* Tứ phong chức quan.
Edit: Ms Halloween
Beta: Sally
Các thái y cuống quít đến gần, Lưu ma ma vội vã đắp khăn lụa lên cánh
tay Đinh Tử, thái y ngưng thần trầm mày một lát, thở dài một hơi: “Bẩm
Thái hậu, Hoàng thượng, Đinh tiểu thư thân thể không có trở ngại lớn,
chỉ là vừa rồi mất máu quá nhiều vì thế thân thể rất suy yếu, điều dưỡng một khoảng thời gian sẽ không có chuyện gì, hiện tại chỉ cần băng bó
cho Đinh tiểu thư là được” Hứa thái y lau mồ hôi, Đinh tiểu thư này đã
cứu mạng Thái hậu a, nếu lúc này cứ thế mà đi (chết), thái y bọn họ đồng dạng cũng phải đi.
Nhưng lúc này Thái hậu nhìn cánh tay Đinh Tử bị lây dính vô số máu tươi
đến mức thấy không rõ màu da ban đầu, trầm mày gật đầu, thái y lập tức
đem phương pháp nói cho Viên Nguyệt Viên Uyển, để hai người băng bó vết
thương cho Đinh Tử, làm xong tất cả Thái hậu mới cho tất cả lui ra, mọi
người vừa muốn lui ra, thanh âm Thái hậu bình thản lại không mất uy
nghiêm truyền đến: “Tại đây, trong hoàng cung, ai gia trúng độc sinh tử
chưa biết, tiểu nha đầu này vì ai gia y độc, lại thế nào làm bị thương , chẳng lẽ hoàng cung này có kẻ lớn mật bậy bạ như vậy, đem nàng đâm bị
thương?”
Nhất thời trong phòng yên tĩnh đến mức châm rơi có thể nghe, nói như thế nào? Nói Đinh Tử vì cứu mạng Thái hậu, cam nguyện tự hủy thân thể, treo mệnh vì người (Thái hậu) chẩn trị, hơn nữa tại đây ngoại trừ Lam Thanh
Lăng, không ai nguyện ý vì Đinh Tử trị liệu thậm chí ngay cả cầu thỉnh
cũng không chịu. Chẳng lẽ muốn nói nữ hài quật cường này chính là vì trị liệu cho Thái hậu mất quá lâu, sau đó mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê, nếu không phải nữ hài tử này thân thể vẫn hoàn hảo, mất nhiều máu như
vậy không chỉ là hôn mê mà rất có thể bỏ mạng!
Lời như thế muốn như thế nào nói ra, làm sao có thể nói ra khỏi miệng,
Hoàng đế sắc mặt ủ dột, ánh mắt ở trên người Đinh Tử lưu chuyển một
vòng, vẫn là không có mở lời.
“Thế nào, trong hoàng cung không được an toàn như thế sao, vậy nuôi thị vệ để làm gì, hoàng gia nuôi không một đám phế vật sao?”
Nghe Thái hậu truy vấn không chịu bỏ qua, Hoàng đế trầm mặc, nhìn Hoàng
hậu liếc mắt một cái mới nói: “Đinh cô nương tự ứng cử vì mẫu hậu giải
độc, thế nhưng ai cũng không biết y thuật nàng thế nào, Đinh cô nương vì mẫu hậu bài độc mà không lo lắng cho hình tượng của mẫu hậu, hai lại
lấy đao lấy máu tổn hại thân thể thiên kim tôn quý của mẫu hậu, Hoàng
hậu lo lắng cho an nguy của mẫu hậu, vì thế… Đinh cô nương liền tự hủy
thân thể để cầu cùng mẫu hậu đồng sinh cộng tử, vì mẫu hậu giải độc.”
Sự thực đúng là như thế, thế nhưng Hoàng đế nói xong, mọi người đều trầm mặc, nhìn sắc mặt yên lặng của Thái hậu, trong lòng lại khẩn trương gần chết. Thái hậu lúc tuổi còn trẻ tính cách cực kì mạnh mẽ vang dội, tính tình lại quật cường, lúc tuổi già bà ít để ý đến hậu cung tranh đấu, uy nghiêm mặc dù có, thế nhưng mọi người tựa hồ đều quên truyền kỳ của nữ
nhân này.
Lưu ma ma cùng Viên Nguyệt, Viên Uyển đã đem Đinh Tử băng bó đỡ lên
giường, nằm ở bên người Thái hậu nghỉ ngơi, Thái hậu lúc này dựa vào gối đầu, sắc mặt tĩnh tĩnh lắng nghe, trên mặt vô hỉ vô giận, ánh mắt
chuyển tới trên người Hoàng hậu, hiền lành cười nói: “Hoàng hậu quả
nhiên là người hiếu thuận, nhìn tổng thể, con làm đúng.”
Hoàng hậu lại giật thân thể, lập tức quỳ xuống, thấp giọng nói: “An nguy của Thái hậu là điều các vãn bối quan tâm nhất, nhi thần chỉ mong Thái
hậu trường mệnh trăm tuổi, Đinh cô nương phương pháp cứu người quá kỳ
lạ, nhi thần lúc đó cũng là quá quan tâm thân thể Thái hậu sẽ càng thêm
bị hao tổn, nhi thần sai lầm.”
