Cùng lúc đó, tại nhà An Dương.
Thấy cái tên hiển thị trên nhật ký, An Lạc và An Dương đều im lặng.
Tuy An Lạc nghi ngờ cuộc gọi kia có liên quan đến vụ mất tích của mình, nhưng không ngờ nó lại là của bố anh. Nếu vậy, cuộc gọi này không nhất định là có liên quan đến vụ mất tích, bố gọi điện cho con trai cũng có thể chỉ là để hỏi thăm sức khỏe thông thường thôi.
Nhưng An Dương lắc đầu: “Có thể không đơn giản như vậy, anh xem lại tin nhắn đi.”
An Lạc mở hộp tin nhắn, ngoại trừ vài quảng cáo của hãng di động, dự báo thời tiết linh tinh, còn có một số tin nhắn khác ——
10:00 ngày 22 tháng5
An Mạch: Anh à, triễn lãm tranh New York phải một tuần nữa mới kết thúc, em đặt vé máy bay cuối tuần về nước rồi. Mai là sinh nhật của anh đúng không? Chúc mình sinh nhật anh trước nhé
An Lạc: Cảm ơn.
11:00 ngày 22 tháng 5
An Nham: Em phải tham dự tuần lễ thời trang Paris, lần này không được mừng sinh nhật cùng anh rồi, anh muốn tặng quà gì? Lúc về em mua cho anh.
An Lạc: Không cần.
An Nham: Vậy sao được, một bộ quần áo từ trong ra ngoài được không? Hay một chiếc điện thoại mới?
An Lạc: …
An Nham: Nói đi, anh muốn gì cũng được, không cần khách sáo đâu.
An Lạc: Tùy thích.
An Nham: Vâng, thế để em mua gì cũng được nhé?
An Lạc: Ừ.
11:15 ngày 22 tháng 5
Lâm Hiểu Đồng: An Lạc, em tìm ra được một chuyện, ăn trưa với nhau nhé, gặp rồi nói chuyện sau.
An Lạc: Địa điểm?
Lâm Hiểu Đồng: Nhà hàng cơm Âu lần trước, 12h trưa, em sẽ đặt chỗ.
An Lạc: Được.
11:50 ngày 22 tháng 5
An Lạc: Ông nội, cháu có chuyện rất quan trọng cần nói với ông, 4h30 chiều cháu đến viện được chứ?
Ông nội: Sao vậy Tiểu Lạc? Chuyện gì mà nghiêm trọng đến vậy?
An Lạc: Có một số việc cháu cần phải xác nhận, sau khi gặp Hiểu Đồng cháu sẽ đến gặp ông.
Ông nội: Được, ông chờ ở bệnh viện.
…
Ngày 22 – ngày An Lạc mất tích đã nhận được tin nhắn của bốn người, sau tin nhắn chúc mừng sinh nhật của An Nham và An Mạch buổi sáng là tin nhắn hẹn ăn trưa của Lâm Hiểu Đồng, sau đó anh ta gửi tin nhắn hẹn gặp ông nội. Từ đoạn tin nhắn có thể thấy được, ‘chuyện quan trọng’ anh ta muốn nói cho ông nội biết, nhất định có liên quan rất nhiều đến chuyện Lâm Hiểu Đồng định cho anh hay.
Nhớ lại cảnh trong giấc mơ, ngày đó An Lạc liên tục cúi đầu xem giờ, hiển nhiên là vội đi gặp ông nội. Kết thúc bữa trưa An Lạc liền vội vàng lên xe, không ngờ lại bị An Trạch ngăn cản. Ngay sau đó thì nhận được cuộc gọi từ An Úc Đông, An Lạc không nghe máy, anh em hai người cãi nhau trong xe một trận. Sau đó, An Lạc lái xe đi gặp ông nội, trên đường bị chặn lại bắt cóc.
