Trùng Sinh Chi Huyền Nữ

Chương 14




Edit: Lily_Carlos

Bộ dáng lóe mù mắt tất cả mọi người ở đây của Bạch Chân làm mọi người ê hết cả răng.

Đây vẫn là nhu tử của hắn / nàng sao? Đây là đồ ngốc đúng không!

Đây vẫn là tứ ca của nàng sao? Đây là đồ ngốc đúng không!

Đây là bạn tốt của hắn sao? Đây là đồ ngốc đúng không!

Hồ Đế và hồ hậu nhìn nhau, nhi tư ngốc của họ hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu rồi.

Hồ Đế chỉ có thể cười gật đầu giữ Chiết Nhan rồi đuổi mấy người trẻ tuổi bọn họ ra ngoài.

Không đề cập tới chuyện Bạch Thiển ép hỏi tứ ca của nàng và Huyền Nữ như thế nào, không khí trong động lúc này lại vô cùng nghiêm túc.

Hồ hậu không nhịn được thở dàih nìn Chiết Nhan nói: “Chiết Nhan, huynh cũng thấy rồi, tứ nhi tử này của ta chỉ sợ hãm sâu vào trong chuyện tình cảm này rồi, nhưng thân phận của nàng… vẫn là hơi kém một chút.”

“Thân phận?”

Chiết Nhan biết rõ còn cố hỏi trở về một câu.

“Thanh Khâu các người còn để ý cái thân phận này sao?”

Hồ Đế vẫn bình chân như vại còn hộ hậu thì lườm hắn một cái.

“Tuy nói Thanh Khâu chúng ta không để ý đến chuyện dòng dõi thân thế vả lại ta thấy đứa nhỏ Huyền Nữ cũng rất trọng tình trọng nghĩa, nó và Thiển Thiển cũng ở chung với nhau rất tốt nhưng mà cái thân phận con do thiếp sinh ra cũng không quá tốt.”

Nghe vậy trong lòng Chiết Nhan có chút khổ sở thay Huyền Nữ. Hắn thầm than một tiếng, thôi được rồi hắn vẫn nên giúp nhóc con đó một phen đi! Không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy nhóc con đó hắn lại cảm thấy mình thiếu nhóc đó cái gì đó.

Hắn trầm ngâm một lát mở miệng: “Bản thân Huyền Nữ cũng đủ ưu tú để bù lại những thiếu sót đó rồi, nhân lúc còn sớm để Chân Chân cưới nàng sau này Thanh Khâu các ngươi lại có thêm một vị thượng thần, nếu muộn một chút chỉ sợ nàng bị người ta đoạt mất.”

Hồ hậu khiếp sợ há miệng, thượng thần? Tư chất của Huyền Nữ lại cao như vậy? Này… vừa rồi nàng không hề chú ý đến chuyện đó, nhưng mà……

Hồ hậu xoay người nhìn hồ đế bình tĩnh ngồi bên cạnh xem ra điều đó là sự thật.

Chiết Nhan thấy nàng có chút buông lỏng, lại nói: “Các ngươi cũng đừng quên thân phận khác của nàng, bây giờ nàng là đệ tử nhỏ nhất của Mặc Uyên thượng thần ở Côn Luân khư, chỉ bằng cái thân phận này rất nhiều người muốn cướp nàng về tay rồi.”

Vừa nói Chiết Nhan còn giơ tay chỉ chỉ lên bầu trời.

Nghe vậy, Hồ Đế hồ hậu nhìn nhau cười, đúng vậy thật vừa rồi nàng hồ đồ suýt phá hỏng nhân duyên tốt đẹp của tiểu nhi tử.

Hồ hậu cười nhìn Chiết Nhan: “Nghe thấy ngươi nói như vậy trong lòng chúng ta bớt đi nhiều lo lắng hơn. Nhưng mà không nói đến chuyện khác nàng có thể được Chiết Nhan coi trong tất nhiên cũng sẽ rất tốt.”

