Trùng Sinh Chi Huyền Nữ

Chương 3




Edit: Lily_Carlos

Huyền Nữ nhăn mày, đột nhiên lại nhớ tới phía sau mười dặm rừng đào của Chiết Nhan thượng thần có một sơn động, bên trong có một suối nước nóng có thể chứa ba bốn người, nàng vô tình phát hiện ra nó khi cố tình ăn vạ theo sau Bạch Thiển đến mười dặm rừng đào.

Vì không để cho người khác phát hiện nên nàng chỉ tắm qua hai lần, không bằng lần này………

Nàng bí mật đi một lát chắc không có ai phát hiện ra đâu (*^ω^*)!

Ra khỏi động phủ, Huyền Nữ một đường phi hành cẩn thận tránh mười dặm rừng đào của Chiết Nhan thượng thần, nàng vòng một vòng lớn ra sau núi rất lâu sau đó nàng mới tìm được cửa động vì cũng đã lâu lắm rồi nàng không đến đây.

Nàng vui vẻ lập một cái kết giới ở cửa động, cuối cùng nàng cũng tìm thấy nó rồi.

Cuối cùng cũng tìm được suôi nước nóng mà mình tâm tâm niệm niệm, nàng lưu loát cởi váy áo nhảy bùm xuống suối, sau khi thân hình như ngọc của nàng được ngâm trong làn nước ấm nàng thỏa mãn thở dài.

Nàng vươn ngón tay thon dài vuốt mái tóc qua một bên, nha, chờ một chút, Huyền Nữ trừng mắt nhìn ngón tay thon dài và mái tóc dài đến eo của mình.

Hai trăm năm trước nàng vẫn là bộ dáng tiểu hài tử, tóc cũng chỉ dài đến vai mà thôi…

Huyền Nữ nhớ tới có thể do bộ công pháp kia, nàng biến ra một mặt gương sau đó nhìn thiếu nữ xinh đẹp trong đó mà ngây người.

Nàng ngơ ngác mà duỗi tay sờ sờ mặt thiếu nữ trong gương cũng làm động tác ý như vậy.

Dáng người thiếu nữ trong gương cao gầy, bờ vai nhu được gọt thành, eo thon duyên dáng, tóc đen da trắng, răng trắng mũi ngọc tinh sảo, mắt hàm thu thủy, lông mày không vẽ mà cong, môi không tô mà đỏ, tuy rằng bộ dạng vẫn còn mang theo chút ngây thơ của trẻ con nhưng có thể lờ mờ trông thấy mỹ nhân khuynh thành trong tương lai.

Dung mạo này tuy kém sư phụ nhưng đẹp hơn so với nàng của kiếp trước nhiều.

Huyền Nữ ngốc nửa ngày mới hoàn hồn, dung mạo làm cho nàng để ý cả đời trong kiếp trước mà đến kiếp này lại có được dễ như trở bàn tay.

Huyền mị quyết vậy mà lại có hiệu quả như vậy, chỉ luyện xong một phần mà đã có hiệu quả như vậy rồi, đây đúng là thoát thai hoán cốt.

Biến hóa này làm cho nàng tán thưởng không thôi.

Ngạc nhiên qua đi cũng chỉ dư lại bất đắc dĩ, nàng vung tay triệt bỏ thủy kính chôn mình vào trong nước. Tuy nàng đã học thuộc đổi mặt với Chiết Nhan nhưng vóc người này lại không có cách nào.

Trong thời gian này nàng vẫn nên đừng gặp cha và mẫu thân thì hơn.

Đúng rồi, nàng còn chưa nhìn rõ tiên khi sư phụ để lại cho nàng đâu! Nàng vung tay ra lập tức chúng được lấy ra khỏi thức hải.

Một trận ánh sáng lóe ra, Huyền Nữ chăm chú nhìn vào chúng, nàng nhìn rất lâu mà một chút phản ứng đều không có, nàng đột nhiên nhớ tới tiên phẩm cấp cao sẽ không nhận người tu luyện cấp thấp làm chủ.

Nàng chỉ có thể nhịn đau nhỏ hai giọt tâm huyết của ngũ vỹ hồ ly lên hai kiện tiên khí, lúc này nàng lại ghen tỵ với Bạch Thiển vì nàng ấy có thể làm ngọc thanh côn luân phiến chủ động nhận chủ.

