Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 23




Cách đêm đó chỉ mới năm ngày, mà trong năm ngày này, Hàn Vũ giống như lâm vào trong vòng lẩn quẩn, chỉ cần vừa nhắm mắt, liền thấy ánh mắt xâm phạm của người đàn ông kia đảo quanh người mình, khiến bản thân run rẩy.

Đến nay cậu vẫn không nghĩ ra, người đàn ông kia sao cứ không hề đoán trước mà xuất hiện trước mặt mình như vậy — cho Hàn Vũ một loại lỗi giác hoạt động của mình vẫn luôn này trong tầm mắt y.

Mà người đàn ông này vừa xuất hiện, liền bày ra lời nói giống như tuyên hệ, nhìn…. giống như dã thú đang vây trong lửa giận, theo bản năng đi vạch ranh giới địa bàn.

Tuy rằng người đàn ông này trừ bỏ lúc đầu cậy mạnh, rồi sau đó lại cố gắng duy trì một loại hình tượng thợ săn bình tĩnh cơ trí, nhưng Hàn Vũ vẫn có thể cảm nhận được ngang ngược ẩn ẩn lưu động bên dưới lớp da đó.

Tả Duy Đường có thể bình yên thả mình về….

Là ý tứ nhẹ nhàng cầm nhẹ nhàng thả nhỉ? Đây là…. đi vòng quanh chiến tuyến?

Nghĩ vậy, mặc dù trong lòng Hàn Vũ thoáng nổi lên cảm giác không thoải mái, nhưng từ sống lưng theo bản năng dâng lên cảm giác quái dị chính cậu cũng nói không rõ, không phải chán ghét, cũng không phải phản cảm….

Nhưng rốt cuộc là cái gì, không phải Hàn Vũ có thể xử dụng ngôn ngữ để thuyết minh.

Vì để có thể thoát khỏi cảm giác quái dị thường thường ảnh hưởng tới mình này, Hàn Vũ cố gắng đem toàn bộ tâm trí đặt lên đơn đặt hàng cậu vừa mới nhận được.

Tuy nói, tổng cộng Quý Ly tiếp hơn hai trăm đơn đặt hàng sản phẩm dưỡng da, nhưng thao tác thực tế không cần thật sự tiêu phí tâm sức đi tìm hiểu tình trạng làn da của hơn hai trăm người.

Trong đó có hơn trăm đơn đều là trị mụn, hoàn toàn có thể dựa theo công thức làm cho bạn cùng phòng của Quý Ly, tăng liều lượng để điều chế, sau đó phân số lượng là có thể.

Nhưng căn cứ đủ loại tin tức mà Quý Ly cung cấp, cùng đủ loại tri thức về sản phẩm dưỡng da Hàn Vũ tự mình học được, thứ lần trước cậu cung cấp cho bạn cùng phòng của Quý Ly hoàn toàn có thể gia tăng càng nhiều chủng loại.

Trong trình tự các bước dưỡng da Quý Ly cung cấp nước sữa tinh chất gì gì đó, trong mắt Hàn Vũ thật ra cũng không cần thiết, có lẽ con gái điên cuồng lên là không cần biết thực tế, nhưng từ hiểu biết của Hàn Vũ, thật ra cái gọi là nước sữa tinh chất vân vân, cách điều chế và công hiệu trên cơ bản đều giống nhau.

(cái nước sữa gì đó chẳng qua là một bộ sản phẩm gồm một loạt thứ như sữa rửa mặt, toner, kem dưỡng….. xài theo 1 trình tự thôi)

Nói càng trắng ra, cũng chính là tỉ lệ và công năng của các thành phần hơi hơi khác chút thôi! Chân chính bôi lên mặt, cho dù thay đổi đa dạng, bất quá cũng là dùng một thứ giống nhau, bôi thêm mấy lần thôi!

Bất quá, tựa như Quý Ly nói, sản phẩm dưỡng da là từ kem dưỡng da sơ cấp nhất tiến hóa thành các bước phức tạp như hiện tại, trong đó tác dụng thúc đẩy của chính phụ nữ là tuyệt đối không thể xem nhẹ.

(ý là chẳng qua mấy thứ kia cũng giống kem dưỡng, nhưng phụ nữ thích nghĩ ra càng nhiều thứ và cho rằng nó tốt hơn nên mới thành ra phức tạp như bây giờ)

Vả lại, hiện trạng đã như vậy, vì cái gì không làm? Cho nên khi Hàn Vũ phối dược liệu và cải tiến công hiệu sản phẩm, cũng vui vẻ sản xuất các loại sản phẩm phụ của quá trình, như chiết xuất nước thuốc, tinh chất áp súc ra, lại thêm đóng gói, biến thành mấy thứ nước và tinh chất cùng công hiệu với các loại trên thị trường.

