Trùng Sinh Chi Huyền Nữ

Chương 19




Edit: Lily_Carlos

Bạch Chân mặc cho Huyền Nữ treo trên người, hắn đưa tay vuốt ve tấm lưng bóng loáng của nàng thấp giọng nói: “Đừng quên chuyện muội đã đáp ứng với ta đó, ngày mai chúng ta về Thanh Khâu đi.”

Huyền Nữ kinh ngạc trả lời: “Cái gì? Muội đáp ứng cái gì chứ?”

Bạch Chân đắc ý cười: “Vừa rồi huynh nói chúng ta về Thanh Khâu thành thân, muội đã đồng ý.”

Huyền Nữ mơ hồ nhớ tới chuyện vừa rồi hai má đỏ ửng lên, nàng ngẩng đầu trừng mắt nhìn nam nhân đã ăn chắc nàng tức giận nói: “Tứ ca, huynh quá giảo hoạt rồi, muội còn muốn về Côn Luân khư mà! Không biết Thiển Thiển ra sao rồi, còn có sư phụ nữa, muội không yên tâm bọn họ.”

Bạch Chân bị dáng vẻ nghiêm túc của nàng làm cho bại trận, hắn dịu dàng xoa đầu Huyền Nữ nói: “Huyền Nữ, chuyện lần trước làm tứ hải bát hoang đều biết tiểu đệ tử của Mặc Uyên thượng thần vừa thăng lên làm thượng thần và cũng là nữ tử rồi, hiện tại muội ở lại Côn Luân khư có hơi không thích hợp. Ngày mai tứ ca đi đến Côn Luân khư muội, sau khi thăm Thiển Thiển và Mặc Uyên thượng thần chúng ta lại về Thanh Khâu có được không, yên tâm đi chỉ cần Mặc Uyên thượng thần không nguy hiểm đến tính mạng thì Côn Luân khư sẽ không bị gì.”

“Được rồi!”

Huyền Nữ nhẹ nhàng đồng ý sau đó dựa vào vai hắn, hơi nước ấm áp làm ướt đôi mi thật dài của nàng, không khí ấm áp chậm rãi lưu động xung quanh hai người.

Đợi nàng nghỉ ngơi đủ rồi Bạch Chân mới mặc xiêm y cho nàng, hai người tay trong tay đi dạo trong rừng, những ngày thanh nhàn sau chiến tranh như vậy thật đáng quý.

Ngày thứ hai, Bạch Chân và Huyền Nữ tạm biệt Chiết Nhan sau đó cùng nhau bay về Côn Luân khư.

Sau khi tới Côn Luân khư, Huyền Nữ cảm thấy Côn Luân khư không có nhiều tiên nhân đến bái kiến như trước nữa nhưng ít nhất các sư huynh đều còn ở đây, sư phụ cũng chỉ bị thương nên cũng không đến nỗi trống vắng thê lương giống như kiếp trước, đối với chuyện này Huyền Nữ cũng hài lòng vì dù sao nàng cũng đã cố hết sức.

Thấy Huyền Nữ và Bạch Chân đã đến, đứa bé giữ cửa nhanh chóng chạy vào thông báo cho đại sư huynh. Xem ra bây giờ Côn Luân khư là do đại sư huynh quản lý.

Huyền Nữ không ngờ tất cả các vị sư huynh đều chạy ra đón nàng.

Có lẽ đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Huyền Nữ mặc nữ trang thì bọn họ hoặc là bị kinh diễm trước diện mạo của nàng, hoặc là ngại Bạch Chân đang như hổ rình mồi bên cạnh, tóm lại các sư huynh luôn cãi nhau ầm í với nàng trở nên câu nệ hơn rất nhiều.

Nàng đứng tại chỗ hành lễ với bọn họ: “Huyền Nữ bái kiến các vị sư huynh.”

Các sư huynh đáp lễ: “Bái kiến sư muội.”

Tầm mắt Điệp Phong dừng lại trên đôi tay đang nắm chặt của Bạch Chân và Huyền Nữ sắc mặt lại đen vài phần, cũng may hắn luôn nghiêm mặt không ai nhìn hắn nhưng mà hai tay nắm chặt trong tay áo tỏ rõ sự không cam lòng của hắn. Hắn miễn cưỡng nói một cách khách sáo: “Sư muội không cần đa lễ, muội là trở thành thượng thần nên không cần đa lễ như vậy.”

