Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Chương 66
Sự tự nhiên và phóng khoáng của Hoàng đế khiến Trấn Bắc hầu hiển lên vẻ ngượng ngùng khi nhận ra ý nghĩa sâu xa trong lời của y. Một người chưa bao giờ để lộ nửa phần tâm tình khi ở trên chiến trường, lúc này chỉ vì một câu nói mà tim đập như sấm rền.
Cảm giác như vậy Thẩm Niệm cũng lần đầu trải nghiệm, có chút ngạc nhiên.
Thẩm Niệm nhìn Tề Quân Mộ, trong mắt hiện lên vẻ rung động.
Từ khi hắn biết người này đến bây giờ chỉ mới mấy tháng nhưng quan hệ giữa bọn họ đã hoàn toàn thay đổi. Khi Thẩm Niệm phát hiện chính mình thích Tề Quân Mộ, trong lòng có chút sợ hãi nhưng rất thản nhiên tiếp nhận.
Thích chính là thích, có lẽ là từ lúc cầm lấy cuốn tranh cung xuân kia thì trong lòng đã có rung động, mà hắn chưa từng nghĩ tới dùng cách khác che giấu tình cảm của chính mình, chỉ là cùng lúc đó hắn thầm nghĩ chôn giấu những lời này trong lòng không dự định nói ra.
Một thần tử nắm giữ binh quyền trong tay, một người là đế vương đứng ở trên cao, gần như không có khả năng ở bên nhau.
Cảnh đế và phụ thân Thẩm Dịch sớm đã thành tấm gương cho bọn hắn. Hoàng đế cao cao tại thượng, chịu đựng sự ràng buộc vô cùng lớn. Hoàng đế hẳn là thả lỏng bản thân trước mặt hắn, nói đúng hơn là tùy ý.
Nếu như trong lòng của hắn không có quỷ thì chắc chắn phương thức ở cạnh nhau như vậy là thoải mái nhất giữa hai quần thần.
Nhưng bởi vì chính mình có tâm tư khác thường, có lúc chỉ một câu nói bình thường của Hoàng đế cũng khiến Thẩm Niệm lại vừa chua vừa đắng.
Nhưng cho dù như vậy, Thẩm Niệm vẫn tuân thủ bổn phận vua tôi, không biểu hiện chút nào sự vượt giới hạn. Hắn thản nhiên tiếp nhận chính mình thích Tề Quân Mộ là sự thật nhưng đồng thời phần tình cảm này hắn lại xây dựng trên cơ sở không có khả năng trở thành hiện thực.
Hắn vốn dĩ không ngờ Hoàng đế cũng có tâm tư khác với hắn, cho dù bọn họ ở cạnh nhau có đôi lúc vượt qua lễ vua tôi nhưng ở trong lòng Thẩm Niệm chỉ có thể luôn luôn tự nhắc nhở bản thân mình.
Hắn đủ bình tĩnh cũng đủ tỉnh táo phân chia rõ ràng tình yêu và trách nhiệm, chưa bao giờ để chúng dung hòa với nhau.
Làm như vậy đương nhiên có chút trắc trở, thế nhân thích một người luôn mong chờ đến một kết cục đẹp nhất. Thật ra hắn cũng như thế, nhưng người hắn vẫn luôn thích chính là Đế vương.
Thích một người như vậy phải khiến hắn luôn giữ lý trí và tỉnh táo tuyệt đối, nếu không sẽ có lỗi với chính mình cũng có lỗi với những tướng sĩ Bắc Cảnh theo hắn đi lên từ xác người chết.
Hắn vốn đã sẵn sàng chôn chặt tình yêu này vào tận đáy lòng và mang xuống mồ sau khi chết, nào ngờ sự tình lại đi theo hướng mà chính hắn không thể khống chế được.
Đế vương mà hắn thích cũng có tâm tư như vậy đối với hắn, có lẽ không sâu đậm bằng hắn, có lẽ không có niềm vui thích như hắn đã từng, thậm chí còn có vài phần hoảng loạn và luống cuống.
Nhưng đế vương cũng mạnh mẽ như vậy, cũng tự kiềm chế và bình tĩnh như vậy.
Hoàng đế phân tích tình cảm của chính mình, biểu hiện bản thân sẽ suy nghĩ. Thẩm Niệm không thể hình dung được tâm trạng của bản thân, có vui vẻ có hoảng hốt có vui mừng cũng có bất lực.
