Trùng Sinh Chi Hôn Quân

Chương 72




Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã

Edit: Tử Hầu bà bà

Chương 72

Đêm cùng ngày Ôn phu nhân vào cung, Ôn Uyển bệnh nặng một trận.

Rất nguy hiểm, cơ thể Ôn Uyển vốn đã rất yếu ớt, hơn nữa mấy ngay nay tâm tình uất ức, tình hình rất không ổn. Trận bệnh này đến rất đột ngột, ngự y cũng không nắm chắc, buộc lòng phải thông báo với Thái hậu và Hoàng đế.

Thái hậu không ngờ Ôn Uyển bệnh nặng như thế, nghe miêu tả của ngự y sợ rằng không qua khỏi.

Tình cảm của Thái hậu đối với Ôn Uyển rất phức tạp, khi Tề Quân Mộ yêu thương Ôn Uyển, bà đều không vừa mắt bất cứ chỗ nào. Hơn nữa biết Ôn Uyển và Tề Quân Mộ thành thân đến nay vẫn còn chưa từng chân chính ngủ với nhau, trong lòng bà rất khó chịu, cảm thấy Ôn Uyển quá được sủng mà kiêu rồi.

Chỉ là trong lòng Thái hậu rất rõ, Ôn Uyển rất hiếu thuận với bà, bình thường hay lấy lòng bà, ngay cả Hoàng đế cũng bị xếp ở sau.

Mỗi khi Thái hậu nghĩ như vậy, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Khi Tề Quân Mộ đối với nàng ta nói gì nghe nấy, Thái hậu liền cảm thấy Ôn Uyển có lỗi với Hoàng đế. Khi Tề Quân Mộ có thái độ cương quyết với nàng ta, Thái hậu nhìn Ôn Uyển tương đối thuận mắt.

Nhưng mặc kệ làm sao, Thái hậu không ngờ Ôn Uyển sẽ bệnh nặng như vậy.

Thế cho nên vừa nghe tin này, bà vô cùng hoảng hốt.

Thái hậu hoàng hốt rồi im lặng, im lặng ra đi, bà hỏi: “Hoàng thượng đến chưa?”

Theo lý mà nói Hoàng đế hẳn là người đầu tiên đến, trong hậu cung có ai mà không biết Hoàng hậu là người yêu thương nhất trong lòng Hoàng đế. Nhưng Thái hậu biết, gần đây Hoàng đế và Hoàng hậu cãi nhau, tính khí của Hoàng đế nổi lên sẽ trở nên vô cùng cố chấp và cứng nhắc, có thừa cơ chịu thua hay không thì không ai biết.

Thái hậu nghĩ rồi lại nghĩ, bản thân thật sự là hồ đồ rồi. Hoàng đế có bao nhiêu cố chấp đều là vì Ôn Uyển, bây giờ người bệnh rồi, đây là bậc thân vô cùng tốt để Hoàng đế hiển nhiên theo đó mà đi xuống.

Thái hậu đang suy nghĩ thì nhận được đáp án không ngờ tới.

Đó chính là Hoàng đế nhận được tin tức nhưng không tới cung Vị Ương.

Thái hậu nghe xong chớp mắt, lại chớp mắt, bà không ngờ lại có kết quả như thế này.

Sau đó Thái hậu trầm tư, Hoàng đế muốn làm gì? Trở mặt với Hoàng hậu, nhưng vì sao? Thái hậu nghĩ đến đau đầu mà cũng không nghĩ ra rốt cuộc là có chuyện gì.

Khi Thái hậu đang nghĩ tới Hoàng đế, Tề Quân Mộ đang nằm trên giường với mặt không biểu cảm.

Trong mắt y phủ kín vẻ mỉa mai, nếu trước kia, y nên ổn định Ôn Uyển trước, nhưng bây giờ y cảm thấy không cần thiết.

Trên đời này không có kế sách trọn vẹn, thứ y có thể nhận được cũng đã nhận rồi. Nếu như còn muốn vì một cái trọn vẹn mà lùi bước không ngừng thì thật không có lý thú.

Ôn Uyển trải qua một trận bệnh như vậy, với thái độ của y, rất nhanh tất cả mọi người sẽ biết  Hoàng hậu thất sủng rồi.

Đối với Ôn gia và Lâm gia cũng không phải là tin tức tốt đẹp gì, nhưng Tề Quân Mộ bây giờ không rảnh quan tâm đến tâm trạng của bất cứ ai. Y bây giờ không còn là tiểu Hoàng đế vừa mới bắt đầu không có thế lực phía sau mà cần dựa vào bên ngoại.

Hôm này quân Bắc Cảnh và quân Tây Cảnh, cấm vệ trong cung và cấm vệ Bắc Sơn tất cả hết thảy đều nằm trong tay y, y còn sợ cái gì?

