Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 75: Chủ mẫu thất trách




Đôi mắt Triệu Mặc Khiêm chuyển từ đám người sang người nằm trong lồng ngực, trong ánh mắt thỉnh thỉnh thoảng có ánh sáng hiện lên, cũng xem rất là chuyên chú.

Lâm Thương Hải có thể đến được vị trí Hộ Quốc tướng quân cũng không phải tự nhiên mà đến được, cả đời này ông đã từng trải qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, tuy rằng cũng có lúc thất bại nhưng đa số luôn là toàn thắng, tuy rằng tâm tư của ông không quan tâm đến đấu tranh ở nội trạch nhưng từ trước đến nay nữ nhân của ông đông đảo, cũng yêu thích phong nguyệt, đầu óc là cực kỳ tốt nên ông chỉ cần hơi suy nghĩ một chút, liền minh bạch mọi việc trong đó.

Ông lập tức nghĩ tới vị trung tướng đắc lực họ An, là đường đệ của Đại phu nhân, lão Đoạn là thuộc hạ của hắn, gã sở dĩ xuất hiện ở rừng trúc của tướng quân phủ tuyệt đối không phải trùng hợp, trung tướng kia có liên quan đến An thị, ông đã đưa ra kết luận. Chỉ sợ lão Đoạn này, thời điểm "Chết trận" ba năm trước cũng đã tới ở rừng trúc này, hoặc là nói vẫn luôn ẩn nấp ở phụ cận tướng quân phủ, mục đích đơn giản chính là trợ giúp Đại phu nhân làm một ít việc mà bà không tiện làm, lại nói sâu một chút, người này chết trận chỉ là kế hoạch giương nanh múa vuốt của Đại phu nhân mà thôi.

"Được, được......" Lâm Thương Hải nghĩ vậy, tức giận mà cười, ánh mắt nhìn Đại phu nhân cũng có chút sắc bén, ông thật ra thật không biết phu nhân  của ông lại có khả năng như thế.

Nguyệt di nương lúc này thấp giọng nói: "Lão gia, tức là người này muốn giết Tứ thiếu gia! Ngài nhất định phải bắt gã khai ra người đứng ở phía sau, không thể dễ dàng mà bỏ qua cho bọn họ! Sự tình trong phủ thật không nên  để cho Hiền Vương điện hạ tự mình hỏi."

Sắc mặt Lâm Thương Hải càng thêm khó coi, nhìn lão Đoạn hỏi: "Ngươi nói là ai sai ngươi? Là An Trung Toàn sao? Mục đích của hắn là gì? Còn có, có phải hay không Đại phu nhân bảo ngươi giết nhi tử của ta, ngươi nói!"

"Lão gia, ngài đây là có ý gì? Ngài hoài nghi ta sao?" Đại phu nhân kϊƈɦ động mà đi qua túm chặt cánh tay Lâm Thương Hải quỳ xuống: "Lão gia, ngài nếu hoài nghi ta, ta tồn tại còn có ý nghĩa gì?" Trong lòng lại như cũ không quên mắng Nguyệt di nương bỏ đá xuống giếng.

Trong mắt Nguyệt di nương hiện lên một tia châm chọc, thanh lệ trêи mặt lại đúng lúc hiện lên một tia ôn hòa cười nói: "Đại phu nhân, ngài cần gì phải nói như thế? Lão gia vẫn chưa hoài nghi ngươi, chỉ là muốn người này nói ra người đứng ở phía sau màn mà thôi, chỉ đợi hắn nói ra, ngươi liền trong sạch."

"Nhưng mà lão gia, ý tứ của ngài rõ ràng chính là hoài nghi ta!" Đại phu nhân tức muốn hộc máu lại bi thương mà nói, như vậy có thể làm ông không hiểu rõ mà cảm thấy bà vô tội.

Lâm Thương Hải biểu tình lạnh lùng, không dao động, chỉ nhìn chằm chằm lão Đoạn nói: "Ngươi nói!"

Lão Đoạn có điểm đồng tình mà nhìn Đại phu nhân, gã có thể làm ra loại chuyện này, bản thân chính là một tiểu nhân tham lợi, hiện giờ vì tánh mạng của mình, gã cũng chỉ do dự một lúc lâu mà thôi, chỉ cảm thấy vì mạng sốn dù có bất nhân bất nghĩa cũng không có gì. Nhưng mà, gã mới vừa há mồm, chợt thấy một mũi tên từ trong rừng bay ra, xé tan không khí, thẳng tắp bắn trúng giữa lưng lão Đoạn.

Lão Đoạn kêu thảm thiết một tiếng, khóe miệng chảy ra máu đen, một chữ cũng chưa nói ra liền ngã xuống mất đi hô hấp.

