thật sự là anh mình…
Thói quen giống nhau như vậy, cả cá tính lẫn sở thích đều giống nhau như vậy, đó thực sự không phải là trùng hợp.
An Trạch bỗng nhiên muốn rơi lệ. Hóa ra, anh trai cậu chưa hề biến mất, cũng chưa hề rời đi. Người cậu yêu từ đầu đến cuối, vẫn luôn là cùng một người.
Dù trước khi mất trí nhớ anh có lạnh lùng với cậu, nhưng có đôi khi vẫn anh vẫn tỏ ra quan tâm. Sau khi mất trí nhớ thì kiên trì phân rõ giới hạn với cậu, nhưng có đôi khi An Lạc vẫn quan tâm đến cậu. Bọn họ vốn dĩ là một người, là một linh hồn. Cho dù ký ức có thay đổi, nhưng người của cậu trước sau không đổi, dưới hình tượng lạnh lùng, là sự dịu dàng nhỏ nhoi khiến người khác say đắm, lại lần nữa khiến An Trạch không thể kiềm chế mà đắm chìm trong đó.
An Trạch gắng sức nắm chặt bàn tay khống chế tâm trạng đang kích động, quay đầu nhìn An Dương: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa anh ấy trở về!”
An Dương gật đầu nói: “Người của Quang Minh Hội chưa ra tay với An Lạc, có lẽ là bọn chúng cũng không ngờ An Lạc lại đột nhiên ra nước ngoài ngay thời khắc mấu chốt khi bố mẹ vừa mới qua đời. Anh ta ra nước ngoài khiến hai bên chúng ta đều trở tay không kịp. Hiện tại, không chỉ có chúng ta, mà bên Quang Minh Hội khẳng định cũng đang điều tra hành tung của anh cậu, cậu phải đưa anh cậu an toàn trở về trước khi bọn chúng ra tay.”
“Tôi biết rồi.” An Trạch thận trọng gật đầu, “Giờ tôi phải đi đặt vé máy bay, sáng mai sẽ sang bên đó.”
An Dương nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cậu, “Trước khi đi anh ta có nói cho cậu biết mình đi đâu không?”
“Không.” An Trạch thấp giọng, “Nhưng tôi hiểu tính của anh ấy, bề ngoài tỏ ra không quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng thực ra lại là một người rất hoài niệm. Nếu tôi đoán không lầm thì anh ấy nhất định sẽ đi Vancouver, bởi vì đó là nơi cuối cùng anh ấy sống ở kiếp trước.”
An Dương nhìn An Trạch, rốt cục không nhịn được mà mỉm cười: “Cậu thực sự rất hiểu anh ta. Tôi đã kiểm tra danh sách xuất nhập cảnh, quả thực anh ta đi Vancouver, chỉ là địa chỉ chỗ ở cụ thể thì chưa tra ra được.”
“Tôi có cách tìm ra được.” An Trạch nói, “Tôi về trước chuẩn bị.”
An Dương gật đầu, “Nhớ kỹ, bất kể cậu dùng cách gì cũng nhất định phải gọi anh ta về bằng được, một mình anh ta ở nước ngoài, bị ám sát lúc nào chúng ta cũng không biết, như vậy rất nguy hiểm.”
“Được.” An Trạch xoay người rời khỏi thư phòng, gần như là dùng tốc độ 50m chạy xe trên đường, sau đó chạy thẳng đến nơi ở của Vu Minh Lãng.
Mười giờ đêm, Vu Minh Lãng mở cửa ra thì thấy An Trạch đang thở phì phò, cậu ta giật nảy mình: “Thiếu tá An Trạch? Khuya khoắt như thế này rồi mà anh còn đến truy sát nhà em, có chuyện gì vậy?”
An Trạch thở sâu, nói: “Tôi có việc cực kỳ quan trọng cần tìm cậu hỗ trợ.”
Vu Minh Lãng gãi đầu, “… Vào trong thì nói anh ạ.”
Khi vào đến nhà, An Trạch thấy một người đang ngồi trên ghế sô pha xem TV. An Trạch thoáng giật mình, rồi mới nhận ra người đó chính là cậu bạn tốt nhất trong bộ đội, anh họ Vu Càn Khôn của Vu Minh Lãng. Có lẽ hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần nên hắn ta mới chạy đến nhà em họ ăn chực.
Vu Càn Khôn chống lại ánh mắt của An Trạch, cũng ngẩn người, sau đó liền đứng dậy bước tới trước mặt An Trạch, hung hăng nện một đấm vào vai An Trạch, “Cái đệt, cậu còn sống à?”
“…” An Trạch có chút xấu hổ.
“Tự dưng lúc ấy lại xuất ngũ, về nhà cũng không thèm nói với tôi một tiếng? Tình chiến hữu suốt bảy tám năm bị cậu quẳng hết ra sau đầu rồi à? Đám bạn trong bộ đội cứ hỏi tôi ‘Thế nào mà An Trạch lại đột nhiên đi thế’, một chữ tôi cũng chẳng trả lời được, cậu có biết tôi buồn bực lắm không hả?”
“.. Xin lỗi, lúc đó tôi có nguyên nhân bất đắc dĩ.”
