Mấy ngày nay An Trạch vẫn luôn bề bộn nhiều việc, hay phải nói là, cậu cố ý để bản thân mình trở nên bận rộn. Bởi vì, nếu có một ngày rảnh rỗi, cậu sẽ không tự chủ được mà nhớ tới người kia, nhớ lại buổi tối trong bệnh viện ngày ấy, người đó đã ôm cậu vào lòng an ủi.
Cảm giác đó giống như trở về lúc còn nhỏ. An Trạch vừa về nước không quen thức ăn nên bị tiêu chảy đến mức mất nước, nằm trên giường mà chẳng có chút sức lực nào để ngồi dậy. Anh vẫn luôn kiên trì ngồi cạnh giường trông chừng cậu, bón từng miếng cháo một cho cậu. Cảm giác ấm áp ấy, cả đời An Trạch cũng không thể nào quên.
Có lần khi còn bé bị cành cây cắt ngang cánh tay làm chảy máu, cũng là anh ngồi bên giường xử lý vết thương cho cậu, anh lấy miếng bông cẩn thận lau khô vết máu, rồi khử trùng, băng bó lại, mỗi một bước đều kiên trì và nhẹ nhàng đến thế.
Từ nhỏ, An Trạch đã luôn rất thích cái cảm giác có anh trai ngồi bên cạnh mình, rồi sau này, cảm giác đó dần dần biến thành ham muốn độc chiếm mãnh liệt. Cậu muốn độc chiếm anh, cậu không muốn anh chia sẻ sự dịu dàng cho bất cứ ai khác.
Buổi tối ngày đó trong bệnh viện, giây phút An Lạc ôm lấy cậu, An Trạch thậm chí đã nghĩ rằng anh đã trở về bên cậu.
Khi An Lạc nói cho cậu biết anh trai thực sự của cậu đã qua đời, tuy rằng rất đau đớn, nhưng bởi vì An Lạc vẫn còn bên cạnh, nên trong lòng cậu vẫn còn ảo giác rằng “dường như anh trai mình chưa rời đi”. Thế nhưng hôm nay, An Lạc đã hoàn toàn biến mất, cái cảm giác sợ hãi “thực sự mất đi anh trai” này mới bắt đầu khuếch đại rõ rệt trong đầu cậu.
An Lạc đi, đi rất tự nhiên. Ngoại trừ chứng minh thư, anh ta không mang bất cứ thứ nào khác thuộc về anh cậu. Nhưng điều đó lại khiến tim An Trạch thoáng chốc trở nên trống rỗng.
Mở ví ra ngắm bức ảnh chụp chung của hai anh em, cuối cùng An Trạch cũng thực sự ý thức được sự thật là anh cậu đã rời đi.
Mấy ngày nay, mỗi đêm đều nằm mơ thấy bóng dáng của anh. Hoặc là lúc còn bé được anh bón ăn cơm, hoặc là lúc lạc đường được anh nắm tay, hoặc là lúc anh ngồi bên giường băng bó vết thương… Đôi mắt của anh, giọng nói của anh, thân nhiệt có chút lạnh của anh, nụ cười thỉnh thoảng hiện trên gương mặt của anh, tất cả về anh, lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu.
Cảnh cuối cùng trong mơ lúc nào cũng trở lại hành lang vắng lặng trong bệnh viện ngày ấy. An Lạc nhẹ nhàng mà ôm lấy cậu, dùng giọng nói dịu dàng thì thầm với cậu, An Trạch, nếu buồn thì hãy khóc đi, đừng chịu đựng.
Rồi giật mình tỉnh dậy khỏi cơn mơ, khóe mắt An Trạch luôn đọng lại một chất lỏng ướt át.
