Phương Triệu Nhất sửng sốt, hiển nhiên thật không ngờ tiểu sói con thế nhưng sẽ phản kháng… Thậm chí còn dùng phương thức như vậy.
“Buông miệng ngươi ra!” Phương Triệu Nhất nghĩ đến tình cảnh lần trước, tiểu sói con là muốn uống sữa, chính là sau đó lại lại… Hồi ức chấm dứt, mặt của hắn đã rất đen, cảm tình này chỉ từ thời điểm tiểu sói con sinh ra, hắn đã lừa dối chính mình?!
Phương Thần cắn chỗ nhô ra đó, trong lòng vô cùng xấu hổ, bất quá vì thí thí của mình mà suy nghĩ, để cho phụ thân thỏa hiệp trước. Nếu như là trước kia, nó tuyệt đối sẽ không làm ra sự tình như vậy, vì không tự cứu, không ai cứu, nó chính là một tiểu sói con đáng thương.
Tống Gia Bảo ngay cả mũi cũng không bịt, nhìn hai phụ tử bọn họ hỗ động, trừng lớn hai mắt của mình, một vẻ mặt giật mình.
“Ngao ô…!” Tiểu sói con dùng một chút lực, thiếu niên cao lớn nháy mắt liền gục trừu một hơi lương khí, mà ánh mắt cũng trở nên âm ngoan.
Tống Gia Bảo nhanh chóng hoàn hồn, nếu không nói, sẽ xuất hiện án mạng, thật sự là không biết tiểu sói con gặp chuyện gì mà, thế nhưng có hành vi như thế
“Triệu Nhất, nó cái gì cũng đều không hiểu, ngươi trước đem nhét trong mông nó lấy ra /.” Tống Gia Bảo nhanh chóng nói ngay cả khi con sói này bị nóng mới hay thả khí nhưng hắn nhét thuốc trực tiếp như vậy cũng hơi khó coi.
Phương Triệu Nhất chọn chọn lông mày, “Ngươi thật sự cái gì cũng không hiểu sao?” Hắn cúi đầu của mình, nhìn tiểu sói con, sau đó hơi hơi liếc, chống lại cặp mắt đen thùi mà lại trong suốt kia.
“Ngao ô… ( hừ hừ)” nó cũng khó chịu, nghĩ đến sau này bụng mình bị tắc mà to ra nnos cũng khổ lắm
“Ta nói lần nữa, buông ra!” Lúc này cả người Phương Triệu Nhất đều tản ra khí tức khủng bố, kỳ thật hắn thật không có nghĩ se làm gì sói con, nhưng sói con nafy lại dám cắn huynh đệ của mình.
Được rồi, hắn cảm thấy chính mình thật sự cần phát tiết, nếu không nói, làm sao có thể bị cắn ở chỗ nhạy cảm khiến nó thẳng lên. Hắn thẹn quá hóa giận thôi.
Phương Thần đương nhiên cũng cảm biết cha mình biến hóa, tuy rằng nó cũng hiểu được, nhưng hiện tại chỉ có thể tiến lên phía trước.
“…” Tống Gia Bảo nhìn hai người giằng co, đây là tình trạng gì “Tiểu bạch đại khái bị nhiệt, chờ ta khai thuốc Đông y cho hắn ăn, sẽ không sao.” Hắn không thể không làm người hoà giải.
Phương Thần vừa nghe đến, miệng buông lỏng, nó cảm giác sau gáy bị xách lên, sau đó nhìn cha mình trầm mặc.
“Ngươi có năng lực? Ân?” khóe miệng Phương Triệu Nhất gợi lên, lộ ra độ cung trào phúng, bất quá Phương Thần rất rõ ràng, đó là dấu hiệu cha mình sinh khí, đáng thương cho cuộc đời làm lang của nó quá.
“Ngao ô… ( quá khen!)” Phương Thần cũng không yếu thế mà nhìn ánh mắt của phụ thân mình ngoài trừ nó đang run thì không có gì.
Phương Triệu Nhất mang theo tiểu sói con, “Một khi đã như vậy, ta liền không khách khí …!” Sau đó, liền đem nó ném đến trên giường của mình, sau đó kéo cầm lại đây, “Hừ hừ…! Cho ngươi biết hậu quả của việc đùa ta.”