Edit: Lily_Carlos
Huyền Nữ đưa tay sờ sờ mũi, nụ cười kia của hắn là có ý gì chứ?
Không phải nàng nghĩ nhiều mà Chiết Nhan thật sự cảm thấy tiểu hồ ly đó thật thú vị, mấy động tác nhỏ vừa rồi của nàng hắn đều thấy được, nếu không phải Chân Chân có ý với nha đầu này thì hắn cũng……
Cũng cái gì? Làm cái gì chứ? Chiết Nhan xoa xoa cái trán hắn suy nghĩ quá nhiều rồi. Tiểu hồ ly này còn chưa được bốn vạn tuổi có thể biết được cái gì đây? Sợ là Chân Chân cũng muốn xác định lại tình cảm của mình đối với nàng nên mới đưa nàng rời đi như vậy.
Đối với những người tu tiên như bọn họ động chân tình còn đáng sợ hơn là độ kiếp.
Côn Luân Khư, ba tiểu sư đệ nhắm mắt theo đuôi đại sư huynh Điệp Phong nghe hắn giới thiệu bố cục của Côn Luân khư.
Huyền Nữ trộm ngắm đại sư huynh của Côn Luân khư đang nề nếp giới thiệu đâu ra đấy, trong lòng không biết có tư vị gì. Đối với nàng mà nói người đầu tiên làm nàng động tâm là đại sư huynh Điệp Phong.
Người dễ dàng đánh nát mộng đẹp của nàng cũng là hắn, có lẽ do tính cách ngay thẳng cũng có lẽ hắn khinh thường đứa con gái do thiếp thất sinh ra như nàng. Trước mặt nhiều người như vậy không để lại chút thể diện nào cho nàng, không chút lưu tình làm tổn thương nội tâm vốn đã mẫn cảm tự ti của nàng, làm cho nàng càng muốn trèo lên trên hơn.
Sau lại gặp Ly Kính nàng không chút lưu tình vứt bỏ tình bằng hữu mà tiến lên. Đúng vậy, ngươi xem, người mà ngươi khinh thường lại gả được cho một nam nhân hơn ngươi trên mọi mặt.
Đáng tiếc bản thân nàng chọn sai rồi, nam nhân đó chỉ xem nàng như là thế thân.
Nhiều năm như vậy Cuối cùng nàng vẫn từng yêu Ly Kính, còn sinh cho hắn một hài tử, nhưng lại không hề có ích gì nàng không chiếm được cái gì cả. Nghĩ đến đây trước mắt nàng lại hiện lên một mảnh sương mù.
Bộp một tiếng, hình như nàng vừa đụng phải một bức “Tường” ấm áp. “A ~” chóp mũi đau đớn làm cho nước mắt của nàng thuận thế rơi xuống. Nàng ngẩng đầu thì không thấy Bạch Thiển và Tử Lan sư huynh đâu mà chỉ thấy đại sư huynh luôn chất phác lạnh lùng trong ấn tượng của nàng, đại sư huynh luống cuống chân tay móc một cái khăn tay ra đưa cho nàng.
“Thập bát sư đệ, đệ không sao chứ? Đi đường còn có thể phát ngốc như vậy sao?”
Bên tai là giọng nói thanh lãnh nhưng vẫn có phần quan tâm, mùi hương lành lạnh thoảng thoảng phát ra từ chiếc khăn tay làm cho nàng chở về hiện thực.
Huyền Nữ xoa xoa chóp mũi đã đỏ ửng lên.
“Đệ không sao đâu sư huynh, Tư Âm sư huynh và Tử Lan sư huynh đâu?”
Điệp Phong cúi đầu đánh giá vị tiểu sư đệ mới nhập chức này của hắn, vừa rồi hắn nói nhiều như vậy mà đệ ấy không nghe được sao? Nhưng mà nhìn mới thấy tiểu sư đệ của hắn lớn lên thật thanh tú.
Đôi mắt to ngập nước, lông mi thật dài, đôi môi phấn nộn, da dẻ trắng nộn tinh tế, giữa đôi lông mày có chút gì đó yếu đuối. Nếu nói Tư Âm tuấn mỹ thì chỉ có thể nói tiểu tử này nhu mỹ? Một nam tử, nhu mỹ? Nghĩ đến đây Điệp Phong không tự chủ được mà run rẩy.
Huyền Nữ bị hắn nhìn chuyên chú như vậy có chút không được tự nhiên, chỉ có thể lại mở miệng hỏi: “Đại sư huynh?”
Điệp Phong không được tự nhiên lấy lại tinh thần, lại bị đôi mắt to ngập nước của nàng nhìn chằm chằm hai tai cũng chậm rãi đỏ ửng lên.
“Khụ, Tư Âm và Tử Lan đều đã đi thăm quan chỗ ở mới của họ.” Sau đó lại chỉ căn phòng bên trái trước mặt.
“Đây là chỗ ở của đệ, vào xem đi! Nếu có gì không ổn thì đến tìm sư huynh, sư huynh an bài cái khác cho đệ.”
Huyền Nữ thật sự không quen Điệp Phong như vậy vì dù sao đời trước hắn vẫn luôn làm mặt lạnh với nàng, Huyền Nữ gật đầu với hắn.
“Vâng sư huynh, làm người lo lắng rồi.”
Điệp Phong không thèm để ý phất tay.
“Đệ từ từ xem đi! Ta đi trước.”
Sau khi Huyền Nữ tiễn hắn rời đi nàng đi về phía trước đẩy cánh cửa màu đen ra.
