Trùng Sinh Chi Hôn Quân

Chương 58




Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã

Edit: Tử Hầu bà bà

Chương 58

Lời nói thật lòng thật dạ này của Tề Quân Mộ thật sự buồn bã, y không nghĩ đến người đầu tiên nói như vậy với chính mình lại là Thẩm Niệm, hoặc có lẽ y không ngờ sẽ có người nói như vậy với bản thân.

Thái hậu là mẹ ruột của y, là người phụ nữ tôn quý nhất Đại Tề. Cung nhân không dám bàn tán, khi xảy ra mâu thuẫn giữa y và Thái hậu thì ngay cả Nguyễn Cát Khánh bên cạnh y cũng không dám nói nửa câu là Thái hậu không đúng, chỉ có thể đứng yên lặng một bên không thêm phiền muộn cho y.

Về phần văn võ bá quan trong triều đình đều là nam giới càng không có khả năng nghi luận Thái hậu của một quốc gia. Có một vài người ủng hộ Thái hậu sẽ cảm thấy Hoàng đế thân là người con mà tranh cãi với mẫu thân là bất hiếu, thậm chí cuồng vọng muốn dùng chuyện này áp chế muốn cảnh tỉnh Hoàng đế hòng càng thêm quyền lợi trong tay chính mình.

Coi như Lâm Tiêu giúp đỡ y lên ngôi khi nói lời thật lòng với y thì cũng ngầm ám chỉ cho y, nhường một bước sẽ khiến mối quan hệ giữa hai mẹ con hòa nhã.

Không ai nghĩ Thái hậu sai, khi nghe thấy Thái hậu cùng Hoàng đế phát sinh mâu thuẫn thì phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là hoàng gia dĩ hòa vi quý. Chỉ cần không phải phát sinh chuyện lớn như Thái hậu muốn buông rèm chấp chính thì Hoàng đế hẳn là nhường một bước lại nhường một bước nữa.

Trong lòng Tề Quân Chước biết rõ sự tủi thân và khó xử của y nhưng hắn sẽ không nói ra.

Tề Quân Mộ vốn tưởng rằng lời như thế bản thân sẽ nghe cả hai đời, thật không ngờ hôm nay lại nghe được Thái hậu quá đáng từ trong miệng Thẩm Niệm.

Giống như rốt cuộc có người vén một góc màn che lên để cho ánh sáng chiếu rọi vào bên trong.

Mấy chữ như vậy, trong lòng Hoàng đế lại ấm lên.

Y lẳng lặng nhìn Thẩm Niệm, nhìn thấy Trấn Bắc hầu nói xong lại cau mày, trên gương mặt hiện vẻ ảo não. Tề Quân Mộ chậm rãi nhướng mày, thầm nghĩ, có phải Thẩm Niệm có y định muốn thu hồi lại lời nói hay không.

Thẩm Niệm nâng mắt nhìn Hoàng đế, đối diện với đôi mắt của Tề Quân Mộ.

Trái tim của Thẩm Niệm khẽ run lên vì ánh mắt của Hoàng đế, để tránh cho người ta phát hiện ra nỗi lòng của mình, hắn vội vàng cúi đầu nói: “Hoàng thượng, lời vừa rồi vi thần không nên nói…”

Hoàng đế khẽ ừ một tiếng, sau đó cười nói: “Không sao, trẫm biết ngươi không cố tình.”

Đồng thời Thẩm Niệm cũng lên tiếng: “Lời không nên nói, nhưng đây là lời trong lòng vi thần, vi thần vẫn cảm thấy hoàng thượng bị ủy khuất.”

Hai giọng nói đồng thời vang lên, Thẩm Niệm lại ngẩng đầu lần nữa và cùng chạm mắt với Hoàng đế. Trong lòng hay trên mặt Thẩm Niệm đều hiện vẻ xoắn xuýt, hắn nghĩ có phải Hoàng đế có ý muốn trách cứ?

Nhưng lúc này, Hoàng đế lại nở nụ cười, sự tủi thân trong đáy lòng dường như đều biến mất không còn chút tàn dư.

Nụ cười từ khóe mắt từ từ nở rộ cuối cùng trải dài cả gương mặt băng lạnh của Hoàng đế.

