Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 17




Khi An Trạch vào lại nhà thì An Lạc và An Mạch đang ngồi trong phòng khách ăn hoa quả. An Trạch bước tới trước mặt An Lạc, thấp giọng nói: “Buổi trưa anh nghỉ ngơi có tốt không?”

An Lạc gật đầu, “Ừ, ngủ được mấy tiếng.”

An Trạch khẽ mỉm cười, “Có đói bụng không? Muốn ăn gì em đi làm cho anh.”

Cửa đột nhiên vang lên, An Nham bước vào phòng, nói xen vào: “Anh muốn ăn mì.”

An Trạch không để ý đến An Nham, hỏi: “Anh?”

An Lạc đối diện với đôi mắt cười tủm tỉm của An Nham, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy ăn mì đi.”

An Nham nhe răng cười đầy đắc ý, quay người vào phòng tắm. An Trạch lạnh lùng nhìn cậu ta một cái rồi xoay người xuống nhà bếp. An Mạch thì vẫn cúi đầu ăn nho, tỏ vẻ chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

An Lạc thấy bầu không khí có chút không thoải mái, im lặng chốc lát, rồi không kìm được mà hỏi: “Tiểu Mạch, hai đứa ấy trước đây cũng không hòa hợp với nhau như thế này sao?”

An Mạch miệng ngậm nho, nói: “Vâng, đúng vậy, bọn họ từ nhỏ đã không hợp nhau rồi.”

An Lạc thắc mắc: “Vì nguyên nhân gì?”

“Đại khái là tính cách quá khác nhau chăng.” An Mạch cười nói, “Anh đừng suy nghĩ quá nhiều, anh em cãi nhau là chuyện rất bình thường, nghe bọn họ ầm ĩ bao nhiêu năm như vậy em cũng quen rồi, chỉ cần bọn họ không động tay động chân là tốt lắm rồi.”

An Lạc có phần kinh ngạc: “Bọn nó còn động tay động chân với nhau?”

“Đúng vậy, ngày xưa hay đánh nhau lắm, lần to nhất có lẽ là hồi cấp ba, An Trạch đấm một cú mà suýt nữa làm vẹo mũi anh An Nham, anh An Nham chảy máu mũi đi tìm anh khóc lóc kể lể, anh liền mắng An Trạch té tát một trận, tròn một tháng không thèm nhìn nó, từ đó đến bây giờ nó không dám đánh nhau thêm lần nào nữa.”

“… Vậy à.” Nghe kể mà thấy hai anh em này thật ấu trĩ.

An Lạc quay đầu lại nhìn nhà bếp, thực sự không có cách nào có thể liên hệ An Trạch bình tĩnh yên lặng hiện tại với thằng nhóc ra tay đánh người ngày xưa.

***

An Nham tắm rửa xong đi ra, tới phòng khách thì ngồi lên ghế sô pha vừa ăn hoa quả vừa mỉm cười, hỏi: “Anh ơi, anh cảm thấy cái thằng An Trạch nhà mình thế nào?”

An Lạc hỏi: “Ở phương diện nào?”

“Anh cảm thấy… với điều kiện của nó, làm người yêu thì sao?”

An Lạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiêu chuẩn của mỗi người không giống nhau.”

An Nham hỏi tới cùng: “Vậy tiêu chuẩn của anh thì thế nào?”

An Lạc khẽ nhíu mày, “Hỏi cái này để làm gì?”

An Nham cười nói: “Em tò mò hỏi một chút thôi mà, biết type anh thích thì em có thể chú ý giùm anh, tìm cho anh một người bạn gái.”

An Lạc nhìn cậu, “Việc này không cần cậu quan tâm.”

Đúng lúc này An Trạch bưng mì từ nhà bếp lên, nói với mấy người trong phòng khách: “Ăn thôi nào.”

An Nham liền dừng câu chuyện, đẩy chiếc xe lăn của An Lạc tới nhà ăn.

Trên bàn đã được An Trạch bày mấy bát mì, còn hai đĩa rau xào được đặt ở giữa. An Nham sán lại gần hít lấy hít để, khen: “Thơm quá à, tay nghề nấu ăn của lão tứ nhà chúng ta đúng là càng ngày càng đỉnh nha, sau này ai mà lấy được nó, nhất định sẽ cực kỳ có khẩu phúc*.” Nói xong còn liếc nhìn An Lạc, “Đúng không anh?”

*Khẩu phúc có nghĩa là có lộc được ăn uống, có ý nói khôi hài.

“Ừ.” An Lạc nhàn nhạt lên tiếng, nhận đôi đũa từ An Trạch, rồi cúi đầu ăn.

An Trạch nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, thấp giọng: “Các anh ăn đi, em đi tắm trước.”

Nói xong đi luôn.