Hoàng đế nhanh chóng phát hiện tình cảm của hắn, sau đó thành công trấn an hắn. Hoàng đế nói chính mình sẽ suy nghĩ, tiền đồ suy xét của phần tình cảm là hậu cung không có người đẹp, y không cần con nối dõi.
Đây là vấn đề lớn nhất mà Thẩm Niệm không dám thản nhiên đối mặt với tình cảm này, bởi vì Hoàng đế cần hậu cung, cần con nối dõi.
Nhưng Hoàng đế lại nhẹ nhàng nói với hắn như vậy, chuyện này hoàn toàn không lo lắng nhiều. Nói như vậy có thể hiểu từ một tầng ý nghĩa khác, đó chính là tình cảm không được người ta chúc phúc này có thể trở thành sự thật.
Bởi vì Hoàng đế đã loại bỏ hoàn toàn sự nghi ngờ của bản thân hắn cũng cho bản thân sự tôn trọng tuyệt đối, thậm chí không mảy may gợi lên một chút lợi dụng. Tâm ý như vậy, người thường đã rất khó thực hiện được huống chi là một đế vương.
Bất luận Tề Quân Mộ là đế vương hay là một người đàn ông đều khiến Thẩm Niệm cảm thấy là một người hiếm thấy.
Mấy ngày nay Thẩm Niệm vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc chính mình có vận mệnh gì mới có thể gặp được một Tề Quân Mộ như vậy. Nếu như y không phải là Hoàng đế thì Thẩm Niệm đã sớm mang y về nhà rồi.
Hai người yêu nhau mỗi ngày đều nhìn thấy nhau, ngẫm lại chính là chuyện vô cùng tốt đẹp.
Khi trên gương mặt của Thẩm Niệm lộ vẻ ngượng ngùng thì Tề Quân Mộ đang nhìn hắn.
Khi trên gương mặt của Thẩm Niệm hiện lên nụ cười thì khóe miệng của Tề Quân Mộ cũng nhẹ nhàng nhếch lên lộ ra nụ cười vui mừng.
Khi gương mặt Thẩm Niệm khôi phục sự bình tĩnh thì Tề Quân Mộ vẫn mỉm cười nhìn hắn như cũ.
Thẩm Niệm ngầm hạ quyết tâm nói: “Hoàng thượng…”
Tề Quân Mộ đưa tay cắt ngang lời hắn nói: “Thẩm Niệm, khanh nghe trẫm nói.”
Thẩm Niệm im lặng, lẳng lặng nhìn Hoàng đế.
Nụ cười trên khuôn mặt của Tề Quân Mộ không tắt đi, y khẽ nói: “Tình cảnh hiện giờ sợ rằng trẫm sẽ không thể toàn tâm toàn ý tập trung vào tình cảm này, quan trọng nhất chính là trong cung có Hoàng hậu, tuy rằng chỉ là một danh phận, nhưng trong lòng trẫm vẫn cảm thấy hổ thẹn với khanh. Khanh không nên khuất phục dưới người khác, cho dù là Hoàng hậu trên danh nghĩa cũng không được.”
Hoàng đế nói rất dịu dàng, ý tứ trong lời nói rất ấm áp.
Thẩm Niệm thầm nghĩ, có thể nghe được lời nói này của Hoàng đế thì hắn đã không còn tiếc nuối gì nữa rồi.
Tề Quân Mộ lại tiếp tục nói với giọng dịu dàng: “Thẩm Niệm, bây giờ em ở bên cạnh trẫm là khiến khanh tủi thân. Hãy chờ đến khi trẫm giải quyết hết những chuyện lộn xộn trong ngoài cung này thì trẫm cam đoan tuyệt đối sẽ không để khanh tủi thân nữa.”
Sau khi Hoàng đế dứt lời, Thẩm Niệm suy nghĩ kỹ ý tứ trong lời nói, sau đó hắn nở nụ cười, nói đùa: “Thần còn tưởng rằng Hoàng thương muốn nói chờ đến khi giải quyết hết mới suy nghĩ đến những việc tư.”
Hai người ngồi rất gần, gần đến mức Hoàng đế có thể dễ dàng nắm lấy tay của Thẩm Niệm.
Tề Quân Mộ nghĩ sao làm vậy.