Nháy mắt tất cả suy nghĩ trong đầu Thẩm Niệm chỉ còn lại sự tồn tại của con người ở trên cao như vầng trăng treo trên bầu trời, bây giờ đang cách hắn rất gần tựa như chỉ cần với tay lên là có thể chạm vào.

Chỉ là những suy nghĩ ấy ở trong đầu nhưng lời nói thốt ra lại vô cùng tỉnh táo, hắn nghe thấy lời nói vừa nghiêm túc vừa vui đùa của bản thân: “Hoàng thượng, vi thần không dám che giấu suy nghĩ trong đầu khi ở trước mặt hoàng thương, vi thần bất kính với Thái hậu, nếu như hoàng thượng muốn trừng phạt thì vi thần cũng nhận.”

“Ngươi đã nói như vậy rồi, trẫm trừng phạt ngươi chẳng phải là chà đạp tấm lòng trung quân của ngươi sao.” Tề Quân Mộ nói mát.

Thẩm Niệm chớp chớp mắt trông như bản thân thật vô tội.

Tề Quân Mộ nhìn hắn, nụ cười trên mặt không tắt, y nói: “Thẩm Niệm, ngươi thật thú vị.”

Thẩm Niệm sửng sốt, thần sắc trên gương mặt dè dặt, hắn hỏi: “Hoàng thượng có ý gì? Vi thần là võ tướng, ít đọc sách, tính tình ngay thằng, nghe không ra đây là lời khen hay là mỉa mai đâu.”

“Trẫm tất nhiên là khen rồi.” Tề Quân Mộ không chút do dự đưa ra đáp án quả quyết.

Khi nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng lộ trên gương mặt của Thẩm Niệm thì Hoàng đế lại cảm thấy có chút vui vẻ vì nụ cười kìa, y nói những lời tận trái tim: “Trẫm lớn như vậy, ngươi là người đầu tiên cũng là người cuối cùng dám nói Thái hậu quá đáng ở trước mặt trẫm. Trong lòng trẫm rất vui.”

Vẻ sửng sốt càng hiện rõ ràng hơn trên khuôn mặt của Thẩm Niệm, vì vẻ thản nhiên vì niềm vui sướng chân thật trên gương mặt của Hoàng đế, sau đó hắn nói: “Hoàng thượng không trách cứ vi thần thất lễ là tốt rồi.”

Tề Quân Mộ cười lắc đầu biểu hiện tất nhiên sẽ không.

Hoàng đế cảm thấy nói chuyện với Thẩm Niệm là một chuyện khiến người ta thấy thoải mái, sau khi nói hết mọi áp lực không vui với hắn thì đáy lòng đặc biệt sáng sủa sảng khoái.

Gạt bỏ sự tối tăm trong tận sâu đáy lòng Hoàng đế cảm thấy rất vui vẻ.

Hoàng đế vui vẻ muốn thưởng cái gì đó cho Thẩm Niệm nhưng nhớ tới hiện tại Thẩm Niệm đang ở trạng thái bị giam lỏng, ban thưởng cho hắn thật sự quá gây chú ý, vì thế Hoàng đế bèn giữ người lại dùng bữa với y.

Cũng cho người ngoài cảm giác là Hoàng đế dùng bữa cùng Trấn Bắc hầu là tháo gỡ vấn đề khúc mắc lẫn nhau.

Mặc kệ thật hay giả, tất cả mọi người đều có suy đoán của chính mình.

Ngay khi hai người ăn xong, Nguyễn Cát Khánh đến bẩm báo là Lâm Ân ở cung của Thái hậu đã từ chối chuyện hôn nhân, còn có việc Phù Hoa đưa bánh điểm tâm chính tay làm qua cho Thái hậu nhưng bà vẫn không gặp người khác, chỉ để cung nữ Như Yến bên người nhắn lời cho Phù Hoa, nói gần đây bản thân ăn uống nhạt không thích ăn điểm tâm.

Như Yến ở trước mặt Phù Hoa đem điểm tâm phân chia cho những cung nữ làm việc nàng, nói đây là ý của Thái hậu.

Lúc đó sắc mặt của Phù Hoa vô cùng khó xử, cố dằn lòng hành lễ với Thái hậu sau đó xoay người rời đi.

“Có người nói công chúa về cung đã khóc lớn một trận.” Câu cuối cùng Nguyễn Cát Khánh đã nói như vậy.

