Edit: Lily_Carlos
Huyền Nữ chật vật ngã vào lồng ngực Ly Kính, nàng chỉ có thể cười khổ, “A” trong bày vạn năm qua đây là lần đầu tiên chàng ấy chủ động ôm nàng vào lòng như thế này, có lẽ đây cũng là lần cuối cùng!
Mũi nàng toàn là mùi hương đặc trưng của chàng ấy, tiếng thở dài của chàng ấy vang lên bên tai nàng, nếu như là trước kia nàng sẽ rất vui vẻ!
Nhưng bây giờ những chuyện đó có ý nghĩa gì với nàng sao? Khụ, khóe miệng nàng lại tràn ra một ngụm máu tươi, nàng mệt mỏi quá từ trước đến nay nàng chưa từng cảm thấy mệt mỏi như lúc này.
Bên tai, tiếng nói của Ly Kính cũng ngày càng xa……
Ly Kính, nếu có kiếp sau Huyền Nữ ta sẽ không muốn yêu chàng một chút nào nữa.
Nàng dùng chút sức lực cuối cùng để ôm chặt hài tử trong lòng, ứng nhi……
Ứng nhi… Ít nhất, Ứng nhi của nàng được cứu rồi.
Đến lúc trút hơi thở cuối cùng trước mắt nàng xuất hiện thật nhiều người Bạch Thiển, Mặc Uyên, lệnh vũ sư huynh, Côn Luân Khư, còn có Thanh Khâu……
Đúng vậy, bọn họ nên tới, là nàng nợ họ. Nàng cứ nghĩ rằng đã đến lúc nàng phải trả nợ rồi, một con hồ ly hư như nàng nhất định sẽ không được sống lại nữa……
Thời gian không phải vấn đề đối với các tiên nhân bởi vì họ có thể sống thật lâu… thật lâu……
Nhưng điều làm Huyền Nữ hoang mang là vì sao nàng đã chết rồi mà vẫn có thể tự hỏi vẫn có thể cảm nhận mọi thứ xung quanh?
Nàng muốn mở mắt ra nhưng mà mí mắt thật nặng làm cho nàng không mở ra nổi. Không đúng, mí mắt rất nặng? Không phải nàng đã chết rồi sao?
Nàng dùng hết sức lực để mở mắt ra, nàng kinh ngạc nhìn cảnh vật xung quanh đây không phải là động phủ của nàng sao?
Nàng xem xét cả ngươi thì thấy toàn thân vô cùng mệt mỏi không có chút sức lực nào. Rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì?
“Đứa trẻ ngốc, trước tiên nhắm mắt vào để dung hợp linh hồn với cơ thể đi.”
Huyền Nữ kinh hoảng trừng mắt quát lên: “Ai? Ngươi là ai? Ngươi ở chỗ nào? Mau ra đây đừng có giả thần giả quỷ.”
“Đứa trẻ ngốc, bản tôn là thượng cổ yêu thần do lịch kiếp thất bại nên chỉ còn vài mảnh hồn phiêu đãng gần ở Đông Hải Doanh Châu, bản tôn thấy chấp niệm của con quá sâu nên mới muốn giúp con một phen. Hừ, nếu con còn không nhanh chóng dung hợp với cơ thể này thì cả con và nhóc con này đều hồn phi phách tán.”
Huyền Nữ vất vả tiêu hóa hết nội dung vị thượng thần này nói thì cảm thấy vô cùng cảm kích, nhưng nàng không dám miên man suy nghĩ mà nhắm mắt lại chuyên tâm dung hợp với cơ thể.
Nhưng nhóc con đang trốn ở góc phòng này không phải là nàng lúc ba vạn tuổi sao? Nàng nên làm gì bây giờ?
“Dung hợp nàng, chỉ có dung hợp xong các con mới có thể tồn tại nếu không bản thân nhóc con đó cũng hồn phi phách tán.”
Không biết có phải vị yêu thần này là người đầu tiên bảo vệ nàng trong suốt bảy vạn năm qua không mà Huyền Nữ mù quáng tin tưởng ngài ấy.
Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh tiểu Huyền Nữ, nàng mỉm cười đối diện ánh mắt của tiểu Huyền Nữ.