An Dương đọc kỹ tin nhắn một lần nữa, bình tĩnh nói: “Tiến triển của sự tình đến hôm nay đã vô cùng rõ ràng, điểm then chốt là nội dung cuộc nói chuyện trong bữa cơm trưa giữa Lâm Hiểu Đồng và An Lạc, mục đích cuộc gọi của An Úc Đông, và chuyện quan trọng An Lạc muốn nói cho ông nội của anh ta biết rốt cuộc là gì.”
An Lạc trầm mặc một hồi, “Đáng tiếc, tôi chẳng thể nào nhớ lại được những chuyện này.”
“Không sao.” An Dương khẽ cười, “Chí ít hiện tại vụ án đã rõ ràng hơn rồi, tôi sẽ điều tra lại kỹ càng để tìm ra căn nguyên của An Úc Đông.”
“Anh nghi ngờ ông ấy?” An Lạc nhíu mày, “Ông ấy có vẻ ôn hòa, hẳn là sẽ không bắt cóc chính con trai mình.”
An Dương khẽ cười, “Nhưng mà, trong trường hợp bình thường thì sẽ chẳng có đứa con nào lại từ chối chính cuộc gọi của bố mình cả.”
***
Vu Minh Lãng quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi đã tra ra được toàn bộ tư liệu về cuộc đời và thân nhân của An Lạc.
An Trạch nhận chồng tài liệu dày cộm, cảm xúc lẫn lộn mở trang thứ nhất.
“Hai mươi năm trước, An Lạc có thể được coi là một nhân vật huyền thoại, là con riêng của một gia đình mafia, từ nhỏ được gửi nuôi ở nhà bà ngoại. Sau khi bà ngoại qua đời thì được bố đón về An gia, được nuôi dưỡng để trở thành người thừa kế. Khi đó, An gia có tổng cộng ba người con, cặp song sinh anh trai em gái An Dương – An Phỉ, dung mạo xuất chúng, tài hoa hơn người. Đối lập lại, cậu em An Lạc này biến thành đứa con riêng vô hình trong mắt mọi người.
“An Dương là huynh trưởng, tham dự vào toàn bộ công việc kinh doanh ngầm, cũng là người thừa kế trên danh nghĩa của An gia, An Lạc là phụ tá trung thành bên cạnh anh trai. Dưới nỗ lực chung của hai anh em, thế lực ngầm của An gia cực kỳ hưng thịnh…
“Cảnh sát muốn tiêu diệt triệt để tổ chức ngầm Lam Dạ với An gia là chủ đạo, họ lập kế hoạch tỉ mỉ, cử cảnh sát trẻ tuổi ưu tú nhất của đội là Tô Tử Hàng trà trộn vào An gia. Trong vòng vài năm nằm vùng tại An gia, Tô Tử Hàng đã nắm giữ được rất nhiều chứng cứ, cảnh sát muốn nhân cơ hội một lưới bắt hết thế lực ngầm của An gia…
“Đáng tiếc, vào ngày cảnh sát hành động, thân phận nằm vùng của Tô Tử Hàng bị bại lộ, bản thân bị trọng thương, không thể cứu chữa, chết trong bệnh viện. Tuy tổ chức Lam Dạ bị thương do cảnh sát, nhưng nhân vật thần bí ‘Thái tử’ vẫn thành công trốn thoát…
“Không lâu sau, An Dương gặp tai nạn xe, An Phỉ chết vì ung thư vú, An gia chỉ còn lại một mình An Lạc. Năm ấy, An Lạc 20 tuổi một mình gây dựng lại gia nghiệp suy bại, là người rất có đầu óc kinh doanh, cậu ta đã dùng tiền tài trong tay vực dậy gia nghiệp trở lại như xưa, thành công đưa An gia thoát ly khỏi thế giới ngầm, đồng thời chuyển toàn bộ việc kinh doanh trong nước sang Vancouver.
“Hai mươi bảy năm trước, An Lạc cùng một người tên Alen đi máy bay về nước thì không may gặp tai nạn trên không. Theo em suy đoán, người tên Alen kia chính là anh trai An Dương của anh ta, trong vụ tai nạn xe trước đó An Dương chưa chết, mà đã được An Lạc bí mật giấu đi.
