Hiền vương phủ, đèn đuốc sáng trưng.
Một thân y bào tuyết trắng, mang đến vẻ đẹp cùng nho nhã, sợi tóc đen nhánh tùy ý phủ trêи vai. Dưới ánh đèn, nam nhân luôn lạnh lùng cũng trở nên nhu hòa vạn phần, nhưng trong đôi mắt kia vẫn là ý lạnh thấu xương, khí thế hàn phong nội liễm.
Khóe mắt hẹp dài tùy ý nâng lên, nam nhân tùy ý buông quyển trục trong tay, thanh âm lạnh băng vang lên :" Đi ra ".
Trong không khí, một âm thanh nhỏ truyền đến , Ám Nhị đã cung kính mà quỳ trêи mặt đất :" Hiền vương ".
Ánh mắt như đêm đen của Triệu Mặc Khiêm hơi nâng lên :" Hắn lại làm chuyện gì ?" Thế nào mà làm cho thuộc hạ chưa bao giờ màn thế sự lại vội vàng hướng hắn bẩm báo sự tình ?
Ám Nhị bình tĩnh nói lại sự tình ban ngày, một chữ cũng không bỏ sót.
" Bản vương thật có chút ngạc nhiên về biện pháp kia ".
Sắc mặt Triệu Mặc Khiêm vẫn như cũ không thay đổi, nhưng sâu trong đôi mắt kia lại gợn sóng. Hình như nghe được tiếng thở dài ngoài cửa, liền nghe được tiếng bước chân truyền đến, cùng với tiếng bước chân còn có tiếng mắng người từ ca :" Haiz... Sớm hay muộn cũng bị ngươi gây sức ép mà chết ".
Người tới loảng xoảng mở cửa, tiến vào nhìn thấy Ám Nhị liền sửng sốt một chút, lập tức đem một chồng văn kiện ném lên trêи bàn, lại vẫn chưa hết giận mà vỗ vỗ mặt bàn, reo lên :" Ngươi nói cho ta nghe một chút , ngươi lúc nào cũng làm việc tới hơn nửa đêm, mà ngươi làm thì thôi làm sao lại bắt chúng ta cũng như vậy ? Ngươi suốt ngày đi ra ngoài xem xem xét xét sao giống như chúng ta ở trong phủ bận rộn? Thật là có bệnh, về sau ta sẽ không bao giờ đến đây nữa, mỗi ngày đều như trốn mèo, ta cũng đâu phải chuột ".
Trêи đời này, người dám rống lên như vậy với Hiền vương phỏng chừng cũng chỉ có hắn. Ám Nhị nghĩ, nếu sau này Hiền vương đại hôn thì đứa bé kia có thể đối với hắn bất mãn hay không ?
Triệu Mặc Khiêm hơi hơi niết đầu, ánh mắt vực lạnh :" Bản vương chưa vội, ngươi vội làm gì ?"
Phải nha, hắn vì sao lại vội ? Quý Liên Hoàn nghĩ nghĩ, được rồi, ai bảo hắn là người trong phủ Hiền vương làm chi.
Kỳ thật đây cũng là do thói quen mà oán hận vài câu, đã làm bạn tri kỷ nhiều năm như vậy,cho nên hắn hiểu rất rõ tính cách này của vương gia.
" Được rồi, được rồi, những tin tức này ta đều điều tra kỹ càng lắm rồi ", Quý Liên Hoàn vỗ sấp giấy bên trêи bàn :" Bên trái là Tây Chu, bên phải là Đại Uyên, còn lại là một ít tin tức về Thanh Chiêu, ta đã lọc ra một lần, những gì quan trọng đều ở chỗ này, đương nhiên bao gồm cả tin tức về kinh thành và một số người không an phận ".
Hắn đem tập giấy đưa cho Triệu Mặc Khiêm, ánh mắt liếc về phía Ám Nhị :" Chậc chậc, gần đây thời tiết tốt lắm, phố lớn ngõ nhỏ đều đang nghị luận, ba câu đều không rời việc Hiền vương cùng nam thê của mình ".
Sắc mặt Triệu Mặc Khiêm bình tĩnh, lại bắt chéo tay đứng trước mặt Quý Liên Hoàn lạnh lùng nói :" Lấy đến ".
