Lần đầu tiên Tả Khoán nghiêm túc mà không mang theo thành kiến nhìn kỹ Hàn Vũ một phen, công tâm mà nói, thanh niên trước mắt ông đây tuy chỉ là một đứa nhỏ còn rất trẻ, trong mắt lại không có thuần khiết trong suốt thuộc về thiếu niên, cũng không có dã tâm và lợi ích, ôn hòa mềm mại, cũng không chút châm chọc người khác, giống như một người nhìn thấu tháng năm.
Lại thêm Ngụy Quốc Thủ và bạn đời hiện tại của ông, từng trước mặt mình cố ý vô tình nhấn mạnh Hàn Vũ rất tốt.
Ông cũng hiểu, nếu không phải dưới hoàn cảnh hiện tại, không phải dưới tình huống cậu là bạn trai của con trai mình, có lẽ, ông cũng có thể tâm bình khí hòa xem đứa nhỏ này thành một vãn bối bình thường.
Hoặc là nói, cho dù hiện tại cậu có thể cắt đứt quan hệ với Tả Duy Đường, ông vẫn có thể điều chỉnh tâm tính của mình, xem cậu thành một vãn bối bình thường, thậm chí ngẫu nhiên nể mặt mũi Ngụy Quốc Thủ, lâu lâu ra tay nâng đỡ, cho cậu một ít tiện nghi cũng có thể.
Chứ sẽ không giống hôm nay, đánh mất bộ mặt già, dùng loại thủ đoạn hạ lưu này, cuối cùng còn không được như ý.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tả Khoán nhìn Hàn Vũ đột nhiên chuyển thành nặng nề không vui, Hàn Vũ đối diện trông thấy tự nhiên giật mình, vẫn là Tả Duy Đường đưa tay gõ nhẹ mặt bàn, mới hấp dẫn ánh mắt Tả Khoán về.
“Tính tình của mày rốt cuộc giống ai vậy, ta là ông già mày, chẳng lẽ ta sẽ hại mày à? Nhiều năm như thế, lúc mày ồn ào muốn vào quân đội, ta thỏa hiệp, lúc mày tranh đoạt muốn vào bộ đội tác chiến, ta cũng thỏa hiệp, chuyện mày không thích ở nhà, tìm cớ chạy đi, ta cũng thỏa hiệp, tại sao mày không thể nghe ta một lần!”
Tả Khoán càng nói càng tức, mấy chuyện trước, năm đó ông đều thỏa hiệp hết, cho dù ông biết bản lĩnh của thằng con này, nó không muốn làm, cho dù tìm lý do hoang đường như vậy rời nhà, ông cuối cùng cũng chỉ có thể theo ý nó.
Nhưng hiện tại, nếu nó thật sự tốt đẹp với một thanh niên, còn sống chung, về sau….. về sau……
Tả Khoán bị Tả Duy Đường chọc vừa tức vừa nghẹn, trong đầu lại có chút hồ đồ, thật ra Tả Duy Đường trong cái vòng kia đã sớm không có lập trường trở về, ông biết, mà hiện tại ông siêng năng kéo thẳng y như vậy, cũng không phải vì y có thể trở về.
Từ một vài hành động dứt khoát của y trong chuyện Tả Duy Lẫm, Tả Khoán đã sớm thấy rõ điều này.
Nhưng tư tưởng thâm căn cố đế qua nhiều thế hệ, thế nào cũng không thể để ông chấp nhận con trai mình quang minh chính đại đứng chung với một người đàn ông, đây không phải vấn đề để lại đời sau, mà là khiêu chiến công lý luân lý và trật tự.
Khiêu chiến với bề trên, ông còn có thể tin tưởng cái câu “sự tại nhân vi” (việc đi đến đâu là do người), nhưng, khiêu chiến với cái thứ như luân lý và trật tự, ông không nhìn thấy tiền đồ gì tốt.
“Ngài cảm thấy đủ thứ lúc trước đều là ngài thỏa hiệp với con?” Tả Duy Đường cắt đứt suy nghĩ của Tả Khoán, tiếng hỏi rất nhẹ rất nhẹ.
Tả Khoán sửng sốt, nhất thời biết mình nói sai rồi, một đống chuyện trong nhà, thật sự không thể chỉ cần ra giữa cha con bọn họ bàn luận thế nào với thế nào, những thứ liên lụy trong đó rất nhiều, mặc kệ là lúc trước y nhập ngũ hay là come out, một đống chuyện phức tạp này….
