La Y là một nữ hài hiểu chuyện, từ khi được đềtrở thành thê tử của thiếu chủ lang tộc, mặc kệ là làm mỗi một việc, nàng đều tính toán rất chuẩn. Lúc này đây, lại khiến cho nàng lần đầu nếm thử đến tư vị thất bại.
Cho tới nay, cho dù chính mình chính xa xa mà nhìn thiếu chủ vài lần, lại có thể nói là nhất kiến chung tình, thiếu chủ bên ngoài anh tuấn, còn có tính cách độc đáo, đều làm cho nàng vô cùng ngưỡng mộ.
Nàng nghe nói tuổi thiếu chủ đã còn trẻ có hài tử, nàng vừa buồn ;ại hận đứa bé kia, sau đó biết nữ nhân kia chết, lòng của nàng nhẹ nhõm.
Nàng cần làm thê tử lòng dạ rộng rãi của thiếu chỉ, chỉ có nàng.
Tộc trưởng bảo nàng đến chỗ thiếu chủ, thuận tiện thấy xem nhi tử của thiếu chủ, lại trăm triệu thật không ngờ, cái tiểu thí hài này, nhìn qua nhỏ như vậy ngay lần đầu gặp đã ra oai phủ đầu Bất kể như thế nào, chính mình sắp cùng thiếu chủ cử hành hôn lễ, nàng cũng sẽ trở thành một cái hiền thê lương mẫu.
“La Y…” hôn lễ Lang tộc cùng nhân loại hôn lễ hoàn toàn không giống, bọn họ là lấy nguyên hình tiến hành phát thệ, mà còn trung thành với bạn lữ.
La Y chuyển đầu, trên mặt xuất hiện tươi cười, “Mẫu thân.” Nàng cảm tạ mẫu thân có thể đem nàng giáo dục thực tốt, nếu không, cũng sẽ không bị tộc trưởng cùng các trưởng lão coi trọng.
Mẫu tử hai người, nói vào chuyện khuê phòng khiến nàng vừa thẹn lại vừa mong Ánh trăng dần dần lên cao, “Ngao ô…” Nơi nơi đều tràn ngập tiếng sói tru, cho dù là lang không có trí tuệ, cũng sẽ đứng bên xem hôn lễ Phương Triệu Nhất.
dưới ánh trăng màu bạc, có thể rõ ràng nhìn đến một ngân lang thật lớn, đứng ở chỗ cao nhất, cả người đều tản ra khí tức lãnh liệt, mà đầu lại nhìn về phía ánh trăng.
Thời gian cũng không có đi qua bao lâu một con lang nhỏ màu trắng đi đến Đang lúc hai lang dùng phương thức thành kính cứ hành hôn lễ thì con lang thật lớn kia, lại không nhìn ánh mắt kinh ngạc của chúng lang, nháy mắt bỏ chạy …
“Ngao ô…” Lang tộc phát ra thật thanh âm tru lên, nhưng bóng dáng cự lang đã mất.
Lúc này trên giường lớn, một anh nhi tiểu tiểu, không nhúc nhích mà nằm đó không có hơi thờ cả người đều tản ra tử khí.
Tống Gia Bảo lo lắng mà nhìn anh nhi trên giường, hắn cũng không biết là chuyện gì xảy ra, đứa nhỏ này…chỉ trong chớp mắt, thế nhưng mất đi hô hấp… Hắn liều mạng mà cấp cứu, liều mạng gọi điện thoại, lại phát hiện di động của Phương Triệu Nhất căn bản sẽ không có người tiếp.
Mà anh nhi cũng không có chút động tĩnh nào, hắn muốn đưa đi bệnh viện, lại phát hiện quá xa, chỉ có thể đứng một bên.
Yêu tà thú cũng thực phẫn nộ, hắn bị nhốt bên trong vòng tròn vòng, chỉ có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn linh hồn Phương Thần sắp sửa tiêu tán, “Ngươi con heo này! Thế nhưng liên một chút ít hy vọng đều mất đi?! Heo heo heo!!” Phương Dịch lớn tiếng mà quát, muốn mắng tỉnh người trước mắt.
Hắn liền không hiểu, rõ ràng trùng sinh, nhưng không biết quý trọng, người không biết còn tưởng rằng là tình nhân của nó kết hôn đâu!
Thật sự là xui, thật vất vả tìm một cái ký túc thể như vậy, nhưng không có mong muốn sống, chẳng lẽ thật là trời muốn diệt ta?!
Chính là có một chút ít hy vọng, hắn đều sẽ không buông bỏ, vì thế lợi dụng lực lượng của chính mình, thúc dục năng lượng bên kia của Phương Triệu Nhất, chờ mong hắn có thể biết tình huống trước mắt.
linh hồn Phương Thần, tản ra khí tức màu xám nhạt, “Ta là vì phụ thân trùng sinh, nhưng không thể thay đổi mọi thứ,vậy ta sống lại để làm gì?”