Thái hậu tiếu ý lại thâm sâu một tầng, chỉ lắc lắc đầu, vẫn chưa gọi
Hoàng hậu đứng dậy, đôi mắt già nua lại phảng phất như giếng cổ thâm
sâu, u tĩnh ẩn hiện mấy phần quang mang, hướng về phía các thái y nói:
“Hoàng đế, trong hoàng cung không nuôi phế vật, các thái y không được
việc như vậy, đều lôi ra chém đi!” Kỳ thực không cần nghĩ, Thái hậu cũng có thể tưởng tượng trong thời gian Đinh Tử cứu nàng, những thái y này
ngăn cản như thế nào, Hoàng hậu lại bức bách như thế nào, Hoàng hậu là
một quốc gia chi mẫu bà sẽ không dễ dàng động, nhưng mấy thái y này thì
chết bao nhiêu bà cũng không quan tâm.
“Phốc đông!”
“Phốc đông!”
“Phốc đông!”
“Thái hậu tha mạng, cựu thần… cựu thần sau này nhất định tận tâm tận lực vì Thái hậu xuất lực, tuyệt không có nửa phần sai lầm.”
“Thái hậu tha mạng a, lần này không phải chủ ý của vi thần a…”
“Thái hậu!”
Các thái y chờ ở bên ngoài lúc này cũng không cần biết những thứ khác, tất cả đều vọt vào trong phòng quỳ xuống dập đầu cầu tội.
Thái hậu chỉ cười sờ sờ khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc của Đinh
Tử, nói: “Các ngươi cũng biết không tận lực sao? Đã không tận lực liền
xin lỗi Hoàng đế trao trách nhiệm cho thái y viện các ngươi, xin lỗi cả
triều văn võ đem sức khỏe Hoàng đế giao phó cho các ngươi, càng xin lỗi
sự tín nhiệm của bách tính Đại Tề ta. Lão thái bà ta thân thể vừa già
lại sắp chết cũng không sao cả, nhưng những phi tử thân kiều ngọc đắt
tiền có chuyện, bị các ngươi không tận lực làm lỡ bệnh tình thì làm sao
bây giờ? Trong hoàng cung ta đã bao lâu không có nghe được tiếng đứa nhỏ khóc cười, không phải trách nhiệm trực tiếp của các ngươi nhưng năm đó
cung phi vì lưu sản qua đời cũng không ít a!” Thái hậu rõ ràng đang
cười, nhưng mà lại khiến các thái y cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, Hoàng
hậu quỳ trên mặt đất càng lung lay sắp đổ.
Thái hậu mặc dù không nói rõ, còn khen nàng làm đúng, thế nhưng quỳ
không cho nàng đứng dậy, hơn nữa châm chọc những năm gần đây cung phi
trong cung mang thai thường xuyên mạc danh kỳ diệu không còn, càng ám
chỉ nữ nhân hoàng cung quá ít. Như vậy, còn không bằng Thái hậu hung
hăng mắng nàng một hồi, cười như vậy càng đục khoét tâm nàng, không chỉ
làm cho nàng thống khổ, càng làm cho nàng sợ hãi.
“Mẫu hậu, là nhi thần không phải, thỉnh mẫu hậu trách phạt.”
Thái hậu tiếp tục cười nói: “Ngươi đoan trang khéo léo, có cái gì sai, nói vậy ngược lại có vẻ lão thái bà ta cố tình gây sự.”
“Không không không, là nhi thần suy nghĩ không chu toàn, ngày gần đây
liền sẽ an bài người mới vào cung tuyển tú.” Trên trán Hoàng hậu mồ hôi
lạnh tuôn xuống cuồn cuộn, thật không nên ghi hận Đinh Tử rắp tâm, nhưng nàng cũng không ngờ biện pháp của Đinh Tử như vậy lại có thể cứu sống
Thái hậu a, này thực sự là bồi phu nhân lại chọn binh* (gần như gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu), sắc mặt Hạ quý phi cũng không tốt lắm, vào
lúc này cũng không dám nói chen vào để tránh rủi ro.
“Ngươi là Hoàng hậu, muốn vì Hoàng đế mà tổ chức tuyển tú cho hậu cung
thì chính mình nhìn làm đi. Những thái y này thế nào còn quỳ gối, không
nghe thấy lời ai gia vừa nói à?”
Các thái y mặt xám như tro tàn, dường như trước mắt đã nhìn thấy màu sắc tử vong, Hoàng đế thấy vậy nhíu mày, lại tận lực chậm giọng điệu lại:
“Mẫu hậu các vị thái y lần này có hành sự tắc trách, thế nhưng hành y
nhiều năm vẫn còn có chút y thuật , nếu giết hết bọn họ, trong lúc nhất
thời cũng khó ở các nơi trên toàn quốc tìm nhiều thái y y thuật được như vậy, đến lúc đó trong cung có người sinh bệnh bị thương chẳng phải là
rất phiền nhiễu.”
“Hoàng đế nói phải, là ta lão bà tử này hồ đồ, nếu đem bọn ngươi đều
giết, Đinh cô nương chẳng phải là không được ai trị liệu chết ở đây, vì
lão bà tử ta mà chết oan uổng, người cứu sống ta mà chính mình lại chết, ai nghe thấy mà không làm cho người ta thất vọng đau khổ đâu. Aiz!”