Tả Khoán hơi âm thầm hổ thẹn, nhưng nhìn Hàn Vũ ngồi sóng vai với Tả Duy Đường đối diện, lại không kéo được mặt xuống nói cái gì.
“Ba, con sống tới ba mươi năm rồi, có một số việc con không nói, không có nghĩa là con nhìn không rõ giống như lúc nhỏ, hôm nay con cũng không hỏi ba cái khác, ba vẫn còn nhận đứa con này không?” Tả Duy Đường nhìn vẻ xấu hổ trong nháy mắt của Tả Khoán, vẫn thở dài một hơi, ánh mắt trầm trầm, hỏi ông.
Tả Khoán nghe câu hỏi đầu óc càng thêm lờ mờ, trong lòng bồn chồn, cái này là câu hỏi gì?
Nếu ông không muốn nhận y, đã sớm mặc kệ y, ồn ào tới tình trạng hôm nay làm gì, mất bản mặt già đi làm mấy chuyện phiền lòng này?
Tả Khoán bực bội nghĩ trong lòng, nhưng không dám mở miệng trả lời, tuy nói ông nhất thời không đoán ra tâm tình hiện tại của mình, nhưng ông ẩn ẩn cảm thấy, nếu ông đáp, có một số việc sẽ không thể cứu vãn.
Tả Duy Đường nhìn khuôn mặt hơi xanh và ánh mắt mơ màng của Tả Khoán, khép hờ mắt, rồi lại mở ra, bình tĩnh nhìn Tả Khoán, mắt lóe sáng, cầm lấy tay trái Hàn Vũ, cũng giơ tay trái mình lên bàn cho Tả Khoán xem, Hàn Vũ lo lắng né né, nhưng không né được.
“Ba, hiện tại con không có suy nghĩ gì, con chỉ muốn tiếp tục với người này, ngài có thể chấp nhận, con vẫn là con ngài, nếu ngài không chấp nhận, ngài cũng đừng nhận con, nhưng con vẫn sẽ xem ngài là cha!” Tả Duy Đường từng chữ nói hết một câu, nói xong, không chớp mắt nhìn Tả Khoán.
Tả Duy Đường nói câu này nhìn như đang lùi bước, thật ra là đang ép Tả Khoán ra quyết định, hoặc là chấp nhận sự thật này, về sau đừng hở tí là giở trò, hoặc là coi như không có đứa con này, mặc dù Tả Duy Đường nói y vẫn xem ông là cha, đó cũng là thứ đạo đức luân lý không vứt xuống được.
Tả Khoán nghe Tả Duy Đường nói hết một đoạn ngây ngẩn cả người, trên mặt hết xanh rồi đỏ, đỏ rồi đen, đen rồi trắng, mắt thấy trên đầu sắp bốc hơi nước tới nơi!
Hàn Vũ chậm rãi thu tay mình lại, hơi thở ra một hơi, lơ đãng ngắm nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ thủy tinh, tâm tư lay động, mở miệng nói, “Bác trai….. Cháu biết ngài không vui khi cháu kêu ngài như vậy, nhưng vui hay không là chuyện của ngài, cháu nhất định gọi ngài như vậy.”
(thật ra Hàn Vũ gọi ‘Tả bá phụ’)
“Bác nhìn ra ngã tư đường bên ngoài xem……” Hàn Vũ ôn hòa nói.
Tả Khoán không rõ lắm, nhưng trong thời khắc bế tắc này, ông vẫn làm theo, nhìn thoáng qua bên ngoài, không thấy có gì khác thường, lại quay đầu về.
Hàn Vũ cười cười, “Có phải bác cảm thấy ngoài đường không có gì đáng xem không? Đó là do liên quan đến tâm tình bác, bác có thể lại quay đầu nhìn lại không, hướng chín giờ có hai cha con, bác thấy chứ?”
Tả Khoán ngây ngốc theo hướng Hàn Vũ chỉ nhìn qua, quả thật thấy hai cha con, đứa con đang đứng ỳ bên cạnh một con chó nhỏ ven đường, con chó rất bẩn, không lớn không nhỏ, trông có vẻ như bị bệnh.
