Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 78




“Chú Tả, có việc thì gọi cháu, cháu ra ngoài trước!” Mạc Phàm nhìn vẻ mặt Tả Khoán, tự thấy sức nóng đủ rồi, liền cúi đầu lui ra. Ra khỏi phòng bệnh, nói sơ qua về tình trạng của Tả Khoán với mọi người chờ bên ngoài, trong tiếng cảm ơn khách sáo của mọi người thì xoay người lên lầu hai tới phòng bệnh của Hàn Vũ.

Đợi Mạc Phàm đi rồi, Tả Khoán mới hơi chớp chớp mắt, bên này còn chưa kịp làm rõ suy nghĩ rối nùi trong đầu mình, bên kia mấy người mẹ Tả Tả Duy Lẫm đã tiến vào.

Mọi người đều thổn thức không thôi với lần đại nạn này của Tả Khoán, đồng thời cảm thấy may mắn vạn phần, may mà vẫn tránh được một kiếp.

Người nói vô tình người nghe có tâm, nghe mọi người nói vậy, trong lòng Tả Khoán càng thêm không yên, lần gặp nạn này, nếu thật sự truy cứu, đúng là chuyện ầm ĩ giữa hai cha con ông và Tả Duy Đường, cuối cùng lại để đứa nhỏ từ đầu đến cuối mình chưa từng cho sắc mặt hòa nhã gánh chịu một kiếp này…… Thật đúng là……

Aizz — trừ thở dài thật dài, Tả Khoán không biết nên nói trong lòng mình hiện tại ra sao nữa.

Chỉ là tiếng thở dài này lại khiến đám người vây quanh ông rối loạn.

“Ông à, ông lại không thoải mái ở đâu?”

“Sao đột nhiên lại bi thương, lão Tả, lần này ông gặp xui, về sau nhất định càng thuận lợi đó!”

“……..”

Trong khi một đám người thật tình giả ý vây quanh nhốn nhốn nháo nháo trong phòng bệnh Tả Khoán, cách một lầu phía trên, phòng bệnh Hàn Vũ nằm lúc này rất tĩnh lặng, tĩnh tới mức ngay cả tiếng lông chim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

Lúc Mạc Phàm đẩy cửa bước vào, thấy hai người đang rúc vào nhau trên cái giường chật hẹp, mặt đối mặt ngủ say, y nhẹ nhàng bước qua, vừa mới tới gần, Tả Duy Đường liền mở mắt.

Ánh mắt sáng sủa nào có chút buồn ngủ.

Mạc Phàm nhìn nhìn Hàn Vũ rúc trong lòng Tả Duy Đường, lại nhìn nhìn Tả Duy Đường đặt tay đặt chân ngay ngắn cẩn thận, bộ dạng sợ có chỗ nào đè lên vết thương của Hàn Vũ, lập tức hiểu được tại sao Tả Duy Đường tỉnh nhanh như vậy.

Hẳn là cái vị này từ tối hôm qua đã không ngủ say.

Rõ ràng bên cạnh đã chuẩn bị cho y một cái giường để y nghỉ ngơi, lại cố tình muốn chen chung giường với Hàn Vũ, nói sợ y đè lên vết thương của Hàn Vũ nên không cho, người ta liền kiên quyết tới một câu, tuyệt đối không đè.

Tại sao có thể không đè? Hiện tại đáp án đã rất rõ ràng.

Mạc Phàm cười nhạo nhìn Tả Duy Đường, trong mắt đầy ý cười.

Tả Duy Đường dùng ánh mắt ý hỏi y tới làm gì.

“Chú Tả tỉnh rồi.” Mạc Phàm dùng khẩu hình với Tả Duy Đường, tận lực không đánh thức Hàn Vũ.

Tả Duy Đường gật gật đầu, ý bảo mình biết rồi, lại tiếp tục nhìn Hàn Vũ, ý như đang nói — tôi biết rồi, anh đi đi!

Mạc Phàm chán nản, thằng nhóc này dám có thái độ này!

Nhưng chờ khi mắt Mạc Phàm lại chạm tới Hàn Vũ đang ngủ say, chỉ có thể ngượng ngùng sờ sờ mũi chạy lấy người.