“Đinh cô nương nhất định sẽ khôi phục, đồng thời còn trưởng thành khỏe mạnh “
“Đúng vậy đúng vậy, vẻ mặt Đinh tiểu thư là một người có phúc tướng, nhất định không có việc gì”
“Vậy như các vị thái y nói, mạng của các ngươi đều là vị tiểu thư này
cho, nàng nếu là xảy ra chuyện gì, đến lúc đó ai gia cũng không giúp
được các ngươi a.”
“Thái hậu nói cực kỳ hợp lý, vi thần tuyệt đối dùng hết mạng già làm cho Đinh cô nương mau chóng khôi phục.”
“Mà thôi, ta mệt mỏi, Lưu ma ma hầu hạ ta nghỉ ngơi, những người khác
đều đi xuống đi. Đinh cô nương cứu ai gia có công bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, để nàng ở chỗ ai gia dưỡng thương đi, Lưu ma ma ra cùng người nhà nàng nói một tiếng.” Lưu ma ma lĩnh mệnh đi ra, mà mấy thái y bị dọa mồ hôi chảy ròng ròng, phía sau ẩm ướt một mảng lớn, giống như ở địa ngục
nơi khiến người kinh hãi đi dạo một vòng, việc này nếu như Thái hậu lại
kiên trì, bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hoàng cung sẽ thiếu
thái y? Chỉ cần một đạo thánh chỉ đi xuống, bao nhiêu người đẩy phá cửa, cúi đầu tiến vào, làm sao sẽ thiếu, chỉ là người chưa từng làm thì
không biết a, cái gọi là gần vua như gần cọp, hậu cung này cũng không so với con hổ kia hiền lành bao nhiêu, nơi chốn làm cho trong lòng người
ta run sợ, ngươi không biết cẩn thận, đắc tội vị quý nhân nào nói không
chừng ngày thứ hai sẽ là ngày chết của ngươi!
“Hoàng đế, tiểu cô nương này cứu ai gia một mạng cũng coi như đối ai gia có ân, ban ân liền để ai gia chính mình hạ đi, chỉ là như thế nào hạ ai gia cần thời gian suy nghĩ “ Hoàng đế như có điều suy nghĩ liếc nhìn
Đinh Tử trên giường, xin cáo lui nói, “Mẫu hậu, độc trong cơ thể mặc dù
giải hơn phân nửa, nhưng còn cần uống nửa tháng thuốc giải mới có thể
triệt để thanh trừ, mẫu hậu tốt hơn nên hảo hảo tĩnh dưỡng mới được”
“Hoàng đế có lòng, mang người đều về đi, ai gia muốn tắm rửa .”
Hoàng đế mang Hoàng hậu, Hạ quý phi và cung phi rời khỏi tẩm điện Thái
hậu, Lam Thanh Lăng đi chậm nhất, nhìn Đinh Tử liếc mắt thật sâu một
cái, xoay người rời đi.
“Ai, ngươi nha đầu này, thế nhưng ác như vậy, ta quả nhiên không nhìn
lầm ngươi!” Sờ sờ mặt Đinh Tử, trong mắt Thái hậu hiện lên sự ôn nhu,
lập tức khôi phục thành yên lặng ngày xưa, “Chuẩn bị cho Đinh tiểu thư
một gian phòng, ở gần ai gia là được, các ngươi đều tỉ mỉ chiếu cố,
không thể có một chút sai lầm”
“Dạ, nô tỳ tuân lệnh!” Viên Nguyệt, Viên Uyển lập tức nhận lệnh, trong
lòng đối với Đinh Tử có thêm cảm kích, chiếu cố Đinh Tử tự nhiên sẽ vô
cùng cẩn thận.
Lưu ma ma mang theo tin tức mới nhất về Thái hậu tới hồi bẩm cho quan
viên phu nhân, tiểu thư chờ ở trước Trường Lạc cung, ban đầu chỉ là bán
tín bán nghi, hiện tại từ trong miệng Lưu ma ma biết Đinh Tử thực sự cứu được Thái hậu thì thực sự không biết là tư vị gì, lại lập tức cười
hướng Đinh Bằng, Vương thị đang chờ người mà chúc mừng, hai người cười
híp mắt nhận lời, cười vui đến nhìn không thấy tròng mắt, Lưu ma ma nhàn nhạt nhìn rồi xoay người muốn đi.
“Lưu ma ma, làm phiền nói cho biết một tiếng, Tử nhi có tốt không, vì
sao chưa cùng ngài đi ra a.” Lam lão thái quân chống quải trượng được
Vân Hi Văn, Vân Hi Vũ đỡ qua đây, theo lo lắng đến thả lỏng rồi đến vui
sướng, Lam lão thái quân tử vừa buông lỏng, thân thể thậm chí có một
chút chột dạ.
Lưu ma ma thấy vẻ mặt của mọi người trong Hộ Quốc hậu phủ, trên mặt
cười: “Đinh tiểu thư vì cứu Thái hậu mà bị liên lụy, sau khi Thái hậu
tỉnh lại nàng liền mệt mỏi mà ngủ, Thái hậu nhớ ơn cứu mạng của Đinh cô
nương nên muốn để cho nàng ở trong cung nghỉ ngơi hai ngày, cũng tốt cho quan sát thêm thân thể của Thái hậu, không được mấy ngày sẽ trở về.”