Khi cậu tắm rửa xong quay lại thì đã được nửa tiếng đồng hồ, đĩa rau trên bàn đã bị ăn sạch từ lâu, nhưng vẫn còn một bát đựng đầy, được đặt riêng sang một bên.

An Nham cười tủm tỉm chỉ vào cái bát đó nói: “An Trạch, bát rau đó là anh cả đặc biệt để lại cho cậu đấy, sợ cậu ăn không đủ no.”

An Trạch quay đầu nhìn về phía An Lạc, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

An Lạc bị nhìn có hơi xấu hổ, bèn né tránh đường nhìn của cậu, thấp giọng nói: “Thức ăn nguội rồi, đi đun nóng lại một chút rồi ăn đi.”

An Trạch khẽ cười, bước tới nhẹ nhàng cầm lấy mu bàn tay An Lạc, “Cảm ơn anh.”

Nhiệt độ cơ thể vừa tắm xong rất cao, tay An Lạc bị cậu nắm chặt như vậy, mu bàn tay lập tức nhận được một hơi ẩm ấm áp.

Cũng chẳng biết vì sao, rõ ràng chỉ là sự quan tâm của cậu em tư thuận lý thành chương* tự thân xuống bếp làm cơm, thế nhưng dưới nụ cười đầy sâu xa kia của An Nham, An Lạc lại cảm thấy trong lòng không quá dễ chịu.

*Thuận lí thành chương có nghĩa là rành mạch, rõ ràng, logic.

Có thể là do cậu ta rất ít chủ động quan tâm người khác như vậy chăng?

***

Sau cơm tối, mấy anh em ngồi trên sô pha trong phòng khách xem TV. Bốn nam nhi đại trượng phu cùng xem phim truyền hình thật sự rất buồn chán. An Trạch trực tiếp cầm điều khiển từ xa chuyển sang kênh thể thao, hôm nay lại chẳng có trận đấu nào đặc sắc. Bốn người ngồi im trong phòng khách, không ai nói gì, bầu không khí có chút gượng gạo kỳ quái.

An Nham đột nhiên đề xuất: “Bốn người chúng ta khó khăn lắm mới tề tựu đông đủ, hay là chơi mạt chược đi?”

An Trạch mặc kệ, An Mạch vẫn còn đang cúi đầu ăn nho.

An Nham bị lơ đẹp, không thể làm gì khác là lết gần đến An Lạc, vẻ mặt lấy lòng, cười cợt: “Anh, anh nói đi? Lâu rồi không chơi mạt chược, khó khăn lắm bốn người mới ở cùng nhau, vừa tròn mở thành một bàn.”

An Lạc quay đầu nhìn cậu, “Tôi không chơi mạt chược.”

An Nham cười híp mắt: “Thế chơi poker cũng được.”

An Lạc bình tĩnh nói: “Tôi cũng không chơi poker.”

“Anh…”

“Về chỗ ngồi.” An Lạc chỉ sô pha đối diện.

“…” An Nham không thể làm gì khác là đành bỏ xe lăn ra, hậm hực về nằm bò lên sô pha.

Trận đá bóng nghỉ giải lao, TV đúng lúc phát quảng cáo trang phục do An Nham đại diện. Nhìn An Nham đẹp trai tiêu sái như vương tử trên TV kia, quay đầu lại nhìn tên nào đó đang giang rộng chân tay ra như con chó trụi lông nằm dài trên ghế sô pha, trông chẳng có một chút hình tượng nào, An Lạc không giữ được vẻ mặt nghiêm túc mà giật giật khóe miệng —— thằng em thứ hai này đúng là một kẻ quái thai.

Xem chương TV buồn chán một hồi, An Mạch rốt cục cũng giải quyết xong đĩa nho, ngáp dài về phòng đi ngủ trước, An Nham cũng về phòng lên mạng, An Trạch tắt TV, ngoảnh lại nhìn An Lạc, khẽ nói: “Không còn sớm nữa, anh cũng đi nghỉ ngơi nhé..”

An Lạc quả thực cảm thấy mệt rã rời, gật đầu: “Ừ.”

An Trạch liền đẩy xe lăn vào phòng ngủ của anh, đỡ anh lên giường, cẩn thận đắp chăn, sau mới nói: “Anh ngủ ngon.”

An Lạc cảm thấy mí mặt rất nặng, khuôn mặt của An Trạch trước mặt cũng dần trở nên không rõ ràng, ngay cả hai chữ ‘Ngủ ngon’ cũng không kịp thoát ra khỏi miệng thì đã nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ say.

Tất cả mọi người đều ngủ, đèn trong phòng được tắt đi, căn biệt thự của An gia dần dần yên tĩnh.