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Hoàng đế khá vui vẻ.

Về phần những người từng ủng hộ y nếu như không vui thì Hoàng đế y đây không có cách nào, những người này chỉ có thể nhẫn nhịn.

Tâm trạng Hoàng đế rất tốt, cả người đều khoan khoái, không biết bao lâu thì y đã ngủ.

Đến khi y tỉnh lại thì đã qua giờ lâm triều, Nguyễn Cát Khánh không gõ cữa.

Cũng đúng, sau khi tin tức bệnh nặng của Ôn Uyển truyền đến, Hoàng đế bị tiếng gõ cửa đánh thức, nghe được nguyên do sự việc, y trực tiếp mắng Nguyễn Cát Khánh một trận, lúc đó y nói như vầy: “Trẫm cũng không phải thái y cũng không biết khám bệnh, người bị bệnh thì đến Thái y viện mời ngự y chứ nói với trẫm thì có ích lợi gì.”

Cuối cùng còn thêm một câu, ‘sau này không có chuyện không quan trọng thì đứng đánh thức trẫm’. Lời uy hiếp sau đó không nói ra, nhưng Tề Quân Mộ tin Nguyễn Cát Khánh nghe ra được.

Sau tiếng la mắng khiến Nguyễn Cát Khánh một câu cũng không dám nói.

Sau đó Hoàng đế liền bỏ lở lâm triều.

May mắn Hoàng đế là người rộng lượng, thầm nghĩ bỏ lỡ thì bỏ lỡ vậy, cũng không thể hoàn toàn trách Nguyễn Cát Khánh.

Sau khi rửa mặt chỉnh đốn xong, Hoàng đế hỏi: “Thẩm Niệm có nhiệm vụ không?”

“Không có ạ, hôm nay Hầu gia nghỉ.” Nguyễn Cát Khánh vội vàng trả lời.

Hoàng đế gật đầu, sau đó đi thẳng đến thiên điện.

Thẩm Niệm đang ngồi đọc sách ở hành lang thiên điện, Tề Quân Mộ tới nói thì phất tay đám người Nguyễn Cát Khánh lui ra, chính mình thì chậm chậm bước vào.

Tiếng bước chân của y rất khẽ, nhưng Thẩm Niệm vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Hoàng đế, Thẩm Niệm nở nụ cười rồi đứng lên nói: “Hoàng thượng.”

Tề Quân Mộ đi tới trước mặt nhìn cuốn sách trong tay hắn.

Đây là không phải là tạp ký (*) chuyện phiếm, mà là sách cần dùng khi đi thi. Tề Quân Mộ nhướng mày nói: “Thế nào, Trấn Bắc hầu của trẫm chuẩn bị tham gia khoa cử? Dự định làm một văn trạng nguyên?”

(*) Tạp ký: Thể văn biên chép những chuyện lặt vặt

“Nếu Hoàng thượng đồng ý, cũng không phải không thể.” Thẩm Niệm mỉm cười, vô cùng anh tuấn, chỉ là trái tim đến cùng bị một câu Trấn Bắc hầu của trẫm làm cho kích động, rất có tình thú.

“Làm sao trẫm không đồng ý cơ chứ, chỉ cần khanh muốn làm, trẫm đều đồng ý.” Tề Quân Mộ khẽ nói: “Hơn nữa, văn võ song toàn danh chấn thiên hạ, quả là chuyện diệt hoa trên gấm, sao trẫm lại không đồng ý.”

Thẩm Niệm mặt dày nói câu ‘đa tạ Hoàng thượng khen ngợi’.

Hoàng đế rút quyển sách trong tay hắn ra ném tùy tiện lên trên bàn, y nói: “Nếu khanh ở trong cung cảm thấy buồn chán, bảo Nguyễn Cát Khánh tìm thứ gì đó cho khanh xem. Miễn cưỡng bản thân xem những thứ nhạt nhẽo khô khan này, ảnh hưởng tâm trạng.”

Thẩm Niệm bật cười ra tiếng.

Hai người cũng không nhắc đến chuyện xuất cung, hình như đã quên mất Thẩm Niệm bây giờ đang bị giam lỏng.

Tề Quân Mộ nói: “Hôm nay cũng đừng hưu mộc, đến Bắc Sơn một chuyến đi.”

“Bắc Sơn?”Thẩm Niệm sửng sốt.

Tề Quân Mộ nói: “Từ lúc cấm vệ Bắc Sơn thay đổi tướng lĩnh, trẫm vẫn luôn bỏ bọn họ qua một bên, bây giờ là lúc đến xem. Chờ mấy ngày nữa, trời lạnh lên, vào Bắc Sơn cũng không tiện như bây giờ.”

Thẩm Niệm do dự một lát rồi nói: “Vậy vi thần đến Bắc Sơn, Hoàng thượng còn có dặn dò gì không?”