Lưu ma ma tự nhiên không thể nói Đinh Tử vì cứu Thái hậu tự mình hại
thân thể mình, lời này nói ra sẽ chỉ làm người ta cảm thấy hoàng gia quá lãnh huyết vô tình, mặc dù đó là bị Hoàng hậu ép, thế nhưng người ở bên ngoài xem Hoàng hậu là con dâu hoàng gia, chính là quốc gia chi mẫu,
không phải vạn bất đắc dĩ, kia thân phận Hoàng hậu cũng cần cố kỵ. Về
phần những thái y này thì vừa mới thoát khỏi cái chết, lại nhiều năm
ngây ngốc ở trong cung, tự nhiên cũng biết cái gì có thể nói, cái gì
không thể nói. Đinh Tử hiện tại không thể trở về, cũng chỉ có nói là do
quá mệt mỏi nên lưu lại mấy ngày.
Lam lão thái quân rõ ràng không tin lắm, trong mắt nhiễm lo lắng, Lưu ma ma cười kéo tay Lam lão thái quân nói: “Đinh tiểu thư là một người có
phúc khí, Lam lão thái quân đừng lo, mấy ngày nữa nhất định trả lại cho
ngài một ngoại tôn nữ vui vẻ, khỏe mạnh.”
“Lưu ma ma lời này nói rất đúng, Tử nhi đã có y thuật bậc này có thể
giải độc cho Thái hậu, lúc này tự nhiên nên canh giữ ở bên người Thái
hậu chiếu cố một chút, Thái hậu là thái tổ mẫu của một quốc gia, mẫu
nghi thiên hạ, Tử nhi vừa lúc thay thiên hạ lo lắng thân thể Thái hậu,
vì triều thần bách tính làm tròn hiếu đạo.” Vương thị vẻ mặt tươi cười
đi tới chen miệng nói, nói vậy liền có vẻ Đinh Tử có y thuật như vậy,
tất cả đều là công tổ mẫu như bà quản giáo thỏa đáng, làm cho Đinh Tử
chăm sóc Thái hậu, giải độc hoàn toàn là công lao của Thị lang phủ.
Lưu ma ma chỉ nhìn bà ta liếc mắt một cái, đối Lam lão thái quân gật đầu cười rồi xoay người trở lại Trường Lạc cung. Vương thị thấy vậy cứng
mặt, sắc mặt trầm đáng sợ.
Hừ, chẳng qua là một cẩu nô tài bên người Thái hậu, cho rằng có thể kiêu ngạo bao nhiêu, bà cũng biết Thái hậu tuy là xuất thân quan gia nhưng
lại có nghĩa khí cùng quyết đoán như nữ nhi giang hồ. Tử nhi đã cứu tính mạng của người, Thái hậu tất nhiên sẽ đối với Tử nhi vô cùng tốt, đến
lúc đó Tử nhi ra một chút yêu cầu người tự nhiên cũng sẽ đáp ứng, lấy
thế lực của Thái hậu, thăng chức quan cho Bằng nhi có cái gì khó, đây
chính là chuyện chắc như đinh đóng cột! (thực vô sỉ mà >”
Lam lão thái quân lạnh lùng nhìn Vương thị ở giữa các phủ đường hoàng
cười, chẳng đáng hừ lạnh, nếu như tâm tư Thái hậu dễ đoán như vậy, thì
đoán chừng đã sớm chết không biết bao nhiêu lần, lấy tính cách của Tử
nhi cùng với ở Thị lang phủ chịu nhiều ủy khuất, sẽ để cho Thị lang phủ
đắc ý sao, nằm mơ!
Hoàng thượng sau đó lệnh Hoàng hậu mang theo chúng phủ phu nhân tiểu thư dùng cơm, cũng truyền lời Hoàng thượng nói, hôm nay vốn là vì Thái hậu
chúc thọ, Thái hậu hiện tại thân thể yếu không thể ra ngoài, tối nay
không thiết yến, muốn chúng quan cùng với gia quyến các phủ tới con sông phía sau hoàng cung vì Thái hậu mà châm đèn trường minh, thả xuống.
Hoàng đế ở hậu cung kiểm tra lại những nhân vật ban ngày có tiếp xúc với Thái hậu, một việc cũng không bỏ sót, nghiêm mật thẩm tra mọi chuyện
lớn nhỏ. Thái hậu tuy là được cứu về rồi nhưng trúng độc lại là đại sự,
dám thương tổn Thái hậu như thế, tuyệt đối không thể có mạng mà sống. Ai biết việc này tra xuống lại là bàn căn sai kết, ngày đó tất cả mọi
người, mọi vật đều phải chịu kiểm tra, phát hiện trên tay tân sủng Lưu
tần của Hoàng đế có cặn liệt nữ hoa, Lưu tần tự nhiên tự xưng vô tội
cũng liền mang dính dáng ra rất nhiều, hai chiêu dung, ba tu nghi, thậm
chí hôm nay Lưu tần cùng Hạ quý phi nói chuyện qua, Hạ quý phi khen y
phục Lưu tần đẹp, còn sờ qua, mà trên y phục kia chính là có rơi cặn
liệt nữ hoa chứng cứ quan trọng, đến Hoàng hậu cũng đã ở cùng Trường Lạc cung lúc triệu kiến Lưu tần, việc này càng ngày càng phức tạp, nếu là
thật sự tra từ Lưu tần chụp mũ đi xuống, đều phải bị phạt. Cuối cùng lấy Lưu tần chủ mưu, mấy tần phi khác bị tra ra đều lấy cung hình xử tử,
Thái hậu sau khi biết chỉ đạm đạm nhất tiếu.
