Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 62: Ăn sáng




"Ngày mai trước thời gian nửa canh giờ."

Ám nhị chỉ chỉ chân giường, nơi đó đặt một đôi giày, rõ ràng chính là của người nào đó nửa đêm chạy đến bỏ lại: "Vương gia nói ngài dựa theo số đo của đôi giày này mà làm."

Hắn là nói thật, Lâm Tịch Cận ngốc lăng.

Một đêm mưa gió hôm qua đã đem những phẫn nộ, vui mừng, thống khổ, sung sướиɠ mai một đi. Trong không khí còn có hơi ẩm nhè nhẹ, giống như tướng quân phủ hôm nay nhìn như bình tĩnh nhưng bên trong vẫn còn đang rất căng thẳng.

Lâm Tịch Cận đột nhiên nhớ tới tướng quân phủ còn có một vị tổ tông ―― Lâm lão phu nhân. Bất quá trong ký ức của y lại không có bóng dáng của vị lão phu nhân này, rốt cuộc y chính là ở Phó Dịch Viện lớn lên sao! Nghĩ như vậy, vốn y muốn đi thỉnh an thử xem nhưng ý tưởng này nhanh chóng bị bác bỏ, nghĩ đến y đi cũng sẽ không được hoan nghênh nên cứ tạm thời như vậy đi, ít nhất cũng muốn đem sự việc của Lâm Ngọc Hồng lắng xuống, y  không muốn bị tai vạ.

Trộm lười biếng nửa ngày. Lâm Tịch Cận thoải mái duỗi eo, liền quyết định hôm nay không ra khỏi Tịch viên nên ở trong sân nghỉ ngơi một ngày. Nhưng mới vừa đi ra khỏi phòng, liền nghe được một thanh âm hô: "Tứ thiếu gia, cứu mạng!"

Chỉ thấy Đại Khờ cùng hai gia đinh giải một nữ tử tới trước mặt Lâm Tịch Cận. Đầu tóc nữ tử bù xù, lộ ra cánh tay tầng tầng vết roi đỏ, quần áo cũng lây dính không ít vết máu, cả người thoạt nhìn chật vật cực kỳ. Mấy hạ nhân, nha hoàn xúm lại đây, có người kinh hô: "Là Xuân Bích."

Xuân Bích là ha hoàn của Lâm Ngọc Châu lưu lại. Khi ở bên người Lâm Ngọc Châu cũng là nha hoàn nhị đẳng nên ở trong mắt mọi người cũng coi như là có chút địa vị. Vốn tưởng rằng đi vào  viện của Lâm Tịch Cận nhất định là có thể tấn chức thành nhất đẳng đại nha hoàn, lại không nghĩ mấy ngày liền hạ nhân hạ đẳng ở Phó Dịch Viện áp chế, quá không yên phận, tức giận rất nhiều.

Xuân Bích nhìn đến Lâm Tịch Cận, vội vàng dùng sức ném gia đinh đang áp nàng ra, quỳ bò đến trước mặt Lâm Tịch Cận: "Tứ thiếu gia cứu mạng! Nô tỳ biết tứ thiếu gia từ trước đến nay rộng lượng đối xử với bọn hạ nhân đều là cực tốt! Lần này là Xuân Bích không biết trời cao đất dày, thế nhưng quản không được miệng mình mà ô nhục tứ thiếu gia, thỉnh tứ thiếu gia trách phạt thế nào cũng được, chỉ nguyện có thể tha nô tỳ một mạng."

Lâm Tịch Cận hơi hơi nhíu mày, xem ra là một người lắm mồm. Đại Khờ đi qua  thô lỗ đem Xuân Bích đẩy ra một bên: "Đừng cù cưa lôi kéo, hôm qua ngươi ở lễ cập kê của Nhị tiểu thư như thế nào cùng bọn nha hoàn nói gà nói phượng? Khi đó ngươi cũng không phải là như vậy! Khi đó ngươi há mồm cũng có thể đem người sống nói thành chết!"

Xuân Bích vô cùng hối hận, nước mắt chảy ròng: "Đại Khờ, là ta sai rồi, là ta sai rồi! Ngươi hãy cùng Tứ thiếu gia nói mà tha ta lần này, về sau ta khẳng định liều chết nguyện trung thành Tứ thiếu gia, không có tâm tư thứ hai!"

Đại Khờ hừ lạnh, hung hăng nói: "Một lần bất trung, trăm lần không cần. Tứ thiếu gia không có lý do gì tha cho người ba hoa như ngươi."