“Về phần thân thích của An gia, đến bây giờ không còn mấy, hiện nay chỉ có thể tra ra được đầu mối của cha con Thiệu Trường Canh thôi. Chị gái An Phỉ của An Lạc lấy Thiệu Trường Canh, sinh được một cậu con trai là Thiệu Vinh, cha con Thiệu gia hiện đang sống ở Luân Đôn, Anh Quốc, bọn họ đều là những bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng thế giới.”
Vu Minh Lãng dừng lại một chốc, mỉm cười: “Thiếu tá An Trạch, ngài đã thỏa mãn với kết quả điều tra của tôi chưa? Cách liên lạc với cha con Thiệu gia cũng được để ở trang cuối rồi đấy.”
An Trạch vừa lật xem tư liệu vừa nghe miêu tả của Vu Minh Lãng, hai đầu lông mày không ngừng ngày càng nhăn chặt vào nhau.
Gia đình mafia, buôn bán ma túy, cảnh sát, nằm vùng, tai nạn xe hơi, tai nạn máy bay…
An Lạc khi còn sống kia, quả thực là một huyền thoại ưu việt.
An Trạch rất khó để gắn lên người anh mình những từ này. Trong lòng cậu, anh tuy lạnh nhạt nhưng cũng có một phần dịu dàng, anh ấy không thể là một con quỷ mafia tàn nhẫn, lạnh lùng, giết người không chớp mắt như thế này được.
Thế nhưng tối hôm qua, vẻ mặt bình tĩnh và quyết đoán trong giây phút An Lạc cầm súng, cùng kỹ năng dùng súng thành thạo và chính xác đó… buộc An Trạch phải chấp chận sự thực vô lý “Anh ta là An Lạc”.
Nhìn tấm ảnh An Lạc trong tư liệu, khuôn mặt lạnh lùng của chàng trai trẻ tuổi không có bất kì biểu cảm nào, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy, là người nắm quyền An thị, từng milimet trên thân thể đều toát ra khí thế bức người, ánh mắt ấy, giống như một con rắn độc chuẩn bị sẵn sàng nhe nanh. (tả gì kinh thế em ei)
Dung mạo giống hệt nhau, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác biệt.
An Lạc kia lạnh lùng quá mức, anh ta dường như quấn lên người mình một lớp băng hàn, lạnh đến mức như đánh mất hơi ấm của con người. Còng hờ hững hơn cả anh, quả thực không phải là một cấp.
An Trạch rốt cục hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng khép lại tư liệu, rút một tấm séc từ trong túi ra, thẩy ra trước mặt Vu Minh Lãng, thấp giọng: “Tư liệu rất đầy đủ, đây là thù lao còn lại.”
Vu Minh Lãng thấy sắc mặt An Trạch khó coi, có phần nghi hoặc mà mở miệng: “Có điều này em rất ngạc nhiên, cái người tên An Lạc này, tuy trùng tên với anh trai của anh, nhưng anh ta sinh ra ở vùng Hoa Nam*, không có quan hệ huyết thống gì với An gia bọn anh cả, hơn nữa, anh ta đã chết từ hai bảy năm trước rồi, anh còn điều tra anh ta làm gì nữa?”
*Hoa Nam: lưu vực Châu Giang, bao gồm Quảng Đông, Quảng Tây, Tung Của.
An Trạch im lặng một hồi, nói: “Không có gì, chuyện này dừng lại ở đây thôi.”
Thấy An Trạch rõ ràng không muốn nhiều lời, Vu Minh Lãng cũng không hỏi lại, nhận tấm séc, cười cười: “Được rồi, sau này anh muốn điều tra ai, cứ anh tiếp tục tìm em nha.”
***
Giờ cơm tối, trong nhà An gia.
An Trạch vừa vào cửa thì đúng lúc chạm mặt Chu Bích Trân xách túi chuẩn bị ra ngoài. Nhìn sắc mặt tái nhợt của con trai, Chu Bích Trân dừng bước, lo lắng hỏi: “An Trạch, con sao vậy?”
An Trạch lắc đầu, “Không có việc gì đâu ạ.”