“Thái hậu, lão phu nhân Vương thị của thị lang phủ kia không phải kẻ dễ
đối phó.” Báo cáo xong chuyện này, Lưu ma ma lại nói đến chuyện trong
Thị lang phủ.
“Ân…” Thái hậu nhắm mắt lại tĩnh tĩnh nghe.
“Ở trong phủ nhiều lần… ở trên Trường Lạc cung cũng không hỏi nguyên do
…” Lưu ma ma một năm một mười đem toàn bộ tin tức lớn nhỏ mình tra được
nói rõ, không nói quá cũng không nói giảm một chút nào, đây cũng là
nguyên nhân chủ yếu nhất bà có thể hầu hạ Thái hậu sau nhiều năm, hiểu
được ai là chủ tử, chủ tử muốn nghe thì không thể có nửa câu nói hoảng.
“Ta đang lo nên ban ân như thế nào, nàng nhưng thật ra làm cho ta có chủ ý.” Thái hậu yên lặng nói, quay đầu nhìn về phía góc bình phong thọ cúc đặt ở trong phòng ngủ, ngày đó bởi vì Đinh Tử tự mình hại mình mà máu
văng đầy mặt bình phong đã tẩy sạch, nhưng phía trên kia lại hình như có dấu vết gì, vĩnh viễn cũng rửa không sạch!
Đinh Tử ngày thứ hai mới chuyển tỉnh, mông lung mở mắt, nàng cho là mình lại trở về thân phận đại công chúa của kiếp trước, toàn bộ gian phòng
đều có vẻ xa hoa quý khí, trong phòng mùi long diên hương ngọt xông vào
mũi làm cho tâm thần người không khỏi mê say thả lỏng. Đinh Tử rất rõ
ràng biết mình không ở Thị lang phủ, cũng không ở Hộ Quốc hậu phủ, lại
càng không ở khuê phòng công chúa kiếp trước, nàng ở trong hoàng cung
Đại Tề, chuyện lúc trước ở trong đầu chậm rãi trôi qua một lần, nàng nắm chặt song quyền, không để ý trên cánh tay đau nhói, mỉm cười.
“Thái hậu nói gì vậy, an nguy của ngài liên quan rất rộng, đối với Đinh
Tử thì an nguy của ngài còn quan trọng hơn cả tổ mẫu” Đinh Tử nói, so
với lúc gặp nhau ở Bạch Vân am cung kính hơn rất nhiều.
“Đừng lấy những lời này đến dỗ lão bà tử ta đây, ngươi mới nhiều, nếu
không phải ta ở trong này, đối với Đại Tề lại có bao nhiêu cảm tình đây. Lần này ngươi liều mình cứu ta, ta đều nhớ kỹ, chỉ là sau này chớ cùng
ta khách sáo như vậy, ta là thích một Đinh Tử ở trong Bạch Vân am kia,
biết rõ ta là đương triều Thái hậu, lại không khiêm tốn chỉ có tôn
kính.” Đinh Tử thật sâu nhìn Thái hậu, nét mặt biểu lộ nụ cười chân
thành, bỗng nhiên gật đầu, “Vâng, Tử nhi nghe lệnh, Thái hậu sau này
cũng đừng trách Tử nhi thật không có quy cư a.” Nói xong chớp chớp đôi
mắt đẹp, bộ dáng có mấy phần đẹp đẽ.
Thái hậu gật gật đầu, không che được tiếng cười, Viên Uyển mang theo một ít cháo bổ huyết tốt nhất đút cho Đinh Tử ăn, tiền điện truyền đến tin
tức Hoàng hậu, Hạ quý phi dẫn người đến đây vấn an, Thái hậu nhíu mày
vốn định trực tiếp đuổi đi, nhưng nghĩ nghĩ lại đứng dậy ly khai. Những
người này ân cần như vậy không phải là không có đạo lý, Đinh Tử tự hỏi
mặc dù không thể hoàn toàn hiểu biết tính cách Thái hậu, nhưng tuyệt đối không phải người dễ chọc, dễ điều khiển, sự kiện bà trúng độc lần này,
Đinh Tử không hỏi, nhưng hiển nhiên nguyên nhân không phải đơn giản như
chuyện tự mình nghĩ như vậy. Những người này đều sợ, chắc hẳn Thái hậu
cùng Hoàng đế cũng làm một chút việc gì đó, trong cung sẽ yên lặng một
khoảng thời gian, bất quá nàng coi như là đã tự nhảy vào vòng xoáy quyền lợi phức tạp nhất này.