Đợi khi phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Tả Duy Đường mới nhìn Hàn Vũ, trong mắt chậm rãi hiện lên các loại cảm xúc, đau lòng, tự trách, căm giận cùng với áy náy dừng lại cuối cùng.

Đối với mấy cái này, Hàn Vũ trong giấc ngủ không hề có cảm giác, tối qua gãy xương tay đau một đêm, tới hiện tại mới hơi êm xuống, ban ngày hoảng sợ chấn động lại thêm đau một đêm, Hàn Vũ thật vất vả mới được nghỉ ngơi chìm vào giấc ngủ nặng nề, khó có thể tỉnh lại.

Nhưng, có lẽ thật sự có một thứ gọi là tâm linh tương thông, áy náy nồng đậm trong mắt Tả Duy Đường vừa muốn trào ra, Hàn Vũ giống như đột nhiên cảm nhận được, đầu hơi động động, dùng mặt cọ cọ vào lòng đối phương.

Giống như ngủ không thoải mái, muốn đổi tư thế.

Tả Duy Đường bị dọa lập tức cứng đờ, sợ mình động đậy lại đụng vào Hàn Vũ, làm cậu đau. Chờ Hàn Vũ cọ thoải mái, vươn tay không bị thương vòng qua eo y, lại nặng nề ngủ say, Tả Duy Đường mới thở phào một hơi.

Y đưa tay xoa sườn mặt Hàn Vũ, thấy Hàn Vũ ngủ đến đỏ cả mũi, hơi thở ra phà lên ngực y, y mới rõ ràng cảm nhận được, người này đang ở bên cạnh mình.

Thiên hạ không có tường không bị gió lùa, mặc kệ Mạc Phàm nghĩ cách giấu Ngụy Quốc Thủ cỡ nào, cuối cùng vẫn lộ tiếng gió trong lời nói vô ý của Kinh Vĩ Quốc.

Hàn Vũ bị thương, tĩnh dưỡng ra sao cũng phải mất một hai tháng, có quay về trường thì chỉ có thể đi học không thể theo mọi người huấn luyện tiếp, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Hàn Vũ vẫn đồng ý Tả Duy Đường, trực tiếp xin nghỉ, tới khi thi cuối kỳ xem tình hình hồi phục thế nào, nếu tốt, về trường thi là được.

Về phần kiểm tra huấn luyện cũng chỉ có thể kéo tới học kỳ sau!

Xin phép không cần lo, xin phép gần một tháng cũng dễ dàng, ai biểu Hàn Vũ có sư huynh là Kinh Vĩ Quốc chứ, nhưng nếu để Kinh Vĩ Quốc biết cậu bị thương, vậy đừng nghĩ còn có thể gạt Ngụy Quốc Thủ.

Chuyện Hàn Vũ bị thương, tới lui lộn xộn qua tai mấy người, tới khi tin tức rơi vào tai Ngụy Quốc Thủ, rốt cuộc thông tin bị truyền tới cái dạng gì không có ai có thể khống chế.

Nguyên nhân khiến Hàn Vũ biết được cái thông tin không thật kia, là sáng sớm hôm thứ ba từ lúc Hàn Vũ nằm viện, nghe được y tá bác sĩ đi qua đi lại nói dưới lầu như một chảo dầu nổ tung, phòng Tả Khoán nằm đã loạn thành một đống.

Hàn Vũ kinh ngạc cực, đẩy Tả Duy Đường còn đang làm như không có việc gì ngồi bên giường đút cho mình ăn cơm heo của bệnh viện, “Còn không đi xem!”

Tả Duy Đường không nhúc nhích nhìn cậu một cái, tiếp tục múc một muỗng đầy đồ ăn đưa tới miệng Hàn Vũ, không chút để ý, “Lo cái gì, từ ngày đầu tiên ổng vào đây nằm, người tới chưa từng dứt, còn có người có thể động vào ổng?”

Hàn Vũ bị thái độ này của y nghẹn một chút, nhìn chằm chằm muỗng cơm heo, cúi đầu ngó ngó tay phải treo trên cổ mình, lại xoay qua nhìn ánh mắt bướng bỉnh của Tả Duy Đường, khẽ thở dài, lẩm bẩm một tiếng, “Thật khó ăn!”

