An Dương và Tô Tây đúng lúc xuất hiện trước cửa phòng, thấy An Trạch đang ôm chặt anh trai của mình, còn An Lạc thì tỏ ra bối rối, đến nỗi trở nên lúng túng vì đột nhiên nhận được một cái ôm nhiệt tình, ngay cả quyển sách trong tay cũng rơi xuống mặt đất…
An Dương mỉm cười, gãi mũi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng giúp bọn họ.
Trong phòng ngủ, An Trạch ôm siết An Lạc, thân thể hai người gần như dính chặt vào nhau, khiến An Lạc có chút khó thở. An Lạc khẽ ngọ nguậy, vòng tay quấn quanh người anh càng chặt hơn.
An Lạc khó chịu nhíu mày, vừa định mở miệng bảo An Trạch buông ra thì bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Anh, em cứ nghĩ anh đã thực sự xảy ra chuyện…”
An Lạc giật mình, nghe giọng An Trạch rõ ràng vì thiếu ngủ nên mới bị khàn, trong lòng không khỏi có chút cảm động. Anh vươn tay, an ủi vỗ nhẹ lên lưng cậu, thấp giọng: “Tôi không sao, cậu buông ra trước đi.”
An Trạch lúc này mới buông ra, nhìn chăm chú vào khuôn mặt An Lạc, nghiêm túc hỏi: “Thực sự không bị thương chứ?”
Khoảng cách mơ hồ như vậy, mũi cách nhau chưa đến 5cm, khẽ nhướn lên phía trước một chút là có thể hôn lên môi đối phương… Hơi thở ấm áp khi nói của cậu toả lên mặt, trong đôi mắt sâu thẳm kia là lo lắng, quan tâm, những cảm xúc mãnh liệt trộn lẫn với nhau. Phòng ngủ yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của cậu.
Bị nhìn chăm chú ở khoảng cách gần như vậy, An Lạc có chút bối rối, nhưng kỳ lạ là… anh cũng không muốn tránh đi.
Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, thọ yến của ông nội bị tập kích, tỉnh lại ở một nơi xa lạ, rồi có người nói rằng anh bị bệnh tâm thần phân liệt, sau đó thì gặp An Dương…
Tất cả đều đến bất ngờ, đầu óc cũng trở nên quay cuồng.
An Lạc giả vờ tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thì vô cùng bất an, anh rất mong có người ở bên cạnh, nhưng những người thân trong An gia, đến bây giờ ngay cả một cú điện thoại cũng không có… Bọn họ nhất định cho rằng An Lạc đang được cấp cứu trong bệnh viện, hoàn toàn không nghi ngờ An Lạc trong bệnh viện là giả.
Cho đến khi An Trạch đột nhiên xuất hiện trước mặt, An Lạc lúc này mới phát hiện, hoá ra trong hai ngày vừa qua, kỳ thực anh mơ hồ chờ mong giây phút này… Ánh mắt mang theo quan tâm của An Trạch, khiến chỗ trống trong lòng An Lạc như được lấp đầy thứ nào đó.
“Anh à.” An Trạch thắc mắc hỏi, “Rõ ràng em thấy anh bị đạn bắn trúng, vì sao anh không bị thương?”
An Lạc bị tiếng nói của cậu kéo khỏi suy nghĩ, bèn thấp giọng giải thích: “Tôi bị đạn gây mê bắn trúng sau đó mất tri giác, tiếng súng mọi người nghe thấy có lẽ là do người khác làm giả, hiện trường lúc đó có rất nhiều cảnh sát giả làm nhân viên khách sạn, cố ý gây hỗn loạn, nhân cơ hội mang tôi đi.”
“Vậy sao, thì ra là như thế.” An Trạch gật đầu, nhìn An Lạc, nhẹ nhàng cầm tay anh, “Anh không bị sao là tốt rồi.”
Hai người trầm mặc đối diện nhau, một lát sau, An Lạc đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, sao cậu lại tới được đây?”
An Trạch ho nhẹ một tiếng, “Em theo dõi cảnh sát, đi theo đường của họ tới đây.”
“… Thật liều lĩnh.” An Lạc lo lắng nhíu mày, “Bọn họ không làm khó dễ cậu chứ?”
An Trạch lắc đầu, “Không có, bọn họ đồng ý để em tới gặp anh.”
“Còn bên quân khu…”
“Yên tâm, em đã xin nghỉ phép rồi.” An Trạch khẽ cười, không ngờ anh lại quan tâm tới mình, không nhịn được cầm tay anh thật chặt.
An Lạc bị cậu nắm tay, trong lòng có chút mất tự nhiên. Sau lại nghĩ… tình cảm anh em, nắm tay một chút cũng không có gì to tát lắm, An Trạch quan tâm tới mình như vậy, đặc biệt xin nghỉ chạy tới đây, mình cũng không nên lạnh lùng rút khỏi tay cậu ta, phải không?