Chu Bích Trân vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên trán cậu, “Sốt rồi?”
An Trạch nhíu mày, “Chắc là bị cảm mạo, uống thuốc là được, mẹ không cần lo lắng.”
Trong lòng Chu Bích Trân, An Trạch từ nhỏ đã là một đứa vô cùng nghe lời, thân thể cũng tốt, hơn nữa cũng tôi luyện nhiều năm trong trường quân đội, khả năng chịu đựng rất cao, mấy bệnh nhỏ này căn bản là không cần quan tâm.
Thấy con trai bình tĩnh, không giống có vẻ xảy ra chuyện lớn, Chu Bích Trân cũng yên lòng: “Uống mấy viên thuốc hạ sốt, vào nhà nghỉ ngơi cho khỏe nhé, mẹ đến công ty.”
An Trạch gật đầu: “Vâng.”
Nhìn mẹ rời đi, An Trạch mới xoay người vào phòng ngủ của ông nội.
An Quang Diệu đang ngồi trên xe lăn, híp mắt say sưa xem kinh kịch trên kênh hí khúc.
Thấy An Trạch đẩy cửa tiến vào, An Quang Diệu có chút kinh ngạc, lấy điều khiển vặn nhỏ tiếng TV, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “An Trạch, sao cháu lại về? Anh cháu đâu?”
An Trạch mở miệng mà chẳng biết giải thích thế nào với ông nội.
Đứa cháu ông yêu thương nhất là An Lạc, nếu cho ông biết An Lạc thật sự đã chết, ngay cả An Trạch cũng không chấp nhận được sự thật đó, huống chi là một ông lão 70 tuổi bị bệnh tim trước mặt đây.
Thấy An Trạch không nói lời nào, An Quang Diệu không kiềm được, nhíu mày, “An Trạch, rốt cuộc có chuyện gì thế? Không phải cháu đi bảo vệ anh cháu sao, sao đột nhiên lại về?
An Trạch im lặng một hồi, “Ông không cần lo lắng đâu, anh ấy không bị làm sao cả. An Dương đã đưa anh ấy đến một nơi rất an toàn rồi.”
An Quang Diệu cuối cùng cũng yên lòng, nhìn An Trạch một lát, phát hiện sắc mặt của cậu rất xấu, không kìm được lòng bèn hỏi: “Cháu có tâm sự à? Ngồi xuống đây, nói chuyện với ông nào.”
An Trạch bước tới ngồi cạnh An Quang Diệu, trầm mặc một lát, rồi mới thấp giọng nói: “Ông ơi, cháu có chuyện muốn bàn bạc với ông.”
“Ừ, nói đi.”
“Cháu định xin xuất ngũ sớm, về nhà đến công ty hỗ trợ.”
An Quang Diệu ngẩn người, “Sao đột nhiên lại nghĩ thế? Không phải cháu rất thích ở trong quân đội sao?”
An Trạch bình tĩnh đáp: “Công ty có nhiều việc, một mình anh không thể làm xuể, cháu muốn trở về gánh vác một phần với anh. Dù sao gia nghiệp của An gia cũng khổng lồ, không thể giao toàn bộ công việc kinh doanh cho một mình anh ấy được.”
Hồi An Trạch đổi nguyện vọng sang trường quân đội, An Quang Diệu rất phiền muộn, hôm nay rốt cuộc thằng cháu này cũng nghĩ thông suốt, An Quang Diệu đương nhiên cực kỳ vui mừng, mỉm cười nói: “Cháu nghĩ được như vậy tất nhiên là chuyện tốt rồi. Chỉ là, cháu ở trong quân đội lâu năm như thế, hơn nữa thành tích lại ưu tú, giờ rút ra sẽ không có gì hối tiếc chứ?”
An Trạch thấp giọng: “Không ạ, cháu đã nghĩ kỹ rồi.” Thoáng dừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn An Quang Diệu, “Ông à, cháu hiện tại đang lo là quân đội không chịu thả người, cháu nhớ ông có bạn tốt ở bên đó, chuyện này ông ấy có thể giúp được không ạ?”