Lâm Tịch Cận cũng đại khái biết được chuyện như thế nào, y nhìn Đại Khờ tán thưởng gật gật đầu, tiểu tử này chỉ có ít thời gian nhưng thật ra tiến bộ rất nhiều.

"Không, không, cầu Tứ thiếu gia cho nô tỳ một lần cơ hội để nô tỳ chứng minh......" Xuân Bích bắt đầu không ngừng mà dập đầu trước Lâm Tịch Cận, nàng cũng biết lúc này tình huống không ổn, dập đến trán đều ra huyết: "Tứ thiếu gia, nô tỳ trong nhà còn có cha mẹ tuổi già cùng bốn người tỷ đệ, bọn họ đều chờ nô tỳ kiếm tiền trở về cho bọn họ! Cầu Tứ thiếu gia nhất định phải khai ân!"

Bộ dáng nàng lúc này xem ra chật vật lại đáng thương, không còn có bộ dáng kiêu ngạo chửi bới Lâm Tịch Cận ngày hôm qua.

Lâm Tịch Cận có chút không kiên nhẫn, Sáng sớm nay y còn chưa ăn gì vào bụng đâu. Kiếp trước kiếp này cẩn thận tính ra thì y đều ở Phó Dịch Viện qua hai mươi năm ăn không đủ no mặc không đủ ấm, hiện giờ y sao có thể nguyện ý bạc đãi chính mình ăn uống hưởng thụ?

"Xuân Bích, ngươi luôn mồm cầu ta tha ngươi nhưng cho tới giờ ta cũng chưa nói muốn lấy mạng ngươi." Lâm Tịch Cận lạnh lùng hừ một tiếng, Xuân Bích nghe xong thì trêи mặt lộ ra thần sắc mừng như điên, Lâm Tịch Cận cũng không thèm nhìn tới nàng: "Đại Khờ, là ai xử phạt?"

Đại Khờ nói: "Là Nguyệt phu nhân."

Nguyệt di nương? Lại là nàng, Lâm Tịch Cận bừng tỉnh, vậy thì khó trách, Xuân Bích này cũng không phải dạng người ngốc nghếch, biết thủ đoạn của Nguyệt di nương từ trước đến nay rất lợi hại ngay cả Đại phu nhân cũng rất là đau đầu, nàng vốn là nha hoàn của đại tiểu thư Lâm Ngọc Châu, hiện giờ bị bắt tội ở trong tay của Nguyệt di nương tất nhiên sẽ chiếm không được điều tốt, khó trách chạy tới đòi chết đòi sống cầu y.

Chỉ là Nguyệt di nương này từ trước đến nay cùng y không có quan hệ gì, hiện giờ sao lại ra mặt thay y thu thập những hạ nhân lắm mồm? Hay là......

Lâm Tịch Cận suy nghĩ một phen, trong lòng đã có định đoạt, liền vẫy vẫy tay nói: "Nguyệt di nương phạt thế nào thì cứ như thế mà làm, đều đi xuống đi."

Xuân Bích tự nhiên lại khóc rống một trận nhưng mà lúc này không có Lâm Tịch Cận lên tiếng, Đại Khờ càng tự tin mười phần mà thô bạo đè nặng Xuân Bích kéo đi.

Lâm Tịch Cận lúc này mới kêu người mang thứ ăn đến đây để lót dạ, chờ đến lúc Đại Khờ trở về thì y đã có ý tưởng khác, lập tức đi đến phòng bếp nhỏ. Đại Khờ nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau, gãi đầu, muốn nói lại thôi.

Y hiện giờ coi như là quản gia của Lâm Tịch Cận, Tịch viên này không lớn không nhỏ nhưng mà việc vặt vãnh vẫn rất nhiều cho nên mấy ngày gần đây hắn rất là bận rộn, đặc biệt là người có thể đắc dụng quá ít nên phần lớn sự tình đều phải tự tay hắn làm lấy vì vậy có chút lo liệu không hết quá nhiều việc. Mấy ngày trước đây Lâm Tịch Cận không có tâm tư gì nên hắn chịu đựng chưa nói, hôm nay thấy Tứ thiếu gia nhàn nhã, hắn liền có chút nhịn không được, đi theo một đường cũng cào đầu một đường.

Lâm Tịch Cận tuy nói không quá để ý tới sự tình bên trong vườn nhưng cũng nhờ Ám nhị nhìn chằm chằm Đại Khờ tất nhiên biết hiện tại Tịch viên là cái  quang cảnh gì, liền cười nói: "Đại Khờ! trong tay ngươi không có người phải không?"

Đại Hàm hắc hắc cười không ngừng: "Tứ thiếu gia, ngài đều biết rồi, hiện giờ Tịch viên quá thiếu người cũng thiếu người có thể dùng, tiểu nhân nghĩ ngài nên đến chỗ Đại phu nhân lấy mấy người?"