Sau đó vẫn ngoan ngoãn há mồm, ngậm muỗng cơm kia vào miệng, nhai nhai nuốt xuống.

Hàn Vũ vừa được đút ăn, vừa lấy tay đâm Tả Duy Đường, “Đi xem mau!”

“Ăn cơm trước.” Tả Duy Đường kẹp cái tay có thể động của Hàn Vũ vào giữa chân, khống chế được rồi, lại tiếp tục đút ăn.

Hàn Vũ né né, phát hiện vô dụng, bất đắc dĩ nhìn y một lúc lâu, tự giác nói sang chuyện khác, “Khi nào em có thể xuất viện, không phải nói nằm quan sát 24h là được hả?”

Tả Duy Đường như cười như không nhìn cậu một cái, “Cái này phải hỏi Mạc Phàm, phải xem anh ta nói thế nào, dù sao, thương tích nặng hơn ông già, mà lúc ổng chưa xuống giường đi lại được em đã có thể chạy đi, thích hợp không?”

Hàn Vũ cứng lại, không khỏi âm thầm chửi thề, đại sư huynh đúng là thiếu đạo đức!

Đợi khi Hàn Vũ thật sự ăn không vô đồ ăn Tả Duy Đường nhét tới, sau đó dùng đủ loại thủ đoạn, ý đồ trốn thoát nửa chén cơm còn lại trong tay Tả Duy Đường, cửa phòng bệnh bị đẩy ra cái ‘ầm’.

“Sư phụ!” Hàn Vũ sợ tới mức thiếu chút nữa đánh đổ chén trong tay Tả Duy Đường.

Chỉ thấy Ngụy Quốc Thủ thở hồng hộc đá văng cửa, màu sắc trên mặt khó coi cực kì, sải bước tiến vào, Mạc Phàm theo sau ông, một bộ khép nép, thở cũng không dám thở mạnh.

Sau khi vào cửa, lập tức cho Hàn Vũ và Tả Duy Đường một ánh mắt, ý bảo bọn họ nhanh trấn an ông cụ, dùng khẩu hình nói với hai người, “Sư phụ vừa mới ở dưới lầu đánh chú Tả.”

Hai người đều nhảy dựng, té ra náo loạn một đống dưới lầu là sư phụ?!

“Hừ!” Ngụy Quốc Thủ đi tới trước mặt Hàn Vũ, quan sát từ trên xuống dưới, phát hiện tay cậu treo lủng lẳng, trông hơi tái nhợt, dù sao cũng vẫn giống Mạc Phàm nói, không có gì đáng ngại, không khỏi tức giận mở miệng, “Giỏi lắm nhỉ, chuyện này còn dám gạt ta! Con còn chưa có xuất sư đâu, xuất sư rồi hẵng làm!”

Hàn Vũ cười hì hì tiến đến trước mặt Ngụy Quốc Thủ lấy lòng ông, lại bảo Tả Duy Đường lấy ghế cho Ngụy Quốc Thủ ngồi.

Kết quả Tả Duy Đường vừa đưa ghế đến, lại bị Ngụy Quốc Thủ mắng chửi một trận, nói trong nói ngoài đều là nói, không có bản lĩnh thì cút, đừng kéo Tiểu Ngũ mỗi ngày theo sau y nhặt rắc rối.

Hàn Vũ thấy Tả Duy Đường bị mắng đáng thương, lại bất thường không phản bác lấy một câu, thậm chí còn có vài phần đồng ý với Ngụy Quốc Thủ, không khỏi đau đầu ấn ấn huyệt Thái Dương, cắt ngang Ngụy Quốc Thủ đang chửi bới.

“Sư phụ, sao người lại tới đây?”

“Sao ta không thể tới, lão già Tả Khoán kia, ta đã sớm cảnh cáo ổng, ổng muốn gây sức ép con ổng thế nào là chuyện của ổng, ai mượn ổng vươn tay dài như vậy, bây giờ còn xách con vào bệnh viện luôn…….” Ngụy Quốc Thủ bị Hàn Vũ nhắc nhở, quên luôn tiếp tục chỉ trích Tả Duy Đường đủ chỗ không tốt, ngược lại bắt đầu thao thao bất tuyệt phê phán đủ loại tội ác của Tả Khoán!

