Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 2: Tình cảnh đau khổ




Sắc mặt Lâm Ngọc Hồng có chút khó coi, nàng cảm thấy phi thường không thoải mái. Mỗi lần tham gia yến hội đều không có phần Lâm Tịch Cận, hiện tại y lại được một cơ hội như vậy không phải là y nên cao hứng hay sao ? Chính là y chỉ nói là đã biết, một chút cũng không biểu hiện ra bộ dáng thủ sủng nhược kinh vui mừng, càng không có như trong tưởng tượng của nàng là Lâm Tịch Cận sẽ đối nàng cảm kϊƈɦ đến rơi nước mắt.

Vốn là nêm xoay người bước đi, Lâm Ngọc Hồng vẫn không cam lòng nhắc nhở :" Hôm nay trong cung đều là các hoàng tử thân phận tôn quý, phải biết rằng người bình thường cả đời cũng không thấy được. Ngươi hôm nay có được may mắn tham gia yến hội này, nhất định phải biểu hiện thật tốt chớ để Lâm gia, tướng quân phủ mất mặt ".

Lâm Tịch Cận ảm đạm cười :" Đa tạ Nhị tỷ đã dạy ".

Lâm Ngọc Hồng còn muốn nói gì đó , lại cảm thấy đệ đệ trước mắt này là một khúc gỗ, không có mười phần phong thái như đại ca, liền lắc lắc tay sáo xoay người đi ra khỏi phòng.

Nha hoàn Lục Nhi theo sát sau đó, ở ngoài xửa được các nha hoàn bao vây, lại nhìn về phía Lâm Tịch Cận có điểm áy náy.

Ánh mắt Lâm Tịch Cận đã muốn xuyên qua đình viện, dần mê ly, suy nghĩ đã lơ đãng đến mộng cảnh kì dị phía trước....

Hoặc là nói, đây không phải là mộng cảnh mà là kiếp trước của y, đều là những sự thật đã từng phát sinh.

Người nọ đã từng khinh y, làm nhục y, phụ y, làm cho y nhận hết mọi khổ sở, thê thảm đến chết...

Có chút hoảng hốt, trong đầu Lâm Tịch Cận lướt qua vô số hình ảnh, tất cả đều là sự gian khổ của y, sớm đã được y khắc sâu vào linh hồn làm cho y đến chết vẫn là tự nuốt quả đắng, cừu oán không thể báo, nhưng là hiện giờ....

Y dùng sức cắn, đầu lưỡi có chút đau xót, một cổ mùi vị quen thuộc tràn ra trong khoang miệng, làm cho đôi mắt Lâm Tịch Cận có một tia tình cảm rõ ràng.

Đuổi theo suy nghĩ mà dần hiện rõ, Lâm Tịch Cận lần nữa dùng ánh mắt lướt qua toàn bộ căn phòng, một căn phòng đơn sơ, một bộ gia cụ đơn sơ, cửa sổ đều bị gió thổi hư, gió lạnh liền theo đoa tiến vào làm cho y không tự chủ mà đánh một cái rùng mình.

Tầm mắt nhìn ở giường gỗ đơn sơ một lúc lâu, rốt cuộc Lâm Tịch Cận không nhịn được mà nở một nụ cười lạnh như băng. Y là nhi tử Lâm gia, cho dù chỏ là thứ tử, không được sủng ái như trưởng tử nhưng ít ra cũng có thể giống như các thiếu gia khác mà hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng mày lại bị vứt bỏ trong viện của tôi tớ, bi ai mà lớn lên...

Tay theo bản năng đưa lên ngực, đaya là một khối ngọc bình thường, là di vật duy nhất của mẫu thân y lưu lại. Lúc y được bốn tuổi, mẫu thân y vì một trận bệnh nặng mà buông tay nhân gian, sau đó y liền theo sau bà vào địa ngục.

Ở kiếp trước, sau sự việc ngoài ý muốn mà y đánh mất khối ngọc, vào những lúc mà y thương tâm theo bản năng đưa tay lên ngực lại thấy một mảnh trống không, nhưng mà vừa rồi y bắt được, điều này làm sao y có thể không cao hứng??

Sau khi vui vẻ, Lâm Tịch Cận cuối cùng cũng bình phục được tâm trạng của mình, nhìn trêи bàn có một cái gương đồng, y chậm rãi bước xuống giường rồi đi qua liền thấy một thân ảnh màu hồng nhạt ôm theo túi đồ đang hướng bên ngoài mà đi.

"Đứng lại ".

Lâm Tịch Cận quát một tiếng, thân ảnh kia xoay người lại, là một nha hoàn thân một màu hồng nhạt.

" Thiếu gia, còn có chuyện gì phân phó ?"

Nha hoàn hồng y thần sắc ngạo mạn, ánh mắt nhìn Lâm Tịch Cận không che dâu khinh thường, làm sao giống một nha hoàn. Bộ dáng này so ra với Lâm Tịch Cận càng giống chủ tử hơn.

Đáy mắt Lâm Tịch Cận hiện lên sự lạnh lùng, y nghĩ tới nha hoàn này tên là Hồng Y, vốn là nha hoàn bên cạnh Nhị tiểu tử , sau lại không biết vì nguyên nhân gì mà lại bị đưa đến đây hầu hạ mình, là một người rất thích nịnh nọt người khác.

" Đem đồ vật để lại " , Lâm Tịch Cận chỉ vào vật mà Hồng Y đang cầm trêи tay : " Đây là đồ vật mà nhị tiểu thư tự mình đưa đến cho ta dùng, chẳng lẽ ngươi muốn lấy ".

" Ngươi ...", quả nhiên khi nghe lời này, sắc mặt Hồng Y có chút khó coi, oán hận trừng mắt Lâm Tịch Cận, bất quá ả cũng không ngốc, biết y nói không sai, cho dù không cam lòng vẫn phải để đồ lại, xoay người vênh váo rời đi. Đến khi ra ngoài thật xa mà y còn có thể nghe thấy âm thanh tức giận truyền tới " Cuối cùng thì cũng sẽ là của ta ".

Một nha hoàn cũng có có thể lên mặt với y, Lâm Tịch Cận trong lòng không khỏi dâng lên một mảnh bi thương. Bất quá, rất nhanh y kiền bỏ qua ý này vì bây giờ đã không còn như trước.

Tuy rằng không biết sẽ phát sinh những chuyện như vậy, nhưng hiển nhiên y đã biết trước được nhiều sự việc sẽ xảy ra.

Đây là ông trời cho y thêm một cơ hội sống lại mười năm trước, Lâm Tịch Cận tin tưởng sự việc xảy ra trước mắt y là thực.

Vào ngày này mười năm về trước, bầu trời cũng u ám như vậy, Lâm gia phi thường náo nhiệt mà cùng nhau tham gia yến hội, y cũng cố ý ăn mặc một phen, mặc vào y phục mà nhị tỷ đưa tới. Lại vẫn như cũ mà ở yến hội bị người ta chế nhạo một phen , cũng là ở yến hội năm đó , y gặp được Triệu Thế Vũ,..

Nhớ năm đó mình khϊế͙p͙ nhược, vô năng, vụng về, vô tri, hiện giờ đã sống lại một lần, y tuyệt đối không cho chuyện như vậy phát sinh lần nữa.