Lâm Tịch Cận liếc hắn một cái: "Ngươi cảm thấy Đại phu nhân sẽ cho ta người để dùng sao?"

Đại Khờ thành thật lắc đầu: "Không có nhưng mà thật sự thiếu người, ngay cả những nha hoàn cơ bản đều kém xa......"

"Ngươi cũng đã rõ ràng," Lâm Tịch Cận có chút buồn cười: "Được rồi chuyện này thiếu gia ta sẽ nghĩ cách, đến lúc đó ngươi chỉ cần ra bên ngoài mua người. Hiện tại lại đây giúp thiếu gia một chút, thiếu gia phải làm cơm."

Đại Hàm cao hứng "Ai" một tiếng, ngay sau đó há to miệng: "Thiếu gia ngài sẽ nấu cơm?"

Lâm Tịch Cận hừ lạnh: "Ngươi nghĩ chủ nhân của ngươi là thiếu gia được nuông chiều từ bé sao?"

"Dạ, tiểu nhân đi liền." Ngẫm lại cũng phải, Lâm Tịch Cận có 6 năm sinh hoạt ở Phó Dịch Viện , Đại Hàm rõ ràng nhất là từ nuông chiều từ bé thật sự cách xa với y như thiên với địa.

"Thiếu gia, muốn làm món gì?"

Một chủ một tớ bước đi nhẹ nhàng đến phòng bếp nhỏ, Lâm Tịch Cận tả hữu nhìn xem: "Phải xem ở phòng bếp có nguyên liệu gì đưa cho ta xem đi, chỉ cần làm hai món thanh đạm ăn sáng là được!" Thời tiết như vậy ăn chút món thanh đạm thì không thể tốt hơn.

Cũng may Đại Khờ phi thường chú ý đến thức ăn của Lâm Tịch Cận, phòng bếp nho nhỏ nhưng cũng coi như đầy đủ.

Đặc biệt là những rau dưa tươi ngon được Lâm Tịch Cận để vào mắt, y cũng chỉ làm được vài món dù chưa nói tới tinh xảo nhưng hương vị vẫn là có thể ăn.

Nghĩ đến thời gian nấu cơm sẽ không quá dài, Lâm Tịch Cận liền lặng lẽ kêu Ám nhị hỏi: "Hiền Vương hôm nay có nhàn rỗi không?"

Ám nhị một đường theo đuôi y tất nhiên biết y muốn làm gì nên không chút do dự gật đầu, một cái lắc mình liền đã biến mất không thấy, Lâm Tịch Cận sờ sờ đầu thật sâu cảm thấy, cùng ám nhị câu thông  càng ngày càng không cần ngôn ngữ phụ trợ.

Bận việc một canh giờ y cuối cùng làm một đĩa tương dấm dưa chuột, một mâm cá bạc chiên , một mâm thịt xào cùng tôm viên, cùng với một mâm lớn sườn heo chua ngọt, vài món ăn thực bình thường nhưng cũng đủ hai người ăn. Y còn nếm thử hương vị cảm giác thật là vừa lòng.

Nhưng mà không biết Hiền Vương điện hạ ở phương diện thức ăn có cái gì cấm kỵ hay không?

Xong rồi, như thế nào hiện tại mới nghĩ đến vấn đề này......

Lâm Tịch Cận ảo não mà gõ gõ cái trán, âm thầm nói: "Thật là uổng phí sống cả hai đời."

Không có biện pháp, đều đã làm xong nếu hắn không ăn được thì y một người ăn vậy!

Đại Khờ ở một bên nhìn y bộ dáng đầy mặt rối rắm, mênh mang không biết có chuyện gì, sau một lúc lâu, hắn bừng tỉnh đại ngộ: "Thiếu gia, Hiền Vương gia muốn tới sao?"

Hắn không biết Lâm Tịch Cận bảo Ám nhị đi gọi người , thậm chí hắn cũng không biết Ám nhị có tồn tại, nhưng đầu óc hắn linh hoạt, theo như hắn phán đoán có thể làm cho thiếu gia bọn họ rối rắm xoay quanh như vậy thì không phải chỉ có vị kia thôi sao?

Vì thế, hắn ân cần nói: "Thiếu gia, bên ngoài kia dưới tàng cây phù dung có đình hóng gió, chính là một nơi tốt, ngài đem những món này đến đó rồi lại mang lên vài bầu rượu trái cây hảo hạn sau đó ngồi xuống hưởng thụ một phen...... Khẳng định là cực tốt."