“Tiểu Lạc, mẹ đưa con đi ăn thịt nướng nhé?” Bàn tay mềm mại của người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu đứa trẻ, giọng nói của bà rất đỗi dịu dàng.
“Con không muốn.” Tiểu An Lạc hình như đang giận dỗi, giọng nói trẻ con có vẻ hơi lạnh nhạt.
“Tiểu Lạc, ngoan nào, mẹ với chú thím con đã hẹn nhau rồi, nếu không đi, tất cả đồ ăn đã chuẩn bị sẽ trở nên lãng phí mất. Hơn nữa, con với Tiểu Mạch cũng lâu chưa gặp nhau rồi, nhân dịp này chơi với nhau một ngày ha.”
“…” Tiểu Lạc lắc đầu, không nói lời nào.
“Mẹ, con cũng muốn đi!” Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng một đứa trẻ, “Mẹ cho con đi có được không? Con muốn ăn thịt nướng…”
“Con không được đi, phải ở nhà chờ mẹ và anh về.”
“Nhưng con muốn đi với anh…”
“Nghe lời mẹ nào.”
“Anh cho em đi, mang em đi cùng đi…” Đứa trẻ kéo tay An Lạc lúc lắc, đôi mắt to tròn ngập tràn chờ mong, “Anh, đi đi mà…”
“…”
An Lạc đột nhiên bừng tỉnh, sau lưng sợ hãi toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Hình ảnh trong giấc mơ vô cùng rõ rệt, đôi mắt đen láy tỏa sáng của đứa bé kia, giọng nói mềm mại gọi anh trai, khiến ngực An Lạc chợt có cảm giác ngạt thở kỳ quái.
Đứa bé kia là ai? Tại sao lại gọi mình là anh? Chẳng lẽ An Lạc còn một đứa em trai khác?! Tại sao lại mơ giấc mơ kỳ lạ đó?!
Tim đập nhanh đến nỗi mất kiểm soát, An Lạc dùng tay đè chặt lồng ngực, há miệng thở gấp, làm cho bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại.
An Lạc nhớ mình đang ở trong thọ yến của ông nội thì bị bắn đạn gây mê, sau đó mất đi tri giác. Tại sao bỗng nhiên lại tới đây? Chẳng lẽ mình lại bị bắt cóc?
Còn đang nghi ngờ thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, một cô gái tóc ngắn bước vào, dừng chân trước giường, mỉm cười: “An Lạc, anh đã tỉnh lại rồi?”
An Lạc cảm thấy cô gái này rất quen, quan sát cô kỹ càng một lượt, bấy giờ anh mới không chắc chắn mà hỏi: “Cô là… Từ Uyển?”
Từ Uyển vừa rồi ở thọ yến có mái tóc dài và mặc một bộ váy liền thân màu trắng, nhìn trông có vẻ thanh tú dịu dàng của một tiểu thư khuê các, Từ Uyển lúc này lại là tóc ngắn ôm tai, quần jeans áo sơ-mi đơn giản, nhưng trông lanh lợi giỏi giang hơn vài phần.
Cô gái gật đầu: “Trí nhớ của anh quả nhiên không tồi, mới gặp một lần, thay đổi kiểu tóc, vậy mà anh vẫn có thể nhìn một cái là nhận ra.” Thoáng dừng lại, sau đó cô mỉm cười, chìa tay, “Xin chào, tôi là cảnh sát Tô Tây của tổ chuyên án đặc biệt, giả trang là Từ Uyển tham dự vào thọ yến của ngài An, đó chỉ là vì muốn diễn kịch để mang anh đi thôi.”
An Lạc giật mình, “Ý của cô là, tôi bị bắn trúng là do cảnh sát các cô diễn kịch?”
“Đúng vậy.” Tô Tây gật đầu, giải thích, “ ‘Sự kiện bắt cóc’ lần này là một mình tổ trưởng của chúng tôi bố trí, ông nội anh cũng hiệp trợ cảnh sát trong khách sạn, các cảnh sát viên giả trang là nhân viên đến sớm để tham gia bữa tiệc, chúng tôi còn tìm người thế thân cho anh, người nhà của anh hiện tại có lẽ đang ở trong bệnh viện. Đương nhiên, An Lạc được đưa vào bệnh viện không phải là An Lạc thực sự.”