Nàng không cảm giác được bản thân đã bị người định nghĩa thành “Ẻo lả” Huyền Nữ miễn cưỡng thu lại cảm xúc đi tham quan chỗ ở mới của mình, sạch sẽ, sáng ngời, đơn giản, tổng thể thì không khác căn phòng nàng ở kiếp trước là mấy. Nàng bổ nhào lên chiếc giường mềm mại híp mắt lăn một cái, hôm nay thật sự mệt mỏi nàng muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, một lát thôi.
Chiết Nhan tự giác vứt hai cái gánh nặng đi thoải mái đi về mười dặm rừng đào thì không biết Bạch Chân đã đào rượu ở chỗ nào trong mười dặm rừng đào để uống đâu!
Chiết Nhan không biết nên nói gì lắc đầu, đây là hắn nhất định sẽ bị hồ ly Thanh Khâu ăn mất sao? Kỳ lạ là dù già hay trẻ đều muốn đến đây ăn vạ hắn. Hắn đi đến đoạt bình rượu trong tay Bạch Chân sau đó ngồi xuống phía đối diện.
“Ngươi không muốn hỏi cái gì sao?”
Bạch Chân lười biếng thay đổi tư thế.
“Không có gì hay để hỏi, dù sao cũng đưa người đi rồi.”
“Không hối hận?”
“Hối hận thì sao chứ? Nàng còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, cho dù hôm nay ta có thể giữ nàng bên người nhưng nhất định sau này nàng sẽ phản kháng. Chưa từng có được vẫn tốt hơn có được rồi lại mất đi.”
Chiết Nhan nhìn hắn bằng ánh mắt quỷ dị.
“Hy vọng sau này ngươi vẫn còn có thể mạnh miệng như vậy.”
Bất giác nàng bị gắn mác “Ẻo lả” sau đó lại bị gắn thêm một cái mác “Ngây thơ vô tri” nữa, Huyền Nữ nghỉ ngơi đến tận lúc mặt trời lặn.
Bạch Thiển không thể tin được nhìn cánh cửa chưa từng mở ra trước mắt, nếu không phải nàng xác định Huyền Nữ ở bên trong thì nàng cứ nghĩ mình đi nhầm.
Sau đó đột nhiên truyền đến một trận nổ rung trời,nàng mơ mơ màng màng màng mở mắt rồi lại mơ mơ màng màng rời giường mở cửa, sau đó nàng nhìn thấy các sư huynh đều đứng ngoài cửa thì mới giật mình tỉnh táo lại.
Hóa ra Bạch Thiển gõ cửa quá lớn làm vài vị sư huynh chú ý đến, kết quả Bạch Thiển đánh cược một vò đào hoa túy của Chiết Nhan xem ai có thể đánh thức được Huyền Nữ, kết quả có hai người thử đủ loại phương pháp mà không được, cuối cùng đại sư huynh Điệp Phong dùng một đạo lôi phù nổ cho nàng tỉnh lại.
Huyền Nữ vừa thẹn vừa bực giật giật khóe miệng, sao nàng có thể ngủ như chết như vậy chứ? Chẳng lẽ hơi rượu hôm qua còn chưa tan hết? Nàng làm bộ hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Thiển một cái sau đó mới chắp tay.
“Các vị sư huynh thứ lỗi, Mân Kỳ làm các vị sư huynh lo lắng rồi.”
Thấy bộ dạng hận không thể cúi đầu vào trong ngực của nàng Điệp Phong nén cười tiến lên giải vây.
“Thập bát sư đệ là quá mệt mỏi nên mới ngủ say như vậy, khụ, hôm nay vì hoan nghênh ba vị sư đệ nhập môn ta bảo mọi người đi chuẩn bị chút đồ ăn, mọi người cũng đi thôi!”
Các sư huynh khác không hề tri kỷ như vậy miệng người nào cũng sắp ngoác lên trời. Cảm giác xấu hổ buồn bực qua đi, Huyền Nữ mặc kệ tất cả kéo Bạch Thiển về phía mỹ thực, nàng quyết hóa bi phẫn thành sức lực để ăn thật nhiều.
Điệp Phong thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Huyền Nữ ngồi cuối hàng, nàng ăn cũng rất giống một con hồ ly, cái miệng phòng phồng đáng yêu kinh khủng.
Đáng yêu? Điệp Phong lấy lại tinh thần buồn cười lắc đầu, đây nhất định là ảo giác của hắn thập bát sư đệ là một nam tử cơ mà!
Huyền Nữ không hề có chút cảm giác nào nàng ăn uống no đủ sau đó liền nhắm mắt đi theo sau Bạch Thiển để tạm biệt các vị sư huynh, có đánh chết nàng cũng không dám xuất đầu lúc này có được không?
Thoắt cái đã qua ngàn năm, trong những năm này thỉnh thoảng nàng nhận được vài món quà của Bạch Chân, những ngày ở Côn Luân khư vừa bình đạm vừa phong phú. Cảm tình cảu các sư huynh đẹ cũng thêm nồng hậu, ngẫu nhiên đùa giỡn nhau một phen cũng rất vui.
Nhưng gần đây Huyền Nữ lại có chút nôn nóng vì cách ngày Thanh Khâu đế cơ Bạch Phượng Cửu ra đời càng gần. Mà Bạch Thiển lừa Lệnh Vũ sư huynh vụng trộm đến Thanh Khâu nên mới bị người của Dực giới bắt đi, cũng bởi vậy mà gặp gỡ Ly Kính.