Hàn Vũ ở bên phối hợp nâng mặt cười mà nghe, càng nghe càng không nhịn được cười, cái này…… sư phụ nghe mấy chuyện này từ đâu ra?

Rõ ràng là cậu tự muốn cứu Tả Khoán, sao tới hiện tại biến thành Tả Khoán không thành công chỉnh sập tiệm của Hàn Vũ, tức giận mụ đầu đẩy cậu ra đường cho xe tông, ngược lại bản thân vô tình bị cuốn vào theo, cuối cùng còn là cậu lấy ơn báo oán cứu lại người ta?

Quá trình…… Phức tạp và chấn động lòng người như vậy à?

Hàn Vũ hoang mang nhìn về phía Mạc Phàm, Mạc Phàm bất đắc dĩ nhún nhún vai với cậu, lại lặng lẽ khoa tay múa chân trên đầu mình một chút.

Hàn Vũ tỉnh ngộ, sư phụ của cậu, tâm lý bao che khuyết điểm quá nặng, có lẽ mới nghe được mở đầu, lại truy hỏi kết cục, sau đó dùng thái độ nhỏ nhen bao che khuyết điểm của điểm của mình, nhanh chóng bổ não đầy đủ các loại quá trình ở giữa.

“Sư phụ……. thật ra…… chuyện là…….”

“Tiểu Ngũ, sư phụ đã hung hăng trừng phạt lão già kia một trận rồi, đúng rồi! Còn có oắt con nhà họ Tả…….” Ngụy Quốc Thủ phất tay chặn lời Hàn Vũ, rồi lại nhớ tới Tả Duy Đường, lại xách Tả Duy Đường ra tiếp tục phê bình.

Hàn Vũ và Mạc Phàm bất đắc dĩ nhìn nhau.

Thấy Hàn Vũ thật sự không sao, Ngụy Quốc Thủ không còn tức giận và lo lắng như lúc đầu nữa, bùm bùm thay phiên mắng Tả Khoán và Tả Duy Đường phát tiết một trận mới xoay qua chân chính quan tâm tình trạng vết thương của Hàn Vũ, tự mình bắt mạch cho cậu, còn gọi Tả Duy Đường qua dặn dò đủ loại thức ăn cần chú ý.

Mà Tả Duy Đường luôn không có thiên phú cũng không có hứng thú với việc này chẳng những nghiêm túc nghe hết, sau khi Ngụy Quốc Thủ đi rồi còn lấy máy tính ra, dựa vào trí nhớ chép hết mọi thứ xuống, cuối cùng in ra, mỗi ngày đều phải lật xem một lần.

Thấy Tả Duy Đường hiếm khi nghiêm túc và chăm chú như vậy, tim Hàn Vũ không hiểu sao dâng lên cảm giác được nước cọ qua, cảm nhận đó người ngoài khó mà nói được, không khỏi cảm thấy sư phụ đúng là thành tinh, trước khi đi ông nói mấy lời với mình về Tả Duy Đường, thật đúng là chân lý.

“Tiểu Ngũ, Tả Duy Đường không phải thứ tốt, hiện tại ta cũng nói vậy, ta không chỉ nói bản thân nó, còn có những thứ khác, chính là một đống chuyện lộn xộn nhà nó ấy. Nhưng có một điều, Tiểu Ngũ con phải biết, giữa người với người, không thể yêu cầu mọi chuyện đều hoàn hảo, chỉ cần trên người nó có một điểm con coi trọng nhất, vậy là được rồi, những chuyện khác, sư phụ tin tưởng các con có thể vượt qua.”

Liên tiếp năm ngày, Hàn Vũ thật sự không ngốc được trong bệnh viện nữa, túm tay Tả Duy Đường, sống chết đòi y làm thủ tục xuất viện cho mình, không làm thì cậu bỏ chạy.

Tả Duy Đường bị cậu nài nỉ bất đắc dĩ, thật ra y cũng sớm không muốn ngồi trong này, giường thì nhỏ xíu, tối ngủ rất không thoải mái, nếu không phải Mạc Phàm nhiều lần chèo kéo, sắp có kết quả rồi, y đã đóng gói Hàn Vũ mang về nhà.