Biết rõ không nên coi An Lạc là vật thay thế cho anh trai, lại càng không nên lẫn lộn giữa hai người bọn họ, nhưng trong cơn mơ không thể khống chế, An Trạch luôn liên hợp hai người thành một, rồi sau đó, cậu thậm chí không biết rốt cuộc người mình đang thương nhớ là An Lạc nào, không biết người hiện tại mình quan tâm nhiều hơn là An Lạc nào.
An Trạch không có khả năng là sẽ thay lòng đổi dạ với anh trai, yêu say đắm nhiều năm như vậy, An Trạch tin rằng dù anh cậu có chết đi, cậu cũng sẽ không dễ dàng mà yêu người khác. Nhưng hôm nay, cậu lại không kiểm soát được mà thương nhớ An Lạc, thương nhớ cái người tên An Lạc đã xác định rõ với cậu “Tôi không thể là anh trai của cậu”.
Cảm giác áy náy vì “phản bội anh trai” trong lòng, ngày đêm cứ dằn vặt An Trạch không thôi.
Để tránh rảnh rỗi rồi suy nghĩ lung tung, An Trạch không thể làm gì khác là đặt hết tinh lực lên công việc.
Bố mẹ qua đời và An Lạc rời đi, giúp An Trạch bỏ đi hai cục diện rối rắm nan giải. Gần đây lại đúng dịp cao điểm du lịch trong kỳ nghỉ hè, khách thuê đến khách sạn Hoa An tăng gấp đôi bình thường, mà công ty giải trí bên kia đúng lúc cần ra mắt tân binh, An Trạch một mình lo toan hai bên, gần như mỗi ngày phải tăng ca đến chín giờ tối mới được về nhà, khi về đến nhà thì thường mệt mỏi đến kiệt sức, có đôi khi ngủ quên trong lúc ngâm mình trong bồn tắm.
Cũng chỉ có như vậy, cậu mới không có thời gian nghĩ đến An Lạc.
Không có thời gian nghĩ đến, cũng sẽ không hối hận, cũng sẽ không thay đổi tâm trí, cũng sẽ không vứt bỏ kiêu ngạo và nguyên tắc của mình mà đi tìm hành tung của anh.
***
Sáng sớm hôm nay khi đến công ty, An Trạch gặp trợ lý Dư Đình Đình ở cửa thang máy. Dư Đình Đình mỉm cười chào cậu: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc An.”
“Chào chị.” An Trạch gật đầu với cô, rồi xoay người vào thang máy.
Thang máy nhanh chóng đi lên. An Trạch sau một hồi trầm mặc, đột nhiên thấp giọng: “Phải rồi, anh tôi trước khi rời đi, hẳn là đã đề cập qua với chị là tôi sẽ tới thay chức vị của anh ấy. Anh ấy có nói chị cần chú ý tôi cái gì không?”
Dư Đình Đình gật đầu: “Có, anh ấy nói là cậu suy nghĩ rất chín chắn và lý trí, làm việc cũng rất quyết đoán và thẳng thắn, là một cấp trên tốt, anh ấy bảo tôi cố gắng trợ giúp cậu… Đúng rồi, anh ấy còn nói cậu một khi đã bận làm việc là có thể quên cả ăn, bảo tôi đến đúng giờ thì gọi thức ăn cho cậu.”
“…” An Trạch cứng nhắc nắm chặt bàn tay trong túi, “Còn gì nữa không?”
“Không còn gì.”
An Trạch không nói nữa, thang máy cũng dừng đúng lúc ở tầng làm việc. An Trạch xoay người đi thẳng vào phòng làm việc. Sau khi đóng cửa lại, cậu hít một hơi thật sâu, nắm chặt bàn tay, đấm mạnh vào tường!
Nắm tay nện lên bức tường vững chắc, cơn đau đớn lan tỏa, nhưng cơn đau trên tay kém xa so với sự khó chịu trong ngực.