Y hơi di động cái ghế, khi cách Thẩm Niệm càng gần y nắm lấy tay phải của Thẩm Niệm đặt vào lòng bàn tay mình mà ngắm nghía, sau đó rất thản nhiên đáp lời: “Khanh thích trẫm, trẫm cũng thích khanh, trẫm không cưỡng ép dằn tình cảm này xuống, bởi vì thích rồi thì muốn dằn xuống cũng dằn không được. Chuyện tư giữa khanh và trẫm, đối với Hoàng hậu thì khanh không nên suy nghĩ bản thân cướp người của nàng ta, cho nên không cần phải cảm thấy hổ thẹn hay bất an, khanh không nợ nàng ta cái gì cả.”
Những lời nói nhẹ nhàng này của y đôi khi khiến người ta nhìn không ra y có dự định với Hoàng hậu.
Thẩm Niệm nhìn Hoàng đế, hắn không biết rốt cuộc Hoàng hậu đã làm chuyện gì khiến Hoàng đế cảm thấy phiền chán như thế. Từ khi hắn vào kinh đều nghe chuyện tình cảm sâu sắc của Đế vương và Hoàng hậu, cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn không tin Hoàng đế là người sẽ lợi dụng tình cảm của người khác, đối với một người đàn ông như hắn lại không có thì đối với một người con gái có thể quang minh chính đại yêu thích càng không có.
Thẩm Niệm không nghĩ ra, khi Hoàng đế nhắc đến Hoàng hậu thì có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong sự bình tĩnh ấy xen lẫn sự chán ghét nhàn nhạt.
Tề Quân Mộ nhìn ngón tay của Thẩm Niệm, bàn tay có phần xù xì, trong tay có một lớp chai hơi mỏng nhưng bàn tay nhìn rất đẹp, vừa dài vừa nhỏ, khớp xưong rõ ràng.
Tề Quân Mộ đưa bàn tay năm ngón của mình đan vào bàn tay Thẩm Niệm, mười ngón tay đan vào nhau, quấn quýt lấy nhau.
Sau đó y chân thành nói: “Trẫm không phải người quá nhiều tình cảm, trẫm đã từng thật sự thích Hoàng hậu, nếu như không phải xảy ra một chuyện thì trẫm sẽ vẫn thích nàng ta, cũng sẽ không chú ý đến khanh. Trên tình cảm, trẫm không nợ nàng ta.”
“Hoàng thượng đừng nói nữa.” Thẩm Niệm xiết chặt lấy tay của Tề Quân Mộ: “Vi thần không biết xảy ra chuyện gì, hoàng thượng không muốn nói thì đừng nói nữa, vi thần sẽ không hoài nghi hoàng thượng lợi dụng hoàng hậu đâu.”
Tề Quân Mộ mỉm cười, vì hai chữ Hoàng hậu mà đôi mắt không chút độ ấm nào, y nói: “Trẫm chỉ không muốn khiến cho khanh bất an, cho nên nói một chút. Ở đây chỉ có hai người chúng ta, không nhắc đến kẻ khác.”
Nói cũng rất kỳ quái, nếu Thẩm Niệm là con gái thì Hoàng đế lập tức có thể phong hắn làm phi, thuận lý thành chương mà sủng ái hắn.
Đến lúc đó vô luận là trên triều hay trong hậu cung cũng không nói được lời phản đối nào, cho dù là Hoàng hậu cũng chỉ có thể rộng lượng mà tiếp nhận.
Nhưng Thẩm Niệm là đàn ông, đối với người như vậy, Tề Quân Mộ vẫn không nén được sự lo lắng trong lòng.
Nghĩ đến tình huống tốt đẹp nhất cũng sẽ lo lắng tình cảnh tồi tệ nhất.
Tình huống tốt nhất là bởi vì thân phận của bọn họ thật sự khó mà đóan được, tệ nhất lại thật sự có thể dự kiến được. Cho dù Hoàng hậu chỉ là Hoàng hậu trên danh nghĩa nhưng nếu biết được chuyện giữa Thẩm Niệm và Hoàng đế thì cũng có thể buông lời châm biếm chế nhạo Thẩm Niệm.
Nếu thật sự là cô gái thì Hoàng hậu ngược lại chỉ có thể chịu đựng nhượng bộ mà thôi.