Bỏ qua cảm giác quái dị trong lòng, mặc cậu nắm chặt tay, An Lạc chẳng biết nói gì cho hay, chỉ biết im lặng.
Hai người không nói gì nữa, hơi thở hoà quyện vào nhau, bầu không khí dường như trở nên có chút ám muội.
Cứ lẳng lặng cùng với cậu như vậy, An Lạc phát hiện, bản thân mình cũng không thấy phản cảm.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, bên tai vang lên tiếng nói vui vẻ quen thuộc của một người: “Anh em hai người đã ôn chuyện xong chưa?”
An Lạc cấp tốc rút tay về, sắc mặt có chút xấu hổ.
An Trạch bị quấy rầy, tự nhiên rất khó chịu, quay lại lạnh lùng nói: “An sir có việc gì vậy?”
An Dương khẽ cười, “Nói chuyện có thể lấp đầy bụng được không? Ra ăn cơm chiều thôi, ăn no rồi từ từ trò chuyện sau.”
An Trạch bấy giờ mới phản ứng, vội vàng quay lại nói: “Anh đói bụng chưa? Đi ăn cơm trước nhé.”
Dứt lời liền vươn tay rất tự nhiên, xốc chăn ra, bế An Lạc lên.
“…” Ánh mắt An Dương tràn đầy kinh ngạc.
“…” An Lạc càng xấu hổ hơn, hận không thể một cước đá bay An Trạch ra ngoài cửa sổ, thân thể cứng đờ, “An Trạch, mau buông tôi xuống.” Cậu ta thế nào mà trước mặt người khác ôm đi ôm lại như vậy…
An Trạch lại tỏ ra trấn định, thấp giọng nói: “Chân của anh không thể đi được, em bế anh đi. Lúc ở nhà cũng thế này, không phải đã quen rồi sao?”
“…” An Lạc tâm tình phức tạp liếc nhìn An Dương, phát hiện An Dương vẻ mặt chuyện không liên quan đến mình, mỉm cười, giống một khán giả đang đứng xem kịch vui vậy.
Ngực An Lạc có chút phiền muộn, ngoảnh mặt, mặc An Trạch bế mình tới phòng ăn.
***
Phòng ăn đã chuẩn bị xong cơm tối, hộp cơm một lần được đóng gói hiển nhiên là mua ở ngoài, nhưng đồ ăn rất phong phú, bày ra đầy một bàn.
Tô Tây thấy ba người đi ra thì mỉm cười: “May là hôm nay mua ba hộp cơm, nếu không thì thiếu rồi.”
An Trạch thấy cô, khẽ kinh ngạc: “… Tiểu Uyển?”
Tô Tây lắc đầu, “Tôi không phải là Từ Uyển, chuyện này đợi lát nữa đi, ăn cơm trước đã, nào.”
Bốn người ngồi quanh bàn ăn. An Trạch theo thói quen gấp thức ăn cho An Lạc, An Lạc vội vàng chặn đũa cậu lại, “Để tôi tự…” nhưng chưa nói xong thì An Trạch đã nhanh gọn gấp một miếng sườn lợn vào bát anh, “Anh ăn nhiều một chút.”
Tô Tây và An Dương hai mắt liếc nhìn nhau.
Một bữa ăn với bầu không khí kỳ quặc kết thúc, sắc mặt An Lạc có phần cứng ngắc, còn An Trạch thì vẫn trấn định như thường, bước tới chỗ ngồi của An Lạc, trước mặt hai vị cảnh sát, bế anh về phòng ngủ.
Tô Tây nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, im lặng một hồi, rốt cục không nhịn được mà hỏi: “Lão đại, anh không cảm thấy, bọn họ có điểm kỳ quái ư?”
An Dương khẽ mỉm cười, “Chỉ là tình cảm anh em của bọn họ tốt thôi mà, xem ra An Trạch rất quan tâm anh của mình. Hơn nữa, An Trạch không bế anh cậu ta đi, chẳng lẽ để hai viên cảnh sát chúng ta đi bế sao?”
“…” Tô Tây bối rối gãi đầu, “Em vẫn thấy không ổn. Trong xe An Lạc có phát hiện dấu vân tay và vết máu của An Trạch, nếu tình cảm anh em của bọn họ thật sự tốt như vậy, cũng không đến mức động tay động chân, đánh nhau chảy máu chứ.”
An Dương nói: “Đây cũng là lý do tôi đưa An Trạch tới đây.”
Tô Tây chợt nhận ra, “Hoá ra là anh cố ý dẫn anh ta về.”
An Dương gật đầu, “Tôi cũng muốn biết rõ ràng, ngày An Lạc xảy ra chuyện, An Lạc và An Trạch gặp nhau rốt cuộc đã nói những gì. Nếu An Trạch nói dối, vậy nhất định phải có lý do.”