Bạch Chân vẫn luôn đứng cạnh quan sát thấy hắn như vậy trong lòng lại xoẹt ra một tia hiểu rõ, đôi khi trực giác của nam nhân cũng rất đáng sợ.

Huyền Nữ lại không chút cảm giác cười: “Đại sư huynh mới khách khí, tu vi muội như thế nào thì không phải là sư muội của các huynh sao? Đúng rồi, Tư Âm đâu? Sao không thấy huynh ấy?”

Nàng vừa nói như vậy sắc mặt các sư huynh tối đi rất nhiều, Điệp Phong thở dài một hơi: “Thập thất sư đệ vẫn luôn chăm sóc sư phụ, từ ngày đó đến giờ đệ ấy vẫn không chợp mắt.”

Huyền Nữ nhíu mày, Bạch Thiển quá mức trọng tình nên kiếp trước mới bị thương nhiều đến vậy.

“Có thể đưa muội dến thăm huynh ấy được không?”

Điệp Phong gật đầu sau đó quay lại nhìn về phía Bạch Chân.

Huyền Nữ hiểu rõ, nàng nhẹ nhàng buông tay Bạch Chân ra mỉm cười nói: “Tứ ca, huynh ở lại trong điện chờ muội được không? Muội sẽ ra nhanh thôi.”

Bạch Chân nhìn chằm chằm Điệp Phong trong chốc lát rồi mới không cam lòng gật đầu, ai bảo hắn không phải là người của Côn Luân khư chứ? Chuyện nhà người ta tất nhiên sẽ không dẫn hắn đi cùng.

Huyền Nữ yên lặng đi theo phía sau Điệp Phong nghĩ nên khuyên Bạch Thiển như thế nào, mà Điệp Phong vẫn luôn đi phía trước trong lòng cũng không bình tĩnh chút nào, vừa rồi khi hắn nhìn thấy Huyền Nữ mặc nữ trang mỉm cười hắn đã biết đời này hắn không thể gặp được ai có thể làm hắn rung động như thế nữa, nếu hắn sớm biết thập bát sư đệ là nữ hắn liền… Hắn liền……

Đáng tiếc bây giờ tất cả đã chậm, ai có mắt đều thấy được nàng và Bạch Chân thượng thần thực sự có tình cảm với nhau, thần thái khi nàng nói chuyện với Bạch Chân luôn kiều mị câu nhân, nếu như nàng có thể đối với hắn như vậy thì thật tốt biết bao………

Bây giờ hắn chỉ hi vọng con đường này dài thêm một chút……

Nhưng đáng tiếc trời không chiều lòng người bọn họ đã đến trước cửa điện của sư phụ. Điệp Phong nhẹ nhàng đẩy cửa để Huyền Nữ bước vào trước sau đó hắn cũng không rời đi mà yên lặng đứng ở cửa.

Hắn chỉ muốn được nhìn thấy nàng thêm vài lần, có lẽ sau này đến gặp mặt cũng thật khó khăn.

Càng nhìn nàng Điệp Phong càng cảm thấy không cam lòng, càng không cam lòng hắn càng ghen tỵ với nam nhân có thể chiếm trọn trái tim nàng. Hắn cũng biết nếu mình cứ duy trì tình trạng như vậy sẽ rất không ổn nhưng hắn không khống chế được.

Hắn dựa vào cạnh cửa trong lòng mặc niệm Thanh Tâm chú và Bàn Nhược kinh, có thể nhìn thấy sự tham lam muốn có được Huyền Nữ trong đôi mắt hắn.

Huyền Nữ không hề để ý Điệp Phong đi hay ở vì trong lòng nàng người ở Côn Luân khư cũng là người nhà của nàng, nếu đã là người nhà thì nàng sẽ không phòng bị. Sau khi nhìn thấy Bạch Thiển thì cảm giác đầu tiên của nàng là nàng ấy thật gầy, mới được có mấy ngày sao có thể gầy đến như vậy chứ? Bạch Thiển nhìn thấy nàng hai mắt sáng ngời sau đó lại ảm đạm xuống, Huyền Nữ tiến lên đau lòng vỗ vai nàng.