Chiết Nhan không được tự nhiên sờ mũi, cười khan vài tiếng nói: “Ta xác thực có thưởng thức con tiểu hồ ly này, đáng tiếc Chân Chân xuống tay quá nhanh!”

Chiết Nhan vừa nói xong hai người hồ đế hồ hậu đều cả kinh, hai người nhìn nhau, tính cách của Chiết Nhan như thế nào bọn họ đều biết nếu hắn nói hắn từng động tâm tư với Huyền Nữ thì chắc chắn là sự thật.

Đó là Chiết Nhan đấy! Nữ tử có thể làm hắn động tâm tất nhiên sẽ có chỗ hơn người.

Xem ra, Chân Chân thật sự tìm được một nhân duyên tốt.

Chiết Nhan ra khỏi hồ ly động không hiểu tại sao lại có tâm tư đi dạo quanh hồ, hắn nhìn từ xa thì thấy Bạch Chân đang vui vẻ ngồi dưới gốc cây.

Chiết Nhan chậm rãi tiến lên: “Sao lại chỉ có mình ngươi?”

Bạch Chân cười đáp: “Thiển Thiển kéo Huyền Nữ đi rồi.”

Chiết Nhan: “Ngươi phải cảm ơn ta thật tốt nha Chân Chân, nếu không có ta cha và mẫu thân ngươi chưa chắc đã đồng ý nhanh như vậy.”

Bạch Chân hơi trầm tư một lát cũng hiểu được ý của Chiết Nhan, hắn đi lên thật tâm thật ý bái Chiết Nhan một cái.

“Đa tạ! Chiết Nhan ta cũng sẽ không nói nhiều, nếu như sau này mười dặm rừng đào có chuyện có thể gọi Bạch Chân bất cứ lúc nào, Bạch Chân nhất định sẽ không nuốt lời.”

Hắn dừng lại một chút thâm thúy nhìn Chiết Nhan: “Còn nữa, chỉ cần ngài không nhớ thương Huyền Nữ thì muốn ta làm gì cũng được.”

Nghe vậy Chiết Nhan kinh ngạc nhìn Bạch Chân.

Bạch Chân buồn cười nhếch miệng: “Lão phượng hoàng chúng ta đã quen biết nhau bao lâu rồi chứ? Ngài hiểu ta, ta tất nhiên cũng sẽ hiểu rõ tính cách của ngài, nếu như ngài không động tâm với nàng ấy thì sao ngài có thể lo lắng chu toàn như vậy chứ?”

Chiết Nhan thở ra một hơi: “Không sai, nhưng mà lúc ta chưa kịp nhìn rõ tình cảm của mình ngươi đã luân hãm trong đó, đối với ta như hiện tại thì thật tốt, chuyện tình cảm đối với ta như thạch tín độc dược vậy nếu dính phải sẽ vạn kiếp bất phục.”

Nói xong hắn vỗ vai Bạch Chân nói một tiếng chúc mừng rồi quay người đi.

Rõ ràng vẫn là ánh nắng trong ngày xuân, nhưng bóng dáng khi rời đi của hắn lại có phần cô độc.

Bạch Chân bình tĩnh nhìn hắn đi xa, nhẹ nhàng than một tiếng: “Thực xin lỗi……”

Con người đều vô cùng ích kỷ tất nhiên hồ ly cũng không ngoại lệ.

Mà Huyền Nữ ở bên kia bị Bạch Thiển tra hỏi cũng khai ra toàn bộ, trừ bỏ những việc kiếp trước nàng đều kể hết cho Bạch Thiển nghe.

Sau khi thỏa mãn lòng hiếu kì nàng biết đã đến lúc phải về Côn Luân Khư. Bằng không sư phụ các nàng cũng không dễ đối phó như vậy.

Huyền Nữ tìm thấy Bạch Chân nói ý định của mình sau đó hai người cùng đến tạm biệt hồ đế hồ hậu.