Quý Liên Hoàn xua tay, vô tội :" Cái gì ?"
Triệu Mặc Khiêm không nói lời nào, ánh mắt lạnh như băng dừng trêи người hắn, giống như máu đều bị đông cứng lại, bất quá ngay lập tức hắn liền đầu hàng :" Được được được, cho ngươi, cho ngươi ".
Thật là uất ức, làm huynh đệ nhiều năm như vậy vẫn không ngăn được lực sát thương của ánh mắt lạnh kia, không biết làm sao mà tiểu Tứ của Lâm gia có thể chịu được.
"Đây là tài liệu của tiểu tức phụ nhà ngươi ". Quý Mộc lấy ra một xấp giấy tuyên thành, nhịn không được lẩm bẩm :" Thật là đứa nhỏ đáng thương, mười năm qua sống thê thảm như vậy, cũng không biết ngày sao thế nào ..."
Ám Nhị từ trước đến nay không có cảm giác tồn tại đứng một bên nhịn không được mà kéo kéo khóe miệng, chính là bị mặt nạ ác quỷ che mất nên người ngoài cũng không thấy được.
Triệu Mặc Khiêm tùy ý lật xem vài tờ, y nhíu mày thật sâu, khoảnh khắc đó hàn khí không khống chế được mà tỏa ra khắp phòng. Quý Liên Hoàn hoảng sợ, hắn vốn tưởng rằng cái hôn ước kia chỉ là ngụy trang mà thôi, một thứ tử không được sủng ái, cho dù là thứ tử của phủ tướng quân thì hắn cũng không để trong lòng, nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện có vẻ không phải như vậy ?
" Ta nói, ngươi đừng nóng vội, phải làm thế nào chỉ cần ngươi phân phó một tiếng ". Quý Liên Hoàn quả thật sợ tính tình người này bộc phát, đến lúc đó xem bọn họ như bao tải mà đánh, phải biết rằng bồi người luyện kiếm không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa đối phương lại mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Bỗng nhiên, hắn nghĩ tới Ám Nhị :" Quỷ mặt nạ, ngươi tại sao lại ở chỗ này ?Ngươi không phải thủ bên đứa nhỏ kia sao ? Đúng rồi, đứa nhỏ kia là người như thế nào ? Là thật yếu đuối vô năng hay là vẫn còn cách cứu chữa được ?"
Ám Nhị thờ ơ, Triệu Mặc Khiêm lại đột nhiên đứng lên, làm cho Quý Liên Hoàn cảm giác y muốn đánh hắn cho hả giận, thuần thục mà hướng bên cạnh nhảy lên :" Đừng động thủ, tốt xấu gì cũng phải nói cho xong phải không ?"
Đã thấy Triệu Mặc Khiêm đi nhanh ra ngoài, ngữ khí vẫn như cũ lạnh lùng :" Ám Nhị, nói cho hắn biết ".
Ám Nhị do dự một chút, lên tiếng hỏi :" Tịch thiếu gia làm sao..."
Cước bộ Triệu Mặc Khiêm không ngừng, chỉ nói :" Ngươi chỉ cần bảo hộ hắn chu toàn ".
Ngụ ý trong lời nói là từ khi hắn đến đây, Quý Liên Hoàn tò mò muốn chết, chỉ chờ Triệu Mặc Khiêm vừa bước ra khỏi phòng, hắn liền một phen túm lấy Ám Nhị truy vấn, sau một lúc lâu, hắn đã kϊƈɦ động hét lớn :" Cư nhiên là một người thâm tàng bất lộ, hahah, thật tốt, quả thật tốt haha ".
Triệu Mặc Khiêm xuất ngôn cũng là về viện của mình, Quý Liên Hoàn cho rằng y sẽ làm cái gì đó nhưng thực chất y cái gì cũng không làm, ít nhất là tạm thời sẽ không, sinh khí tất nhiên có, tiểu hài nhi kia cũng không phải chịu đựng không được, ngược lại có thể trưởng thành bất quá hơi sớm.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của lão quản gia :" Vương gia ".
Triệu Mặc Khiêm ngẩng đầu :" Tiến vào ".