Khi hắn vừa dứt lời, Tề Quân Mộ hầu như hiểu được ý của hắn, Thẩm Niệm đang thăm dò hỏi y. Cũng khiến Tề Quân Mộ nhận thức được sự thay đổi bất ngờ gần đây trong cung, Thẩm Niệm đều biết.

Đôi mắt Thẩm Niệm trong suốt như im lăng lên tiếng với Tề Quân Mộ, ‘trong lòng hắn nghĩ chuyện này nói ra cũng tốt mà không nói cũng được, hắn vẫn luôn đứng ở bên cạnh y.’

Tề Quân Mộ vốn muốn giấu Thẩm Niệm trước, nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, người mà bản thân có thể hoàn toàn tín nhiệm không nhiều lắm, Tề Quân Chước là một, còn có Thẩm Niệm.

Huống chi, quan hệ giữa Thẩm Niệm và y không còn như trước. Thẩm Niệm muốn gánh vác một phần với y, tuy rằng khiến cho Tề Quân Mộ cảm thấy không quen, nhưng vừa nghĩ đến Thẩm Niệm làm như vậy là vì y, trong lòng dâng lên niềm vui sướng không thể tả nổi.

Tâm tình rất xa lạ nhưng khiến người ta rất thích.

Nghĩ đến đây, Tề Quân Mộ nhìn chăm chú vào Thẩm Niệm rồi nói: “Thẩm Niệm, trẫm sở dĩ để cho khanh đến Bắc Sơn, là muốn khanh giúp trẫm một việc. Trẫm mong muốn khanh huấn luyện tướng sĩ Bắc Sơn chỉ nghe mệnh lệnh của trẫm mà thôi, ngoại trừ binh phù của trẫm, bất cứ cái gì bọn họ cũng không nhận. ”

Đôi mày Thẩm Niệm chưa từng nhíu lại, hắn nói: “Ý của Hoàng thượng, vi thần đã hiểu.”

Tề Quân Mộ ừ một tiếng, y không nói gì nữa, y biết Thẩm Niệm hiểu ý của mình.

Nếu như không phải vì phòng ngừa một chuyện, y cần phải trấn thủ trong cung thì y cũng muốn đến Bắc Sơn một chuyến.

Cũng may Thẩm Niệm đáng tin cậy.

Tin tức Thẩm Niệm xuất cũng đến Bắc Sơn căn bản không giấu diếm được, Lâm Tiêu do dự hồi lâu, vẫn đến gặp Hoàng đế, ông muốn biết rốt cuộc Hoàng đế đang suy nghĩ cái gì.

Hoàng đế đối với việc Lâm Tiêu đên đây rất đau đầu, y nói: “Cữu cữu, để Thẩm Niệm đến Bắc Sơn là ỷ của trẫm. Hắn bị trẫm giam lỏng trong cung lâu như vậy, còn những tin đồn bên ngoài, để hắn đến Bắc Sơn giải sầu tránh cho trong lòng cảm thấy không thoải mái.”

Lâm Tiêu cảm thấy địa vị của Thẩm Niệm ở trong lòng Hoàng đế quá nặng rồi, ông cụp mắt xuống nói: “Hoàng thượng, thần tuổi cũng cao rồi, cũng không biết trong lòng Hoàng thượng suy nghĩ cái gì.”

Nói đến đây, giọng điệu rất buồn bã.

Tề Quân Mộ vội vàng đứng lên nói: “Cữu cữu nói gì thế, ngươi là nhìn trẫm khôn lớn, cũng là người hiểu trẫm nhất, không phải sao?”

Lâm Tiêu nhìn Hoàng đế có chút sốt ruột, ông vội vàng nói: “Hoàng thượng đừng gấp, thần không có ý gì khác. ”

Tề Quân Mộ gật đầu.

Lâm Tiêu chuyển hướng cầu chuyện, ông nói: “Hoàng thượng, chỗ của Duệ vương và Cẩn thân vương tiến triển thế nào rồi ạ?”

Tề Quân Mộ trả lời: “Chỗ Duệ vương tiến triển rất thuận lợi, chỗ Bắc Cảnh cũng khá rối rắm. Cẩn thân vương nói, cái chết của Thường Thắng có điểm kỳ lạ, e rằng tiền tài để lộ, bị kẻ trộm thương nhớ. ”

“Hoàng thượng tin lời của Cẩn thân vương?” Lâm Tiêu không kiềm được nói: “Thường Thắng chết chỉ cách Bắc Cảnh mười dặm. Nói mặc có có hơi quá đáng, nhưng có quân Bắc Cảnh đàn áp thì kẻ trộm nào dám đụng đến Thường Thắng?”

