Sáng ngày hôm sau, tại tầng 21, phòng làm việc của tổng giám đốc khách sạn Hoa An.
Khi An Lạc gõ cửa phòng làm việc thì An Úc Đông đang gọi điện thoại, thấy An Lạc bước vào, ông chỉ chỉ ghế sô pha ý bảo anh ngồi xuống. Sau khi nói chuyện điện thoại xong, An Úc Đông mới mỉm cười với An Lạc, hỏi: “Tiểu Lạc tìm bố có việc gì đấy?”
An Lạc gật đầu, “Bố à, con muốn tìm một trợ lý.”
An Úc Đông có chút kinh ngạc, ông trầm mặc chốc lát, sau nói: “Là sơ suất của bố, đáng lẽ phải cử một trợ lý cho con sớm hơn. Nếu không thì bảo Tiểu Chu sang hỗ trợ giúp con?”
An Lạc nói: “Không cần đâu ạ, nên tìm một người mới, con thích người yên lặng một chút.”
An Úc Đông suy nghĩ một hồi rồi nói: “Được, vậy để con quyết định. Mấy ngày nay công ty đang tuyển dụng một số nhân viên mới, con xem có thích hợp hay không nhé.”
An Lạc gật đầu, “Vâng.”
Lí do không muốn lấy người của công ty là bởi, An Lạc biết chắc chắn một điều rằng hiện tại nơi nơi trong khách sạn này đều là cơ sở ngầm của An Úc Đông, có người của ông ta bên cạnh, có lẽ chỉ thuận tiện hơn cho việc ông ta theo dõi hành động của mình mà thôi.
An Lạc xuống phòng nhân sự lấy danh sách nhóm nhân viên mới sơ tuyển, rồi về phòng làm việc xem kỹ lại một lượt, sau đó chọn ra một số kế toán chuyên nghiệp, gọi phòng nhân sự thông báo cho họ, sau khi qua vòng hai sẽ do đích thân An Lạc phỏng vấn.
Hàng năm, khách sạn Hoa An tuyển dụng nhân viên mới rất nghiêm ngặt, phải vượt qua mấy đợt phỏng vấn mới vào được vòng trong, người ở lại đều là những nhân tài ưu tú phi thường. Sau khi trải qua thi viết, sơ khảo, sàng lọc lại lần hai, cuối cùng chỉ còn lại hai cô gái trẻ.
An Lạc gọi hai người vào phòng làm việc của phó tổng để phỏng vấn. Cô gái có tên Dư Đình Đình dịu dàng lại thông minh, khi cười trông rất đáng yêu, có thể một câu đơn giản nói ra trọng điểm, rất có năng lực. Còn người tên Chu Lâm cũng là một nữ nhân viên điển hình, thẳng thắn quyết đoán, gương mặt khá tự tin, đồng thời có hai năm kinh nghiệm làm tài vụ cho tổng giám đốc.
An Lạc ngồi trên ghế xoay khẽ nhíu mày, nhìn lại lý lịch tóm tắt một lượt, sau đó ngẩng đầu nhìn hai cô gái, nhàn nhạt nói: “Làm trợ lý của tôi cần có năng lực tốc kí cao, tôi cho các cô nửa phút nhìn lại một lượt lý lịch tóm tắt, sau đó viết lại đúng nguyên văn cho tôi.”
Trong nửa phút mà viết lại hơn một nghìn chữ trong lý lịch vốn đã khó, vậy mà còn thêm yêu cầu “đúng nguyên văn” của An Lạc lại càng khó hơn, làm cho hai cô gái tham gia phỏng vấn kia căng thẳng trông thấy.
“Giờ bắt đầu tính thời gian.” An Lạc không nói nhiều, giao tư liệu trên mặt bàn cho hai cô.
Sau nửa phút, hai người nhận giấy bút từ An Lạc bắt đấu viết. Dư Đình Đình lúc viết lúc dừng, hiển nhiên vẫn chưa nhớ hết, còn Chu Lâm thì đã định liệu trước, đặt bút xuống là viết như nước chảy, nhanh chóng kết thúc.
