Trùng Sinh Chi Hôn Quân

Chương 9




Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã

Edit: Tử Hầu bà bà

Chương 9

Nguyễn Cát Khánh dẫn người vội vã chạy tới cung Nhân Thọ, thái hậu hoàn tòan không gặp Ôn Uyển, trực tiếp để Như Yến đứng ra đuổi nàng ta đi.

Trong lòng thái hậu vẫn còn tức giận với Tề Quân Mộ, cũng cảm thấy y làm sai chuyện. Ôn Uyển còn làm như vậy, bà không muốn tiếp nhận như thế.

Ôn Uyển chẳng khác nào công khai bạt tai hoàng đế, thái hậu mà nhận thỉnh tội của Ôn Uyển, sang ngày hôm sau, khẳng định trên triều đình có người đem việc này công kích Tề Quân Mộ, nói y khiến mẫu thân tức giận là kẻ bất hiếu.

Hoàng đế vừa đăng cơ, thái hậu tự nhiên không muốn thấy y bị người khác công kích thiếu đức hạnh, đây không phải là chuyện tốt. Trong lòng thái hậu vẫn còn biết rõ nặng nhẹ.

Về phần trong lòng chung quy có ngăn cách hay không, chỉ có thái hậu biết rõ.

Ôn Uyển từ cung Vị Ương đi một mạch đến đây, trở về tất nhiên cũng không có kiệu liễn.

Thân thể nàng cũng không quá tốt, cung Nhân Thọ cách cung Vị Ương một quãng đường, hơn nữa gió bấc như đao xoẹt qua mặt, nàng thường xuyên ho khan vài tiếng.

Từ phương diện nào đó mà nói, có rất nhiều người nhìn thấy một màn này, mặc dù không nói công khai, nhưng lén lút nói thầm trong đầu.

Cung nữ Ngọc Đào bên cạnh Ôn Uyển thấy dáng vẽ này thật không nữ: “Nương nương, bệnh của người còn chưa khỏi, đi một chuyến này lại làm sao. Người quỳ ở cửa cung Nhân Thọ lâu như vậy, thái hậu cũng không nhìn người, hoàng thượng mà biết việc này sẽ là vừa tiếc thương vừa khó chịu.”

Ngọc Đào là người mà Ôn Uyển mang từ ngoài cung vào, là người rất trung thành, được Ôn Uyển coi trọng, trước mặt hoàng hậu Ôn Uyển lúc nào cũng nói vào câu dí dỏm thú vị.

Tề Quân Mộ yêu thương Ôn Uyển, việc này mọi người trong cung Vị Ương đều biết. Mỗi lần vẻ mặt thái hậu không hòa nhã với Ôn Uyển, Tề Quân Mộ đều đứng ra che chở cho chủ tử nhà các nàng.

Đáng tiếc, thân thể của Ôn Uyển thật sự quá kém, từ lúc thành hôn vẫn bệnh, đến nay vẫn không có nhận sủng. Nhưng phần ân sủng này, vẫn luôn có.

Ôn Uyển như danh, dáng vẻ thanh tú, vẻ mặt ấm áp dịu dàng động lòng người, hơi cau mày, chứa vài phần sầu khiến lòng người thương tiếc.

Nàng biết ý tứ trong lời của Ngọc Đào, trầm mặc nửa phần, đôi môi tái nhợt vì bệnh khẽ mở: “Ta thân là hoàng hậu, khi hoàng thượng chọc giận thái hậu, muốn nghĩ biện pháp khiến thái hậu nguôi giận, vì hoàng thượng phân ưu.”

Trong đầu Ngọc Đào thật ra rất muốn hỏi, người không sợ hoàng thượng thật sự tức giận. Đương nhiên, lời này nàng không dám hỏi, trong đầu nàng suy nghĩ loạn lên hết, những suy nghĩ này hết thảy đều biến mất khi thấy Nguyễn Cát Khánh đi về phía các nàng.

Ngọc Đào đỡ Ôn Uyển đứng vững, dù chưa nhìn thấy thân ảnh của hoàng đế, nhưng trong cung ai không biết Nguyễn Cát Khánh thay mặt cho hoàng thượng.

Nguyễn Cát Khánh ở đây, còn hoàng đế có thể ở xa đây sao?

Ngọc Đào với những người ở cung Vị Ương đều nghĩ như thế, đều có rằng đây là hoàng đế sợ Ôn Uyển ủy khuất trước mặt thái hậu, mới để cho Nguyễn Cát Khánh đến đây xem tình hình, mà ngay cả Ôn Uyển cũng nghĩ như thế.

Nguyễn Cát Khánh thấy Ôn Uyển, ba bước thành hai bước đi tới, hắn vẫn như cũ hành lễ thỉnh an Ôn Uyển, tâm tình hay sắc mặt nửa phần không biểu hiểu.