Hôm nay thấy bộ dạng rốt cuộc nổi đóa của cậu, không đợi kết quả cái gì nữa, xoay người ra ngoài giúp cậu làm thủ tục xuất viện.

Ông già nhà y y còn không biết à? Nếu thật sự có “kết quả” như Mạc Phàm mong đợi thì đã sớm có động tĩnh, tới hôm nay vẫn không thấy gì là biết ông già kia có bao nhiêu ngoan cố.

Lúc này, y chỉ muốn nói, may mà lúc đó không để Hàn Vũ thật sự rút máu truyền cho ổng, nếu không hiện tại tức chết rồi.

Không nghĩ tới, có một số việc phải tới một giây cuối cùng mới có thể xảy ra, tuy máu chó, nhưng cuộc sống thường thường càng thêm máu chó hơn so với phim truyền hình.

Hàn Vũ mặc quần áo của mình, im lặng ngồi trên giường, kinh ngạc ông cụ bước vào ngay sau khi Tả Duy Đường vừa đi — Tả Khoán.

Tả Khoán vừa vào cửa, cả người cũng đầy mất tự nhiên, gậy chống từng là đồ trang sức trên tay ông, hiện tại thật sự thành gậy chống có công dụng chống đỡ.

Ông khập khiễng bước tới gần Hàn Vũ, ngồi xuống ghế bên trái cậu.

Thấy Hàn Vũ im lặng nhìn mình chăm chú, ông sờ sờ mũi, ho mạnh hai tiếng, hỏi, “Thằng nhóc thúi kia đâu?”

“Làm thủ tục xuất viện cho cháu.” Hàn Vũ rũ mi trả lời, trong lòng lại khóc không ra nước mắt, thật sự không nên làm thủ tục lúc này.

“Nhanh vậy? Đã đỡ nhiều chưa?” Tả Khoán sửng sốt, lập tức hỏi lại.

Hàn Vũ nhìn Tả Khoán một cái, thật sự ngượng ngùng nói dối lừa ông cụ, nên tránh nặng tìm nhẹ nói, “Cháu không thích bệnh viện.”

Một câu này vừa ra, trúng ý Tả Khoán, ông cũng hung tợn trả lời, “Bệnh viện đúng là không khiến người thích!”

“…….” Hàn Vũ lặng lẽ nhìn ông một cái, không nói tiếp, trong lòng cầu nguyện Mạc Phàm hay là Tả Duy Đường nhanh tới đây, nếu không sắp lộ rồi!

Hàn Vũ không mở miệng, Tả Khoán cũng không có ý định nói tiếp, hai người không nói gì ngồi đối diện nhau, ngẫu nhiên ánh mắt thoáng chạm nhau, Tả Khoán lại giống như bị dọa, nhanh chóng dời đi.

Qua lại mấy lượt, trong lòng Hàn Vũ cảm nhận được chút khác thường, cha Tả Duy Đường hôm nay rất không bình thường nha!

Trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng Hàn Vũ cảm thấy cứ lờ ông cụ như vậy không tốt, đang chuẩn bị mở miệng, không nghĩ tới Tả Khoán cũng lên tiếng cùng lúc.

“Bác Tả……”

“Cậu……”

Đột nhiên lại cùng câm miệng, cuối cùng vẫn là Hàn Vũ nói, “Bác Tả nói trước đi.”

“Ta…….” Tả Khoán do dự một lát, “Ta không có gì muốn nói, thật ra là thế đó……”

“?” Hàn Vũ ngạc nhiên, không hiểu trong mấy câu mơ hồ này của Tả Khoán muốn tiết lộ điều gì.

Đại khái đây là lần đầu tiên, Tả Khoán không cảm thấy vẻ mặt Hàn Vũ chướng mắt, ngược lại cảm thấy biểu cảm rõ rệt của cậu thuận mắt hơn vài phần, ông chậm rãi đứng lên, khẽ nói, “Chuyện hai cha con và con chó cậu nói với ta, rất có đạo lý…… Chỉ là…..”

