An Trạch tới trung tâm chỉ huy, đến cửa thì gặp bạn học đại học – Vu Càn Khôn. Hiện tại quân hàm của Vu Càn Khôn là thượng úy, cấp bậc cao nhất trong sĩ quan cấp úy, tuy thấp hơn thiếu tá một bậc, nhưng với một quân nhân tuổi còn trẻ như cậu ta thì cũng được coi là kỳ tài đặc biệt hiếm có rồi.
Gia cảnh nhà Vu Càn Khôn vững chắc hơn An Trạch rất nhiều, không giống như An gia mấy đời kinh doanh, ông nội của Vu Càn Khôn – Vu Lãng – là thượng tướng cực kỳ có danh tiếng trong quân đội, cũng là tư lệnh trực thuộc của quân khu Tây Lâm.
An Trạch quen Vu Càn Khôn hồi học đại học, sau lại cùng được phân tới quân khu Tây Lâm, hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, dần dà trở thành bạn chí cốt. Vu Càn Khôn cũng là người duy nhất ngoài An Nham biết An Trạch thầm mến anh cả mình.
Hai người nhìn nhau ở cửa, trao đổi ánh mắt ngắn ngủi để cùng ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình.
Cấp tốc dùng thang máy đi lên tầng ba, qua cửa quét dấu vân tay rồi vào phòng họp bí mật, quả nhiên đã thấy sư trưởng của quân khu Tây Lâm – thiếu tướng Chu Bành, cùng toàn bộ tổ trưởng của quân đoàn hàng không, tổ máy bay trinh sát và tổ máy bay chiến đấu đang đứng đợi lệnh.
Thấy người đã đến đông đủ, Chu Bành mới mở miệng nói: “5 phút đồng hồ trước tôi mới nhận được yêu cầu viện trợ khẩn cấp của cảnh sát. Vào khoảng 10h đêm nay có một chiếc máy bay tư nhân đã tiến vào không phận bên ta. Chiếc máy bay đó là loại tàng hình tiên tiến nhất, radar không thể phát hiện vị trí, hơn nữa, rất có khả năng trên chiếc máy bay đó đang chở sấp sỉ nửa tấn ma túy loại mới! Nếu loại ma túy này thành công rơi vào tay bọn buôn ma túy trong nước, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!”
An Trạch và Vu Càn Khôn liếc nhìn nhau, khắc sâu nhiêm vụ kế tiếp vào lồng ngực.
Hiển nhiên đây là tin tức do Interpol điều tra ra được, sau khi biết được hướng đi của ma túy thì họ liền khẩn cấp thông báo cho cảnh sát địa phương, cảnh sát lo sợ nếu sau khi máy bay hạ xuống mà không thể lấy được ma túy, như vậy sẽ dẫn đến hiện trạng ma túy chảy vào thị trường, nên mới khẩn cấp cầu trợ quân đội, đề xuất không quân trợ giúp, nhất định phải chặn đường trên không trung trước khi nó hạ xuống.
Quả nhiên, Chu Bành tiếp tục nói: “Chúng ta phải chạy đua với thời gian, trong phạm vi gần 100,000 km trên không trung, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra được chiếc máy bay đó, buộc đối phương phải hạ cánh xuống sân bay Tây Xuyên.” Ông chỉ lên bản đồ trên màn hình, dừng lại, dời ánh mắt về phía An Trạch, “Thiếu tá An Trạch, anh sẽ lái Black Hawk (Hắc Ưng) số 7, cấp tốc tra ra vị trí của mục tiêu rồi hồi báo cho tổng bộ!”
An Trạch lập tức đứng nghiêm, giơ tay chào nghiêm theo đúng tiêu chuẩn, “Yes, sir!”
“Thượng úy Vu Càn Khôn, chỉ huy tổ máy bay chiến đấu chuẩn bị sẵn sàng, một khi phát hiện mục tiêu thì lập tức thực thi hành động chặn đối tượng trên không!”
