Trùng Sinh Chi Hạ Nhật Vãn Sâm

Chương 11: Chương 11






Edit: Doll
" Anh, ngày mai em lên máy bay, vâng, hộ chiếu, vi sa và những thứ khác đã chuẩn bị xong rồi, anh yên tâm."
" Đúng rồi, bạn học của em, Tô Kì qua vài ngày nữa sẽ tới công ty."
" Em cảm giác cậu ta không tệ lắm, rất đáng tin cậy.

Nếu anh phỏng vấn mà thấy không ổn thì tùy ý sử lý, không cần quan tâm đến mặt mũi của em."
" Tàn nhẫn?"
" Ừm, vậy đích xác có chút tuyệt tình, như vậy thì anh trai, bất luận Tô Kì có phù hợp với yêu cầu của anh không thì anh cũng giữ cậu ta ở lại, chừa cho em trai anh chút mặt mũi."
" Ha ha ha, anh xem anh kìa.

Em thấy Tô Kì khá thích hợp với công ty, nhưng mà cứ chờ phỏng vấn xong lại nói."
" Được rồi, không cần lo lắng."
" Đình ca? À, em biết.

Anh ấy nói với em là anh ấy sẽ thay anh đưa em lên máy bay."

" Đúng vậy, so với người bận rộn như anh, anh ấy càng giống anh trai em hơn."
" Làm sao em giám.

Được rồi, thôi nhé, em sẽ kiểm tra lại hành lí.

Anh, ngủ ngon."
Lê Quân Kì tắt điện thoại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại lần nữa kiểm tra lại hành lí đã thu dọn tỉ mỉ, dự định đi tắm rửa một chút sau đó đi ngủ.
Đi qua bên cạnh bàn, lại thấy đĩa CD Cố Đình Kha mang tới mấy hôm trước.
Thật là một người có nhiều thú vui tiêu khiển, Lê Quân Kì lắc đầu, quay người bước vào phòng tắm.
...
Sau khi tắm xong, Lê Quân Kì vừa lau mái tóc ướt sũng vừa bước vào phòng ngủ, đĩa CD nằm lẻ loi trên bàn trông có chút đáng thương.
" Hay là nghe thử?" Trong đầu Lê Quân Kì đột nhiên nảy ra ý nghĩ này, không tự chủ cầm đĩa CD lên để nhìn kĩ hơn.
Đĩa CD này không có tên, Khi Cố Đình Kha mang đến cũng chỉ nói trong đĩa CD này có rất nhiều bài hát hay, nhưng lại không biết nó ở đâu.
Vỏ ngoài CD trắng thuần không có hình ảnh gì khác, trông có chút đơn giản.
Không biết là bài hát gì? Sự tò mò như móng vuốt mèo con cào vào lòng Lê Quân Kì, hắn đặt đĩa CD vào đầu máy.
Kỳ thật chuyện này có tính là gì đâu, kết quả lại khiến người ta có chút rối rắm...
Giai điệu trầm lắng của đàn violon vang lên, những nốt nhạc bay bổng, âm sắc dễ nghe động lòng người, chỉ là...
Nhạc này nghe như thế nào cũng thấy giống như BGM của game (nhạc nền game).
Cho nên, một người đàn ông gần ba mươi tuổi vẫn còn chơi game? Lê Quân Kì cười nhạo một tiếng, lấy đĩa CD ra, dùng một tay cầm lên, nhìn kĩ.
Ánh sáng của đèn lọt qua lỗ tròn ở giữa CD, chiếu xuống sàn nhà dưới chân Lê Quân Kì, tạo thành một đốm sáng hình bầu dục.
...
" Có rất nhiều sinh viên quốc tế du học ở Mĩ, nếu gặp một số người tài giỏi, em có thể lừa họ về nước bán mạng cho công ty." Cố Đình Kha giúp Lê Quân Kì xách hành lí, mở miệng đùa một câu.
" Lừa về nước?" Lê Quân Kì sửng sốt, nỗi thương cảm mỏng manh khi sắp phải xa quê nhà cũng bị lời nói đùa của anh làm tan biến hết sạch.
" Đúng vậy, lừa về nước." Cố Đình Kha nghiêm túc nói, nhưng rất nhanh sau đó, anh nhếch khóe miệng:" Đương nhiên chỉ là đùa thôi."
Cuối cùng cũng đi tới cửa kiểm tra an ninh, đã đến lúc phải ly biệt.
" Thuận buồm xuôi gió, Quân Kì."
" Anh và anh trai em cung bảo trọng." Lê Quân Kì mỉm cười, nhận hành lí từ tay Cố Đình Kha, xoay người bước vào cửa kiểm tra.