An Quang Diệu cười tủm tỉm vỗ tay An Trạch, “Yên tâm, ông sẽ đối phó giúp cháu.”
***
Đêm khuya, An Trạch lái xe tới quân khu Tây Lâm. Cảnh tượng quen thuộc trên con đường đi khiến viền mắt cậu có chút chua xót.
Sắp phải rời khỏi nơi đây, ngoài miệng thì nói dễ, nhưng trên thực tế, An Trạch rất luyến tiếc.
Năm ấy vì không muốn đoạt quyền với anh nên cố ý sửa nguyện vọng sang trường quân đội, An Trạch chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình sẽ chủ động rời khỏi quân đội. Với cậu, người lính chủ động xin ly khai quân đội, chẳng khác nào binh sĩ trốn chạy khỏi chiến trường. Đối với quân nhân mà nói, bỏ dở nửa chừng là một sự sỉ nhục không thể xóa nhòa, cậu thậm chí không dám đối mặt với những chiến hữu đã cùng kề vai sát cánh vào sinh ra tử với mình, lại càng không biết nên giải thích lý do rời quân đội của mình thế nào với bọn họ.
Năm ấy chọn nhập ngũ là vì không muốn tranh quyền thừa kế An gia với An Lạc, còn hiện tại, lí do xuất ngũ là vì muốn lấy lại quyền thừa kế khỏi tay An Lạc kia.
Buồn cười lắm nhỉ?
Trước đây, cái gì An Trạch cũng nhường anh, chỉ cần anh thích thứ gì thì cậu sẽ không bao giờ tranh giành, thậm chí nguyện ý dâng hai tay cho anh. Thế nhưng hôm nay, An Lạc này đã không còn là anh trai cậu yêu quý, mà là một An Lạc tàn nhẫn lạnh lùng xuất thân từ mafia. An Trạch không thể trơ mắt nhìn tất cả gia tài An gia rơi tay người đó.
Đi thang máy lên phòng ở, An Trạch lấy va li, yên lặng bắt đầu sắp xếp hành lý. Ngoại trừ vài bộ y phục, thật ra cũng chẳng mang theo gì nhiều, nơi cậu ở vẫn gọn gàng giản đơn như vậy.
An Trạch lấy một bộ quân trang trên giá áo xuống, nhẹ nhàng rờ lên huy chương trên áo… Đây là bộ quân phục cậu thích nhất. Mỗi lần mặc bộ này cậu đều cẩn thận nghiêm túc cực kỳ. Quân trang của cậu luôn gọn gàng chỉnh tề, không nhiễm một hạt bụi, lúc nào trông cũng như mới tinh. Chỉ là sau này, chẳng còn cơ hội để mặc nữa.
An Trạch gập gọn bộ quân trang, xếp xuống đáy hòm.
Kéo va li ra ngoài, cuối cùng nhìn quanh căn hộ một lần nữa. Để đón anh tới, cậu đã chuyển hết mọi thứ gây trở ngại cho xe lăn trong phòng khách sang thư phòng, thế nên, phòng khách giờ trông có phần trống trải vắng vẻ.
Kỳ thực, cậu chưa từng nói cho ai biết, hai tuần đón An Lạc tới đây, là những ngày hạnh phúc nhất của cậu từ trước tới nay.
Thời gian đó, cậu còn chưa hay An Lạc đã là người khác, còn tưởng rằng anh mất trí nhớ thì thay đổi thái độ với mình, cậu mang theo tâm trạng vui sướng, mỗi ngày đều tận tâm tận lực chăm sóc anh, cùng ăn cơm tối với anh, cùng ngủ trên một chiếc giường với anh, đôi khi còn làm càn một chút, lén ôm anh vào trong lòng…
Lúc đó hạnh phúc biết bao nhiêu, giờ nghĩ lại thì thấy châm chọc biết bấy nhiêu.
Dù vậy, mấy ngày ở chung ấm áp đó, vẫn là hồi ức tốt đẹp nhất của An Trạch.
_________________