“Yes! Sir!”
“Các tổ vào vị trí, hành động!”
***
Black Hawk số 7, đây là loại máy bay trinh sát mới nhất vừa được nghiên cứu chế tạo thành công vào năm ngoái, toàn thân đen kịt, tạo hình giống như một con chim ưng oai hùng đang giương cánh bay lượn, bởi vậy mới được đặt tên là “Black Hawk”. Mỗi lần cất cánh, bóng dáng của nó lại hệt như một con chim ưng màu đen được phóng đại gấp trăm lần từ mặt đất vút thẳng lên trời xanh, tràn đầy khí thế, thậm chí còn trở thành một hình ảnh đặc biệt.
Nhưng, ngoại trừ người trong quân khu ra, những người khác rất ít khi có thể tận mắt chứng kiến phong thái chiến đấu của Black Hawk, bởi vì nó thường xuyên bay ở độ cao 7,000 m trở lên, lặng lẽ và thần bí mà chấp hành nhiệm vụ trinh sát.
Loại máy bay trinh sát tàng hình cao cấp này rất tốn kém chi phí, bởi vậy chỉ chế tạo ra 4 chiếc, ưu thế của nó là ở chỗ sử dụng toàn bộ hệ thống hướng dẫn điện tử và thiết bị trinh sát quang học, có thể dò xét ra máy bay tàng hình chống radar.
Black Hawk là loại máy bay có tốc độ phi hành nhanh nhất trong tất cả máy bay quân dụng hiện nay, trong một thời gian ngắn có thể tìm ra vị trí cụ thể của quân địch, đồng thời bản thân nó cũng sở hữu hệ thống chống vệ tinh theo dõi và chống radar thăm dò, có thể im hơi lặng tiếng trên không trung thu thập những tin tình báo quan trọng.
Trong cả quân khu, người có thể lái được nó chỉ đếm trên đầu ngón tay, và An Trạch là một trong số đó.
Lấy mũ bảo hiểm đã lâu không dùng từ trong ngăn tủ phòng thay quần áo ra, khuôn mặt của An Trạch vẫn là vẻ ung dung bình tĩnh như thường ấy.
Tuy Black Hawk không phải là máy bay chiến đấu của riêng mình, nhưng An Trạch có cảm tình cực kỳ sâu nặng với chiếc phi cơ trinh sát này, cậu đã từng lái nó bay lượn trên bầu trời cao mấy triệu km, và nó cũng đã từng vào sinh ra tử với cậu…
Sau khoảng thời gian rất dài, Black Hawk đã bị phủ đầy bụi bặm, vì nhiệm vụ khẩn cấp hôm nay mà lại lần nữa khởi động nó, vẫn là cảm giác khiến kẻ khác say đắm như lần đầu mới thấy —— Thân máy bay đen kịt, hình dáng oai hùng giống chim ưng, bề ngoài là kim loại cứng rắn lạnh lẽo, sở hữu tốc độ nhanh nhất mà mọi máy bay đều ao ước.
Ngoài cửa sổ mưa đột nhiên rơi và có xu hướng to dần, nhưng nhiệm vụ phi hành là cấp bách. An Trạch hiểu rất rõ, nếu để mặc cho chiếc máy bay kia hạ cánh ở địa điểm không xác định, chờ cảnh sát chạy tới hiện trường thì có lẽ ma túy đã mất tung tích từ lâu rồi, nhất định phải chặn nó lại trên không, tuyệt đối không để lộ một sai sót nào!
An Trạch thong thả tới sân bay, trèo lên Black Hawk, ngồi vào vị trí phi công, qua cửa sổ trong suốt, nghiêm tay chào với các quân sĩ hiệp trợ dưới mắt đất. Vẻ mặt bình tĩnh của cậu từ đầu đến cuối đều không thay đổi, tựa như việc lái chiếc máy bay chiến đấu tối tân này cũng chẳng có gì đặc biệt với cậu cả.