Người cha nhìn không được, cứng rắng kéo đứa con muốn đi, đứa con lại chết sống không đồng ý, ngồi xổm xuống đất, cũng không ghét bỏ con chó bẩn, duỗi tay nhỏ muốn sờ nó, con chó tương đối ngoan, tuy nhìn hơi ốm yếu, nhưng giống như ít nhiều biết ý tốt của bé con, không trốn tránh, cũng không cắn.
Nhưng người cha lại hoảng sợ, kéo đứa nhỏ một phen, ôm trong lòng bỏ đi.
Đứa bé vặn vẹo không thôi trong lòng người cha, miệng nhỏ há há đóng đóng dường như đang thuyết phục cha mình, nhưng người cha vẫn xụ mặt, quát đứa bé, bé con méo miệng muốn khóc.
Hai cha con rốt cuộc nói cái gì, Hàn Vũ và Tả Khoán ngồi đây đều không nghe được, tình huống sau đó của hai cha con, cũng vì cha con nọ chậm rãi đi xa mà không thấy nữa.
Hàn Vũ và Tả Khoán cùng chuyển tầm mắt về, Hàn Vũ nghiêm túc nhìn Tả Khoán đối diện, “Bác trai, bác cảm thấy hai cha con và con chó kia đại khái là chuyện gì?”
“Còn không phải nhóc con kia muốn nuôi con chó đó, cha nó không cho à!” Tả Khoán không hiểu, nhưng vẫn nói cái nhìn của mình ra.
“Tại sao không cho? Đứa bé đó rất thích con chó kia mà.” Hàn Vũ nhẹ nhàng cầm tay Tả Duy Đường đặt dưới mặt bàn, tiếp tục đặt câu hỏi.
Tả Khoán nghi ngờ nhìn Hàn Vũ một cái, lại nhìn Tả Duy Đường, không chiếm được đáp án nào, một hơi trong lòng Tả Khoán vẫn nghẹn cứng, giọng điệu kém vài phần, “Quá bẩn!”
“Đúng, đó có lẽ chính là cái nhìn của người cha đó, cảm thấy con chó này quá bẩn, có lẽ còn có bệnh, có lẽ bệnh như vậy mang về không sống được mấy ngày, như vậy, anh ta cảm thấy, anh ta hoàn toàn có thể đến cửa hàng mua cho con mình một con khác.” Hàn Vũ khẽ gật đầu, đồng ý cách nói của Tả Khoán, lại đột nhiên chuyển đề tài.
“Nhưng mà, trong quá trình này, đứa bé nghĩ thế nào, con chó kia cuối cùng lại thế nào? Người cha có lẽ không nghĩ tới. Người cha nghĩ cũng không sai, anh ta cảm thấy mình đang suy nghĩ cho con mình, anh ta cảm thấy đứa bé còn quá nhỏ, vẫn chưa nghĩ được nhiều như vậy, anh ta cảm thấy đứa bé còn chưa hiểu chuyện, căn bản không thể nhìn một con chó có tốt hay không. Tất cả chuyện này, đều từng xảy ra giữa cha mẹ và con cái.”
“Nhưng, đứa bé kia thì sao? Con chó kia thì sao? Hiện tại đứa bé thích chính là con chó này, có lẽ không tốt, cũng không phải huyết thống quý giá gì, có lẽ còn bị bệnh, nhưng đứa bé thích, đây là sự lựa chọn của đứa bé.”
Hàn Vũ nhìn Tả Khoán bởi vì lời của cậu mà lâm vào trạng thái trầm ngâm, lại nói tiếp, “Có đôi khi, con người luôn quên sức nặng của tình cảm, mang con chó này về, có lẽ sẽ tốn của gia đình thời gian và tiền bạc nhất định để chăm sóc cho nó khỏe lại, nhưng so với đi mua một con chó đắt tiền nhưng đứa bé không thích, cái nào càng giá trị? Cha mẹ sẽ cảm thấy mình suy nghĩ toàn diện mọi chuyện, nên nhất định làm vậy tốt nhất, phần lớn thời điểm quả thật là vậy, nhưng thật sự bao gồm tất cả mọi chuyện sao?”
Một câu cuối cùng, Hàn Vũ hơi dùng sức, khiến Tả Khoán nâng mắt nhìn cậu.
Hàn Vũ cười cười xin lỗi, “Bác trai, bác lại xem xem người đi đường bên ngoài……”
Tả Khoán nhíu mày, không muốn làm theo ý Hàn Vũ nữa, Hàn Vũ cũng không để ý, thản nhiên nhìn qua, tay nắm tay Tả Duy Đường, vô cùng an tâm.