Cứ như vậy, ngược lại có thể vô hình gia tăng tác dụng của dược, dù sao một ngày thoa một lần so với một ngày thoa ba lần, hơn nữa phân biệt từ nhạt tới đậm thoa ba lần, hiệu quả đạt được và thời gian tiêu phí khẳng định khác nhau.

Vì có thể hoàn thành các đơn đặt hàng, bao gồm nước sữa tinh chất cùng các sản phẩm dưỡng da có công hiệu phục hồi loại bỏ độc tố, chất lượng và nguồn gốc dược liệu lại là một vấn đề lớn.

Vốn Hàn Vũ muốn đặt hàng chỗ Hai Con Hồ Ly Nhỏ, tiếc là bên kia người ta chỉ bán dược liệu trân quý, dược liệu bình thường, chỗ người ta căn bản không có.

Đối với Hai Con Hồ Ly Nhỏ, mặc dù là Hàn Vũ sống gần bốn mươi năm, cũng không thể không nói, xem như hiếm thấy, lần trước đặt mua một ít rau má chỗ anh ta, chẳng những thời hạn tốt, phẩm chất hoàn toàn vượt qua rau má mua được ở thị trường.

Lại xem những vật phẩm chỉ có tên khác trong tiệm, trang sức quần áo gì đó thì thôi đi, Hàn Vũ không hiểu, cũng không cần mua những thứ mang theo phong vị cổ xưa đó.

Nhưng chỉ cần nhìn tên dược liệu, có thể bị dọa nhảy dựng, phàm là nhân sâm, linh chi mấy loại cỏ cây dược liệu quý hiếm, cái gì cần có đều có, thậm chí có mấy cái, cậu còn chưa từng nghe tên, muốn bên bán cho hình xem xem, đáng tiếc người ta không biết nghịch đồ công nghệ, cũng không có thời gian làm, hỏi, người bán cũng nói, không biết thì đừng mua, mấy thứ này chỉ bán cho người hữu duyên.

Người hữu duyên, nghe nghe, quả thật chính là từ thường dùng của mấy tên thuộc đẳng cấp thần côn!

Quan trọng nhất, xem xem đồ bán trong tiệm người ta, tuy giá đều cao hơn thị trường rất nhiều, nhưng nếu đều có thể giống rau má kia, vậy đối với Hàn Vũ mà nói, vẫn là kiếm được tiện nghi lớn.

(bộ rau má ở TQ hiếm lắm hả??)

Lần này bởi vì trong thành phần trụ cột của sản phẩm dưỡng da cần đạt tới công hiệu giữ ẩm chống nếp nhăn, nghĩ tới nghĩ lui, lại lấp lửng hỏi Kinh Vĩ Quốc, Hàn Vũ cho ra kết luận, hiệu quả này vẫn phải dựa vào nhân sâm để đạt được.

Vì vậy, Hàn Vũ tự nhiên lại nghĩ tới cửa hàng online Hai Con Hồ Ly Nhỏ.

Cực kì kích động xông lên mạng hỏi, người ta chỉ tiếc nuối nói với cậu, một nhóm mới đây đã bị người khác mua mất rồi, nếu không ngại, đợt kế tiếp phải chờ thêm vài ngày.

Hàn Vũ ngẫm lại, các dược liệu khác còn chưa lấy hết được, như vậy dược liệu làm thuốc dẫn tạm thời không có cũng không quan trọng, vì thế bắt đầu hàn huyên câu có câu không với chủ tiệm.

Hiển nhiên ấn tượng của chủ tiệm với Hàn Vũ cũng không tệ lắm, có thể là từ khi Hàn Vũ cống hiến mấy phương thức nấu ăn nuôi con bảo dưỡng các loại, cho nên đối với Hàn Vũ, chủ tiệm coi như nhịn xuống tính tình phản ứng lại.

Lại qua nhiều lần, Hàn Vũ mới biết đây là một baba độc thân mang theo hai đứa song sinh ở nhà mở cửa hàng online, chỉ là dựa vào cảm giác nói chuyện phiếm, hai đứa nhóc này không giống con ruột, nếu không sao ngay cả chút kinh nghiệm nuôi con cũng không biết, vậy mà còn hỏi Hàn Vũ, đứa nhóc quá yếu, có dược thiện gì bổ người tương đối nhanh, lại không thương tổn căn cơ.