An Lạc thu hồi bài thi của hai người, nhìn lướt qua, rồi quay đầu nhìn Chu Lâm, “Cô Chu, cô viết gần như giống hệt trong lý lịch tóm tắt, trí nhớ rất tốt, thực sự là hiếm có.”
Khóe môi Chu Lâm nhếch lên thành nụ cười tự tin, vừa định mở miệng thì An Lạc đột nhiên nói: “Nhưng thưa cô Chu, cô có thể đi ra ngoài. Tôi nghĩ, chức vụ trợ lý này không thích hợp với cô.”
Nụ cười bỗng nhiên cứng lại trên môi, Chu Lâm kinh ngạc nhìn An Lạc, kiềm nén cơn tức giận và ấm ức mà hỏi: “Ngài An có thể nói cho tôi biết, tôi có chỗ nào làm không tốt không?”
An Lạc đáp: “Cô làm rất khá, chỉ là tôi không thích người có chủ nghĩa hoàn mỹ.”
Câu trả lời có lệ đó làm Chu Lâm tái nhợt, sau một hồi im lặng, cô nàng cầm túi xách xoay người bỏ ra ngoài.
An Lạc đứng dậy, gật đầu với Dư Đình Đình đang ngẩn người, “Cô đã trúng tuyển, chiều hãy xuống phòng nhân sự báo tin.”
Vẻ mặt Dư Đình Đình cũng kinh ngạc như Chu Lâm, sau một lúc lâu, cô mới bối rối hỏi: “Ừm, Ngài An… Rõ ràng là cô ấy tốt hơn em… Sau anh lại chọn em ạ?”
An Lạc trầm mặc một hồi, sau đó thấp giọng: “Rất ít người có thể viết nguyên văn lại lý lịch tóm tắt, thông thường người có thể làm được điều đó chỉ có hai loại, một là người bị mắc chứng ám ảnh, loại còn lại là gián điệp thương nghiệp.”
“…”
An Lạc ngẩng đầu nhìn Dư Đình Đình, “Giờ đã biết vì sao cô được chọn rồi chứ?”
Dư Đình Đình khốn khổ nuốt nước bọt, “… Em biết rồi ạ.”
An Lạc gật đầu, “Sau này sẽ có rất nhiều chỗ tôi cần cô hỗ trợ. Tôi chỉ có một vài yêu cầu với trợ lý: vấn đề không nên hỏi thì không nên hỏi nhiều, lời không cần nói thì không được nói nhiều, cô chỉ cần dựa theo yêu cầu của tôi mà làm tốt bổn phận của mình thôi. Hiểu chưa?”
“… Rồi ạ, em sẽ nỗ lực.”
“Được, giao cho cô một nhiệm vụ, xuống phòng tài vụ lấy bảng báo cáo tài vụ mấy năm gần đây của công ty, nhanh chóng sắp xếp thành một bảng tập hợp, chậm nhất là trước thứ Sáu này nộp lại cho tôi.”
“Vâng.”
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, Dư Đình Đình liền thở phào một hơi thật dài, ông chủ này vừa trẻ vừa đẹp trai như vậy, nhưng mà tính tình thì thật không ai dám nịnh nọt, trên mặt như phủ một lớp băng, ánh mắt cũng lạnh lẽo như giá lạnh, thực sự là không thể tưởng tượng ra nổi khuôn mặt khi cười của anh ta… Thật là đáng sợ.
An Lạc ngồi trong phòng làm việc, chẳng mảy may biết rằng mình đang được cấp dưới vừa được chọn nỗ lực tưởng tượng ra bộ dạng lúc cười của mình.
Thực ra, anh đã quen với khuôn mặt không có cảm xúc, trong công việc hợp tác chỉ vì mục tiêu chung, cũng chẳng cần quan tâm các phương diện khác, anh cũng chưa bao giờ coi đồng sự thành bạn bè, trong khái niệm của An Lạc, căn bản là không có bạn bè.