Lúc này hồ đế hồ hậu nhiệt tình hơn trước nhiều, hai người còn giữ các nàng lại.

Huyền Nữ nói xong lời tạm biệt với bọn họ, trước khi đi nàng lặng lẽ hỏi Bạch Chân: “Sao không thấy Chiết Nhan thượng thần đâu?”

Kết quả nàng bị Bạch Chân trừng phạt bằng một cái hôn ngay trước mặt Bạch Thiển.

Tuy rằng có chút không rõ nhưng nàng không dám hỏi lại, nàng ôm khuôn mặt đỏ hồng kéo Bạch Thiển biến mất tại chỗ.

Nàng vừa bay vừa buồn bực, sao tứ ca lại có thể như vậy chứ lại đi làm trò đó trước mặt Bạch Thiển……

Không đợi Huyền Nữ thẹn thùng xong Bạch Thiển đã đảo mắt làm nũng.

“Huyền Nữ, dù sao chúng ta đã ra ngoài rồi không bằng chúng ta đến nhân gian chơi rồi mới về đi!”

Huyền Nữ vì không muốn sảy ra chuyện nên kiên quyết từ chối.

“Không được, nếu như bị sư phụ biết là chúng ta xong rồi, huống hồ chúng ta đã đi hai ngày rồi.”

Bạch Thiển không cam lòng lôi kéo tay nàng một trận lay động: “Huyền Nữ, Huyền Nữ tốt, cho ta đi chơi một lát thôi có được không? Chit một lát thôi, tứ tẩu tốt……”

Vốn Huyền Nữ đang rất kiên định nhưng sau khi nghe xong câu nói cuối cùng kia lại mềm nhũn.

“…… Được rồi! Chúng ta phải về trước khi trời tối đó!”

Bạch Thiển cao hứng xoay người hai cái trên không trung Bạch Thiển kéo Huyền Nữ xoay người một cái hai người đã biến thành một mỹ thiếu niên đẹp trai.

Trên đường người đến người đi lại bỗng nhiên xuất hiện hai mỹ nam tử thu hút hết tầm mắt của phái nữ, một người cầm quạt một người cầm sáo phong độ nhẹ nhàng, nhưng mà chỗ bọn họ dừng chân lại có chút quái dị không phải của hàng son phấn thì lại là của hàng trang sức.

Ly Kính đang đi cách đo không xa cũng nhìn thấy hai người, dựa vào những kinh nghiệm đã qua hắn có thể chắc chắn hai mỹ nam tử kia là nữ tử. Tuy rằng đã hóa trang nhưng lớp hóa trang đó không thể che đi sự phong hoa tuyệt đại cửa các nàng.

Ly Kính cách họ một khoảng cách xa cứ thế bám theo các nàng.

Thấy các nàng vào một tửu lầu, Ly Kính cũng không chút do dự đi theo.

Huyền Nữ tu vi cao hơn Bạch Thiển nên vừa rồi nàng nhận thấy có người đi theo các nàng hơn nữa tu vi còn không thấp, vậy nên vừa vào cửa nàng đã đến chỗ dễ quan sát nhất để ngồi xuống.

Chờ Bạch Thiển gọi đồ ăn xong Huyền Nữ cảm thấy lực lượng kia ngày càng gần. Lúc này một hồng y nam tử bước vào từ cửa lớn, Huyền Nữ vừ nhìn rõ người này là ai đã run tay suýt bóp vỡ cái chén đang cầm.

Ly Kính, thì ra là Ly Kính, trong mắt Huyền Nữ không tự chủ lộ ra một tia hận ý.

Ly Kính nhìn xung quanh một vòng không thấy ai bất ngờ nhìn lên thì đối diện với một đôi mắt long lanh, chỉ là bên trong tựa như có một tia……

Không đợi hắn tìm hiểu đó là gì thì chủ nhân đôi mắt đó đã quay đi.