Ăn xong cháo, Đinh Tử nằm ở trên giường, lại ngủ không được, mở to mắt
bình tĩnh nhìn một góc nóc giường, khẽ động khóe môi cười khổ. Nàng cho
rằng đây hết thảy đều là ý muốn của nàng, đồng thời vẫn không có tự hỏi
qua nàng sẽ hối hận hay không, bởi vì tất cả việc này cho dù sẽ đem nàng đẩy đến nơi vừa mâu thuẫn vừa phức tạp, lại có thể bảo hộ Trí nhi, tạm
thời không có người sẽ đối phó với Trí nhi, trong lúc chu toàn tại đây,
nàng có tự tin thế lực của nàng có thể cấp tốc lớn lên.
Chỉ nhìn căn phòng này, sợ là Thái hậu cố ý phân phó dựa theo phong cách của nữ tử tuổi còn trẻ đi, mặc dù không có khí thế như gian phòng của
Thái hậu, Hoàng hậu, vậy nhưng cũng không che giấu xa hoa, có chút giống với gian phòng công chúa của nàng kiếp trước. Là công chúa sinh ra
trong gia đình đế vương là sự thực nàng không thay đổi được, lần này lại là nàng tự nguyện nhảy vào, thấy sao cũng có chút cảm giác không có
việc gì lại tìm việc đây. Tự giễu cười cười, tất cả tùy duyên, dù là
nàng không có mục đích tiếp cận thì lúc trước ở hoàng cung nàng cũng có
thể sẽ cứu Thái hậu đi, tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ, chỉ chắc là sẽ
không dùng biện pháp cấp tiến như vậy chấn trụ mọi người, vì ngăn cản
Thái hậu sau này làm ra quyết định hậu cố chi ưu*.
* Hậu cố chi ưu: nỗi lo lắng về gia đình, thân nhân, những nỗi lo lắng cá nhân sau lưng người làm việc lớn.
Nhắm mắt lại, không bao lâu, Đinh Tử hô hấp bình ổn chìm vào giấc ngủ,
Viên Uyển lặng lẽ đi vào, nhìn Đinh Tử trên giường nhíu mày hình như có
dấu hiệu thanh tỉnh, không khỏi kinh ngạc. Đinh cô nương này tính cảnh
giác có phần quá mạnh mẽ, nếu không phải thân thể nàng không tốt rất cần giấc ngủ, sợ là đã tỉnh. Đơn giản kiểm tra Đinh Tử, thấy không có trở
ngại lớn Viên Uyển lúc này mới ly khai, trong phòng một đạo tiếng thở
dài nhàn nhạt vang lên lại biến mất, tựa như chưa từng tồn tại.
Mấy ngày kế tiếp Đinh Tử ăn ở thập phần có quy luật, ăn ngủ ngủ ăn, Thái hậu thỉnh thoảng đến xem, mà dưới tình huống thân thể nàng cuối cùng
cũng đã khôi phục chín phần, được hai đại cung nữ Viên Nguyệt, Viên Uyển được Thái hậu mệnh lệnh phải luôn chấp hành đầy đủ yêu cầu cứu vớt
xuống giường, lúc đi ra bên ngoài hít một hơi không khí mới mẻ đầu tiên, Đinh Tử thậm chí có một chút hoảng hốt, cảm giác này thực sự là đã lâu
a.
Ở dưới ánh mắt có chút oán niệm của Viên Nguyệt, Viên Uyển, Đinh Tử
không khỏi thu hồi lòng tràn đầy sung sướng, hơi cong khóe miệng cười
thầm một cái, liền đi hướng tẩm điện Thái hậu. Từ sau ngày giải độc,
Thái hậu mỗi ngày phải uống một chén thuốc giải độc, những thuốc này
đương nhiên đã được chúng thái y điều phối mỗi ngày, so với ban đầu thì
không dám dùng dược mạnh, chỉ dám lấy phối phương ôn hòa điều dưỡng,
ngày đó Đinh Tử đã nói ra điểm mấu chốt là nửa tháng, nếu trước đó không thể đem toàn bộ độc trừ đi, tính mạng của bọn họ vẫn sẽ khó bảo toàn.
Lại nói tiếp mấy thái y cũng rất đáng thương, cho tần phi hậu cung không ít dược mạnh, có bệnh mà dùng phương thuốc ôn hòa chậm rãi đem bệnh trị hết, tuy nói kết quả là thành công nhưng lại kéo dài thời gian. Là dược liền có tác dụng phụ nhất định, loại phương pháp dùng dược mạnh cũng sẽ chậm rãi ảnh hưởng căn cơ thân thể. Các thái y sao lại không biết không hiểu, chỉ là bọn hắn không dám thay đổi, đây là trong hoàng cung, thái y cũng là quan, các đời lịch đại cũng đều làm như thế, nhưng Đinh Tử vẫn
khinh bỉ chẳng đáng.
Ban đêm, tẩm điện của Thái hậu lúc này lại hết sức sáng sủa, Đinh Tử
cùng Thái hậu chia nhau ngồi hai bên, trước người bày bàn cờ, hai người
đang lẳng lặng đánh cờ.
Lưu ma ma có chút kinh ngạc nhìn Đinh Tử, trong lòng có chút ngoài ý muốn.
Bà theo Thái hậu mấy chục năm, rất rõ ràng bản lĩnh của Thái hậu, đây
tuyệt đối là ít có người có thể so được. Cờ cũng thế, Hoàng đế đương
triều có kỳ nghệ vẫn khó gặp địch thủ, ít ai biết đó chính là do Thái
hậu tự tay dạy, có thể thấy được kỳ nghệ của Thái hậu là khó lường như
thế nào.