Lời An Lạc để lại cho Dư Đình Đình lúc này nghe sao mà lại xót xa cùng cực, cũng chẳng biết tâm trạng anh lúc nói lại mấy lời đó lúc ấy thế nào. Cẩn thận nghĩ lại, là do chính cậu đã buộc anh bỏ đi, “anh không thể thay thế được anh trai tôi”, “tôi sẽ chuyển ra khỏi An gia”, những lời này kỳ thực chẳng khác gì so với câu “xin anh hãy biến mất khỏi mắt tôi”. Nhất định là anh hiểu rất rõ, chắc chắn cũng rất buồn, bởi vậy lúc rời đi anh mới dứt khoát đến như thế, ngay cả một bộ quần áo của anh trai cũng không chịu mang theo. Túi va li của anh, gần như trống không…
An Lạc hoàn toàn xa lạ với thế giới này, ra nước ngoài chắc chắn anh sẽ phải thích ứng một lần nữa. An Trạch biết rất rõ cảm giác này. Năm ấy, khi cậu đang sống quen ở Pháp đột nhiên trở về nước, không thích ứng khí hậu, thức ăn không quen, không ăn được lại không ngủ được, quãng thời gian đó khá vất vả, may là có anh vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho.
Thế nhưng hôm nay, An Lạc lẻ loi một mình tha hương ở một đất nước khác, chưa nói đến chuyện ăn không ngon ngủ không yên, ngộ nhỡ bị cảm phát sốt, bên cạnh ngay cả một người để rót nước cũng chẳng có. Nghĩ đến cảnh anh một mình nằm trùm chăn trên giường, An Trạch lại cảm thấy đau đớn đến mức gần như khó thở.
Tại sao lúc đó lại có thể tuyệt tình để anh ấy đi hẳn như vậy? Cho dù anh ta không phải là anh trai của mình, nhưng chí ít, mình đáng lẽ nên giúp anh ta thu xếp ổn thỏa cuộc sống sau này mới phải. Một người đến từ hai mươi bảy năm trước, một mình sinh tồn ở thế giới này khó khăn biết bao nhiêu?
Hối hận cùng cực khiến An Trạch cau mày mà rút điện thoại ra, nhìn dòng tin nhắn có ba từ “Tôi đi rồi”, An Trạch vội vàng ấn số gọi, nhưng vang lên bên tai cũng chỉ là giọng nói máy móc: “Xin lỗi, số máy bạn vừa gọi không tồn tại…”
Không tồn tại? Xem ra An Lạc đã bỏ số này đi. Hiển nhiên, anh ấy đã hạ quyết tâm cắt đứt hoàn toàn với An gia.
Có lẽ, An Lạc từng xuất thân từ thế giới ngầm, nên cũng có thể tự chăm sóc được cho mình ở nước ngoài?
Mặc dù như vậy, An Trạch vẫn không cảm thấy yên lòng một chút nào.
Hiện tại rất nhớ anh ta, có lẽ bởi vì trên người anh vẫn còn bóng dáng của anh cậu. Qua vài ngày nữa, cảm giác này sẽ dần dần trở nên nhạt nhòa chăng… Rốt cục An Trạch cũng tự thuyết được phục mình, cưỡng chế cơn xung động muốn đi tìm kiếm địa chỉ của An Lạc, cất điện thoại, lần thứ hai tập trung sự chú ý vào chồng văn kiện đặt trên bàn.
***
Năm giờ rưỡi chiều, cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa, người bước vào là trợ lý Dư Đình Đình. Buổi chiều cô thay một bộ quần áo mới, so với buổi sáng dường như có một khí chất đặc biệt. Cô bước tới bàn làm việc đặt một bản văn kiện xuống cho An Trạch, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc An, đây là hợp đồng cần cậu ký tên.”
An Trạch cúi đầu đọc kỹ hợp đồng một lượt, sau đó đặt bút ký tên. Thấy Dư Đình Đình vẫn chưa đi, An Trạch ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: “Còn việc gì nữa không?”