An Trạch đội mũ bảo vệ, cài dây an toàn, cấp tốc hoàn thành tất cả các công việc chuẩn bị.
Máy trợ thính truyền đến tiếng gọi của tổng bộ: “Tổng bộ chỉ huy gọi thiếu tá An Trạch, thiếu tá An Trạch…”
An Trạch nói vào đường vô tuyến: “Chuẩn bị hoàn tất, chờ chỉ thị của tổng bộ.”
“Lập tức cất cánh.”
“Đã rõ.”
Âm thanh trầm thấp hạ xuống, An Trạch đặt tay lên bàn phím quen thuộc.
Chiếc máy bay trinh sát màu đen từ từ trượt ra khỏi đường bay giữa cơn mưa phùn, tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, cuối cùng nhanh nhẹn thoát khỏi sự ràng buộc của mặt đất, như một mũi kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào bầu trời đêm, nhanh chóng biến mất trong làn mưa.
***
10h50 tối.
Tổ máy bay chiến đấu dẫn đầu là Vu Càn Khôn, tất cả đều đã trang bị hoàn tất, đang đứng tại chỗ đợi lệnh, trung tâm chỉ huy khẩn cấp quản chế tin tức truyền từ vệ tinh, đồng thời liên lạc với cảnh sát và An Trạch đang chấp hành nhiệm vụ trinh sát.
Đột nhiên, trong trung tâm chỉ huy vang lên một giọng nói khiến người ta thấy phấn chấn ——
“An Trạch gọi tổng bộ, An Trạch gọi tổng bộ, 33.17 độ vĩ Bắc, 103.57 độ kinh Đông, phát hiện mục tiêu khả nghi, mục tiêu đang di chuyển theo hướng Nam!”
“Tốt! Tiếp tục theo dõi!”
Thân là tổng chỉ huy, Chu Bành rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng nói của An Trạch bình tĩnh vững vàng, dường như có thể khiến cho mọi người an tâm.
Chỉ biết giao nhiệm vụ tối khẩn cấp này cho An Trạch là tuyệt đối không sai, cậu ta tuy tuổi còn trẻ nhưng lại vô cùng bình tĩnh và cơ trí, trong thời gian ngắn nhất luôn hoàn thành những nhiệm vụ bất khả thi nhất, hơn nữa, chiếc máy bay Black Hawk này dường như rất có duyên với cậu ta, cũng chỉ có cậu ta lái Black Hawk mới có cảm giác ăn ý kỳ diệu mà được gọi là ‘Nhân cơ hợp nhất’.
Chu Bành thả khối cự thạch trong lòng xuống, vội vàng liên lạc Vu Càn Khôn, “Tổ máy bay chiến đấu lập tức cất cánh, vĩ độ Bắc 34.17 độ, kinh độ Đông 107.75 độ, mục tiêu đang di chuyển theo hướng Nam, duy trì liên lạc thường xuyên với tổng bộ!”
“Đã rõ!”
Ba chiếc máy bay chiến đấu được chuẩn bị sẵn liền cấp tốc cất cánh, bay tới vị trí chỗ An Trạch.
Chiếc máy bay tưởng đã tàng hình tránh được sự dò xét của radar, đám người trên máy bay bắt đầu trở nên hưng phấn vì sắp đạt được mục đích, nhưng không hề mảy may phát hiện —— ngay trên đỉnh đầu mình, ở độ cao 7 km, có một bóng ma màu đen, giống như một con chim ưng đang chăm chú theo dõi con mồi của mình từ trên không, vẫn luôn im lặng theo sát bọn chúng, không một tiếng động.
***
10h55, cảnh sát thành phố Tây Lâm, tổng bộ tổ điều tra chuyên án đặc biệt.
Ngồi ở ghế đầu phòng họp là một chàng trai trẻ tuổi có dung mạo tuấn tú, tuy là đội trưởng của tổ chuyên án đặc biệt, nhưng khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười vô cùng thân thiết, dường như là một người rất tốt bụng.