Chỉ là lúc này, ngồi một mình trong phòng làm việc, nhìn dòng người qua lại dưới đường, An Lạc lại đột nhiên cảm thấy có chút mù mờ. Anh đã tìm được cách tóm đuôi con hồ ly ra, nhưng sau đó thì sao? Cho dù sau khi tìm ra sự thật rồi một mình bỏ đi, nhưng sẽ đi đâu? An Lạc không hề có bạn bè lẫn người thân, còn hơn cả kiếp trước… Có lẽ là bi thảm hơn.
An Lạc không kiềm được mà nhíu mày, cảm thấy buồn cười với ý nghĩ vừa đột nhiên xuất hiện của mình.
Anh từ trước đến nay luôn là một người không dễ bị thay đổi cảm xúc, cũng chẳng biết tại sao mà tâm trạng gầy đây rất tệ, có thể là đã bị An Trạch ảnh hưởng, tuy biết An Trạch ghét mình là phản ứng rất bình thường, nhưng hàng ngày khoác cái xác anh trai này bị cậu ghét, trong lòng An Lạc cũng cảm thấy không chịu nổi. Mỗi ngày ở nhà thấy cậu, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cậu, lồng ngực đau đớn từng cơn…
Ngồi yên lặng một hồi trong phòng làm việc, An Lạc nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến bữa trưa, vừa hay bụng anh cũng đang đói. Vì vậy, An Lạc bèn đi thang máy xuống, định ăn trưa một mình.
Khách sạn Hoa An đối diện với một trung tâm mua sắm khổng lồ cao mười tầng, trong đó toàn bộ tầng ba được bày trí thành quảng trường mỹ thực, đồ ăn phương tây, cơm Tàu, lẩu, rau xào, đầy đủ mọi loại khẩu vị, còn có một phòng ăn buffet cực rộng.
An Lạc đi thang bộ lên tầng ba, liếc nhìn một vòng, nhận ra rất nhiều nhà hàng có cảm giác xa lạ, cũng chẳng biết có hợp khẩu vị hay không, nhìn đi nhìn lại thì chỗ ăn buffet là thuận mắt nhất. An Lạc chầm chậm bước vào phòng ăn buffet, đưa tiền ở quầy phục vụ, sau đó cầm một cái đĩa, đến khu đồ ăn chọn món.
Khi đến khu đồ ngọt, An Lạc liếc mắt thấy chiếc bánh mạt trà đối diện, hiển nhiên loại bánh này rất được ưa thích, bánh ngọt đầy một khay mà hôm nay chỉ còn lại hai miếng. An Lạc bước nhanh tới, một miếng đã bị một bà mẹ trẻ dẫn theo con lấy mất, chỉ còn lại một miếng…
An Lạc vội vàng cầm lấy cái kẹp, không ngờ có người khôn ngoan nhanh nhẹn giành trước một bước, cấp tốc mà chuẩn xác gắp miếng bánh cuối cùng đi mất.
An Lạc ngẩng đầu lên để xem người nọ là ai, nhưng vừa ngẩng lên thì bỗng nhiên cứng ngắc tại chỗ.
Là cậu ta…
Hiển nhiên, An Trạch cũng không ngờ lại gặp An Lạc ở đây, sau một thoáng giật mình, cậu mới mở miệng hỏi: “Anh cũng tới đây ăn?”
An Lạc thấp giọng đáp: “Ừ… Cậu cũng vậy?”
Câu hỏi ấu trĩ đến cực điểm, lại thêm câu trả lời càng ấu trĩ hơn. Có thể hai người cũng không hiểu rằng, sau khi đối diện với đối phương thì cảm giác hồi hộp đến độ không nói được này là vì lý do gì.
Sau một hồi im lặng, An Trạch gắp miếng bánh ngọt kia sang đĩa của An Lạc, nói: “Cùng ngồi ăn đi, tôi giữ được một chỗ ở bên kia.”
An Lạc nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện lúc này rất khó tìm ra một chỗ trống trong phòng ăn, đành phải gật đầu, đuổi theo bước chân An Trạch.
Hai người vào góc ngồi cạnh nhau, trên bàn đã bày sẵn mấy món ăn, ngoại trừ vài ba loại thức nhắm đặc biệt, còn lại là các loại hải sản hàu sống hiếm khi lấy được. An Trạch ngẩng đầu, “Tôi lấy rất nhiều thứ, một người ăn không hết, anh ăn cùng nhé.” Nói xong thì đẩy mấy món sang chỗ An Lạc.