Lão quản gia năm nay đã lớn tuổi, tóc đã có chút hoa râm, lúc này thân mình khom xuống nói :" Vương gia, bên Tây viện lại chết một người ".
Tây viện là nơi Triệu Mặc Khiêm an bài nữ tử, phía bắc, tây cương, các châu quận, hơn nữa còn có mỹ nữ ở đế kinh, oanh oanh yến yến ở bên cạnh nhau, ngày nào mà không gây ra chuyện ?
Cùng đối ứng là đông viện, tây viện có mỹ nữ, đông viện thì có mỹ nam, văn, võ, cao ngạo, thô cuồng, khiêm khiêm quân tử, vẻ ngoài đáng yêu... Cũng coi là đầy đủ, mọi người sống với nhau, có thể nào yên ổn ?
Quý Liên Hoàn đã ở chỗ Ám Nhị biết toàn bộ sự tình, hắn hưng phấn mà chạy vội đến, đúc lúc nghe được lời nói của lão quản gia, nhất thời có chút hưng trí. Triệu Mặc Khiêm chưa mở miệng, hắn nhịn không được liền hỏi :" A? Người nào ?".
" Hàn cô nương từ thương nhân ở Tây cương đưa tới ". An Năm trả lời
Quý Liên Hoàn có chút hứng thú sờ cằm :" Haiz, thực coi thường sức chiến đấu của nữ nhân, mạnh mẽ như vậy, có thể làm chết người. Đúng rồi, đông viện thì sao ? Có động tĩnh gì không ?"
" Đông viện thực ra rất im lặng ".
Quý Liên Hoàn hừ lạnh:" Chỉ sợ là nghe Hiền vương phủ sắp có nhiều hơn một nam Vương phi, biết Hiền vương thích nam tử nên đều âm thầm tính toán, ngược lại bên Tây viện, nữ nhân đều đứng ngồi không yên, không nghĩ qua là nháo đến chết người thôi. Hiền vương điện hạ, ngươi không nhanh chân đến xem ?"
Triệu Mặc Khiêm bất động thân mình, nhắm mắt thản nhiên nói :" Mai ".
" Phải ".
" Ta đi xem , nhìn một cái xem là chết thế nào ". An Năm cung kính lui ra ngoài, Quý Liên Hoàn theo sát sau đó, còn không quên quay đầu lại nói với Triệu Mặc Khiêm một câu :" Ngươi cũng thật là tuyệt tình ".
Triệu Mặc Khiêm không để ý tới hắn, đợi bọn họ đi xa, y mới chậm rãi mở hai mắt, trong đáy mắt hiện lên một tầng lạnh lùng thản nhiên.
Những người này tiến vào viện đều có cảm giác sẽ chết .
Trong bóng đêm, Lâm Tịch Cận kỳ thật vẫn không ngủ được, thân ảnh một người chậm rãi xuất hiện, nhìn cậu một cái rồi lại ẩn nấp, cậu cuối cùng cũng mở miệng :" Ám Nhị ca, ngươi đã trở lại? Hiền vương đã nói cái gì ?"
" Hiền vương có nói biện pháp của ta được không ?"
Thân ảnh Ám Nhị lại chậm rãi xuất hiện, ngữ khí bình thản :" Hiền vương nói là một biện pháp vẹn toàn ".
Lâm Tịch Cận cười đến vui vẻ, có vài phần vô tâm vô phế :" Không hổ là Hiền vương điện hạ, muốn giấu một chút cũng không được ".
Thời điểm kiếp trước, cũng đã gặp qua chuyện này, mà biện pháp này là do cậu hao không ít tâm tư, nhiều đêm không ngủ, giằng co một tháng mới vất vả nghĩ ra được, sau đó cậu nói cho Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ, lại tự mình ra trận giúp hắn. Cũng cổ vũ Triệu Thế Vũ bắt đầu tuyển người tài. Trước tiên là tổ chức một đại hội, sau lại nghịch chuyển hình thức, cũng vào lúc này mới tuyển ra được nhân tài.
Cho nên, Lâm Tịch Cận có thể nào không thông minh, không xuất sắc. Chỉ là tin lầm người mới tự hại chết mình.