Chờ đến khi Ôn Uyển để hắn đứng dậy, Nguyễn Cát Khánh mới trưng vẻ mặt cung kính lộ nụ cười trên mặt, hắn nói: “Nương nương, hoàng thượng có khẩu dụ, hoàng thượng nói, nương nương nếu thân thể không tốt, vậy thì ở trong cung chính mình tĩnh dưỡng. Hoàng thượng nói bản thân ngài là vua một nước, thuở nhỏ nhận giáo dục chu đáo của tiên hoàng, hiện tại gánh vác thiên hạ, biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, cũng không cần người khác làm thay ngài cái gì. Hoàng thượng còn nói, nương nương nếu chuyện gì đều nhìn không quen, sau này sợ chẳng phải ngay cả lên triều cũng muốn thay ngài ấy đi, muốn phê tấu sớ thay ngài.”

Nguyễn Cát Khánh cười híp mắt, nói ra những lời như đem dao đâm thẳng vào tim người. Lời nguyên bản của Tề Quân Mộ càng không lưu tình, đây chính là lời đã qua gia công chỉnh lý cho nghệ thuật.

Bằng không tình cảnh khẳng định còn khó coi hơn.

Lúc này, chờ hắn nói xong, sắc mặt của Ôn Uyển thật sự rất tái nhợt, chân đã muốn mềm nhũn, thân người lắc lư đứng không vững. Lời của hoàng đế rất độc địa, còn thiếu trực tiếp chỉ vào mặt nàng mắng nàng muốn mưu triều soái vị.

Tội danh này, một mình nàng gánh không nổi.

Ngọc Đào bước lên đỡ nàng, sau đó Ngọc Đào sốt ruột ngẩng đầu nhìn Nguyễn Cát Khánh: “Nguyễn công công, hoàng thượng không có khả năng nói những lời này với nương nương, đây có phải có hiều lầm gì không?”

“Lời nói của Ngọc Đào cô nương đây là nghi ngờ ta giả truyền thánh chỉ?” Nụ cười trên mặt Nguyễn Cát Khánh biến mất, hắn nghiêm trang: “Cô nương vào cung đã nhiều ngày, lại là người đắc lực bên cạnh hoàng hậu, nếu lời này bị người ngoài nghe được sợ là sẽ nghĩ người trong cung hoàng hậu nương nương không quy củ. Hoàng thương biết tính tình của hoàng hậu nương nương mềm mỏng, các ngươi là người nàng mang vào cung, thường ngày có lười nhác nương nương cũng sẽ không trách cứ, hoàng thượng còn cố ý để nội vụ chọn những kẻ thông minh đến hầu hạ hoàng hậu nương nương.”

Bị quy chụp tội danh không quy củ, Ngọc Đào lập tức quỳ xuống: “Là nô tỳ lỡ lời, mong công công thứ tội.” Tuy nói lời này ra, nhưng trong lòng lại vô cùng ủy khuất.

Trước đây Nguyễn Cát Khánh đều dùng ánh mắt vô cùng chờ mong tìm nàng nói chuyện, vậy mà đột nhiên trở thành mắt chó nhìn người thấp kém hơn. Cũng không biết đây là ý tứ của hoàng đế, hay là hắn thấy Ôn Uyển bị hoàng đế trách cứ nên muốn cởi bỏ quan hệ với các nàng.

Là vế sau còn đỡ, nếu là vế trước, vậy khẳng định hoàng đế thật sự rất tức giận với nương nương của các nàng. Còn việc đưa người vào cung Vị Ương, là phụng mệnh giám thị các nàng hay là hoàng đế thực sự yêu thương Ôn Uyển?

Trong đầu Ôn Uyển suy tư tình hình trước mắt, song tội danh trong miệng Nguyễn Cát Khánh như thế nào thì nàng không thể đeo trên lưng được.

Vì vậy đôi mắt Ôn Uyển đỏ lên, nàng nhíu mày mãnh liệt ho khan vài tiếng, thần sắc tiêu điều thê lương: “Nguyễn công công, hoàng thượng nói thần thiếp hiểu rõ, chỉ là thần thiếp thân là hoàng hậu có trách nhiệm nhắc nhở hoàng thượng…”

Lời của nàng còn chưa nói xong, Nguyễn Cát Khánh mĩm cười ngắt lời: “Hoàng thượng bảo nô tài hỏi một câu, hoàng hậu nương nương là muốn nhắc nhở vấn đề gì? Trước khi nương nương đi đến cung Nhân Thọ, có biết xảy ra chuyện gì không? Dù cho có biết, là tận mắt nhìn thấy hay là tin đồn? Không có chứng cứ chứng thực, nương nương thỉnh tội này từ đâu mà thỉnh?”