Anh ta chỉ lên bản đồ địa hình trên màn hình, nói: “Tôi vừa nhận được tin tức từ quân đội, bọn họ đã thành công trinh sát ra vị trí của chiếc máy bay trên không trung, 30 phút sau quân đội sẽ cưỡng chế nó hạ cánh xuống sân bay Tây Xuyên, hiện tại chúng ta lập tức xuất phát tới sân bay Tây Xuyên, tiến hành mai phục sẵn!”
Mọi người chờ đợi đã lâu liền hô to: “Yes sir!”
Dưới sự chỉ huy của đội trưởng, cảnh sát tổ chuyên án đặc biệt cấp tốc lên đường, như một mũi tên vội vã tới sân bay Tây Xuyên ——”
***
11h tối.
Chiếc máy bay tư nhân lai lịch bất minh tiến vào không phận thành phố Tây Lâm, tổng bộ chỉ huy quân khu cuối cùng thông qua micro không dây tiếp nối với nó.
“Máy bay số T-7417 xin chú ý, đây là tổng bộ quân khu Tây Lâu, đây là tổng bộ quân khu Tây Lâm, xin mời hạ cánh xuống sân bay Tây Xuyên phía trước, xin mời hạ cánh xuống sân bay Tây Xuyên phía trước, nếu không chúng tôi sẽ áp dụng hành động vũ lực…”
Cơ trưởng quá sợ hãi vội nhìn ra ngoài cửa sổ, ba chiếc máy bay chiến đấu đang một tấc không rời bay ngay cạnh bọn họ, đường bay áp chế mạnh mẽ, thậm chí nếu không nghe lời sẽ lập tức thực thi hành động cương quyết.
Dưới cơn áp lực bức bách, 10 phút sau, chiếc máy bay lai lịch bất minh hạ cánh xuống sân bay Tây Xuyên phía trước.
Vừa đặt chân xuống mặt đất, còn chưa đứng vững gót chân thì đã thấy một nhóm cảnh sát mang theo súng vọt tới, người dẫn đầu mỉm cười: “Xin chào ngài Lâm, chúng tôi là cảnh sát của tổ điều tra chuyên án đặc biệt, chúng tôi nghi ngờ ngài đã tham gia vào việc buôn lậu ma túy quốc tế, chúng tôi cần lục soát máy bay của ngài, đây là lệnh lục soát.”
“Đừng có đùa! Tôi chỉ về nước nghỉ phép thôi!”
“Nghỉ phép hay buôn lậu ma túy, lục soát thì biết.” Trước khuôn mặt vặn vẹo của đối phương, anh chàng đội trưởng trẻ tuổi hất lông mày với cấp dưới phía sau, quả quyết hạ lệnh: “Hành động!”
Anh ta nhìn vị Hoa kiều tuổi quá ngũ tuần kia, mỉm cười: “Ngài Lâm, tốt nhất ngài không nên nuôi ý định chạy trốn trong đầu, kỹ thuật bắn súng của tôi rất chuẩn, thậm chí có thể bắn trúng con muỗi cách xa 30 mét…”
***
11h30 tối, tổng bộ chỉ huy quân khu Tây Lâm.
“Thiếu tá An Trạch, nhiệm vụ đã hoàn thành, xin mời trở về địa điểm xuất phát.”
“Đã rõ.” Trên khuôn mặt nghiêm túc và lạnh lùng của chàng quân nhân trẻ tuổi, rốt cục cũng vương lên một nụ cười nhàn nhạt.
Trong đêm mưa, An Trạch thong dong lái Black Hawk số 7 lặng yên không một tiếng động từ sân bay Tây Xuyên trở về quân khu.
Lúc này, trong phòng ngủ, An Lạc đang nằm ngủ say trên chiếc giường đôi.
Anh ngủ rất sâu, bởi vì anh vừa mới uống một viên thuốc ngủ. Mà lí do uống thuốc ngủ, cũng bởi vì anh không thể nào ngủ được.