“Bác xem, bên ngoài nhiều người thế, mỗi ngày đều tới tới lui lui, cho dù là vài vị khoe khoang danh hiệu tinh anh kia, cũng không thể thoát khỏi thân phận người bình thường. Người bình thường làm gì, ăn cơm đi ngủ làm việc giải trí, tất cả những việc họ làm tổng quát lại cuối cùng, chẳng qua cũng chỉ là cuộc sống mà thôi!”
“Người là động vật xã hội không sai, nhưng con người chung quy không phải sống vì người khác, bác xem những người cười và không cười đi bên ngoài. Từ vẻ mặt bọn họ có lẽ không thể phán xét cuộc sống của bọn họ, nhưng những vẻ mặt này cũng không phải vì người khác mà có, nói cho cùng, vẫn là phát ra từ chính bọn họ. Hoặc là vì người bên cạnh hoặc vì chuyện vui buồn không biết, nhưng cuối cùng, quy cho cùng, chân chính có thể kéo dài vui buồn, vẫn là do chính họ.” Hàn Vũ nhẹ giọng nói xong, lý luận như vậy không nhất định là đúng, có lẽ trước mặt nhà triết học hoặc là nhà biện luận chân chính, sẽ bị bác bỏ thẳng thừng.
Nhưng hôm nay, dưới tình cảnh này, lại có thể khiến một ông cụ cố chấp xúc động.
Bàn tay nắm tay Tả Duy Đường dưới bàn của Hàn Vũ hơi ra mồ hôi, cậu không biết mấy lời thị phi này của mình có tác dụng gì với ông cụ không, nhưng mà, trong một khắc Tả Duy Đường và Tả Khoán bế tắc, cậu lại biết, nếu mình không lên tiếng, một ván này lại là tử cục.
(Cục diện bế tắc triệt để)
Tử cục, với ai cũng không phải cục diện tốt, chung quy huyết mạch tương liên, làm đối phương lui cũng lui không được có ý nghĩa gì chứ.
Chẳng qua một ván này khiến Hàn Vũ thấy rõ tính nết hai cha con này, đây căn bản là cha truyền con nối, cha bướng bỉnh con cũng ngang ngược, cố tình còn vì cùng một chuyện, ai cũng không chịu lùi một bước, cứng chọi cứng, nào có ý muốn xoa dịu.
Tả Khoán trầm ngâm thật lâu, đột nhiên mang theo một tia tức giận nhìn về Hàn Vũ, “Nhóc con hay lắm, thiếu chút nữa bị cậu đả động rồi, đây căn bản là hai chuyện khác nhau! Không gom chung lại nói được!”
Hàn Vũ lập tức nghẹn lời, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa Tả Duy Đường và Tả Khoán, vốn tưởng cục diện đã hơi chuyển tốt, vì một câu này của Tả Khoán, lại bắt đầu trùng xuống.
Chút nhẫn nại của Tả Duy Đường được Hàn Vũ nỗ lực trấn an mà ra cũng bay mất dạng, đứng phắt dậy, nhìn xuống Tả Khoán, “Vậy thì cứ thế đi, ba xem như không có đứa con này, chuyện con làm mất mặt cũng không liên quan tới ba, nhưng con vẫn sẽ xem người là ba như trước.”
Nói xong, kéo Hàn Vũ đứng lên, muốn bỏ đi.
“Đứng lại!” Tả Khoán tức giận vỗ bàn, quát lên.
Tả Duy Đường không thèm quan tâm lý lẽ, lập tức đến trước mặt chín người ngồi một góc, mở miệng, “Ông ấy cho các người bao nhiêu tiền để làm chuyện này, hiện tại tôi cho gấp đôi, các người tự đến Cục kiểm dịch vệ sinh rút đơn khiếu nại, thuận tiện một năm một mười nói hết mọi chuyện ra.”
Chín người hai mặt nhìn nhau, nếu thực sự làm chuyện này, cho dù họ cầm tiền, vu cáo cũng phải ngồi xổm bao ngày đó? (tạm giam á)
Tả Duy Đường cười nhạo một tiếng, “Yên tâm, các người đi báo cáo, tôi bảo đảm mấy người không có việc gì, tiền cũng theo đó mà lấy, nếu không làm……”
“Đốn mạt! Mày xem ông già mày không tồn tại hả?” Tả Khoán vung gậy lên, nổi giận đùng đùng bước lại đây, chắn giữa Tả Duy Đường và mấy người kia.