Dư Đình Đình cười: “Đã năm giờ rưỡi rồi, tổng giám đốc An còn chưa tan tầm ư? Tôi muốn mời cậu cùng ăn cơm tối.”
An Trạch vừa định mở miệng từ chối thì đột nhiên thấy cô cầm hai phiếu ăn chìa ra trước mặt, “Đây là phiếu ăn anh cậu trước khi đi đưa lại cho tôi, phiếu ưu đãi của cửa hàng cơn Tây anh ấy thích ăn nhất.”
An Trạch nhận tấm phiếu từ tay cô, nhưng thấy dưới góc phải tấm phiếu có dòng chữ “Các món VIP dành cho tình nhân”.
An Lạc chưa bao giờ tới nhà hàng cơm Tây mới mở này, càng không thể có phiếu ăn cho cặp đôi của nhà hàng này được. Sơ hở rõ ràng như thế này, hoặc là Dư Đình Đình đang nói dối, hoặc là cô ta nhất định có mục đích gì khác.
An Trạch im lặng một hồi, rồi thấp giọng: “Chị xuống dưới lầu đợi tôi, tôi xử lý xong vài chuyện sẽ xuống dưới tìm chị sau.”
“Được.”
Mười phút sau, An Trạch mặc áo khoác kiểu Âu xuống dưới bãi đỗ xe, Dư Đình Đình đang đứng đợi cạnh một chiếc xe màu trắng. Thấy An Trạch đi tới, cô liền mở cửa xe, mỉm cười: “Ngồi xe của tôi nhé, chỗ kia cậu không quen, tôi lái xe đưa cậu đến.”
An Trạch có chút nghi ngờ, nhưng vẫn ngồi xuống ghế phó lái.
Dư Đình Đình cũng không lái xe tới nhà hàng, trái lại, cô lái xe tới một tiểu khu xa lạ. Tiểu khu này cách nội thành hơn ba mươi phút đi xe, đối diện trạm tàu điện ngầm, giao thông rất thuận tiện, toàn bộ tiểu khu được quy hoạch khá tốt, mấy chục tòa nhà cao tầng có thể cho hơn mười nghìn người thuê, giá cả hiển nhiên không thấp.
An Trạch không ngờ Dư Đình Đình sẽ đưa cậu tới nơi này, cậu nhíu mày nói: “Không phải đi ăn cơm Tây sao?”
Dư Đình Đình quay đầu nói: “Vừa nãy nói như vậy, là do sợ trong phòng của cậu có máy nghe trộm. Thực ra, tôi đưa cậu đến gặp một người.”
“Ai?”
“An Dương.”
An Trạch khẽ nhíu mày. Cậu cảm thấy giọng nói của Dư Đình Đình rất kỳ lạ, mơ hồ như có gì đó quen thuộc. Quay đầu nhìn chằm chằm cô một hồi, An Trạch mới xác định: “Cô không phải là Dư Đình Đình?”
Đối phương vươn tay, cởi bộ tóc giả dài tới eo, khẽ cười: “Tôi là Tô Tây.”
“… Là cô.” An Trạch đương nhiên nhớ rất rõ cô gái này, cô ta đã từng giả trang thành Từ Uyển ẩn náu bên cạnh Từ Thiếu Khiêm, là nữ cảnh sát đã thành công giải cứu An Lạc tại thọ yến của ông nội, là trợ thủ đắc lực của An Dương. Hôm nay cô ta lại làm lại trò cũ, giả trang Dư Đình Đình đến khách sạn Hoa An. Chẳng lẽ cảnh sát đã phát hiện ra điểm gì đó đáng ngờ ở khách sạn, cho nên mới cử vị “Nữ vương bách biến” này giả trang đến khách sạn điều tra?
Im lặng theo sát cô đi thang máy lên tầng, sau khi ấn chuông cửa thì nhanh chóng có người ra mở, đó chính là Chu Duyệt Bình.