Tề Quân Mộ vẫn luôn là người không dung được một hạt cát, khi y thích Ôn Uyển, thì nàng ta là người duy nhất trong mắt của y, là bảo bối được nâng niu trong bàn tay.
Nàng ta hại chết bản thân y, mang thai cùng với kẻ khác, bây giờ lại dựa vào cái gì mà dám khoa tay múa chân nói năng không lễ độ với Thẩm Niệm.
Chỉ cần nghĩ đến tưởng tượng kia thì Tề Quân Mộ liền cảm thấy bản thân mình không chịu nổi.
Nếu y đã đáp ứng sẽ che chở Thẩm Niệm thì sẽ không để người này chịu bất cứ tủi thân nào.
Thẩm Niệm: “Nếu Hoàng thượng đã nói thì vi thần cũng nói một câu, đường là chính vi thần chọn, mặc dù sau này chịu sự chỉ trích của triều thần thì vi thần cũng chấp nhận.”
Tề Quân Mộ nhìn hắn, sau đó mỉm cười, y nói: “Thẩm Niệm, trẫm rất thích tính tình của khanh.”
Sẽ không lưỡng lự chuyện tình cảm chỉ vì cả hai đều là đàn ông, sẽ không lo lắng thân phận hay hậu quả, không trực tiếp quyết định thay y chỉ vì tư cách muốn tốt cho y.
Tề Quân Mộ thầm nghĩ bản thân đúng là một người cố chấp.
Nếu như Thẩm Niệm thật sự làm như vậy, y sẽ cắt đứt phần tình cảm này trước khi nó chưa đủ sâu.
Trong đầu suy nghĩ những điều này nhưng ngoài miệng thì Hoàng đế lại nói lời trêu đùa: “Nếu như vậy, vậy khanh có thể tự tại ở trước mặt ta hay không.”
Thẩm Niệm không hiểu nhìn y, chỉ nhìn thấy Hoàng đế mỉm cười nói: “Sau này khi không có ai, em có thể gọi tên của ta, cũng không cần tự xưng thần, như thế nào?”
“Hoàng thượng…” Thẩm Niệm kinh ngạc.
Tề Quân Mộ lắc đầu với hắn, dùng vẻ mặt thất vọng thể hiện ngươi gọi sai rồi.
Thẩm Niệm giật giật môi, sau một hồi mới gọi tên của Tề Quân Mộ.
Giờ khắc này, Thẩm Niệm nhận thức hết sức rõ ràng, Hoàng đế thật sự thích ứng với sự thay đổi giữa hai người. Hoàng đế nhận định rồi, sẽ chủ động, sẽ suy nghĩ hết mọi biện pháp khiến mọi chuyện thuận lý thành chương.
Tề Quân Mộ là hoàng tử, từ nhỏ được cung nhận gọi là tam hoàng tử, được Tề Quân Yến và Tề Quân Hữu gọi là tam đệ, được Cảnh đế và Thái hậu gọi tên. Ngoại trừ lần này, kiếp trước đến ngay cả Ôn Uyển cũng không gọi tên của y.
Đế vương là cô độc nên ngay cả tên cũng cô độc.
Bây giờ Thẩm Niệm gọi một tiếng, Tề Quân Mộ cảm thấy mình đã có người bên cạnh tuyệt không còn cô đơn nữa.
Khi hai quân thần tâm sự ở bên trong thì Nguyễn Cát Khánh canh gác ở bên ngoài điện.
Hắn không cần nhìn canh giờ cũng biết, bữa cơm này Hoàng đế và Thẩm Niệm ăn thật sự rất là lâu lắm rồi.
Nguyễn Cát Khánh nhịn không được suy nghĩ hai người làm gì bên trong, nhưng hắn hiểu Hoàng đế, tuy rằng Thẩm Niệm được đặc cách đoạt tình không cần giữ đạo hiếu, nhưng chung quy cha vừa mới chết chưa được một năm, hai người tất nhiên sẽ không làm gì.
Nhưng bữa cơm này thật sự quá lâu, sợ rằng bên chỗ Ngự thiện phòng lo lắng đến bạc đầu mất.
Nguyễn Cát Khánh đang suy nghĩ thì ở ngoài cửa điện có nội thị vệ đi tới cầm một bức thư có sáp niêm phong khẽ nói: “Nguyễn công công, Cẩn thân vương khẩn cấp phái người đưa mật thư đến.”