Đương nhiên, khi nói câu này, hắn nói nhỏ bên tai của Hoàng đế, giọng nói rất nhỏ, Thẩm Niệm một chút không nghe được.

Tề Quân Mộ nghe xong thì khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, y nói: “Thật thú vị.”

Thẩm Niệm nhận ra được sự tính toán trong mắt Hoàng đế, có một số chuyện hắn biết bản thân không tiện nghe, bèn nói: “Hoàng thượng, bên cấm vệ vi thần còn có chuyện chưa xử lý xong, xin cáo lui trước.”

Hoàng đế khôi phục vẻ bình tĩnh rồi cười nói: “Ngươi cứ bận việc của ngươi trước đi.”

Sau khi Thẩm Niệm rời đi, Tề Quân Mộ thở dài nhìn Nguyễn Cát Khánh rồi lên tiếng: “Thuở nhỏ a tỷ được mẫu hậu yêu thương nâng trong tay, chưa từng chịu tủi thân, e rằng phải đau lòng lắm.”

Y nói rất chân thành mà không có sự vui sướng vặn vẹo.

Xem nhẹ y chính là Thái hậu cũng không có liên quan gì với Phù Hoa, y chưa từng cảm thấy không công bằng vì sự nuông chiều yêu thương của Thái hậu đối với Phù Hoa. Đây là sai lầm của người lớn chẳng liên quan gì đến những đứa trẻ khác.

Nguyễn Cát Khánh hiểu rõ ý tứ của Hoàng đế, hắn cảm thán nói: “Ai nói không phải, cứ thế thì ai mà không biết Thái hậu nương nương đã làm mất thể hiện của công chúa. Trong hoàng cung không thiếu những kẻ nịnh trên đạp thấp, công chưa chưa từng ‘hưởng‘ nổi khổ này, cũng chưa từng chịu ủy khuất như vậy, cũng không biết có thể chịu đựng được hay không.”

Tề Quân Mộ đưa mắt nhìn Nguyễn Cát Khánh một lát rồi nói: “Trẫm rất ít khi nghe ngươi nói thay cho ai đó, thế nào, Phù Hoa đã cho ngươi lợi gì sao.”

Nguyễn Cát Khánh vội vàng nói: “Hoàng thượng, công chúa nào có cho nô tài lợi gì đâu, công chúa cũng không phải người như vậy.” Nói đến đây hắn dừng lại một lát rồi tiếp tục nói: “Nô tài nhớ đến khi hoàng thượng còn là hoàng tử, khi đó Cẩn thân vương còn trong thiên lao, hoàng thượng ngày đêm vì nghĩ cách giải oan khúc của vương gia nên có lần trời lạnh, đêm đó người lại phát sốt. Nô tài bị Thái hậu nghiêm phạt, chính công chúa cảm thấy nô tài đáng thương đã cầu tình trước mặt Thái hậu, còn đưa dược cho nô tài. Nếu không có công chúa, nô tài nào còn mạng tiếp tục hầu hạ Hoàng thượng.”

Lúc đó Phù Hoa nói với Thái hậu như thế này, Nguyễn Cát Khánh là nô tài biết thói quen của Hoàng đế, nếu như thật sự vì Thái hậu mà có xảy ra chuyện gì thì Tề Quân Mộ tỉnh lại chắc chắn sẽ có lời oán giận trong lòng với Thái hậu. Bây giờ thân thể của Tề Quân Mộ quan trọng hơn, Thái hậu không cần vì một nô tài mà tức giận.

Bởi vì lời nói của Phù Hoa, Thái hậu mới tha cho Nguyễn Cát Khánh.

Khi đó Thái hậu còn chưa là Thái hậu, Tề Quân Chước mới vừa gánh tội thay cho Tề Quân Mộ nên trong lòng bà rất sợ, sợ rằng không Cảnh đế vô cảm, sợ rằng Tề Quân Mộ không thể sống sót.

Khi đó Thái hậu lo lắng cho Tề Quân Mộ, cả đêm không ngủ.

Nguyễn Cát Khánh kể ra thì Hoàng cũng nhớ ra.

Khi y tỉnh lại từ cơn bạo bệnh, trong lòng cảm kích Phù Hoa.