Quý Liên Hoàn vẫn luôn xem diễn sắc mặt cũng đại biến, hắn cùng Lâm Thương Hải đồng thời giương mắt nhìn vào trong rừng, chỉ thấy sau ánh lửa có bóng dáng một người đang đi sâu vào rừng trúc.

"Hay cho Lâm Thương Hải ngươi, trong phủ tướng quân thật là ngọa hổ tàng long nha!" Quý Liên Hoàn mắng to một tiếng, thân hình lắc một cái trực tiếp nhào vào trong lửa lớn chui vào sương khói tràn ngập bên trong rừng trúc.

Cả người Lâm Tịch Cận chấn động, hơi có chút hậu tri hậu giác bắt lấy vạt áo Triệu Mặc Khiêm, vội vàng nói: "Xong rồi, Ám Nhị ca còn ở bên trong......"

Triệu Mặc Khiêm nhăn nhăn mày, nam nhân vốn dĩ đã định tội Ám nhị hộ chủ bất lợi, chỉ đợi hắn xuất hiện liền trực tiếp đi hình phạt đường lĩnh tội, nhưng hiện tại xem ra sự tình chỉ sợ so với tưởng tượng còn phức tạp hơn.

"Đúng rồi, Ám vệ ca ca đi vào sau đâu? Hắn cũng chưa ra? Cũng không biết hắn có phát hiện tung tích Ám Nhị ca hay không......"

Ám vệ ca ca?

Triệu Mặc Khiêm híp híp mắt, ngón tay chậm rãi xoa vài cái, thầm nghĩ nên hảo hảo mà chỉnh đốn ám bộ một phen.

Lâm Tịch Cận rất là nôn nóng, liền có chút không an phận, cả người ở trong lồng ngực Triệu Mặc Khiêm nhích tới nhích lui. Tuấn nhan của Triệu Mặc Khiêm phát lạnh, căn bản là không vui khi y nói về sự tình của Ám vệ, bàn tay to ở trêи đầu cùng trêи ʍôиɠ y mà vỗ vỗ, hơi mang ý cảnh cáo nói: "Bổn vương sẽ xử lý, ngươi an phận một chút cho ta, trêи người không đau đúng không?"

Lâm Tịch Cận lập tức thành thật, không phải y ngoan mà là y đột nhiên nghĩ đến, y cũng chỉ có khả năng sốt ruột một chút, trêи thực tế một chút vội cũng không giúp được gì. 

Triệu Mặc Khiêm nhìn thấy cũng không trấn an, chỉ híp híp mắt, lại sờ sờ đầu của y: "Tịch Nhi còn cần phải học rất nhiều."

Lâm Tịch Cận yên lặng gật đầu.

Triệu Mặc Khiêm lúc này lại nói: "Người mới vừa đi vào ngươi cũng từng gặp qua, bản lĩnh của hắn so với cái miệng của hắn hơn rất nhiều, Ám nhị chỉ cần còn sống thì sẽ không có việc gì."

"A!" Lâm Tịch Cận thở dài nhẹ nhõm một hơi, ấp úng nói: "Ta lần tới nếu bất hòa sẽ không cùng hắn cãi nhau."

"Không sao, có bổn vương ở đây thì ngươi cứ khi dễ hắn."

Lâm Tịch Cận há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới nói: "Ta nghe theo Hiền Vương điện hạ."

Lâm Thương Hải tức điên, thế nhưng có người ở dưới mí mắt của hộ quốc Đại tướng quân ông mà giết người! Ông quát lớn: "Thiêu! Đem rừng trúc  này thiêu sạch sẽ cho ta!"

Có hộ vệ nhỏ giọng hỏi: "Đại tướng quân, Quý tiểu tướng quân mới vừa đi vào......"

Lâm Thương Hải nhìn nhìn Triệu Mặc Khiêm cùng Lâm Tịch Cận trong lòng ngực đứng ở một bên, nhắm mắt nói: "Thiêu cho ta, Quý tiểu tướng quân nếu có thể đi vào thì hắn nắm chắc có thể ra được, động tác nhanh lên, nếu bên trong có cao thủ so với Quý tiểu tướng quân còn muốn lợi hại hơn thì khó giữ được mà để hắn chạy trốn."

Đại phu nhân lệ  rơi đầy mặt, còn đang khóc gạt lệ, nhìn thật thương tâm: "Lão gia, ngài nếu không tin ta, ta sẽ lấy cái chết để chứng minh!"

Nói xong liền hướng vào trong rừng trúc đang cháy to mà chạy vào, Lâm Thương Hải lại tức giận một phen giữ chặt bà: "Ngươi đây là muốn làm cái gì!?"