Ngoài cửa sổ, chẳng biết mưa đã rơi từ lúc nào, hạt mưa rơi rả rích đập lên cửa sổ, phát ra những tiếng tí tách nhịp nhàng. Tiếng mưa rơi giữa đêm khuya vắng vẻ càng ngày càng rõ, nhưng vẫn không thể đánh thức nổi mọi người đang say ngủ.

***

Rạng sáng một giờ, trong một góc phòng trên tầng An gia đột nhiên xuất hiện một ánh sáng yếu ớt.

Ánh sáng yếu ớt này vẫn luôn chiếu rọi tới cửa phòng An Lạc. Theo sự di chuyển của ánh sáng, tiếng bước chân và giày da đi lại khẽ khàng trên sàn nhà vang lên rõ rệt trong ngôi biệt thự vắng vẻ, thậm chí phát ra tiếng vọng trầm thấp.

Cửa phòng ngủ của An Lạc bị nhẹ nhàng đẩy ra, có người bước vào.

Nương theo ánh sáng di động, nhìn vẻ mặt ngủ say của người nằm trên giường — khác với vẻ mặt lạnh lùng và cao ngạo không chút thay đổi khi tỉnh táo, khi anh ngủ, đôi lông mi dài che phủ đôi mắt, nhìn dịu dàng hơn rất nhiều so với lúc bình thường.

Không kìm được mà vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, ngón cái lưu luyến lướt qua làn môi như lạnh giá mỏng manh của anh, An Trạch cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán anh một nụ hôn.

“Anh… Em xin lỗi.”

Dứt lời, quả quyết bế anh khỏi giường, xoay người cấp tốc đi ra cổng An gia.

Bên ngoài mưa rơi, An Trạch khoác áo mưa, cẩn thận che chở anh vào lòng, xuống gara mở cửa xe, thận trọng đặt anh xuống ghế phụ, lúc này mới xoay người lên xe, khởi động.

Toàn bộ người giúp việc và quản gia đều được cậu cho nghỉ hai ngày, An Nham và An Mạch còn đang ngủ say. Giữa đêm khuya tối đen vắng vẻ, một chiếc xe lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi An gia, không một ai phát giác.

Trong xe, An Lạc nghiêng đầu, khẽ dựa vào vai An Trạch, và vẫn ngủ say như cũ.

***

Tổng bộ quân khu Tây Lâm.

Cột chắn kiểm tra an toàn xe bị hạ xuống, chiếc xe màu đen vững vàng dừng trước cổng, binh sĩ trẻ tuổi phụ trách trực ban miễn cưỡng mở ô ra khỏi trạm canh gác, xuống dưới.

Cậu ta hiển nhiên nhận ra An Trạch, đứng nghiêm trước xe, chào kiểu lính đúng tiêu chuẩn với An Trạch, “Thiếu tá!”

An Trạch gật đầu, hạ cửa xe, đưa một chiếc thẻ màu đen cho cậu ta.

Quản lí của quân khu Tây Lâm cực kỳ nghiêm ngặt, toàn bộ xe cộ nhất định phải có chứng minh xuất nhập đặc biệt mới có thể ra vào, khi ra vào xe còn phải chịu kiểm tra của tia hồng ngoại, không cho phép mang bất cứ đồ vật nguy hiểm nào.

Binh sĩ nhập khẩu lệnh chứng minh xuất nhập của An Trạch vào máy vi tính, sau khi xác nhận chính xác thì quay trở lại đứng trước xe, tiến gần đến cửa sổ nói: “Thiếu tá, vị trong xe này là?”

An Trạch nhìn anh trai đang ngủ say tựa trên vai mình, dường như sợ đánh thức anh mà khẽ giọng: “Là anh trai của tôi, tôi đưa anh ấy đến bệnh viện khám bệnh.”

Binh sĩ sáng tỏ liền gật đầu, “Mời thiếu tá điền vào bảng đăng ký.”

An Trạch điền xong thông tin vào bảng đăng ký thì đưa trả cho cậu kia, tư liệu về An Lạc được nhập vào máy vi tính, camera trên đỉnh đầu nhanh chóng chụp ảnh An Lạc nhập vào cơ sở dữ liệu.

Sau khi sao nhập tư liệu hoàn tất, rốt cục cột chắn trước mặt cũng từ từ nâng lên, binh sĩ cúi chào An Trạch lại lần nữa, tỏ ý cho phép qua.

Lúc này An Trạch mới từ từ lái xe vào trong.

Quân khu Tây Lâm chia làm ba khu vực, trong đó khu A cho phép nhân viên đặc biệt có quyền chỉ huy vào khu vực tuyệt mật, khu B là khu vực huấn luyện và tác nghiệp quân sự hàng ngày, hai khu vực này đều bị niêm phong, không cho phép người ngoài ra vào. Chỉ có khu C tương đối tự do, có bố trí nhà khách, bệnh viện quân khu và bách hóa siêu thị, khu C cho phép bạn bè thân thích thăm hỏi, nhưng khi ra vào phải tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt và đăng ký tư liệu rõ ràng.