Bên cạnh y có Thái hậu, có a tỷ, nhưng Nguyễn Cát Khánh là người cẩn thận nhất với y.

Nghĩ vậy Hoàng đế khẽ cười, y liếc Nguyễn Cát Khánh rồi nói: “Không ngờ ngươi lại là một người nhớ lâu.”

Nguyễn Cát Khánh lại nói: “Hoàng thượng, chủ nhân thế nào thì có nô tài thế đó, nô tài được hưởng chút ánh sáng của chủ nhân.” Ngươi thấy đó trên đời này có người xem chuyện nói chuyện như một tài năng.

Một lời vừa khen Hoàng thượng vừa khen chính mình, đây gọi là nhất cử lưỡng tiện.

Tề Quân Mộ nói: “Trẫm nhớ a tỷ thích huân hương, ngươi đến phủ Nội Vụ một chuyến chọn một số thứ tốt tự mình đưa qua. A tỷ cũng thích tơ lụa diễm lệ, ngươi cũng chọn một ít cho nàng đi.”

Thái hậu là đứng đầu hậu cung, Hoàng đế là đứng đầu Đại Tề, Phù Hoa đã không còn tình yêu thương của Thái hậu thì có sự che chở của Hoàng đế, ai có thể dám xem thường nàng?

Trên gương mặt của Nguyễn Cát Khánh hiện ra nụ cười thật tươi, tuyệt không có vẻ nịnh nọt của ngày thường, hắn nói: “Nô tài tuân chỉ.” Nhưng hắn mới đi hai bước thì quay người lại, vừa do dự vừa lo lắng nói: “Hoàng thượng, thế này, Thái hậu có phải càng tức giận hay không?”

Rõ ràng Thái hậu muốn lạnh nhạt với Phù Hoa nhưng Hoàng đế lại nhúng tay vào, quan hệ giữa hai mẹ còn e rằng càng gay go thêm. Nhưng tận sâu trong lòng, Nguyễn Cát Khánh luôn đứng về phía Phù Hoa.

Vẻ mặt Tề Quân Mộ mất kiên nhẫn lên tiếng: “Trẫm không lo lắng thì ngươi lo lắng cái gì.”

Nguyễn Cát Khánh biết Hoàng đế chưa từng để ý đến chút tâm tư nhỏ của chính mình, lúc này hắn mới vui vẻ rời đi.

Chờ đến khi Nguyễn Cát Khánh khuất khỏi tầm mắt, Hoàng đế trầm mặc ngồi trên ghế.

Y đang suy nghĩ về Phù Hoa và Thái hậu, thậm chỉ có cả Lâm Ân và Nhạc thị.

Hoàng đế gõ gõ tay trên bàn vang lên tiếng cốc cốc, y híp mắt.

Trong khi Hoàng đế đang nghiêm túc suy nghĩ thì ngoài cửa có nội giám thông báo Trấn Bắc hầu cầu kiến. Khi nghe thấy Thẩm Niệm đến, trong lòng Hoàng đế rất vui vẻ, trong đầu hiện lên gương mặt tuấn tú nho nhã của Thẩm Niệm, càng dâng lên niềm yêu thích, y nói: “Để hắn tiến vào.”

So với niềm vui sướng của Hoàng đế thì gương mặt của Thẩm Niệm càng nghiêm túc hơn, sau khi hắn thỉnh an thì lấy ra một phong thơ rồi cung kính nói” “Hoàng thượng, đây là thư mật của Công bộ thị lang Hình Ý khẩn cấp tám trăm dặm từ Tây Cảnh đưa tới.”

Tề Quân Mộ thu hồi tâm trạng, y nói: “Cầm qua đây.”

Thẩm Niệm dâng thư lên, hắn còn len lén đưa mắt nhìn vẻ mặt của Hoàng đế. Đáng lý là thư mật hẳn là trực tiếp đưa vào cung chứ không nên qua tay của hắn mới đúng.

Khi hắn còn đang chờ Hoàng đế lên tiếng hỏi lý do vì sao phong thư này qua tay hắn.

Mặc kệ những người khác có tin hay không nhưng hắn muốn Hoàng đế tin tưởng lời của hắn.

Không ngờ Hoàng đế lại không hỏi.

Tề Quân Mộ mở thư mật, đôi lông mày nhíu lại, sau đó đưa thư cho cho Thẩm Niệm rồi nói: “Ngươi xem đi.”