Tả Duy Đường lơ Tả Khoán, chỉ nhếch khóe miệng cười như không cười nhìn thoáng qua mấy người coi như thức thời kia, mấy người trong đó lập tức hiểu được.
Hai cha con nhà này thật biết làm khổ, tuy bọn họ vẫn không biết thân phận mấy người này là gì, nhưng cũng đã xem hiểu bảy tám phần, mấy người biết thời biết thế lật tức rụt cổ, ấp úng một câu, “Bọn tôi hiểu rồi, làm xong việc, bọn tôi sẽ qua Duyên Hòa lấy tiền.”
Nói xong, mấy người còn lại giống như đạt được lệnh đặc xá, động tác vô cùng chỉnh tề, chân bôi dầu, chạy.
Tả Khoán sửng sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, lại tức giận đến mức run cả tay, nói hừ hừ hà hà không nên lời, cái gọi lại hổ lạc xuống đồng bằng bị chó khinh cũng chỉ đến thế mà thôi!
Tả Duy Đường sâu sắc nhìn Tả Khoán lần cuối, nắm chặt cổ tay Hàn Vũ kéo cậu đẩy bước khỏi cửa chính của tiệm, băng qua đường, Tả Duy Đường dặn Hàn Vũ đứng chờ, y đi lái xe tới đây, tiếp đó hai người tới Cục kiểm dịch vệ sinh xin giấy chứng nhận vệ sinh thực phẩm một lần nữa.
Hàn Vũ gật đầu, dựa đầu vào cột đèn bên cạnh, nhớ lại biểu cảm cuối cùng của Tả Khoán, mắt không khống chế được nhìn về phía tiệm thức ăn nhanh đối phương, muốn xem ông cụ bị chọc tức không nhẹ kia rốt cuộc thế nào, kết quả nhìn thấy một màn chấn động.
Ông cụ thở phì phò từ trong tiệm đi ra, hiển nhiên là không cam lòng hành vi của Tả Duy Đường, cũng biết nếu hôm nay thật sự để Tả Duy Đường đi mất, tình cảm cha con có lẽ thật sự không tìm về được nữa!
Vừa ra cửa, thấy Hàn Vũ đứng đối diện đường, nhìn cũng không nhìn tình hình giao thông hai bên, nắm gậy chống, chạy thẳng qua bên này, vừa vặn một chiếc taxi lái tới, một đoạn đường này vì có đường hầm, tốc độ xe qua lại rất nhanh, mắt thấy sắp tông vào Tả Khoán không hề cảnh giác.
“Cẩn thận —” Không chút suy nghĩ, Hàn Vũ chạy ào tới, ôm lấy Tả Khoán nhảy qua bên cạnh, nhưng vẫn bị xe sượt qua, thuận thế văng ra thật xa.
“Kéttt —-” Tiếng phanh xe chói tai vang khắp con đường.
“Hah……” Hàn Vũ chống đầu đau đớn, bò lên xem Tả Khoán bị mình đè dưới thân, trên mặt Tả Khoán không có vết thương, nhưng người đã hôn mê, Hàn Vũ sờ sờ ngực ông, phát hiện tim còn đập, lập tức xẵng giọng hét về phía đầu đường.
“Tả Duy Đường —- Tả Duy Đường —–“
Tả Duy Đường đã lái xe tới lập tức nghe được từng tiếng gọi thảm thiết, lập tức dừng xe bên đường nhảy xuống, vội vàng chạy về phía Hàn Vũ.
Đợi khi tới gần, trừ tài xe đang hốt hoảng giải thích cái gì đó, chính là Hàn Vũ trên mặt chảy máu cùng Tả Khoán bất tỉnh nhân sự được Hàn Vũ ôm trong lòng.
Gần như trong nháy mắt thấy cảnh này, tim Tả Duy Đường đều rớt mất một nhịp, cảm giác hít thở không thông bao trùm lấy y.
Thẳng tới khi Hàn Vũ giơ tay máu me đầy đìa hét lên với y, y mới ý thức được hai người này còn sống!