Đại phu nhân đầy mặt đau thương: "Ta sẽ lấy cái chết chứng tỏ mình trong sạch! Ta gả cho lão gia gần hai mươi năm, toàn bộ việc ta làm đều là vì lão gia, nhưng mà hiện giờ lại...... Để ta chết, để ta chết!"

Lúc này, Lâm Ngọc Châu đi thay quần áo hơn nửa ngày rốt cuộc cũng trang phục lộng lẫy chậm rãi xuất hiện, khi nàng tới trước nhìn trộm thì thấy hộ vệ của nàng vẫn như cũ bị hộ vệ của Hiền Vương phủ áp quỳ trêи mặt đất , sau đó lại phong tình vạn chủng nhìn thoáng qua Hiền Vương, nhân tiện liếc mắt nhìn Lâm Tịch Cận, rồi mới bước nhanh đi đến bên người Lâm Thương Hải cùng Đại phu nhân.

"Phụ thân, việc này cùng nương không có quan hệ, nói không chừng chỉ là do trận chiến mang đến mà thôi. Ngài là Đại tướng quân, có người nấp trong chỗ tối làm những việc tiểu nhân như vậy cũng là chuyện thường . Nếu ngài không làm rõ ràng chân tướng đã trách nương thì ngược lại là làm lạnh lòng người lại để kẻ có tội thoát được, cần gì phải vậy?"

Mấy câu nói của Lâm Ngọc Châu có thể nói được cực kỳ xảo diệu, Lâm Thương Hải tuy rằng biết rõ sự tình không phải như vậy, cũng có chút buông lỏng.

Lâm Ngọc Châu lại nói: "Mấy ngày gần đây, trong phủ luôn không yên ổn, các loại sự tình không tốt liên tiếp phát sinh. Phụ thân! nương thân là chủ mẫu của tướng quân phủ, đứng mũi chịu sào cũng sẽ chịu liên lụy, cho nên rất khó nói những việc này chính là nương sai, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, nếu là người có tâm muốn dùng thủ đoạn thì nương cũng khó lòng phòng bị."

Hỏa khí của Lâm Thương Hải dần dần bị đè ép xuống, nhưng nghĩ đến việc hôm nay, trong lòng  trước sau vô pháp tiêu tan, liền hừ lạnh một tiếng nói: "Hừ, cho dù cùng bà ấy không liên quan nhưng theo như lời nói của nữ nhi, bà ấy chính là chủ mẫu trong phủ, thế nhưng kẻ gian nấp trong trong rừng trúc mà không tra, thật sự không có chức trách của chủ mẫu. Từ hôm nay trở đi, sự tình trong phủ tạm thời giao cho Nguyệt di nương cùng Thu di nương chưởng quản."

Lâm Ngọc Châu vốn cho rằng phụ thân đã bị chính mình thuyết phục, mẫu thân của nàng cũng sẽ không có việc gì, lại không nghĩ......

Nàng vội mở miệng nói: "Phụ thân......"

Lâm Thương Hải vẫy vẫy tay: "Không cần phải nói, đỡ nương ngươi đi nghỉ ngơi đi, ngày mai mẫu thân hai người hãy đi lên núi dâng hương đi, ở nơi đó tỉnh lại một thời gian."

Sắc mặt Lâm Ngọc Châu lập tức trắng bệch: "Phụ thân, người như thế nào......"

"Hừ!" Lâm Thương Hải hừ lạnh một tiếng, vừa rồi ông đã phái hộ vệ bảo hộ Lâm Ngọc Châu trước tiên chuẩn bị, sai người truyền tin cho ông, đem việc ở hồ nước bên cạnh đều thuật lại cho ông, ông thế mới biết nữ nhi của ông xác thật là muốn giết đệ đệ của mình, giết người không thành ngược lại chính mình lọt vào hồ nước, lúc này mới trời xui đất khiến, bức cho Tứ nhi tử trốn vào bên trong rừng trúc, cũng mới có màn kế tiếp này.

Đại phu nhân rất hiểu Lâm Thương Hải, thấy biểu tình của ông như vậy liền đoán được ông đến giờ đã biết không ít sự tình, hơn nữa việc này vẫn là về nữ nhi liền vội vàng đem nữ nhi giữ chặt, không cho nàng nhiều lời, việc hôm nay mẹ con hai người không một điểm ưu thế, bảo toàn chính mình mới là quan trọng .

Nguyệt di nương lúc này dịu dàng nói: "Đại tiểu thư cũng không cần chú ý, rốt cuộc việc hôm nay người bị hại lớn nhất là tứ thiếu gia, cũng chỉ có tứ thiếu gia bị thương nặng nhất, sáng nay ngươi chính là người ở cùng với tứ thiếu gia, vô luận như thế nào ngươi thân là đại tỷ, cũng nên chịu một ít trách nhiệm."