An Lạc khẽ nhíu mày, cướp An Lạc thật sự đi, rồi mang An Lạc giả bị trọng thương vào bệnh viện, miễn thăm hỏi, sử dụng phương pháp treo đầu dê bán thịt chó* này, vị tổ trưởng tổ chuyên án đặc biệt kia quả nhiên cao minh. Như vậy, ánh mắt của mọi người sẽ chuyển sang An Lạc giả trong bệnh viện, còn An Lạc thật sự thì được bí mật mang đi, đương nhiên sẽ an toàn hơn.
*Nguyên văn là 偷梁换柱
Chỉ có điều…
An Lạc có chút nghi ngờ bèn hỏi: “Nếu cảnh sát muốn tìm tôi nói chuyện thì đâu cần phải hao tâm tổn phí lớn như vậy, muốn che tai mắt kẻ khác ư?”
Tô Tây khẽ cười, ngồi xuống sô pha bên cạnh, nói: “Đương nhiên không phải là tìm anh nói chuyện đơn giản như vậy rồi. Theo nguồn tin chúng tôi thu được, có kẻ ra giá cao mời sát thủ hàng đầu để ám sát anh, thời điểm được định là mấy ngày này, bởi vậy chúng tôi mới phải nghĩ ra cách khiến anh tới thọ yến, trước khi bọn chúng ra tay, cướp anh đi.”
An Lạc rốt cục cũng hiểu ra bèn gật đầu. Xem ra suy luận của anh không sai, chuyện này quả nhiên có cảnh sát nhúng tay vào. Tờ giấy nhận được ở bệnh viện lúc trước hiển nhiên cũng là do cảnh sát nằm vùng đưa cho anh.
An Lạc ngẩng đầu: “Nói như vậy, thực chất, tổ chuyên án đặc biệt điều tra vụ án này là các cô, tuyên bố trước truyền thông là không điều tra được bất cứ đầu mối nào cũng chỉ là một cách che mắt?”
Tô Tây gật đầu, “Không sai, vụ án anh bị bắt cóc này, phạm vi liên quan rất rộng, quá trình điều tra nghiêm ngặt bảo mật, theo chứng cứ vững chắc của tổ chuyên án đặc biệt chúng tôi, có thể nó còn liên quan đến tập đoàn buôn lậu ma túy của xã hội đen.” Thoáng dừng lại, “Anh có nghe nói về vụ mới đây tổ chuyên án đặc biệt đã khám phá ra gần nửa tấn thuốc phiện ở sân bay Tây Xuyên* không?”
An Lạc nao nao, “Ý cô là lượng ma túy đó do máy bay tư nhân vận chuyển vào quốc nội?” Anh nhớ An Trạch đã từng nói qua với anh, lúc đó không quân có hiệp trợ cho cảnh sát, chặn chiếc máy bay đó trên không trung, An Trạch đi chấp hành nhiệm vụ suốt đêm.
“Đúng vậy.” Tô Tây nói, “Trước khi mất trí nhớ, chắc chắn anh phải biết rất nhiều bí mật của tập đoàn buôn bán ma túy kia, thế nên bọn chúng mới phải giết người diệt khẩu. Ông Lâm mà chúng tôi bắt được kia, trong lúc khẩu cung đã nhắc tới anh. Tin tức phái sát thủ đi ám sát anh cũng là do nội ứng ở bên kia của chúng tôi thăm dò ra được.”
An Lạc trầm mặc.
Anh vẫn cho rằng chuyện bắt cóc chỉ là tranh đoạt quyền lực trong nội bộ An gia, không ngờ lại có liên quan đến xã hội đen, thậm chí là cả ma túy. Chuyện bắt cóc ban đầu tưởng chừng đơn giản, giờ đột nhiên lại có vẻ trở nên khó bề phân biệt hơn.
“Chúng tôi đưa anh tới đây, thứ nhất là để bảo vệ anh, thứ hai là hy vọng anh có thể hiệp trợ cảnh sát điều tra và phá giải vụ án này.” Tô Tây nói xong bèn rút một chiếc điện thoại di động từ hộp tùy thân ra, đưa cho An Lạc, “Sau khi anh mất tích không lâu, chúng tôi phát hiện ra xe của anh nằm dưới chân núi, đây là thứ tìm được trong xe của anh.”
Là một chiếc điện thoại di động màu trắng, kiểu dáng rất đơn giản, màn hình có mấy vết xước nhưng không bị hỏng. An Lạc ấn chốt mở máy, màn hình xuất hiện một hàng mã khóa và dòng chữ “Xin mời nhập mật mã”.
Tô Tây nói: “Đây là chiếc smart phone có tính năng cao cấp nhất, nhập sai mật mã thì không thể tiến nhập hệ thống. Anh An, anh có còn nhớ mật mã điện thoại của mình không?”