Lập tức bất chấp tài xế kia còn đang lải nhải cái gì, trực tiếp chạy tới, ôm Tả Khoán đã hôn mê, lại kéo Hàn Vũ, chạy lên xe, một đường lao tới bệnh viện gần nhất — bệnh viện chỗ Mạc Phàm.
Vừa bước vào cửa phòng cấp cứu của bệnh viện, Tả Duy Đường và Hàn Vũ bị một đám bác sĩ hộ sĩ phòng cấp cứu vây quanh, Mạc Phàm vốn đang trên lầu thấy bóng dáng Tả Duy Đường và Hàn Vũ máu me đầm đìa chạy vào cũng hoảng sợ, lập tức không cần thang máy, chạy bộ từ tầng sáu xuống dưới.
Chờ khi y chạy xuống lầu, chỉ còn một mình Tả Duy Đường ngồi ngoài phòng cấp cứu, y tiến đến, thở không ra hơi hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”
Trong mắt Tả Duy Đường mang theo cảm xúc người ngoài nhìn không hiểu, nặng nề kể lại.
Mạc Phàm nghe xong không khỏi càng thêm tức, “Thằng nhóc cậu đâm cái sọt, sao lại khiến cho Tiểu Ngũ nhà bọn anh gặp tai nạn? Cậu nói xem Tiểu Ngũ nhà bọn anh ở cùng cậu có sống được hai ngày yên ổn không? Cậu không xử lý được một đống chuyện rách nát trong nhà cậu thì sớm buông tay đi, Tiểu Ngũ nhà bọn anh, muốn tìm mười người tám người tốt hơn cậu còn được!”
Tả Duy Đường nghe Mạc Phàm nói, nhất thời tức giận trừng muốn lồi cả mắt, nhưng nghĩ tới chuyện của mình, tuy năm lần bảy lượt nói không muốn Hàn Vũ dính vào, nhưng quả thật vẫn không bảo vệ tốt cho cậu.
Nghĩ tới đây, Tả Duy Đường mấp máy miệng, không phản bác, nản lòng ngồi xuống ghế dài.
Mạc Phàm thấy bộ dạng hoảng sợ gần như chưa từng xuất hiện của y, cào cào tóc, biết mình nhất thời nóng vội bực mình, phẩy phẩy tay với y, đeo khẩu trang lên, “Thôi thôi, hiện tại cũng không phải lúc nói mấy cái này, nghe cậu miêu tả, hẳn Tiểu Ngũ chỉ bị ngoại thương, nhưng có thể có chút chấn động não, về phần chú Tả, anh vào xem.”
Tả Duy Đường cảm kích nhìn y, chờ Mạc Phàm vào phòng cấp cứu, tiếp tục không nói một lời chờ bên ngoài.
Ước chừng nửa tiếng sau, Hàn Vũ được đỡ ra đầu tiên, trên trán bị quẹt rách một vết, chảy chút máu, tay phải gãy xương, đã quấn băng bó bột, cộng thêm vô số chỗ trầy da to to nhỏ nhỏ.
Y tá đỡ cậu đến phòng bệnh ở lại quan sát một ngày, mới vừa ra khỏi cửa phòng cấp cứu, đã bị Tả Duy Đường bắt lấy nhìn từ trên xuống dưới, tin tưởng cậu quả thật không bị gì nghiêm trọng, mới khàn giọng mang theo áy náy nặng nề nói, “Em theo y tá đi nằm trước đi, anh chờ Mạc Phàm một lát, xem ba anh thế nào.”
Y còn chưa nói xong, Mạc Phàm đã đi ra, thở phào với Tả Duy Đường, “Không có việc gì, chú Tả chỉ bị lửa giận công tâm, sau lại bị dọa như vậy, chịu không nổi nên ngất đi, vết thương lớn cũng chỉ rách một đường dài ở đùi, chảy không ít máu, hiện tại đã khâu lại, không có trở ngại gì.”
“Đúng rồi, Tiểu Ngũ, em nhóm máu gì?” Y đột nhiên chuyển qua hỏi Hàn Vũ còn chưa đi.
“Nhóm A.” Hàn Vũ khó hiểu.
“Vừa khéo, y tá dẫn cậu ấy đi rút chút máu, một lát truyền cho ông cụ.” Mạc Phàm dặn.
Hàn Vũ, Tả Duy Đường và cả y tá đều ngẩn ra, sau đó cùng lên tiếng, “Máu của bệnh viện không đủ? / Viện trưởng Mạc, nhóm máu A vẫn còn!”