Câu tiếp theo Lâm Tiêu không nói ra, chuyện này là nơi chết của Thường Thắng không đúng, hay là Tề Quân Chước đang nói dối.

Tề Quân Mộ im lặng, y mím môi nói nhỏ: “Cữu cữu, ngươi cũng biết, A Chước từ nhỏ đã đi theo bên cạnh trẫm, trẫm đối đãi với hắn như em ruột. Giữa huynh đệ bàn chuyện tin hay không tin, quá tổn thương tình cảm. ”

Lâm Tiêu nhìn vẻ mặt căng thẳng của Hoàng đế, ông thở dài rồi nói: “Hoàng thượng nói phải, có lẽ thần suy nghĩ nhiều rồi.”

Dứt lời, Lâm Tiêu chuyển đến vấn đề ân khoa năm nay.

Hoàng đế nói vài câu với ông, nhìn ra được có chút không tập trung.

Lâm Tiêu biết tâm trạng của Hoàng đế có thể không tốt, nói vài câu tình hình chuẩn bị ân khoa rồi lui xuống.

Trước khi Lâm Tiêu rời đi không nén được quay đầu lại nhìn Tề Quân Mộ, nhìn thấy sắc mặt căng thẳng của Hoàng đế nhìn ngự án, ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn, cả người toát lên cảm giác cô đơn lạnh lẽo.

Lâm Tiêu thở dài trong lòng, lúc này mới xoay người rời đi.

Khi ở trong phòng chỉ còn một mình Tề Quân Mộ, y gọi Nguyễn Cát Khánh đến hạ giọng nói: “Bảo Hạ Quả đến đây.”

Giọng nói Hoàng đế có chút lạnh lẽo, Nguyễn Cát Khánh cũng không dám suy đoán gì.

Hạ Quả vội vàng chạy tới, kêu khổ trong lòng, chuyện lần trước Hoàng đế căn dặn hắn mà hắn vẫn chưa điều tra ra kết quả, bây giờ Hoàng đế lại gọi hắn đến, không chừng là muốn trách cứ hắn đây.

Nhưng ngoài dự đoán của Hạ Quả, Hoàng đế không trách cứ hắn, mà lạnh nhạt nhìn hắn rồi khẽ căn dặn điều khác.

Nghe được lời sai phái của Hoàng đế, Hạ Quả chớp mắ, cuối cùng nói: “Hoàng thượng yên tâm, nô tài biết nên làm thế nào.”

Tề Quân Mộ ừ một tiếng, để hắn lui ra.

Khi Tề Quân Mộ một lần nữa nhận tin của Tề Quân Chước từ Bắc Cảnh gửi tới thì kinh thành xuất hiện thích khách.

Ôn Diệu và Tề Phàm bị đâm bị thương khi đang tầm hoa vấn liễu.

Tề Phàm và Ôn Diệu bị người ta đâm vào ngực, là nơi hung hiểm, vừa lúc Tề Quân Hữu đi qua, bắt được thích khách.

Ôn Uyển ở trong cung nghe được tin tức này ôm ngực bất tỉnh. Anh vương nhìn thấy con trai sống chết không rõ, tức giận đến mức tóc cũng muốn dựng lên.

Ông ta hiếm khi có khí phách đi tìm Hoàng đế, yêu cầu Hình bộ điều tra rõ việc này.

Đối với thỉnh cầu của người chú Anh vương này, Tề Quân Mộ tất nhiên đồng ý.

Lần này Hình bộ thẩm vấn rất có thành quả, bởi vì thích khách là một người con gái, dáng vẻ dị vực rất rõ ràng, chính là một người Vân Hải.

Hình bộ dâng kết quả thẩm vấn cho Hoàng đế, Hoàng đế nhìn thấy tên của thích khách tên là Niệm Niệm, lại thấy hai chữ Vân Hải, lập tức nhớ tới chuyện thích khách mà Tề Quân Chước để chạy thoát ở Thanh Châu.

Thích khách bị hắn xử chết từng nói người chạy thoát tên là Niệm Niệm.

Tề Quân Mộ chớp mắt buông tấu sớ của Hình bộ xuống, con ngươi thay đổi bất ngờ.

Sau đó y lên tiếng: “Tên thích khách trùng với tên của Trấn Bắc hầu, bảo cô ta sửa lại đi.”

Hình bộ chờ một hồi lại đợi một câu như thế của Hoàng đế, đều có chút ngỡ ngàng.

Hoàng đế siết chặt tấu sớ hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay áo rời đi.

Quan viên Hình bộ hai mặt nhìn nhau, không biết Hoàng đế đây là có ý gì.

Cùng ngày, Hoàng đế gửi thánh chỉ đến Bắc Cảnh và Tây Cảnh, lấy lý do Cảnh đế đã mất một năm cần bái tế, yêu cầu Duệ vương và Cẩn thân vương lập tức về kinh.