An Lạc lắc đầu, “Không nhớ.”
Tô Tây nói: “Anh có thể suy nghĩ kỹ một chút, tốt nhất là hãy nhớ lại. Tôi nghĩ, điện thoại của anh có thể có một vài thứ giúp chúng tôi phá án.”
An Lạc gật đầu: “Tôi sẽ ngẫm lại cẩn thận.”
Tô Tây nhìn anh, nói thêm: “Chúng tôi còn phát hiện trong xe của anh có dấu vân tay của An Trạch, nếu đoán không sai, anh đã gặp cậu em An Trạch của anh trước khi xảy ra chuyện, hơn nữa hai người đã có một trận cãi vã không vui vẻ.”
An Lạc nhíu mày, “Chẳng lẽ các cô hoài nghi chuyện này có liên quan đến An Trạch?”
Tô Tây im lặng.
An Lạc dừng một chút, bình tĩnh nói: “Không thể là nó, nếu nó muốn hại tôi thì trong khoảng thời gian này đã có rất nhiều cơ hội động thủ rồi. Về chuyện cãi vã, anh em ăn nói không hợp nhau tranh cãi là chuyện bình thường, không thể chứng minh được điều gì.”
Chẳng biết tại sao, An Lạc lại vô ý thức mở miệng bảo vệ An Trạch. Có thể khoảng thời gian ở chung với nhau này đã khiến An Lạc dần cởi bỏ lớp phòng ngự với cậu em An Trạch. Nếu đổi là An Nham hay An Mạch, anh nhất định sẽ không liều lĩnh mở miệng bảo vệ như vậy…
Nghĩ tới đây, An Lạc vội ngậm miệng lại.
Anh cũng có chút hoang mang với sự luống cuống của mình.
Tại sao lại kích động mà bảo vệ một người như vậy? Cảnh sát đã nói như thế thì nhất định là có chứng cứ…
Quả nhiên, Tô Tây nói: “Bên trong xe còn phát hiện ra vết máu của An Trạch, hai người có lẽ không chỉ đơn giản là cãi vã đơn giản, bởi vậy cảnh sát mới nghi ngờ vụ bắt cóc của anh có liên quan đến An Trạch, dù không có liên quan thì nó cũng là một đầu mối quan trọng.”
An Lạc có chút phản cảm với Tô Tây vì cô xác định An Trạch là nhân vật tình nghi, anh không hài lòng, nhíu mày: “Chuyện này tôi cũng không nhớ, có lẽ các cô nên trực tiếp đi hỏi An Trạch.”
“Chúng tôi đương nhiên đã hỏi qua An Trạch, sau khi anh gặp chuyện, tất cả mọi người trong An gia đều phải cung cấp lời khai cho cảnh sát.” Tô Tây dừng lại, “Nhưng lời khai của An Trạch lại là, ngày đó cậu ta không gặp anh.”
“…” An Lạc im lặng.
“Hiển nhiên cậu ta đang nói dối. Về phần tại sao lại nói dối, nếu anh có thể nhớ lại chuyện trước đây, thì những câu đố này sẽ có lời giải.” Tô Tây lấy một lọ thuốc ra, đưa tới trước mặt An Lạc, “Đây là thứ phát hiện được trong xe anh, thuốc chlorpromazine, thường dùng để điều trị bệnh tâm thần phân liệt.”
An Lạc khẽ nhíu mày, “Cô nói là bệnh tâm thần phân liệt?”
Tô Tây gật đầu, “Lúc trước anh đã từng nhiều lần tới phòng khám tâm lý xin cố vấn, bác sĩ tâm lý đã chuẩn đoán anh mắc bệnh tâm thần phân liệt mức độ nhẹ, anh có thể sản sinh ra ảo giác ‘mình là một An Lạc khác’. Buổi sáng ngày anh gặp chuyện, anh cũng đã đến phòng khám tâm lý, lọ thuốc này chính là thứ vừa mới được lấy, vẫn còn niêm phong hoàn hảo, chưa được mở ra.”
“…” An Lạc cau mày nhìn lọ thuốc, ký tự kỳ lạ trên mặt lọ hình như có chút quen mắt.
An Lạc này thực sự mắc bệnh tâm thần phân liệt sao?
Lẽ nào mình thực ra chính là hắn, và ký ức trước đây, chỉ là ảo giác sản sinh sau khi tâm thần phân liệt?
Sao có thể được? An Dương, Tô Tử Hàng, những người rất sống động trong trí nhớ, sao lại chỉ có thể là ảo giác?