Sau khi tiên khi nhận chủ nàng có thể cảm giác được chấn động trong linh hồn, nàng nhắm mắt lại tận lực ổn định tâm thần.

Thật lâu sau nàng mới hưng phấn mở mắt, hóa ra hai kiện tiên khí này có lai lịch rất phi phàm được tạo ra từ mảnh vỡ của đá Nữ Oa.

Hai kiện Tiên Khí một công một thủ, Tử Kim Sáo thiên về công, tuy nó là một cây sáo nhưng nó có thể tùy ý biến đổi thành các hình thái khác nhau như đao, thương, kiếm,... lực công kích cực kỳ cường đại. Minh Ngọc Vân Văn Sam, thiên về thủ, có thể tùy ý biến ảo hình thức, trên váy khắc đầy trận pháp phòng ngự phức tạp vừa có thể phòng ngự vừa có thể che đậy tiên khí mang tới khí tức đặc biệt, thượng tiên bình thường không thể làm tổn thương nàng.

Nàng nghĩ đến trước khi đi sư phụ có thể nghĩ cho nàng như vậy nàng cảm thấy rất ấm áp.

Nàng, thật sự có một sư phụ tốt……

Huyền Nữ cảm thấy từ khi gặp được sư phụ cảm xúc của nàng thay đổi rất nhiều!

Huyền Nữ hít hít cái mũi đã đỏ ửng sau đó đứng dậy dù cho nàng vẫn còn lưu luyến suối nước nóng. Nàng biến Minh Ngọc Vân Văn Sam thành một chiếc váy màu xanh nhạt rồi mặc vào sau đó nàng hong khô đầu tóc rồi chải một búi tóc phi tiên, tay cầm Tử Kim Sáo mở kết giới chậm rãi rời khỏi sơn động.

Nàng ngẩng đầu nhìn nơi xa, mơ hồ có thể thấy cảnh sắc tươi đẹp của mười dặm rừng đào, nàng lại nhớ tới đào hoa túy do Chiết Nhan thượng thần tự tay ủ thì nuốt nước miếng.

Ma xui quỷ khiến thế nào lại nhấc chân đi vào sâu bên trong rừng đào, chờ nàng tỉnh táo lại giữa hương thơm ngào ngạt của rừng đào thì đã muộn rồi.

Huyền Nữ hoảng loạn ngẩng đầu liếc nhìn bốn phía, nàng đang định quay đầu đi về thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Nếu đã tới, vì sao không hiện thân đi?”

Là ngài ấy, là Chiết Nhan thượng thần.

Huyền Nữ làm ra vẻ bình tĩnh đi đến chỗ Chiết Nhan thượng thần, nội tâm lại thấp thỏm không thôi.

Xuyên qua phiến rừng đào này không lâu thì tới căn phòng nhỏ trong rừng đào của Chiết Nhan thượng thần. Nàng nhìn thấy hai vị trích tiên nam tử đang ngồi nghiêng trên giường cạnh một gốc đào, một người cầm chén một người cầm bình vô cùng tiêu dao tự tại.

Huyền Nữ đành nhắm mắt nghe theo đến trước mắt hai người họ chắp tay thi lễ.

“Thanh Khâu Huyền Nữ bái kiến nhị vị thượng thần.”

“Hửm?”

“Hửm?”

Chiết Nhan hứng thú nhìn Bạch Chân cũng đang kinh ngạc bên cạnh, lại nhìn Huyền Nữ đang cung kính đứng đó khẽ nhếch miệng.

“Hóa ra là một con tiểu hồ ly ở Thanh Khâu, vì sao lại cúi đầu? Trên đất của ta có bảo bối sao?”

Huyền Nữ bị nghẹn không biết nói thế nào cảm xúc khẩn trương cũng vơi đi rất nhiều, nàng chậm rãi ngẩng đầu trành ánh mắt tươi cười kia của ngài ấy nhìn về phía trước bình tĩnh nói.

“Thượng thần nói đùa, Huyền Nữ đi nhầm vào vườn đào quấy rầy nhã hứng của hai vị thượng thần, Huyền Nữ tự cảm thấy thẹn trong lòng mà thôi.”

Sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Huyền Nữ, Chiết Nhan và Bạch Chân đều tán thưởng nhìn nhau thầm nói tiểu hồ ly này có thể so với Bạch Thiển nha!

Lần này không đợi Chiết Nhan mở miệng, Bạch Chân tò mò dành trước một bước hỏi.