Từ cửa kiểm tra an ninh, con đường dẫn đến phòng chờ rất rộng, phía xa ánh sáng chói mắt chiếu vào trong phòng qua cửa sổ sát đất lớn.
Lê Quân Kì quay người, nhìn thấy Cố Đình Kha vẫn đứng ở chỗ cũ, vì quá xa nên hắn không thấy rõ mặt, nhưng chắc hẳn là anh đang cười.
Lê Quân Kì hướng về nơi có ánh sáng rực rỡ kia, thứ ánh sáng, như báo trước vẻ đẹp tương lai, thật tươi sáng và đáng mơ ước.
...
Thời gian học tập tại Mĩ dự kiến là hai năm, Lê Quân Kì không thích tụ tập sinh viên quốc tế, nhưng nếu là người được nhận vào các trường đại học tương đối xuất sắc của Mĩ bằng năng lực của bản thân thì nên tìm hiểu và quen biết một ít, rất có thể sẽ hữu ích cho sau này.

Ý tưởng này rất tốt, mọi chuyện ban đầu cũng phát triển rất thuận lợi.Mọi người cùng ăn đồ ăn Trung Quốc và nói chuyện bằng tiếng phổ thông, thỉnh thoảng cũng có người nói tiếng Quảng Đông, không khí rất ấm áp, giống như một đại gia đình vậy.
Nhưng hắn không ngờ rằng, trong một bữa tiệc như vậy, lại nhìn thấy một người làm hắn cảm thấy chán ghét.
Sở Khanh Hoa.
Nhìn Sở Khanh Hoa mặc áo sơ mi giản dị, chào hỏi mọi người xung quanh bằng nụ cười ấm áp và tốt bụng, đầu Lê Quân Kì trống rỗng trong giây lát.

Tại sao người này lại ở đây?
Mặc dù North Carolina không xa Pennsylvania lắm, nhưng tham gia vào lần họp mặt của sinh viên quốc tế như vậy, tình huống này, không khoa học chút nào.
" Lê Quân Kì, cậu hẳn là không biết anh Sở nhỉ?" Lê Quân Kì bị bạn học Lục Triết ở bên cạnh vỗ nhẹ vào vai một cái, hắn quay đầu, đập vào mắt chính là "nụ cười tỏa nắng" vô tâm vô phế của người này.
" Không...!cũng không thể nói là không biết....!Chỉ là không biết tại sao y lại ở đây...?" Lê Quân Kì mím môi, nhẹ giọng nói.
" Ồ, cậu biết đấy, internet bây giờ rất phát triển, không chỉ du học sinh cùng trường chúng ta tụ họp mà mọi người trên diễn đàn học sinh quốc tế cũng sẽ tìm thời gian tụ tập một lần, cậu là mới bắt gặp trường hợp này thôi, ha ha."
" Kì thật, anh Sở đã tốt nghiệp rồi mà chẳng hiểu tại sao không về nước.

Nhưng nhìn cách ăn mặc của anh ấy hẳn là sống ở đây rất tốt.


Anh ấy thường xuyên lên diễn đàn cẩn thận kể cho mọi người biết một số việc, cậu ít khi lên mạng nên chắc không biết."
" Mà cậu...!ngay cả khi lên mạng cũng chỉ để xem chứng khoán, cuộc sống thật nhàm chán."
Sở Khanh Hoa...
Lê Quân Kì nhìn kĩ, y của bây giờ đã không còn vẻ ngây thơ với đôi mắt mông lung nữa, thay vào đó là một người nhu hòa dễ gần, tác phong nhanh nhẹn, hắn có chút hoảng sợ.

Đời trước, Sở Khanh Hoa xuất ngoại khi mới 17 tuổi, ở nước ngoài, y điên cuồng tham gia các bữa tiệc tình dục.

Ngày nghỉ về nước còn cùng Vinh Hiên đang học trong quân đội dùng đủ các loại đồng phục play.
Bằng cách này, y nhanh chóng trưởng thành từ các loại hoàn cảnh khác nhau, giống hệt như một bông anh túc cực độc, thu hút vô số đàn ông và phụ nữ ngốc nghếch si tình vì y, người trước ngã xuống người sau tiến lên.
Ở kiếp này mọi chuyện đều hoàn toàn khác kiếp trước, không biết y có còn như vậy không.

Nhưng điều này...!cũng chẳng liên quan gì tới hắn.
Lê Quân Kì nhấp một ngụm nước cam, dưới tóc mái hơi rũ xuống, là một đôi mắt sâu thẳm như một vực sâu vô hình....