“Phải, cậu chỉ nói thế với tôi thôi, nguyên nhân bất đắc dĩ kia của cậu hơn phân nửa là anh cậu chứ gì.” Vu Càn Khôn hận thiết bất thành cương, trừng mắt nhìn An Trạch, “Khuyên cậu bao nhiêu lần rồi, cậu với anh ấy không có kết quả đâu, cậu nỗ lực vì anh ấy nhiều như vậy, còn định để cả đời chìm sâu vào nữa sao?”
An Trạch cũng không biết phải trả lời như thế nào mới phải, cậu im lặng một thoáng rồi nói: “Tôi nguyện ý.”
“…” Vu Càn Khôn bị tức đến mức hộc máu.
Đúng lúc Vu Minh Lãng đi ra giải vây: “Ôi anh à, anh An Trạch hôm nay đến tìm em mà, hai anh có ân oán gì để sau này từ từ tính sổ đi. An Trạch, anh tìm em có chuyện gì thì nói đi ạ.”
An Trạch vội quay lại nói: “Là như thế này, anh An Lạc của anh lên máy bay đi Vancouver vào ngày 12 tháng 8, anh muốn em tra giúp anh địa chỉ cụ thể và phương thức liên lạc nơi anh ấy đến ở Vancouver, càng nhanh càng tốt.”
Vu Minh Lãng gật đầu, “OK, em sẽ lập tức đi tìm.”
Vu Minh Lãng vào thư phòng mở máy vi tính tìm kiếm thông tin. Vu Càn Khôn bất đắc dĩ nói: “Anh cậu ra nước ngoài thì ra nước ngoài chứ, cậu còn tìm anh ấy làm gì? Thực sự quyết định tiếp tục hao tổn vì anh ấy à?”
An Trạch trầm mặc một hồi, rồi mới thấp giọng nói: “Trừ phi có một ngày anh ấy tìm được người mình yêu, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ anh ấy.”
“Nhưng hai người là anh em ruột mà…”
“Anh em thì làm sao? Tôi chỉ biết là, tôi rất yêu anh ấy.” An Trạch quay đầu nhìn cậu bạn của mình, trong ánh mắt sâu thẳm là sự kiên định không lay chuyển được, “Quan trọng hơn là, dù anh ấy có thay đổi thế nào, tôi vẫn sẽ yêu anh ấy… Tôi chấp nhận.”
“…”
“Càn Khôn, tôi biết cậu suy nghĩ cho tôi, nhưng với chuyện này, cậu không cần khuyên tôi nữa. Tôi đã hạ quyết tâm là sẽ ở bên anh ấy, tôi không muốn mất anh ấy thêm lần nào nữa.”
“…” Vẻ mặt Vu Càn Khôn có chút phức tạp. Cái chuyện anh em loạn luân này, thật sự là rất khó chấp nhận, huống chi người loạn luân lại chính là người bạn tốt nhất của mình, mà còn là người chủ động nữa chứ.
Sau một hồi im lặng, Vu Càn Khôn mới bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, tùy cậu. Nhưng đừng nên để nhiều người biết chuyện này, dù sao hai người cũng là anh em, phần lớn mọi người sẽ nghĩ xấu đấy.”
An Trạch thận trọng gật đầu, “Yên tâm. Cho dù với tôi thì không vấn đề gì, nhưng tôi cũng lo cho danh tiếng của anh ấy, da mặt anh ấy mỏng lắm.”
Vu Càn Khôn liếc xéo cậu, “Nghe cái giọng kìa, cứ như đã thành sự rồi nhỉ?”
“Vẫn chưa.” An Trạch nói, “Tôi sẽ nỗ lực.”
Đúng lúc này, Vu Minh Lãng từ thư phòng đi ra, trong tay cầm một tờ giấy, cười tủm tỉm: “Tra được rồi. Đây là địa chỉ hiện nay của anh ấy, phía dưới là số điện thoại di động mới của anh ấy. Em đã gửi một tin nhắn quảng cáo có chứa virut vào điện thoại anh ấy, em sẽ gửi một phần mềm định vị GPS cho anh, anh có thể từ điện thoại di động tìm ra vị trí cụ thể của anh ấy.”
An Trạch nhận tờ giấy, “Cảm ơn.” Rồi lấy thẻ ra đưa cho cậu, “Anh không mang theo tiền mặt, thẻ này đưa cho em, mật mã là 520523, chắc tiền bên trong có đủ, em tự đi lấy nhé.”
Vu Minh Lãng nhận tấm thẻ, cười đến là xán lạn: “Vâng, em nhất định sẽ lấy tiền giúp anh.”
Vu Càn Khôn bước lên, vỗ nhẹ lên vai An Trạch, “Tuy rằng tôi không tán thành hai người ở bên nhau, nhưng… là bạn thân. Chúc cậu may mắn, cố gắng lên nhé.”
An Trạch gật đầu, “Tôi sẽ cố gắng.”
Trên đường về nhà, An Trạch trực tiếp gọi điện thoại: “Xin chào, phiền chị đặt giúp tôi một vé máy bay đi Vancouver vào sáng ngày mai… Vâng, nhân tiện đặt hai vé khứ hồi vào sáng ngày kia luôn… Cảm ơn, tôi là An Trạch.” (gớm, tự tin nhỉ!)
—— Anh, chờ em, An Trạch tới đón anh đây.