Nhất là Tả Duy Đường, nghe Tả Khoán đã không có việc gì, càng không bằng lòng để Tiểu Ngũ hiến cái gì máu.
Mạc Phàm xảo quyệt cười cười, “Không rút nhiều, vừa rồi Tiểu Ngũ còn mất chút máu mà, một ít là được, tới tình trạng này, đơn giản cho thêm lửa, chú Tả tỉnh lại thì nói mạng ông là do Tiểu Ngũ cứu, nếu không có chút máu của Tiểu Ngũ cứu mạng, cho dù lúc đó không có việc gì, sau đó cũng…… Mấy đứa hiểu đúng không? Về phần máu……. Các cô biết nói thế nào chưa?”
“…….” Hàn Vũ và y tá đều giật giật khóe miệng không tiếp lời.
Ngược lại Tả Duy Đường hơi đăm chiêu nhìn thoáng qua phòng cấp cứu, thật cẩn thận đỡ Hàn Vũ đến bên cạnh mình, nói, “Dù sao ông ấy cũng không biết, dùng túi máu luôn đi, cứ nói đều là máu của Hàn Vũ.”
“……..” Cái này không phải nói dối, mà là hoàn toàn tạo bằng chứng giả!
Chiều hôm sau, Tả Khoán mới tỉnh lại từ từng cơn choáng váng, vừa tỉnh đã phát hiện một đống người vây quanh giường, vợ, con trai cả, con gái, cháu trai cháu gái của ông, thậm chí mấy người giúp việc trong nhà và đám bạn già lúc trước đều có, chỉ là không thấy Tả Duy Đường và Hàn Vũ.
Mà ý thức cuối cùng của ông, vẫn dừng tại một giây Hàn Vũ ôm ông tránh qua một bên.
Một đám người thấy ông mở mắt, đều là vẻ mặt cực kì mừng rỡ, mẹ Tả lau viền mắt đỏ lên, tiến đến trước mặt Tả Khoán, “Tỉnh rồi, còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Tả Khoán há miệng muốn nói, mới phát hiện cổ họng đau, mẹ Tả lập tức kêu người mau tới rót nước, đút cho ông uống, ông vừa uống xong, Mạc Phàm bên kia nghe nói người bệnh đã tỉnh, cũng chạy qua.
Đuổi mọi người trong phòng ra, làm các kiểm tra theo thường lệ cho ông cụ, sau đó cười nói, “Không sao rồi, tĩnh dưỡng thật tốt là ổn.”
Tả Khoán gật gật đầu với y, do dự một lúc lâu, vẫn mở miệng, “Nó….. thế nào?”
“Ngài nói ai?” Mạc Phàm trưng vẻ mặt hoang mang, trong lòng mở cờ vì bộ dạng xấu hổ hiếm có của Tả Khoán.
“Chính là cậu… của cậu….. sư đệ nhỏ của cậu ấy.” Tả Khoán ấp úng vài tiếng, vẫn hỏi ra miệng.
“Em ấy bị thương tương đối nặng, chẳng qua may mà còn trẻ, khôi phục nhanh, cũng không quá đáng ngại, chỉ là ngài mất máu hơn nhiều, máu trong bệnh viện bọn cháu vừa vặn không còn nhóm máu của ngài, Tiểu Đường lại không cùng nhóm máu với ngài, cuối cùng vẫn là em ấy gắng gượng truyền cho ngài không ít máu, cho nên, hiện tại đổi thành em ấy thiếu chút máu, đang ngất trong bệnh viện, Tiểu Đường đang chăm sóc em ấy.” Mạc Phàm nói xong, yết ớt thở dài, nói rất bình thường, nhưng mỗi câu đều nhấn mạnh Hàn Vũ chịu hết thảy đều là tai bay vạ gió.
“Đến giờ cháu vẫn chưa nói với sư phụ, chỉ sợ sư phụ khiển trách, lại ầm ĩ long trời lỡ đất, cho nên bên Tiểu Ngũ hiện tại ngay cả thân nhân trông bệnh đều không có, vẫn là Tiểu Đường và cháu hai người thay phiên nhau đấy!” Nói xong, còn kèm theo vài phần trách cứ và oán giận nhẫn nhịn với Tả Khoán.
Tả Khoán nghe Mạc Phàm nói cả buổi, ngây ngốc nằm trên giường, không biết phản ứng thế nào.