Làm Hàn Vũ có cảm giác, dường như đôi song sinh này đột nhiên xuất hiện trong nhà anh ta vậy, khiến chủ tiệm không có chuẩn bị luống cuống tay chân, rồi lại thật tâm muốn nuôi hai đứa nhỏ thật tốt. Chủ tiệm đã nói, lúc trước anh ta mở tiệm cũng là vì có thể ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ, mới từ chức hiệu đính văn tự ở tòa soạn.

Bởi vậy, Hàn Vũ càng thêm nghi ngờ, một ông bố nhỏ đơn thân không quyền không thế — trong mắt Hàn Vũ, hai mươi tám tuổi, so với tuổi chân chính của cậu nhỏ hơi rất nhiều — từ con đường nào, có thể có được nhiều dược liệu quý báu quý hiếm như vậy?

Chỉ là, dù sao Hàn Vũ không phải thằng nhóc không lịch sự, có một số việc cho dù nghi ngờ, cũng không thể đuổi theo tìm hiểu, nếu không, chút tẹo ràng buộc giữa hai bên sẽ đứt đoạn, đối với Hàn Vũ không có lòng tham mà nói, đó mới là mất nhiều hơn được.

Mà chủ tiệm hiển nhiên cũng sinh ra hảo cảm với Hàn Vũ.

Có thể đây là người thứ nhất mua hàng, mà không giống rất nhiều người mua khác đuổi theo anh hỏi đông hỏi tây, hỏi vì sao không có hình, hỏi vì sao không có chú thích, thậm chí có vài khách hàng cũ biết đồ chỗ anh tốt, sau đó luôn không ngừng hỏi thăm thậm chí phát người tới điều tra nguồn hàng của anh, hoặc dùng giá cao muốn một lần mua đứt tất cả hàng hóa.

Người trước tự nhiên là phiền không chịu nổi, thậm chí chán ghét vô cùng, nhưng người sau cũng không khiến anh sinh ra hảo cảm, anh bán cái gì đã nói rõ mình để đó không dùng, có thì bán, không có là không có, dùng nhiều tiền mua đứt nguồn cung cấp, nói dễ nghe, thật sự nghĩ anh không biết giá trị đồ trong tay mình sao?

Vậy cái gọi là giá cao rốt cuộc có bao nhiêu cao còn đáng phải thương thảo, mà lượng giao hàng mỗi tháng đối phương đưa ra thật khiến anh thầm sinh hận!

Cho nên, đối với kiểu khách hàng mua đồ còn trở lại như Hàn Vũ, trước hết, cũng chỉ là mấy công thức nấu ăn cậu cung cấp, mới khiến chủ tiệm hơi hơi có hảo cảm, sau nói chuyện với nhau, cũng không thấy người này giống những người khác, trên dưới thầm muốn thám thính nguồn hàng của anh, độ hảo cảm không ngừng tăng lên.

Nhất là khi Hàn Vũ sơ lược hướng dẫn các việc cần chú ý khi nuôi con, hảo cảm trong lòng đối với vị khách Hàn Vũ chưa từng gặp mặt này càng tăng thêm một tầng.

Đối với nhân sâm Hàn Vũ muốn đặt hàng, chẳng những đáp ứng một hơi, vốn không có hàng, cũng lập tức biến thành trạng thái có hàng. Đối với chuyển biến này, Hàn Vũ thông minh không hỏi gì.

Chủ tiệm có hàng hay không, chỉ có chính họ rõ ràng nhất, nhất là cửa hàng giống Hai Con Hồ Ly Nhỏ, mở tiệm không phải vì sự nghiệp, cho nên hàng hóa đều là thứ tốt, trong tay mình nhất định sẽ giữ lại thứ càng tốt, để chính mình dùng hoặc là lưu giữ cho bất kì tình huống nào.

Tâm tình Hàn Vũ sảng khoái chọn một củ nhân sâm giá thấp nhất, dù sao cậu chỉ dùng để làm thuốc tăng hiệu quả, hàng tốt quá, không phải không mua nổi, chỉ là sẽ vô tình tăng phí tổn của sản phẩm, không có lời.

Nghĩ tới chuyện khác, sắp tới sinh nhật hai tên trong phòng ngủ rồi, mà nhóc con Quý Ly này cùng mình coi như có duyên, cùng ra ngoài ăn cơm mấy lần, căn bản đều là cô bé người ta bỏ tiền, hơi hơi có chút xấu hổ.