An Trạch giật mình, “Anh họ? Sao anh lại ở đây?”
Chu Duyệt Bình cười cười: “Đây là nhà của anh. Đừng vội, vào nhà trước đã.”
An Trạch mang theo sự nghi hoặc mãnh liệt bước vào trong, thì thấy An Dương đang đứng ngoài ban công gọi điện thoại, Dư Đình Đình thật sự thì đang bưng một đĩa trái cây tới đặt xuống bàn trong phòng khách, mỉm cười với An Trạch: “Tổng giám đốc An.”
Chu Duyệt Bình bên cạnh nói: “Được rồi, ở nhà thì đừng gọi nó là tổng giám đốc An, nghe lạ lắm, chẳng tự nhiên gì cả.” Nói xong vỗ vai An Trạch, giải thích, “An Trạch, Đình Đình là bạn gái anh, lúc trước anh không biết cô ấy làm việc ở khách sạn Hoa An, đương nhiên, cô ấy cũng không biết em là em họ của anh. Nếu không có An Dương tìm tới cửa thì chắc đến lúc bọn anh kết hôn thì mới biết chuyện này.”
An Trạch quay đầu nhìn về phía Dư Đình Đình, Dư Đình Đình ngại ngùng mà vuốt tóc: “Cậu đừng giận nhé, An sir để tiểu thư Tô giả trang chị đến khách sạn một buổi chiều, nói là để điều tra. Chị định báo cho cậu biết, nhưng Duyệt Bình bảo chị phải giữ bí mật.”
Chu Duyệt Bình bất đắc dĩ mà nói: “An Dương điều tra từ trước nay không từ thủ đoạn, An Trạch, em tạm thời đừng để ý chuyện này, chúng ta trước hết nói chuyên quan trọng hơn nhé.”
An Dương đúng lúc gọi điện thoại xong, quay vào nhà, chìa tay với An Trạch, “Đã lâu không gặp.”
An Trạch nhíu mày, “Anh phải tốn công tốn sức mang tôi tới đây, rốt cục là có chuyện gì quan trọng?”
An Dương quay đầu nói với Chu Duyệt Bình: “Chúng ta vào thư phòng nói chuyện.”
Chu Duyệt Bình gật đầu, “Được. Đình Đình, em tiếp đãi Tô tiểu thư nhé, bọn anh vào thư phòng bàn chút chuyện.”
***
Sau khi vào thư phòng, Chu Duyệt Bình liền tiện tay mở máy vi tính, An Dương tìm ghế sô pha ngồi xuống, An Trạch thì trầm mặt đứng một bên, có chút không thoải mái: “Có thể nói cho tôi biết, anh cử người lẻn vào khách sạn Hoa An, rốt cuộc là muốn điều tra cái gì không?”
An Dương thở nhẹ một hơi, “Chuyện này rất phức tạp, tôi sẽ chọn một trọng điểm mà nói nhé. Báo cáo khám nghiệm thi thể của bố cậu đã có từ ngày hôm qua, phía sau eo của bố cậu có một hình xăm ngôi sao sáu cánh.”
An Trạch khẽ nhíu mày, “Hình xăm?”
An Dương gật đầu, “Đó là ký hiệu thuộc về một tổ chức xã hội đen có tên là Quang Minh Hội, trong tổ chức, chỉ những thành viên trung tâm có địa vị cực cao mới có tư cách xăm hình xăm này, ngôi sao sáu cánh với bọn chúng, là tượng trưng cho ánh sáng (quang minh).”
“…” Hai đầu lông mày An Trạch nhăn chặt lại.
“Thời gian trước, chúng tôi đã bắt được một chiếc máy bay buôn lậu ma túy, sau khi bị cảnh sát bắt, tên họ Lâm là kẻ buôn bán, trong ngục giam không hiểu sao mà tự sát. Phía sau eo của hắn cũng có một hình xăm ngôi sao sáu cánh.”