Tả Khoán do dự một chút, nhưng vẫn không nói tiếp, lại chuyển chủ đề, “Thật ra. Người già rồi không thấy sợ, đáng sợ là không thấy được mình già, phải lượn một vòng qua quỷ môn quan mới hiểu ra một số việc.”

Nói xong, sâu sắc nhìn Hàn Vũ, chống gậy cố sức đứng lên, từng bước muốn rời khỏi phòng bệnh Hàn Vũ, Hàn Vũ thấy, vội vàng đứng dậy dìu ông qua, lúc Tả Khoán được Hàn Vũ đỡ, nghiêng mặt nhìn cậu một lát, lại nhìn nhìn tay trái cậu đỡ khuỷu tay mình, không từ chối, để mặc cậu đỡ mình về phòng.

Đợi khi Hàn Vũ trở về, vừa vặn thấy Tả Duy Đường kích động chạy ra khỏi phòng mình, cả hai đâm sầm vào nhau, cú va chạm vừa vặn đụng vào tay phải Hàn Vũ, khiến cậu đau tới mức nhe răng trợn mắt.

“Em đi đâu?” Tả Duy Đường lập tức đỡ lấy cậu, hỏi với giọng điệu không tốt lắm.

“Đứa cha anh về phòng bệnh.” Hàn Vũ hít hít mũi nói.

“……Ông ấy….. tới đây?” Tả Duy Đường còn ngạc nhiên hơn cả lúc Hàn Vũ thấy Tả Khoán vào phòng khi nãy, Hàn Vũ không khỏi bật cười.

“Ừm, đã tới.” Hàn Vũ mỉm cười nhìn Tả Duy Đường.

Tả Duy Đường sững sờ, lại có chút hoảng hốt, y cúi đầu nhìn Hàn Vũ đứng bên cạnh mình, thấy nụ cười trên mặt cậu, không khỏi cảm thấy mọi thứ không chân thật, ông già cố chấp kia tới cuối cùng, vậy mà lại…..

Hàn Vũ trông y ngốc ngốc, không khỏi thầm thở dài trong lòng, đồng thời càng thêm vui mừng, như vậy coi như viên mãn nhỉ? Hàn Vũ tự hỏi, cũng từ khóe miệng chậm rãi cong lên của Tả Duy Đường đạt được đáp án.

“Về nhà thôi.” Tả Duy Đường kéo Hàn Vũ vào phòng bệnh, nhấc túi xuống dưới lầu.

“Ông cụ còn phải ở lại một khoảng thời gian.”

“Ừ.”

“Ngày mai đến thăm ông ấy?”

“……..Ừ.”

Trong mấy ngày dưỡng thương của Hàn Vũ, chuyện khiến Hàn Vũ muốn cười lại muốn mắng nhất đó lời mỗi ngày tới giờ dùng cơm, vốn lúc ở bệnh viện, mấy công thức dược thiện điều dưỡng và các việc phải chú ý trong quá trình bảo dưỡng phục hồi mà Ngụy Quốc Thủ để lại, bởi vì không tiện, rất nhiều thứ không làm được, tuy Tả Duy Đường muốn nghiêm túc tuân thủ, nhưng sự thật là điều kiện không cho phép cũng không còn cách nào.

Hiện tại, đã về nhà rồi, Tả Duy Đường phát huy thì tuyệt đối thuận buồm xuôi gió, các việc cần chú ý còn tốt, Hàn Vũ cơ bản đều có thể chấp nhận, chỉ là mấy món dược thiện kia muốn nấu lại là vấn đề lớn.

Tuy Tả Duy Đường tự cảm thấy mình đã rất tuân thủ theo đủ loại vấn đề lượng hóa như thời gian số lượng mà Ngụy Quốc Thủ liệt kê ra, nhưng đối mặt với một đống thứ kì quái nhìn như cỏ lại như cục đá hay con sâu, y thật sự không phân biệt được cái gì với cái gì.

Đành phải kéo Hàn Vũ cùng vào bếp loay hoay mấy cái này.

“Đây là tam thất, đây là đương quy, mỗi thứ cho vừa phải là được……” Hàn Vũ đứng một bên bốc dược liệu ra ném cho Tả Duy Đường, miệng không hề nhàn rỗi, từng bước dạy y làm canh bồ câu tam thất đương quy.