Nguyễn Cát Khánh tiếp nhận đồ rồi nói: “Để người chờ trước đã, ta đi bẩm báo với hoàng thượng.”
Nội thị vệ đáp ứng.
Nguyễn Cát Khánh gõ cửa điện, âm thanh của Hoàng đế truyền ra để hắn đi vào, Nguyễn Cát Khánh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt rồi mới đi vào.
Lúc hắn đi vào, đôi mắt chưa từng nhìn loạn, hắn khẽ nói rất nhanh: “Hoàng thượng, Cẩn thân vương phái người gửi thư mật.” Lần này hắn cũng không tránh Thẩm Niệm, bởi vì biết trong lòng của Hoàng đế, Thẩm Niệm không cần lảng tránh việc này.
Hoàng đế để hắn cầm qua, sau đó nhàn nhạt nói: “Hôm nay Ngự thiện phòng làm đồ ăn không tệ, thưởng bạc ba tháng.”
Nguyễn Cát Khánh thầm nghĩ, đồ ăn cũng là đồ ăn bình thường, Hoàng đế cảm thấy không tệ, vậy khẳng định là bởi vì tâm trạng người ăn mấy đồ ăn này không tê. Tâm tình Hoàng đế tốt bởi vì chính là cùng ăn với Trấn Bắc hầu.
Thẩm Niệm ngồi đó với gương mặt thản nhiên, dường như không biết Nguyễn Cát Khánh đang len lén quan sát mình.
Hoàng đế xem thư mật, sau đó đưa thư mật cho Thẩm Niệm thản nhiên nói: “A Chước nói đã tìm thấy thi thể của Thường Thắng và người hầu của hắn ở chỗ cách Bắc Cảnh mười dặm.”
“Cách Bắc Cảnh mười dặm, chính là người còn chưa tới Bắc Cảnh.” Thẩm Niệm nhận thứ còn chưa trực tiếp xem đã tiếp lời: “Dù vậy, cũng không thể dễ dàng tẩy hết hiềm nghi của Bắc Cảnh, cũng chặn không được miệng lưỡi của mọi người trên triều đình.”
Hoàng đế sờ sờ mũi, trong đầu đang suy nghĩ, lúc đầu không thuận thế đẩy cái chết của Thường Thắng lên người quân Bắc Cảnh và Thẩm Niệm chính là sợ người này nổi tâm tư khác.
Chỉ là không rõ ràng, hoặc căn bản không tưởng tượng đến phương diện khác, còn suy nghĩ không muốn mất đi một trung thần như Thẩm Niệm. Ngày đó Thẩm Niệm rõ ràng tức giận, chính mình còn gióng trống khua chiên ra cung thăm hắn.
Lúc đầu những hồi tưởng trong đầu chỉ xuất hiện trong nháy mắt nhưng vào lúc này lại toàn vẹn vô cùng.
“Chuyện này không cần lo lắng.” Tề Quân Mộ đặt tay xuống nghiêm trang nói: “Việc này trẫm có tính toán.”
Thẩm Niệm liền thuận miệng nói: “Vi thần tin tưởng hoàng thượng.”
Nguyễn Cát Khánh ở bên cạnh nhìn hai người kẻ tung người hứng như vậy, chỉ cảm thấy ê răng.
Hắn suy nghĩ, Trấn Bắc hầu cũng thật là, nếu tin tưởng hoàng đế sẽ trả lại sự trong sạch của hắn và quân Bắc Cảnh thì hà tất ngay từ đầu còn nói những lời tính toán chi li như vậy.
Tình thú gì đó, cũng không phải người nào cũng có thể cảm nhận được.
Chí ít bây giờ Nguyễn Cát Khánh không cách nào lĩnh hội được.
“Truyền tin tức này cho Tả tướng.” Tề Quân Mộ nói.
Nói với Tả tướng chẳng khác nào nói với tất cả mọi quan lại ở Đại Tề, đến lúc đó khẳng định sẽ có người nghị luận đối với Thẩm Niệm, nhất thời Nguyễn Cát Khánh không hiểu được rốt cuộc Hoàng đế dự định làm gì.
Nhưng hắn chỉ là một nội giám, Hoàng đế căn dặn, hắn không cần suy nghĩ nhiều, nghe theo là được.