Trong phòng ngủ, An Trạch đặt An Lạc lên giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh, khẽ hỏi: “Chân anh thế nào rồi?” Vén ống quần lên, chạm vào bắp chân bóp nhẹ, “Có cảm giác không?”
An Lạc gật đầu, “Có một chút.”
An Trạch cười rộ lên, “Xem ra đã khôi phục rồi, bắt đầu từ ngày mai em sẽ xoa bóp cho anh, rồi sẽ mau chóng lành lại thôi.”
An Lạc vẫn có chút lo lắng, “Cậu ở đây, bên quân khu thực sự không sao chứ?”
An Trạch đáp: “Không sao, gần đây không có việc gì, giấy phép xin nghỉ của em cũng đã được duyệt rồi.”
“Vậy à.” An Lạc im lặng chốc lát, “Vậy mọi người trong nhà thế nào?”
“Bọn họ đều nghĩ anh đang ở bệnh viện, công ty của bố mẹ có rất nhiều việc, An Nham và An Mạch cũng có việc riêng, dù có đến bệnh viện thăm anh thì bác sĩ cũng sẽ mượn cớ ngăn cản, hơn nữa vẫn còn ông nội. Anh yên tâm đi, sẽ không bị lộ đâu.”
Lúc này An Lạc mới yên lòng.
Hai người đều trầm mặc không nói gì. An Trạch cúi đầu chăm chú xoa bóp hai chân An Lạc, mái tóc đen sẫm rũ xuống trán, An Trạch như vậy, đột nhiên khiến đáy lòng An Lạc xuất hiện một cảm giác ấm áp kỳ lạ, định vươn tay chạm lên đầu cậu, nhưng lại cứng ngắc rụt trở lại.
Chỉ có An Trạch là phát hiện An Lạc trong bệnh viện kia là giả. Cũng chỉ có An Trạch là tìm mọi cách chạy tới đây gặp anh.
Những người khác, bình thường có vẻ quan tâm chu toàn, nhưng đến thời khắc mấu chốt thì bận chuyện này chuyện nọ, hoàn toàn không biết An Lạc đã được bí mật đưa đi. Bọn họ không để ý An Lạc có ăn ngủ tốt không, lại càng không quan tâm hai chân tàn phế của An Lạc đã khôi phục như thế nào.
Nhìn An Trạch cúi đầu chăm chú xoa bóp cho mình, An Lạc như bị thứ gì đó ngăn cản, không thể thốt ra một lời.
— Nếu cậu biết, tôi không phải là anh cậu, liệu cậu có còn quan tâm tôi sống chết, quan tâm hai chân tôi có đi lại được nữa hay không?
Ngực An Lạc đột nhiên có chút khó chịu.
Vốn chắc chắn cho rằng mình không thể là anh trai của An Trạch, nhất định là sống lại vào thân thể của người tên An Lạc này, tất cả mọi người trong An gia đều không có quan hệ đến mình. Thế nhưng hiện tại An Lạc lại có chút mâu thuẫn, nếu thật sự như vậy, An Trạch và anh hoàn toàn không có quan hệ, tuy có thể bảo vệ đoạn hồi ức về An Dương, nhưng nhất định sẽ mất đi An Trạch.
Vốn chắc chắn tưởng rằng mình sống sót một lần nữa, sẽ một thân một mình, tiêu sái tự tại, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, cũng chẳng cần để ý đến bất kỳ ai. Thế nhưng hiện tại, An Lạc phát hiện, mình đã bắt đầu để tâm đến An Trạch.
Người em tốt như vậy, tình nghĩa chân thật đến vậy, quan tâm và chiếu cố cẩn thận đến vậy… An Lạc tuy lạnh lùng nhưng cũng không phải là sắt đá, mấy ngày ở chung, anh đã sớm đối xử với An Trạch như một người em trai của chính mình rồi.
Muốn dứt bỏ toàn bộ, trở thành người xa lạ không quan hệ, dường như có chút… luyến tiếc.
Nhận thấy cái nhìn chăm chú dịu dàng của anh, An Trạch nghi hoặc ngẩng đầu lên, khẽ hỏi: “Anh à, sao vậy?”
“À… không có gì.” Nghe cậu gọi mình, ngực An Lạc có chút không thoải mái.
Không phải là anh trai của cậu ta, chiếm cứ thân thể của An Lạc này, còn muốn chiếm lấy thân tình thuộc về anh ta, làm như vậy là quá mức ích kỷ, đối với An Trạch mà nói cũng rất không công bằng. Dù sao anh trai thực sự của An Trạch cũng đã mất, thân thể này từ lâu đã thay đổi linh hồn, là người nhà thân mật nhất, An Trạch có quyền biết chân tướng này.
“An Trạch, tôi…” An Lạc vừa định mở miệng, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
An Dương đứng ở cửa, mỉm cười: “An Trạch, có thời gian nói chuyện với tôi không?”
_________________