Tình yêu đau khổ hơn mười năm với An Dương, tình cảm khắc cốt ghi tâm như vậy, sao có thể chỉ là ảo giác?!
Quãng đời tràn ngập máu tanh, giết chóc, phản bội, nhưng cũng có ấm áp và tươi đẹp đó, tuy không hoàn mỹ, nhưng đều thuộc về An Lạc anh, nhân sinh duy nhất của anh.
Nếu chỉ là ảo giác, vậy chẳng phải bản thân mình là ảo ảnh không tồn tại sao? Trở thành ảo tưởng trong ảo giác ư?
“Anh An, có thể vị bác sĩ tâm lý kia sẽ giúp anh khôi phục trí nhớ, nếu anh đồng ý, chúng tôi có thể sắp xếp cho anh gặp anh ta…”
Giọng nói của Tô Tây kéo suy nghĩ của An Lạc trở lại. An Lạc lạnh lùng ngắt lời cô, “Tôi hơi đau đầu, muốn nghỉ ngơi trước.”
Tô Tây im lặng một lát, rồi mới gật đầu: “Được rồi, anh hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Tổ trưởng của chúng tôi hiện đang trong bệnh viện giao thiệp với người nhà anh, đến tối anh ấy trở về, hai người hãy nói chuyện kỹ càng lại nhé.”
***
Sau khi Tô Tây cất bước, An Lạc quay về giường nằm, theo thói quen quấn chặt mình trong chăn.
Sự tình cho tới bây giờ, anh đột nhiên có phần không nắm rõ được thân phận và lai lịch của mình.
Trước đó vẫn khẳng định mình là An Lạc của 27 năm trước, sau tai nạn máy bay thì trùng sinh vào An Lạc này. Nhưng hôm nay, An Lạc này được chuẩn đoán là mắc bệnh tâm thần phân liệt, mà dung mạo, sở thích, thói quen… Thậm chí cả tính cách của mình, tất cả đều giống hệt An Lạc này.
Vậy có nghĩa là, sẽ tồn tại một khả năng khác.
Ví dụ như, An Lạc này thực sự mất trí nhớ, thực sự quên chuyện trước kia, còn anh lại nhớ rõ cuộc đời trước của mình, và chúng chỉ là ảo giác được sản sinh ra trong lúc An Lạc bị tâm thần phân liệt.
Là như thế sao?
Chỉ là ảo giác thôi sao?
Vậy tại sao, tất cả đều khắc cốt ghi tâm đến vậy?
Thời thơ ấu vô lo vô nghĩ được gửi nuôi ở nhà bà ngoại, sau khi trở lại An gia thì phải chịu đựng tháng ngày giày vò vì bị ép phải học uống rượu, những năm tháng xanh tươi kề vai sát cánh cùng An Dương lang bạt, vũ hội hoa lệ quen biết Tô Tử Hàng, cái chết của Tô Tử Hàng, bia mộ lạnh lẽo, nước mắt của An Dương, và nụ cười thư thái cuối cùng của anh khi máy bay gặp nạn…
Từng chi tiết, từng hình ảnh đều rõ ràng hiển hiện đến vậy, sao có thể dùng một từ “ảo giác” đơn giản mà gạt bỏ tất cả đi được chứ? Sao có thể dùng một chuẩn đoán “tâm thần phân liệt” tàn nhẫn như vậy mà phủ định toàn bộ từng trải mấy chục năm của An Lạc đi như vậy chứ?
Không thể, mình chính là An Lạc của hai mươi bảy năm trước, tuyệt đối không thể là ảo giác…
An Lạc nhìn đăm đăm nắm tay, nằm trên giường chỉ cảm thấy cả người lạnh run.
“Anh…” An Lạc không nhịn được khẽ gọi, “Anh ơi…”
Chưa bao giờ nhớ An Dương sâu sắc đến thế này.
Tuy hai người không thể ở cạnh nhau nữa, tuy thứ tình cảm không được phép chấp nhận này, tuy cuối cùng hai người đều thi cốt vô hồn, nhưng chí ít, tất cả đều đã từng tồn tại chân thực.
Bất kể là An Lạc, An Dương hay là Tô Tử Hàng cũng đều đã từng sống một đời thật sự, dù sợ rằng họ cuối cùng đã chết, không để lại một chút vết tích nào, nhưng tình cảm chân thành tha thiết và ấm áp đó, những thứ khắc cốt ghi tâm đó, tất cả cũng đều có thực.
_________________