“Ngươi là người nhà ai ở Thanh Khâu?” Tiểu hồ ly có gương mặt xuất sắc như thế này tại sao hắn chưa từng nghe nói tới?

Huyền Nữ quả thật không biết trả lời tiếp thế nào, nếu nói dối bây giờ có thể qua nhưng hai nhà có quan hệ thân thích sợ là sẽ sớm bị vạch trần, tội lừa dối hai vị thượng thần thì sợ là kết cục cũng không tốt lắm.

Do dự trong chốc lát, Huyền Nữ chỉ có thể nói thật.

“Hai vạn năm trước đích tỷ của Huyền Nữ được gả cho Bạch Huyền thượng thần.”

“Hử?”

“Hử?”

Lại như vậy, chuyện này hiếm lạ lắm sao? Huyền Nữ bĩu môi không tự giác phun tào.

Bạch Chân thật sự hăng hái, khó có được luống cuống đánh giá từ trên xuống dưới nàng.

“Chậc, ta nhớ trong nhà đại tẩu chỉ có một thứ muội mà nhìn tuổi tác có vẻ không khớp nhau đâu!”

Bạch Chân nhíu mày, nghĩ lại một chút rồi nói.

“Mấy trăm năm trước ta từng bái kiến nàng, tuy ta không nhớ rõ mặt mũi nhóc ấy ra sao nhưng mà ta khẳng định vóc dáng của nhóc đó nhỏ hơn ngươi rất nhiều.”

Huyền Nữ yên lặng trợn mắt, nàng chỉ có thể nửa giả nửa thật nói.

“Mấy trăm năm trước Huyền Nữ từng ra ngoài du ngoạn một mình may mắn nhận được truyền thừa của một vị tiền bối, Huyền Nữ tu luyện công pháp của tiền bối đó. Tuy tư chất của Huyền Nữ thấp kém nhưng cũng khổ luyện chăm chỉ, mấy trăm năm qua đi cũng có chút thành tựu, nhưng mà, nhưng mà Huyền Nữ không biết tại sao lại trở thành như vậy.”

Nói xong, nàng cúi đầu xuống hai mắt chuyển chuyển nàng nghĩ đến làm sao để trả lời tiếp.

Huyền Nữ lại ngẩng đầu muốn nói lại thôi nhìn về phía Chiết Nhan.

Chiết Nhan vẫn luôn ở bên cạnh xem diễn cúi đầu nhìn tiểu hồ ly làm ra vẻ nhu nhược đáng thương, đôi mắt đào hoa hiện lên ý cười, thú vị, thật thú vị.

“Có việc cứ nói đừng ngại.”

“Kỳ thật Huyền Nữ tới đây là có mục địch, mấy ngày gần đây Huyền Nữ xuất quan tự thấy thân thể biến hóa như vậy thì vô cùng sợ hãi lại nghe nói y thuật của Chiết Nhan thượng thần xuất thần nhập hóa tứ hải bát hoang không ai không biết nên Huyền Nữ mới động tâm tư muốn cầu thượng thần tìm nguyên nhân về những biến hóa trên người Huyền Nữ. Chính mà sau khi vào rừng đào mới bất giác nghĩ ngài đường đường là thượng thần làm sao có thể tùy tiện xem bệnh cho người khác chứ. Này đây… Này đây…”

“Nên Huyền Nữ mới muốn trở về đi tìm biện pháp khác. Là Huyền Nữ đường đột còn thỉnh thượng thần thứ lỗi.”

Huyền Nữ nói xong một đoạn tự biên tự diễn liền im lặng cụp mắt đứng một bên, nghĩ lại nàng phục nàng quá.

Sau khi nghe thấy lời nói của nàng Bạch Chân liền tin là thật nhiệt tình đẩy Chiết Nhan.

“Chuyện này có gì là đường đột hay không, ngươi không tới ta và lão phượng hoàng còn cảm thấy nhàm chán đấy! Ai, lão phượng hoàng không bằng ngươi đi giúp nàng đi! Tốt xấu nàng ấy là một tiểu hồ ly của Thanh Khâu ta, coi như cho ta chút mặt mũi được không.”

Không không không, Chiết Nhan thượng thần ngài vạn lần đừng cho hắn chút mặt mũi nào nha! Ta cũng không cần ngài trợ giúp thật đâu. Cho dù Huyền Nữ có gấp thế nào cũng vô dụng nàng chỉ có thể lo lắng suông.