Từ lúc Ôn Uyển cùng Tề Quân Mộ thành hôn, chưa từng bị làm cho khó xử như thế, nhất thời lòng nàng rối loạn hai phần.

Nguyễn Cát Khánh cũng không đợi nàng nói gì nữa, hắn đưa mắt nhìn phía sau: “Các ngươi theo nương nương hồi cung, sau đó hầu hạ cho tốt.” Tiếp đó hắn hành lễ với Ôn Uyển, trực tiếp xoay người rời đi.

Người đi rồi, Ngọc Đào đứng lên với sắc mặt tái mét, nàng đi tới trước mặt Ôn Uyển gọi nương nương.

Nàng đối với những cung nhân lưu lại cũng không có hảo cảm chút nào, nàng lo lắng nơi này có tai mắt của người khác, càng lo lắng hoàng đế có khúc mắc với hoàng hậu.

Trong mắt Ôn Uyển lại lóe lên vẻ ảo não, vừa bị Nguyễn Cát Khánh ngắt lời như vậy, nàng vốn muốn thoái khỏi tội danh nhưng tạm thời không có cách nào thoát được.

Đương nhiên, nếu như là trước đây, nàng có thể quỳ trước cửa điện Càn Hoa thỉnh tội với hoàng đế.

Nhưng hiện tại nàng đột nhiên không hiểu Tề Quân Mộ muốn làm cái gì, sự việc này nàng không dám tùy tiện làm.

Ôn Uyển so với Ngọc Đào thì tâm kế sâu hơn rất nhiều, sự khôn ngoan cũng hơn vài phần, nàng nâng mắt ho khan vài tiếng, sắc mặt buồn bã, ngữ khí ôn hòa: “Những người này là hoàng thượng ban ân xuống, về cung thu xếp tốt một chút.”

Ngọc Đào nghe ra ý tứ trong lời này, rũ mắt đáp ứng, sau đó đỡ nàng chậm rãi trở về cung Vị Ương.

@@@

Tề Quân Mộ nghe xong lời thưa lại của Nguyễn Cát Khánh, coi như thoả mãn. Những người y ban cho Ôn Uyển đều là tùy ý chọn trong nội vụ phủ, chẳng qua là Ôn Uyển có tính tình đa nghi mẫn cảm, khẳng định sẽ nghĩ bên trong có người của y phái đến, sau này làm việc tất nhiên sẽ dè dặt hơn, càng thời thời khắc khắc mà diễn kịch.

Nghĩ vậy, Tề Quân Mộ vui vẻ.

Tâm tình khó mà tốt được, giấc ngủ này cũng ngon hơn hai phần.

Đêm nay tuyết lại rơi, Tề Quân Mộ ngủ một giấc không mộng không mị, ngủ thẳng đến lúc thượng triều.

Hôm nay lạnh vô cùng, y vốn không muốn vào triều, chẳng là sắp đến cuối năm, trên triều phải niêm phong trước năm, một số công việc tiếp theo sẽ được dọn dẹp đợi năm sau khai ấn.

Sang năm là một năm mới, là một năm hoàng toàn thuộc về y Tề Quân Mộ.

Vào thời điểm cuối cùng của năm, việc nên giải quyết phải khẩn trương xử lý.

Tề Quân Mộ được Nguyễn Cát Khánh mang theo cung nhân chỉnh lý một hồi liền đi vào triều, y ngồi trên long ỷ lạnh buốt tiếp nhận mọi người lạy chầu, lại để các quan lại bình thân, lập tức có ngự sự đài Thạch ngự sử đứng ra nói có việc khải tấu.

Người của ngự sử đài xưa nay không được hoàng đế yêu thích, Cảnh đế không thích bọn họ nhất, có lúc còn ở tại triều răn dạy bọn họ xen vào chuyện của người khác, thế cho nên trong thời kỳ Vĩnh Hòa còn có ngự sử ở tại triều đình đập đầu vào trụ rồng, thiếu chút nữa đã bỏ mình.

Tề Quân Mộ thành hoàng đế, lòng dạ y tương đối rộng lớn, lời của ngự sử tuy rằng không xuôi tai, mặc dù y mất hứng còn phải nhẫn nại nhịn xuống nghe tiếp.

Y làm như vậy khiến cho quan viện trong ngự sử đài cao hứng đến hỏng luôn, bọn họ nghĩ rốt cuộc có thể làm tấm gương cho hoàng đế, có thể lưu danh sử xanh.

Thạch ngự sử này là ngự sử cấp trung niên lớn nhất ngự sử đài, cũng là kẻ gió thổi chiều nào theo chiều đó nhất.