“…”
“An Trạch, bố mẹ cậu căn bản không phải chết do tai nạn, mà đây là một vụ mưu sát có chủ ý.” An Dương bình tĩnh kết luận.
An Trạch đứng tại chỗ trầm mặc một hồi lâu, miệng cậu khô khốc đến nỗi hốt nhiên chẳng thể nói lên một câu. Bàn tay cứng ngắc nắm chặt bên người, lúc này mới cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể. Tổ chức xã hội đen theo lời An Dương nói, buôn bán ma túy, những từ này nghe xa lạ như vậy, sao lại có liên quan đến bố chứ? Thậm chí cũng có liên quan đến cái chết của bố mẹ? Trên người bố có hình xăm, bản thân là con mà cho tới bây giờ cũng không hề biết…
Trong lòng An Trạch, An Úc Đông vẫn luôn là một người cha dịu dàng và từ ái, sao ông ấy có thể…
“Tôi nghi ngờ bố cậu có liên quan đến Quang Minh, bởi vậy mới cử Tô Tây vào khách sạn Hoa An điều tra. Quả nhiên, Tô Tây đã phát hiện hai căn phòng là 2137 và 2139 của khách sạn có vết tích cất giấu ma túy. Theo tôi được biết, hai căn phòng đó chuyên môn được giữ lại cho khách VIP, chưa bao giờ cho phép bất cứ khách nào khác vào ở.”
“Hiển nhiên, bố cậu lợi dụng khách sạn làm bia chắn, ngầm buôn bán ma túy.”
“Mà ông ấy lần này đột nhiên gặp tai nạn xe, chỉ có thể là vì ông chủ của Quang Minh Hội đã về nước, hắn ta biết cảnh sát nghi ngờ An Úc Đông, cho nên mới hy sinh lính tốt bảo vệ chủ soái, giết người diệt khẩu. Ngài Lâm chết ở sở cảnh sát kia, và trước đó là Lâm Hiểu Đồng chết trên bờ sông, đều bị kẻ kia diệt khẩu.”
An Trạch đau đớn nhíu mày. Cậu biết, những lời An Dương nói đều là sự thật, là tổ trưởng tổ chuyên án đặc biệt, An Dương đã tự lấy chính bản thân mình ra mà chứng minh tất cả, để chứng minh anh ta đã nắm chắc đủ chứng cứ xác đáng rồi.
Thế nhưng, trong khoảng thời gian ngắn, An Trạch thực sự không thể nào tiếp nhận được sự thật này. Bố là trùm xã hội đen, đồng thời còn tham gia vào việc buôn bán thuốc phiện, đây quả thực là rất nực cười.
Bố mẹ đã qua đời… Vì sao ngay cả khi qua đời rồi họ cũng không được bình an?
“An Trạch, lần này tôi gọi cậu tới đây, ngoài việc nói cho cậu biết sự thật về bố cậu, còn có một mục đích khác nữa. Đó là tôi hy vọng cậu mau chóng tìm An Lạc trở về. Quyết tâm xuất ngoại của An Lạc lần này rất kiên định, anh ta không hề nghe một cuộc điện thoại nào của tôi, người có thể gọi anh ta trở về cũng chỉ có cậu thôi.” An Dương thoáng dừng lại, ngẩng đầu nhìn An Trạch, “Nếu như tôi đoán không lầm, kẻ bị diệt khẩu tiếp theo, nhất định là anh trai An Lạc của cậu.”
“… Anh của tôi?” An Trạch khó hiểu ngẩng đầu nhìn An Dương, thì thấy An Dương và Chu Duyệt Bình liếc mắt nhìn nhau, sau đó An Dương nghiêm túc mà thận trọng gật đầu.
An Dương thấp giọng nói: “An Trạch, An Lạc, là anh trai của cậu.”
_________________