Đôi mắt Bạch Thiển chậm rãi đỏ lên, nàng vẫng ngồi bên giường vòng tay ôm lấy eo Huyền Nữ nghẹn ngào nói: “Huyền Nữ, sư phụ làm sao bây giờ?”

Trong lòng Huyền Nữ thầm than một tiếng, Bạch Thiển như vậy làm nàng cảm thấy có chút xa lạ, có lẽ nàng bảo hộ Bạch Thiển quá tốt, nàng ấy không phải trải qua những chuyện của Ly Kính và Dực Giới, không phải tận mắt nhìn thấy cửu sư huynh ngã xuống, cũng không có một Huyền Nữ phản bội nàng, Bạch Thiển không hề giống như một vị cô cô khí phách của Thanh Khâu.

Xem ra sau này nàng vẫn nên buông tay để Bạch Thiển trải qua những chuyện này ấy phải trải qua đi! Bằng không sau này không biết có cò một Bạch Thiển thượng thần hay không……

Huyền Nữ vỗ nhẹ bả vai gầy yếu cả nàng ấy, nàng cân nhắc kỹ rồi nói ra một chuyện: “Thiển Thiển đừng khổ sở, sư phụ chỉ bị hao tổn hồn phách mà thôi, nếu sau này người tỉnh lại nhìn thấy đệ tử người yêu thương nhất vất vả như vậy không biết người sẽ đau lòng như thế nào đâu!”

Nghe vậy nỗi buồn trong mắt Bạch Thiển tan đi rất nhiều, nàng mỉm cười lấy tay nhẹ nhàng đấm nàng một cái: “Được rồi Huyền Nữ, mấy ngày không thấy ngươi lại trêu ghẹo ta như vậy, cẩn thận ta mách tứ ca trừng phạt ngươi nha.”

Huyền Nữ dùng ánh mắt ngươi quá ngây thơ nhìn nàng nói: “Ngươi đúng là xem trọng tứ ca của ngươi quá, ngươi xác định trong mắt huynh ấy còn có người muội muội này sao?”

Bạch Thiển tức giận lại đấm nàng một cái.

Lời nói của hai nàng truyền hết trong trong lỗ tai Điệp Phong, hắn kinh ngạc nhìn vào, chẳng lẽ thập thất sư đệ cũng là nữ tử sao? Thân phận của nàng lại là………

Huyền Nữ thấy cảm xúc của Bạch Thiển đã tốt hơn rất nhiều liền bẹo má nàng nói một tin tốt: “Ta biết có một thứ có thể giúp sư phụ ngưng hồn………”

Ánh mắt Bạch Thiển lập tức sáng ngời, nàng ấy nắm lấy tay nàng lắc lắc: “Thứ gì?”

Huyền Nữ bình tĩnh nhìn vẻ mặt kích động của Bạch Thiển nói: “Chúng ta đi ra ngoài nói đi! Gọi đại sư huynh để nói đi chuyện này ngươi không có phương pháp mở miệng. Còn nữa sau khi biết đó là thứ gì đang nằm trong tay ai thì ngươi không được xúc động phải nghe theo đại sư huynh, nếu ngươi không đáp ứng ta tình nguyện không nói.”

Bạch Thiển do dự một lát rồi gật đầu: “Được, đều nghe sư huynh.”

Nghe đến đó Điệp Phong cũng không rảnh mà đứng đó ngạc nhiên, hắn bay ra ngoài viện giả vờ nghiêm trang nhìn lên trên không trung.

Huyền Nữ và Bạch Thiển vừa ra khỏi cửa đã thấy đại sư huynh đứng cách đó không xa thì cùng nhau tiến lên.

Huyền Nữ cũng không nói lời vô nghĩa trực tiếp đi thẳng vấn đề: “Đại sư huynh, ta biết có một thứ có thể trợ giúp sư phụ ngưng hồn.”

Cho dù đã nghe qua một lần nhưng Điệp Phong vẫn là cảm thấy kinh ngạc: “Là cái gì?”

Huyền Nữ nói ra ba chữ: “Đèn kết phách.”

Tác giả có lời muốn nói: Vì nghẹn ra này một chương, tra tác giả đều mau tinh, tẫn, người, vong, thỉnh tiểu thiên sứ nhóm thả xem thả quý trọng!