Chẳng biết vì sao, những lời nói trước khi rời đi của An Trạch lúc nào cũng từng câu từng chữ vọng lại nhiều lần bên tai. Tiếng gầm rú cất cánh của máy bay ngoài cửa sổ nhanh chóng vang lên, hiển nhiên là bọn cậu đã bắt đầu chấp hành nhiệm vụ không quân trong đêm, đáy lòng An Lạc đột nhiên dâng lên một nỗi bất an vô cùng mạnh mẽ…
An Trạch sẽ gặp sự cố?
Cậu em chín chắn chững chạc này, liệu có gặp sự cố trong lúc chấp hành nhiệm vụ không?
Tác chiến dưới mặt đất còn có thể tránh bị thương, tác chiến trên biển còn có hy vọng bơi để thoát thân, nhưng một khi tác chiến trên không trung thì lại xuất hiện vấn đề, hậu quả của rơi máy bay chỉ có thể là thịt nát xương tan…
Nếu cậu ta xảy ra chuyện thì làm sao đây?
Tuy hiện tại nguyên bản là người xa lạ với cậu ta, nhưng trong khoảng thời gian này, cậu ta vẫn luôn cẩn thận săn sóc chiếu cố mình, nếu cậu ta chết thì trong lòng An Lạc cũng sẽ chẳng dễ chịu chút nào.
Càng nghĩ càng thấy bất an, An Lạc không thể làm gì khác hơn là cau mày, lấy thuốc ngủ.
An Lạc ngủ say, không thể nhận ra rằng, An Trạch hoàn thành nhiệm vụ đã trở về, cậu đang ngồi bên giường, chăm chú ngắm nhìn vẻ mặt yên bình trong giấc ngủ của anh.
“Anh à, em đã trở về.” Âm thanh trầm thấp, tựa như đang kiềm nén một nỗi ưu tư sâu nặng. Khóe môi An Trạch khẽ cong lên, tiến gần đến tai anh, “Em đã nói rồi, trước khi đạt được thứ mình muốn, em sẽ không để mình xảy ra chuyện.”
“Anh có biết… thứ em muốn là gì không?”
An Lạc ngủ say không đáp lại.
An Trạch ngồi bên giường nhìn anh, cuối cùng, sau một hồi rất lâu, cậu cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của anh.
An Lạc đang ngủ say không hề kháng cự, khiến An Trạch không chút do dự cạy mở khoang miệng của anh, đưa lưỡi vào trong… Tâm tình kiềm nén đã lâu tựa như cuối cùng cũng tìm được cửa phát tiết, An Trạch vươn tay, giữ chặt ót An lạc, suồng sã hôn thật sâu.
“Hưm… ưm…” An Lạc bị hôn sâu, cổ họng khẽ phát ra âm thanh phản kháng yếu ớt.
An Trạch cũng không để ý, ngón tay siết càng thêm chặt, toàn bộ thân thể cũng áp sát, đầu lưỡi phóng túng liếm láp răng An Lạc, một tấc cũng không bỏ, đảo qua khoang miệng anh, cuốn lấy lưỡi anh, liên tục mút – hút.
Nụ hôn điên cuồng khiến nỗi ưu tư và tâm tình phức tạp kìm nén của An Trạch dần bình tĩnh trở lại.
Sau nụ hôn dài thỏa mãn, cuối cùng An Trạch cũng buông anh trai đã đỏ mặt vì khó thở ra.
Nhẹ nhàng vươn ngón cái, chà lên đôi môi bị mình hôn đến ướt át. Trong bóng đêm không có ánh đèn, đôi mắt đen nhánh của An Trạch trở nên sâu sắc khác thường, khi nhìn ngắm người nằm trên giường, chúng cũng trở nên dịu dàng khác thường.
Bằng âm thanh chỉ có mình mới nghe được, An Trạch kề sát bên môi An Lạc, khẽ khàng từng chữ từng câu, “Thứ em muốn, chỉ có mình anh… An Lạc.”