Đinh Tử cùng Thái hậu hạ hai bàn, mỗi bàn đều chỉ thua trong vòng hai
điểm, nàng chỉ mới mười ba tuổi, ở đâu ra tâm trí từng trải cùng người
đấu trí so dũng khí như vậy?
Chắc hẳn điều này không chỉ là nghi hoặc của riêng Lưu ma ma, đến Thái
hậu cũng không khỏi có chút ngoài ý muốn nhìn thẳng Đinh Tử, cuối cùng
lại lắc đầu khẽ cười, càng chuyên tâm hạ cờ.
“Để Thị lang phủ đợi ba ngày, ngày mai ai gia sẽ hạ ý chỉ thưởng cho ngươi “
Ánh mắt Đinh Tử cũng không có rời khỏi bàn cờ, trong lòng cảm khái Thái
hậu quả nhiên là nữ tử bất phàm, không gì có thể qua được mắt bà.
Kiếp trước kỳ nghệ của nàng là thường cùng phụ hoàng, mẫu hậu hạ cờ mà
luyện ra được, đến sau này mẫu hậu cũng không phải là đối thủ của nàng,
dù là phụ hoàng nếu mà nàng dùng hết toàn lực thì thắng bại là ai còn
chưa biết được. Cùng Thái hậu hạ hai bàn cờ, vốn là nàng cố ý thua một
quân, không ngờ càng chơi càng nghiêm túc, lại là thực lực ngang nhau.
Quả nhiên gừng càng già càng cay, Thái hậu ở hoàng cung trầm ngâm nhiều
năm như vậy, lại giúp đỡ Hoàng đế ngồi vững vàng giang sơn, cũng không
phải nàng có thể địch nổi, nàng có đôi khi có phần quá mức tự tin một
chút, đây là Thái hậu dựa vào bàn cờ mà ám chỉ cho nàng, nàng hiểu!
Có đôi khi thu lại phong mang (tài năng, ánh sáng) mới đúng, mềm yếu đón đầu công kích cũng đúng, nhưng không cần thiết cùng đối phương chính
diện xé rách mặt, phía sau đâm một dao cũng cần hàm lượng kỹ thuật cực
đại! Cười cho một đao, sau đó thưởng thức thần sắc kinh hãi tuyệt vọng
của địch nhân, mới là một loại hưởng thụ!
“Vì Thái hậu cống hiến sức lực là thần nữ phải làm, nào dám muốn được gì thưởng a, nhưng thật ra người Thị lang phủ sợ là chờ có chút nóng nảy.”
“Vô phương, thưởng tốt sẽ chỉ làm cho bọn họ hài lòng, chờ lâu mấy ngày thì thế nào!”
“Đát!” Quân cờ đen rơi xuống đất, Đinh Tử liếc mắt nhìn, lại cười rộ
lên, “Thái hậu trí dũng vô song, nói rất đúng, thần nữ thua.” Lần này
lại là thua nửa điểm, Thái hậu nhìn Đinh Tử, trong mắt khó nén một tia
suy nghĩ sâu xa.
Người thiếu nữ này đến bà cũng khó có thể nhìn thấu, thành tựu tương lai há có thể nhỏ. Thái hậu không khỏi cảm khái, chỉ cần nàng có cái tâm
kia, Hoàng hậu vị tương lai của Đại Tề này, không của nàng thì của ai,
đáng tiếc…
Trong Thị lang phủ mấy ngày nay trong lòng mọi người lại hơi có chút
phức tạp phiền muộn, lúc trước từ trong cung đi ra, Đinh Bằng cùng Vương thị có thể nói là cao hứng bừng bừng, đơn giản hưng phấn đến một đêm
không ngủ.
Sáng sớm hôm sau liền chờ quan truyền chỉ trong cung đến truyền chỉ,
tiếp thu phần thưởng cho Thị lang phủ, ai biết trái đợi phải đợi, từ
sáng sớm đợi đến chạng vạng thậm chí ngay cả nửa nhân ảnh trong cung
cũng không có.
Vương thị cùng Đinh Bằng trong lòng nói thầm, theo lý thuyết Đinh Tử cứu Thái hậu, Thái hậu nhất định phải luận công ban thưởng, thế nào phần
thưởng này không ban xuống đây. Lại nghĩ đến lúc trước Thái hậu trúng
độc, mặc dù cùng ngày liền tỉnh lại, thế nhưng tinh thần khẳng định
không tốt, thân thể yếu ớt, ngày thứ hai không có thưởng xuống cũng bình thường, thế nhưng liên tục đợi ba ngày đều không có một chút tin tức,
không khỏi làm bọn họ thập phần nản lòng, nản lòng qua đi là lòng tràn
đầy oán giận.