An Lạc nhìn đủ loại thức ăn trước mặt, không nhịn được mà thắc mắc: “Một mình cậu ăn thôi mà sao lại lấy nhiều như vậy?”
An Trạch nhàn nhạt đáp: “Có lẽ là do thói quen.”
“Thói quen?”
“Ừ, trước đây, tôi với anh tôi có đến đây ăn vài lần.” Vì đè thấp giọng nói nên tiếng của An Trạch nghe có phần thương cảm, “Mỗi lần ăn buffet anh tôi đều chỉ lấy hai món, ăn hết mới đứng dậy đi lấy món khác. Tôi thì không giống vậy, tôi thích một lần lấy nhiều, trên bàn lúc nào cũng chật kín, sau đó sẽ ăn dần dần. Thật ra tôi làm như vậy chỉ là muốn có nhiều cơ hội ở cạnh anh ấy thôi, cố gắng tránh lãng phí thời gian đi lấy đồ ăn.”
“Bánh mạt trà ở đây khá ngon, đương nhiên rất được ưa chuộng, mỗi lần đi qua khu đồ ngọt tôi đều lấy giúp anh ấy một miếng… Trước đây mỗi lần rủ anh ấy tới đây, tôi đều lấy hộ anh ấy những món này, đây đều là những món anh ấy thích ăn, chắc là do thói quen, hôm nay tới đây không tự chủ được mà lấy nhiều thế này.”
An Trạch khẽ nhếch khóe môi, kéo ra một nụ cười.
Nhưng mà nụ cười này, dưới mắt An Lạc trông còn xấu xí hơn cả khóc.
An Lạc thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dáng khổ sở của An Trạch, đối mặt với người giống hệt anh trai mình, giải thích rằng đã từng cùng anh trai tới chỗ này, mỗi một câu nói đều mang những ký ức tươi mới đó trở lại. Đối diện với gương mặt quen thuộc, kể lại những chuyện ấm áp, với cậu ta mà nói, chắc chắn là cực hình tàn nhẫn nhất.
Nhìn thức ăn chính mình cũng rất thích trên bàn, An Lạc lại chẳng buồn ăn lấy một miếng. Trong lòng như bị một khối đá đè nặng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
An Trạch ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cứng ngắc của An Lạc, sau một hồi trầm mặc mới thấp giọng nói: “Thực ra, An Lạc này, tôi cũng không ghét anh.”
“…”
“Chỉ là cả tính cách lẫn thói quen của anh đều rất giống anh ấy, tôi không thể ghét anh được. Hơn nữa nếu nói theo lý trí, anh tôi xảy ra tai nạn cũng không phải do lỗi của anh, trên thực tế, anh đột nhiên tới thế giới này, cũng giống như anh tôi, đều là người bị hại.”
“…” Một câu nói của An Trạch như đâm thẳng vào yếu điểm của An Lạc, khiến ngực anh đau đớn chua xót. Sau khi mạc danh kỳ diệu đến thế giới này, vật lộn sinh tồn giữa hoàn cảnh vô cùng xa lạ… So với An Lạc đã chết, An Lạc sống sót theo cách này khổ cực hơn.
“An Lạc, anh nói xem… Liệu có khả năng, anh và anh trai tôi thực ra là một người không?” An Trạch nhẹ giọng, “Năm bảy tuổi anh mất một phần trí nhớ, sau khi bị bắt cóc, trí nhớ lại bị mất đi lúc trọng thương, có thể là hai lần mất trí nhớ khiến trí nhớ của anh xuất hiện hỗn loạn…”
“Không có khả năng.” An Lạc nhíu mày cắt đứt lời cậu, “Chuyện từ nhỏ đến lớn tôi đều nhớ rất rõ ràng, không có bất kỳ chỗ nào hỗn loạn, dù ký ức hỗn loạn cũng không có khả năng nhớ ra một cuộc đời hoàn chỉnh khác. Hơn nữa, hẳn cậu đã điều tra ra, tôi thực sự là một An Lạc khác.”