“Số lượng vừa phải là bao nhiêu?” Tả Duy Đường dừng lại, quay đầu hỏi Hàn Vũ.

“Xem bồ câu anh mua bao lớn, châm nước bao nhiêu mà ước lượng……” Hàn Vũ không để ý xua tay, bảo y xem mà làm.

“Vậy rốt cuộc là bao nhiêu?” Tả Duy Đường cầm bồ câu và nồi nước ra trước mặt Hàn Vũ, hỏi tiếp.

“……..Mỗi thứ 10 gram.”

Tả Duy Đường vừa lòng mỗi cái ngắt một chút, ném lên cân tiểu ly đã sớm đặt bên cạnh.

Một món canh này hầm tới khi thịt và dược liệu đều nhừ, tươi nồng vừa miệng, cũng là món ăn thích hợp nhất cho người bị gãy xương giai đoạn đầu hồi phục, Hàn Vũ tất nhiên hiểu được điểm này, chỉ là…… Có cần mỗi ngày nấu hai nồi đút cho cậu không?

Tuy những lúc không có ai Hàn Vũ đều oán thầm như thế, nhưng mỗi khi thấy Tả Duy Đường nghĩ cho mình, xin nghỉ, mỗi ngày trừ ba bữa ăn, rửa mặt tản bộ đều theo bên cạnh cậu, chuyện công ty cơ bản đều giao cho bọn Tần Miểu, có việc cần y phải ra mặt, cũng tuyệt đối chạy về gấp trước giờ cơm, sau đó quấn cái tạp dề lúc trước Hàn Vũ thường dùng, dưới tình huống không cần cậu giúp, đứng trong bếp làm ra cơm canh đơn giản cùng với món canh bồ câu đương quy tam thất ngàn năm không đổi kia, cậu vẫn không nhịn được nhếch miệng cười uống hết chén canh Tả Duy Đường làm.

Liên tiếp hơn mười ngày như vậy, rốt cuộc cánh tay Hàn Vũ đã có thể tháo thạch cao, chỉ cần treo băng vải cố định sau cuối, lúc này Tả Duy Đường mới khôi phục thời gian biểu lúc trước của mình.

Chỉ trở về vào lúc ba bữa ăn nhìn chằm chằm Hàn Vũ ăn cơm uống canh, đồ ăn và canh cũng giao cho tiệm dược thiện Duyên Hòa làm, do y mang về.

Ngày đầu tiên nhìn thấy Tả Duy Đường mang đồ đóng gói của tiệm dược thiện về, Hàn Vũ mới đột nhiên bò ra khỏi hương vị ôn nhu — chuyện trong tiệm dược thiện của cậu hình như còn chưa giải quyết xong đâu.

Nhưng vài ba câu của Tả Duy Đường đã lập tức đánh tan lo lắng của cậu.

“Ông già ra trận giải quyết.”

“Thật sự?” Hàn Vũ vui mừng kêu lên, “Giải quyết thế nào?”

“Còn có thể làm gì, khẳng định là lạm dụng quyền lực, dù sao chuyện do ông ấy là ra, vốn nên do ổng giải quyết.” Tả Duy Đường khẽ liếc nhìn cậu, xé mở bao đồ ăn mang về, lấy ra đồ ăn và nước canh bên trong.

“Thật ra vẫn là canh của anh có tác dụng đúng không?” Hàn Vũ trêu chọc nhìn Tả Duy Đường, từ lúc rảnh rỗi điều dưỡng cho Hàn Vũ, Hàn Vũ cũng luôn ở bên đề xuất Tả Duy Đường làm mấy món canh thích hợp bổ khí huyết cho ông cụ, mỗi ngày đưa cho ông một chén.

Thường xuyên qua lại, mỗi ngày trong khoảng thời gian ông cụ nằm viện đều đến thăm, ngược lại thành hoạt động sau khi ăn của hai người.

Mặc dù có đôi khi hai bên đều trong thời kì quái dị, mà cả hai đều không giỏi nói chuyện, không nói được mấy câu, nhưng có qua có lại như thế, một vài thứ không thấy rõ chậm rãi hòa tan, mà một vài thứ khác lại sinh ra lần nữa.