Thuận tiện dạo một vòng trong tiệm, muốn mua chút quà cho vài người, chỗ này trừ dược liệu, còn có một ít trang sức gì đó, nhưng là chỉ bằng tên, thật sự không biết là cái gì.

Nhìn nửa ngày, vẫn là da mặt dày nói yêu cầu của mình cho chủ tiệm, để chủ tiệm giúp mình chọn, sau khi chủ tiệm hỏi đối tượng tặng, cùng với nhu cầu, cái gì cũng không nói, chỉ bảo Hàn Vũ chọn đặt ba loại trang sức rẻ nhất, tốn tròn ba ngàn, thêm giá củ nhân sâm kia, tổng cộng tám ngàn liền ném đi!

(*khoảng 28 triệu. Đù má!!)

Sau khi Hàn Vũ chọn trả tiền, đau lòng thật lâu, cắn răng nghĩ thầm: “Khó trách từ chức ở nhà mở cửa tiệm cũng có thể nuôi sống hai thằng nhãi con, tùy tiện một đơn đặt hàng đã tốn một phần năm tiền gởi ngân hàng của mình!”

Chỉ là tới ngày thứ ba Hàn Vũ nhận được hàng, thiếu chút nữa chói mù mắt, chỉ nhìn thoáng qua ở phòng trực ban, lập tức bọc lại nguyên dạng, cố gắng rặn ra khuôn mặt “trời trong nắng ấm” chạy về.

Vừa vào cửa, liền hô ba tên trong phòng khóa cửa.

“Như thế nào, Tiểu Ngũ? Giàu to rồi? Hay là cậu mới vừa giết tới ngân hàng?” An Húc Dương không rõ đầu đuôi đi đóng kín cửa, chốt khóa.

“Mặc dù không trúng nhưng cũng không khác.” Hàn Vũ nói xong, đem cái bao không nhỏ bỏ lên bàn học của mình, đẩy tạp vật xung quanh ra.

Vừa nghe lời này, hai tên khác trong phòng đều xuống khỏi giường, tò mò tiến tới bên cạnh Hàn Vũ, ngóc đầu muốn nhìn Hàn Vũ mang cái gì về.

Hàn Vũ thật cẩn thận mở giấy gói, bên trong nhét đầy, xốp bong bóng một tầng lại một tầng, cũng không biết là cái gì, trong đó bao rất kín, hơn nữa giống như một cái hộp vuông vức, Hàn Vũ lấy ra trước, nhưng không mở ra đặt qua một bên.

Ba người khác tâm ngứa, nhưng cũng không động thủ.

Mà bên trong còn nhét cỡ bốn năm thứ, Hàn Vũ không chú ý như vậy nữa, nhưng vẫn coi như cẩn thận, đem từng cái ra, xé mở từng tầng đóng gói bên trên, đầu tiên xuất hiện trong mắt mọi người là một mặt dây chuyền nhìn không ra chất liệu, bọc trong một khối kim loại điêu khắc giống như đồng cũ, bên trong ẩn ẩn nhìn thấy cái gì như ngọc bích, kiểu dáng thô kệch, phong cách cũng tương đối nam tính hóa.

Hơn nữa, rõ ràng là thứ nhìn cực kì bình thường, lướt mắt qua sẽ không khiến người chú ý, nhưng khi nhìn kĩ, tự dưng lại bị hấp dẫn.

Hàn Vũ nắm trong tay, vừa vào lòng bàn tay, lập tức biết thứ này không phải vật bình thường, đồng cũ tính chất mềm nhẵn, thấm lạnh, vừa chạm đã biết, không phải đồng thật, một khối bên trong kia, nhìn cũng như một khối ngọc bích băng nhu cao lục*.

(đây là đang nói về phẩm chất của ngọc bích. Tui không biết về cái này, có bạn nào edit truyện về đổ thạch hay từng đọc qua có thể giúp tui không?)

Hơn nữa, không biết có phải tác dụng tâm lý không, thứ như vậy vừa vào lòng bàn tay, lập tức cảm thấy tâm thần thanh tĩnh rất nhiều, cậu lật xem nửa ngày, mới nhìn tới ba người bên cạnh, đều dùng ánh mắt phát thèm nhìn thứ trong tay mình, lập tức cười cười, một phen vứt cho An Húc Dương: “Cho, lão đại, của anh, quà sinh nhật!”