An Trạch nhìn anh, lặng im một hồi lâu, mới nói: “Tôi biết rồi, chỉ là có chút không cam lòng mà thôi.”
“…”
“Xin lỗi, tôi cũng không muốn coi anh là vật thay thế của anh tôi, trong lòng tôi, vị trí của anh ấy sẽ không có bất cứ ai có thể thay thế được…” An Trạch thoáng dừng lại, hạ giọng, “Sau khi tìm ra sự thật, anh sẽ rời khỏi đây, đúng không?”
An Lạc gật đầu, “Đó là điều đương nhiên. Còn sự thật về vụ bắt cóc của anh trai cậu, tôi nghĩ sẽ nhanh chóng có đáp án thôi.”
An Trạch khẽ nhếch khóe môi, “Có thể biết sự thật, để anh ấy nhắm mắt cũng tốt. Chỉ tiếc là… anh của tôi đã mất, dù có tìm ra hung thủ, anh ấy cũng chẳng thể trở về được nữa.”
An Trạch nói xong liền đứng dậy, nhìn thẳng vào An Lạc, nói từng chữ từng câu: “Anh đã xác định mình không phải là anh ấy, vậy… Chúng ta không nên gặp lại nhau nữa. An Lạc, tôi không ghét anh, nhưng tôi cũng không thể coi anh là bạn…”
“Ngày mai, tôi sẽ dọn ra khỏi An gia.”
An Trạch nói xong thì xoay thẳng người rời đi, như không còn bất kì lưu luyến nào nữa.
An Lạc ngồi trong góc nhìn theo bóng lưng cậu, trái tim bỗng dưng có cảm giác đau nhói như bị bóp chặt. Chẳng biết là do hơi nước dâng lên trong mắt mà tầm nhìn bị mờ đi, bóng lưng cậu trở nên mông lung. Phòng ăn buffet người đến người đi, tiếng nói ồn ào, nhưng trong phút chốc, An Lạc lại cảm thấy đầu óc đột nhiên trở nên trống rỗng.
Anh lại nhớ tới giấc mơ kia, cảnh trong mơ lẫn lộn. An Trạch cũng như thế này, từng bước một, chậm rãi rời khỏi đường nhìn của anh, bóng lưng cao ngất của cậu biến mất dần dần trước mắt, bỏ đi đầy quả quyết, không quay đầu lại.
Ngỡ tưởng rằng hôm nay cậu thẳng thắn nói những chuyện này là đã thay đổi suy nghĩ với mình, khi cậu vừa bắt đầu kể về chuyện của anh trai, An Lạc thậm chí còn cho rằng An Trạch rốt cuộc đã bằng lòng từ bỏ gánh nặng quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng không ngờ rằng, cậu lại nói ra áp lực trong lòng, sau đó đưa ra lời chia tay cuối cùng với anh.
Ý của cậu rất rõ, trong lòng cậu vĩnh viễn chỉ có anh trai, An Lạc hôm nay dù có mang dung mạo của anh cậu, cũng tuyệt đối không thể thay thế vị trí của anh trai trong lòng cậu. Bởi vậy, cậu quyết định cắt đứt quan hệ với An Lạc này là anh, từ nay về sau là những người xa lạ.
Anh của cậu, sẽ mãi được đặt trong lòng cậu, mãi mãi được hoài niệm và trân quý.
An Lạc đột nhiên rất muốn cười, nhưng gương mặt cứng ngắc chẳng thể nào kéo ra một nụ cười.
An Lạc kia tuy đã qua đời, nhưng lại có An Trạch chân thành yêu thương anh ta, nếu đổi lại là mình, dù ngày nào đó có đột nhiên chết đi, cũng sẽ chẳng có bất cứ ai đến thăm mộ.
An Lạc kia tuy đã qua đời, nhưng mãi mãi được khắc sâu và nhung nhớ ngày này qua ngày khác trong trái tim của An Trạch. Còn An Lạc này, tuy rõ ràng ngồi đối diện trước mặt, nhưng với An Trạch, chỉ là một kẻ xa lạ, không quan hệ.