Thẩm Niệm sửng sốt, sau đó khom lưng tiếp nhận thư, hắn cấp tốc đọc thư, trong thư Hình Ý trước tiên nói về việc tu sửa biên phòng ở Tây Cảnh, chỉ nói tất cả tiến triển rất thuận lợi.

Quân Tây Cảnh vốn vì chuyện Thường Thắng mất tích ở Bắc Cảnh nên hơi loạn, nhưng may mắn cho Tề Quân Yến và Trình Cẩm tạm thời đè xuống. Chủ yếu Tề Quân Yến cũng là người tàn nhẫn, khi Thường Thắng đến Bắc Cảnh, hắn đã bắt đầu tung tin trong quân Tây Cảnh nói là Thường Thắng đến tiếp quản quân Bắc Cảnh.

Lúc đó việc này phải giấu Trình Cẩm, chờ đến sau khi Thường Thắng mất tích ở Bắc Cảnh, Tề Quân Yến cũng không giấu nữa cho nên sau khi Trình Cẩm biết thì phát điên, mượn cơn giận mà hung hăng đánh cho ra bã mấy tướng lĩnh Tây Cảnh đến gây sự.

Sau đó đẫm lên mặt những người này, Trình Cẩm nói với tất cả các tướng sĩ Tây Cảnh, chuyện Thường Thắng mất tích tự có người điều tra và chứng nhận, quân Bắc Cảnh chưa từng làm chuyện này nên không ai có thể chụp mũ cho bọn họ.

Trong quân coi trọng chính là uy tín là khí thế.

Ngay từ đầu Thường Thắng vào Bắc Cảnh thì Tây tướng quân đã mất uy tín ở đây, khí thế của Trình Cẩm không ai có thể áp đảo nổi cho nên hình tượng của hắn trong quân Tây Cảnh lập tức được nâng cao.

Hơn nữa hắn được Hoàng đế phái tới còn có cấm vệ bên người, trong quân Tây Cảnh liên tưởng đến cảnh ngộ hiện tại của hắn có vài phần đồng cảm và còn đánh giá hắn cao hơn vài phần, với lại còn cảm thấy lời hắn rất có đạo lý.

Nhưng trong thư mật của Hình Ý muốn nói không phải những điều này, hắn chỉ là trình bày theo thực tế, chỗ Tề Quân Yến và Trình Cẩm làm tốt thì hắn viết ra, chỗ không tốt hắn cũng viết.

Tỷ như sau khi Trình Cẩm biết Thường Thắng phải đến Bắc Cảnh làm gì thì cả mặt hắn đen như đít nồi. Không nói tới việc mỗi ngày nhìn thấy Hình Ý và Tề Quân Yến như nhìn kẻ thù mà còn thường thốt ra hai ba câu mỉa mai.

Nhưng tóm lại Trình Cẩm là được Thẩm Niệm mang về, cư xử cũng khá chính trực. Hắn cũng biết tướng sĩ phòng thủ biên cương rất khổ cực cho nên khi ở trong quân Tây Cảnh xuất hiện tình trạng hỗn loạn thì hắn cũng là người đầu tiên đứng ra.

Lúc đó Trình Cẩm có nói một câu như thế này, hắn nói bản thân đứng ra không phải vì tước vị quan to mà là không muốn những tướng sĩ trong quân Tây Cảnh này vì cơn giận nhất thời mà đi sai đường.

Tề Quân Yến rất hài lòng với thái độ này của Trình Cẩm, sau khi quân tâm Tâm Cảnh ổn định, hắn cực lực tán dương một phen.

May mắn như vậy thế nhưng sau cùng Hình Ý lại một câu chốt, trong lúc vô ý hắn phát hiện Duệ vương Tề Quân Yến đã gặp sứ thần Tây Địch ở chỗ tối tại biên giới.

Thẩm Niệm nhìn thấy câu cuối cùng, nhíu mày.

Tề Quân Mộ nói: “Việc này ngươi thấy thế nào?”

Thẩm Niệm ngẩng đầu không hiểu, Tề Quân Mộ mỉm cười: “Trình Cẩm đánh giá Duệ vương như thế nào?”

Gương mặt Thẩm Niệm khẽ biến sắc.