Lúc Cảnh đế còn trị vì, gã ở trên triều cả ngày không nói một câu, mội chút không gây sự chú ý. Đến phiên Tề Quân Mộ, nhìn tân hoàng muốn danh tiếng tốt, gã mỗi lần vào triều đặc biệt tích cực, chuyện có bóng không dáng cũng phải nói một hồi như vậy, bởi vậy dân gian còn tặng danh hiệu thanh thiên Thạch ngự sử.

Thấy Thạch ngự sử ra khỏi hàng, tâm tình Tề Quân Mộ phức tạp, lão già này là một kẻ hiểu việc tiến thoái, đời trước gã cũng không nhẫn bao lâu, lúc Thạch lão đầu này bị bệnh, y thuận thế quăng người về nhà gác bếp.

Tính tính cũng là chuyện của hai hay ba tháng nữa.

Thạch ngự sử thấy dáng vẻ hôm nay của hoàng đế hào hứng không được tốt lắm, gã tĩnh tâm, quỳ xuống run run ria mép mở miệng nói: “Hoàng thượng, thần cáo trạng Trấn Bắc hầu phủ có tội vượt quyền.”

Thật khó nói việc vượt quyền này, có vượt quyền hay không quan trọng phải xem tâm tình của hoàng đế.

Tề Quân Mộ có hứng thú, nói: “Nói.” Y biết Thạch lão đầu này có thói xấu, chuyện vô căn cứ, gã nói giống như không có hơi, chuyện có vết tích thì có sức âm vang.

Hiện tại dáng vẻ thời thề son sắt này của gã, khẳng định gã đã nắm trong tay nhược điểm gì đó của Thẩm gia rồi.

Thạch lão đầu thẳng lưng, gã nói: “Hoàng thượng, Thẩm gia đã thi công quá giới hạn phần mộ của Trấn Bắc hầu Thẩm Dịch, mộ địa của Trấn Bắc hầu bất kể là đồ cao hay độ rồng đều to như hoàng thân. Thần bất tài, vì vậy hôm qua đã hỏi qua Thẩm thế tử, Thẩm thế tử ngang ngược, nói đây là ý của hoàng thượng ngài, nói thần nếu như không hài lòng, thì đến hỏi hoàng thượng.”

Sau khi nói xong, Thạch ngự sử oan ức còn có phần coi nhẹ, việc vượt quyền rõ ràng như thế, gã còn phải hỏi hoàng thượng sao? Gã thân là ngự sử, có chức trách giám sát các quan lại, dĩ nhiên trực tiếp cáo trạng trên triều đình mới phù hợp với chức quan của gã.

Tề Quân Mộ vừa nghe việc này, hứng thú biến mất, y miễn cưỡng nói: “Chuyện này trẫm biết, Trấn Bắc hầu bảo vệ Bắc Cảnh, sau này mới được gia phong Hầu gia, khi còn sống không hưởng được một phần, vinh quang sau khi chết cũng là hợp tình hợp lý.”

Thạch ngự sử, không chỉ là Thạch ngự sử, cả triều văn võ đều kinh ngạc.

Hoàng đế rõ ràng muốn che chở Thẩm Niệm, thế nhưng Tề Quân Mộ vẫn luôn coi trọng bình quyền, đối với Thẩm gia nhất là Thẩm Niệm vẫn luôn có thái độ chèn ép, cũng không hiểu vì sao biến đổi lớn như vậy.

Thạch lão đầu vốn muốn nói gì đó, vừa nghe lời này của Tề Quân Mộ, lập tức đổi giọng: “Đã được hoàng thượng cho phép, thần không còn việc khác.”

Gã không có, nhưng không có nghĩa người khác không có.

Vừa thấy Thạch ngự sử muốn lặn, ngự sử có chút trẻ tuổi ra khỏi hàng quỳ xuống nói sang sảng: “Hoàng thượng chiếu cố đến Thẩm gia, vốn là thiên ân, nhưng lệ này không thể mở. Nếu sau này ai ai đều như Thẩm gia, vậy uy nghiêm hoàng thượng ở đâu? Người khác chẳng phải muốn nói hoàng thượng vì Thẩm gia có binh quyền trong tay, sở dĩ mới không dám hỏi việc này? Mong hoàng thượng suy xét.”

Lời ngự sử này nói ra, cả sảnh đường im ắng.

Trong im ắng, Tề Quân Mộ đột nhiên mĩm cười, tiếng cười không cao nhưng lạnh vô cùng, cả triều văn võ chỉ nghe y cười lạnh hỏi: “Trẫm nhớ ái khanh là người nhập triều vào lúc Vĩnh Hòa năm thứ 9, đã từng hùng hồn dõng dạc nói với phụ hoàng?”