Lúc này, hai bên đường rộng rãi, tất cả đèn đường đều bật sáng, ban đêm mưa phùn kéo dài, toàn bộ quân khu Tây Lâm trông có vẻ cực kỳ trang trọng nghiêm chỉnh. An Trạch lái xe từ từ vào khu dân cư, đỗ xe cẩn thận, rồi ôm An Lạc từ trong xe đi ra, đáp thang máy lên nơi ở trên tầng bảy.

Cậu ngày thường ở đây, là một căn hộ nhỏ đơn thân quân đội cấp cho cậu, tuy căn nhà không lớn nhưng được cái thiết bị đều có hết, phòng bếp, phòng tắm đầy đủ mọi thứ, hai người ở cũng không chật chội một chút nào.

Vì phải đón anh qua đây, trước khi rời đi An Trạch đã sửa sang lại nơi này một chút, chiếc giường trong phòng ngủ được đổi thành giường đôi rất lớn, phòng tắm được lắp tay vịn chống trơn, tránh cho việc anh ngồi xe lăn đi lại bất tiện, ghế trong phòng khách, các loại chậu hoa chướng ngại vật cũng đều bị cất đi, ngay cả thảm trải sàn ảnh hưởng đến hoạt động của xe lăn cũng bị cuộn lên cất vào ngăn tủ. Cứ như là vì nghênh đón sự xuất hiện của anh trai mà tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ trọn vẹn.

An Trạch vào phòng ngủ, bật đèn, cẩn thận đặt An Lạc ngủ say lên giường, rồi nhẹ nhàng đắp chăn.

An Lạc ngủ rất say, đầu vừa tiếp xúc với gối là xoay người quấn chăn lên người —— đây là thói quen từ nhỏ của anh, không biết có phải do thiếu cảm giác an toàn hay không mà khi ngủ anh thường thích quấn chặt lấy chăn.

An Trạch sợ anh cảm lạnh, quay đầu lại điều chỉnh nhiệt độ máy điều hòa, rồi mới nằm xuống cạnh anh.

Chăn bị anh cuốn đi hết, An Trạch không thể làm gì khác là tìm một cái thảm lông đắp lên người.

Quay người ngắm nhìn hình dáng anh ngủ say, gương mặt gần trong gang tấc, ngũ quan tuấn tú, làn da trắng nõn, nguyên bản là một người đàn ông vô cùng quyến rũ, nhưng rất ít khi cười mà lúc nào cũng chỉ tỏ ra cô độc và lạnh lùng.

Dường như anh luôn luôn không vui, từ nhỏ đến lớn đều cao cao tại thượng như thế này, khó mà tiếp cận, cũng chẳng biết nguyên nhân anh không vui vẻ rốt cuộc là gì.

Trong trí nhớ của An Trạch, anh trai là người lạnh nhạt như vậy. Hình như chuyện gì trong mắt anh cũng không quan trọng, tuy có vẻ lạnh lùng cao ngạo, nhưng thực tế anh là một người rất mềm lòng… Tuy đối tượng anh mềm lòng chỉ có An Nham và An Mạch, chưa bao giờ là cậu.

Có lẽ là vì cá tính của cậu khá bình tĩnh và yên lặng, cho tới bây giờ anh cũng chẳng đối xử với cậu em tư này như một người anh trai yêu quý em trai. Trong mắt anh, có thể người em An Trạch này đã trưởng thành đến mức không cần anh quan tâm, mỗi lần có chuyện tìm anh, anh sẽ nói: “Tự em quyết định.” Ngay cả hồi cấp ba khi ghi danh vào trường quân đội, thân là anh cả anh cũng chỉ cho cậu một lời lạnh lùng tới cực điểm “Tự em suy nghĩ kỹ càng” như thế.

An Trạch vươn tay, chậm rãi vuốt hai đầu lông mày đang nhăn lại của anh, sau đó tìm đến bàn tay anh trong ổ chăn, nhẹ nhàng cầm lấy.

Nhiệt độ cơ thể của anh từ nhỏ đã thấp, ngón tay thon dài lúc nào cũng mang theo cảm giác lành lạnh khiến người khác đau thương, An Trạch nắm tay anh vào lòng bàn tay mình, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho anh. Chênh lệch nhiệt độ dần dần giảm xuống, cơ hồ ngay cả nhịp tim cũng từ từ trở nên đồng đều…

Tuy rằng lúc này cảm giác có anh bên cạnh rất thỏa mãn, nhưng chuyện này là tự cậu ép buộc anh, với tính cách của anh, tuyệt đối sẽ không chịu để yên.

Không biết hôm sau khi tỉnh lại, biểu cảm trên khuôn mặt của anh sẽ là gì?