“Không cần phải sợ hãi ta chính là ngươi, là ngươi của mười vạn năm sau, ngươi không muốn mạnh mẽ hơn sao? Chỉ khi chúng ta mạnh mẽ rồi sẽ không ai có thể bắt nạt chúng ta kể cả chmẫu thân của chúng ta cũng không được. Sau này nếu như họ bắt nạt chúng ta, chúng ta đánh lại họ có được không?”
Nàng nhìn thấy tiểu Huyền Nữ ở trong góc khẽ gật đầu.
Nàng cười khổ, xem ra nàng không phải một con hồ ly tốt, lúc ba vạn tuổi đã muốn mạnh mẽ hơn, muốn thoát khỏi tình trạng hiện tại.
Tiếp theo, nàng không nói gì nữa mà tiến đến ôm tiểu Huyền Nữ vào trong ngực, hai hồn phách chậm rãi dung hợp lại với nhau………
Lần thứ hai mở mắt nàng đã có thể điều khiển được cơ thể. Nàng đứng dậy hoạt động một chút thuần thục dùng pháp thuật lấy một cái gương tới, nhìn gương mặt thanh tú đáng yêu trong gương, lòng bàn tay đầy thịt sờ soạn lên khuôn mặt nàng khóc rồi lại cười, thật tốt, đây chính là gương mặt của nàng, thật tốt vì tất cả đều chưa bắt đầu.
Nàng chưa bảo giờ nghĩ tới có ngày nàng sẽ hối hận, hối hận vì đã tìm Chiết Nhan học thuật đổi mặt, hối hận vì làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, hối hận vì hại Bạch Thiển mà cũng hại chính bản thân mình, càng hối hận… Yêu Ly Kính.
“Hừ! Thật nhu nhược! Hối hận có ích gì sao, chuyện con phải làm bây giờ là tăng thực lực của mình lên.”
Đột nhiên có người cười nhạo nàng nhưng Huyền Nữ lại không tức giận chút nào thậm chí nàng còn rất vui vẻ.
“Yêu thần tiền bối, Huyền Nữ cảm tạ ơn tái tạo của ngài, sau này dù ngài có yêu cầu gì Huyền Nữ cũng nguyện đi làm giúp ngài, sau này Huyền Nữ còn có thể gặp ngài nữa không? Huyền Nữ muốn cảm tạ người.”
Một thoáng im lặng, lúc Huyền Nữ cảm thấy có lẽ vị thần này từ chối nên định nói lời cảm ơn lần nữa thì thấy có một ánh sáng lóe lên một vị nữ tử phong hoa tuyệt đại xuất hiện trước mặt nàng.
Huyền Nữ cảm thấy tất cả những thứ mĩ lệ đều không đủ để so sánh với vẻ đẹp và khí phách của người đó, kể cả cái vị đệ nhất mỹ nhân tứ hải bát hoang là Bạch Thiển đến cũng phải cam bái hạ phong thôi!
Không xét đến bề ngoài chỉ xét một thân khí độ này thôi đã hơn xa Bạch Thiển rồi.
Huyền Nữ ngơ ngẩn nhìn “Cảnh đẹp” trước mắt, nàng đột nhiên cảm thấy mười vạn năm qua nàng sống thật uổng phí.
Lúc này nàng mới nhận ra đây mới là cách sống mà Huyền Nữ nàng muốn! Sau đó nàng cúi người bái vị thần một bái.
“Huyền Nữ bái kiến thượng thần, không biết Huyền Nữ có thể biết tên người không?”
Yêu thần cúi đầu nhìn qua Huyền Nữ đang quỳ dưới đất, thì thấy đổi mắt nàng(Huyền Nữ) chuyển chuyển rất không an phận, bất giác nàng(yêu thần) cảm thấy vô cùng buồn cười lâu rồi nàng(yêu thần) chưa nhìn thấy tiểu hồ ly thú vị như vậy.
“Bản tôn tên Lang Gia, tiểu hồ ly nhà ngươi có gì cứ nói thẳng bản tôn không thể lưu lại lâu.”
Huyền Nữ lấy lại bình tĩnh, nàng không dám nhìn vào đôi mắt của ngài ấy, nàng mặt dày nói.
“Khẩn cầu Lang Gia thượng thần thu Huyền Nữ làm đồ đệ.”
Lang Gia hơi nhướn mày, tiểu hồ ly này lại làm nàng(Lang Gia) thay đổi cách nhìn, da mặt lại dày như vậy nhưng cũng vô cùng can đảm…… Thật ra cũng có vài phần phong thái của nàng năm đó.
Huyền Nữ thấy vị thượng thần này cũng không có ý muốn đáp ứng, đành phải tiếp tục nói: “Huyền Nữ tự biết bản thân mình không hề có thiên phú nhưng Huyền Nữ sẽ thật nỗ lực, hơn nữa Huyền Nữ cũng sống nhiều hơn người khác mười vạn năm, Huyền Nữ đã chịu quá giáo huấn nên sẽ không đi đường vòng giống như trước kia nữa cho nên cầu xin thượng thần thành toàn, một đời này Huyền Nữ không muốn bản thân mình trải qua quá tầm thường như trước nữa.”
Lang Gia nhìn tiểu hồ ly đang đau khổ cầu xin trên mặt đất lại nhớ đến thảm trạng lúc chết của nàng(Huyền Nữ) nên lại động lòng trắc ẩn. Thôi, dù sao mình cũng chỉ có một chút tàn hồn này vậy thì cứ thành toàn cho nàng(Huyền Nữ) đi!
“Đứa trẻ ngốc, muốn bản tôn thu con làm đồ đệ cũng được nhưng bản tôn nói trước nếu đã luyện công pháp của bản tôn sau này không thể luyện lại công pháp khác, có khó khăn thế nào cũng phải kiên trì nếu không con tự gánh lấy hậu quả.”
Thấy tiền bối đã đồng ý, Huyền Nữ vui sướng vô cùng nàng không cần nghĩ đến những cái khác mà lập tức dập đầu ba cái rồi hô một tiếng: “Sư phụ”.
Lang Gia tất nhiên bieetr được tiểu hồ ly không hề để câu nói sau của nàng trong lòng, nàng cũng chỉ có thể lắc đầu một cách bất đắc dĩ không quan tâm đến nữa.
“Nhắm mắt.”
Huyền Nữ vui mừng nhắm mắt lại, cuộc đời này của nàng sẽ không giống như lúc trước, nàng đã bái được một sư phụ lợi hại rồi!
Đôi tay Lang Gia không ngừng chuyển động sau đó đánh ra một loạt những ấn ký, rất nhanh sau đó những phù văn này biến thành một hình cầu, nàng áp cho nó trở thành chỉ nhỏ như một hạt trân châu rồi chỉ vào trán Huyền Nữ.
“A ~” Huyền Nữ hét thảm một tiếng. Đau, đau quá, đầu nàng giống như sắp nổ tung vậy.
Lang Gia nhìn bộ dạng không có tiền đồ này của Huyền Nữ thì trợn trắng mắt.
“Tĩnh tâm cảm thụ nó, đây không chỉ là huyền mị tâm pháp mà còn có những tâm đắc khi tu luyện của vi sư còn có hai kiện tiên phẩm pháp khí nữa, con phải tu luyện cho tốt đừng để vi sư thất vọng.”
Lang Gia dừng lại một chút thấy Huyền Nữ đã chậm rãi bình tĩnh lại thì không khỏi có chút thương cảm. Haizz ~ mấy vạn năm nay nàng không có nhiều cảm xúc như vậy đâu! Như thế cũng tốt, đều đưa cho tiểu hồ ly này đi.
Lang Gia nhìn hồn thể đang dần ảm đạm của mình cười nhạo một tiếng nghĩ đủ rồi, Lang Gia ta thật sự sống đủ rồi, nàng dịu dàng sờ đầu Huyền Nữ.
“Vi sư phải đi trước một bước, nhớ lấy sau này phải tu luyện thật tốt, yêu thương chính bản thân mình.”
Vừa dứt lời, hồn thể của Lang Gia hoàn toàn biến mất. Mà Huyền Nữ bị hạt châu kia dây dưa nên phải trơ mắt nhìn thấy vị sư phụ nàng mới nhận không lâu biến mất trước mặt nàng không khỏi rơi lệ.
Tác giả có lời muốn nói: Đã ở đi cày xong mười chương, chờ không được thân có thể qua đi xem, luyện viết văn chi tác, viết không tốt, thỉnh đại gia nhiều hơn bao hàm.