Hừ! Quả nhiên vô tình nhất là gia đình đế vương, đối đãi ân nhân cứu
mạng của mình cũng có thể chậm trễ như vậy, có thể là loại tốt gì, lúc
trước Thái hậu thế nào không trực tiếp bị độc chết đi! Đinh Tử lúc trước làm cái gì chứ, vui vẻ tiến lên cứu chữa, cuối cùng cái gì cũng không
mò được, quả thực uổng phí công phu, làm điều thừa! (2 mẹ con này vô sỉ
ko chịu nổi )
Ngược lại với bất mãn của Đinh Bằng, Vương thị, mấy di nương thứ nữ khác trong phủ đều vui vẻ, hiện tại Đinh Tử còn ở trong cung cũng không
buông tha, phần thưởng ba ngày chưa hạ đã nói lên tám phần chắc là sẽ
không thưởng, chẳng lẽ Đinh Tử ở trong cung thất lễ đắc tội Thái hậu làm cho người ta tức giận, này tốt a, tốt nhất chết ở trong cung đừng trở
về!
Mang theo tâm tình khác nhau, ngày thứ tư lúc Vương thị còn nằm ở trên
giường choáng váng chưa tỉnh, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng Đoàn ma ma kêu to: “Lão phu nhân mau đứng lên, quan truyền chỉ trong cung sắp
tới, ngài mau mời a, một hồi cản không nổi liền gặp a, lão phu nhân mau
tỉnh lại.”
Vương thị nghe mà nhíu mày, cái gì quan truyền chỉ trong cung căn bản
không chỉ, cái gì! quan truyền chỉ, Vương thị chợt mở trừng hai mắt, dọa Đoàn ma ma một trận run run, lại thấy Vương thị nhảy dựng một cái lên,
thân thủ linh hoạt kia căn bản không giống một lão nhân gia: “Mau mau
hầu hạ ta mặc quần áo, nhanh lên một chút!” Vương thị bên này bận việc
đứng lên, các viện khác của Thị lang phủ cũng không thấy yên tĩnh.
Triều đình hạ truyền thánh chỉ, cần cả nhà đều quỳ xuống nghe chỉ, dù là Mã di nương, Đinh Tĩnh không muốn không thích, thế nhưng quá trình này
nhất định phải đi, nếu không chính là đối với triều đình bất kính.
Mọi người trang điểm hoa lệ, sớm sai người chuẩn bị hương án chờ ở cửa
phủ, rất xa đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa lưu kim tương biên thùy, cờ
tua đập vào trong mắt mọi người, mọi người hai mắt phát nhiệt. Dù là Mã
di nương, Đinh Tĩnh mặc dù không thích Đinh Tử được thưởng, nhưng các
nàng cũng biết phần thưởng không thể thiếu phần Thị lang phủ, cuối cùng
được lợi nhất thuộc về Đinh Bằng, Đinh Bằng chức quan thăng cao, các
nàng là thứ nữ cũng là nước lên thì thuyền lên, trong lòng sao có thể
mất hứng.
Xe ngựa đứng ở ngoài Thị lang phủ, bên người theo một đội thị vệ, màn xe được tiểu thái giám kéo ra, một gã thái giám mặc y phục quản sự, công
công bộ dáng trung niên có vài phần nghiêm khắc tay bê thánh chỉ đi ra,
mọi người Thị lang phủ lập tức quỳ lạy, trung niên công công đang cầm
thánh chỉ trực tiếp tiến vào Thị lang phủ, được thỉnh tới phòng khách
tuyên chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, mấy ngày trước…” Vương thị
lần đầu tiên tiếp thánh chỉ, trong lòng thập phần thấp thỏm lại càng
nhiều hưng phấn, thế nhưng thánh chỉ này nói lộn xộn một đống lớn vẫn
không đến vấn đề chính, không khỏi làm bà càng ngày càng không kiên trì. Cuối cùng cũng nghe thấy từ thưởng, Vương thị lập tức hai mắt sáng lên
nghe, “Niệm ở Vân Tề Nhu giáo dục nữ nhi tốt, đặc biệt phong làm nhất
phẩm cáo mệnh, tên ký nhập sử sách, đặc biệt thưởng cho kỳ nữ Đinh Tử
ngàn lượng hoàng kim, hai hộp mã não, một đôi cực phẩm san hô, lăng la
tơ lụa thượng đẳng bốn loại đa dạng… phong làm nhị phẩm nữ quan đặc biệt thuộc Thái hậu, tùy thời nghe lệnh tùy thị vào cung, Vương thị có cách
dạy tôn nữ, tứ thượng đẳng hộ ngạch* thập kiện, khâm thử tạ ơn “
(*: này giống như ban cho một chức danh mà thui. Sally: A-men ta không hiểu lắm từ này a)
Vương thị ngây ngẩn cả người, vui sướng ban đầu giống như bị một chậu
nước lạnh chụp xuống đầu, bà còn cho rằng nghe lầm, vội vàng hỏi: “Công
công thánh chỉ đã tuyên xong? Không có thưởng cái khác cho Thị lang phủ
ư?”
Công công kia lập tức trừng hai mắt, thanh âm bén nhọn mang theo tức
giận quát: “Điêu phụ lớn mật, Hoàng thượng long uy hạ chỉ với Thị lang
phủ đã là ban ân lớn nhất, ngươi nào có tư cách chất vấn, vả miệng cho
ta.” Thái giám dứt lời, liền có thị vệ đi tới lôi kéo Vương thị thi
hành.
Đinh Bằng nghe thấy đạo thánh chỉ này cũng ngơ ngẩn nửa ngày không lấy
lại tinh thần, tại sao không có thưởng cho hắn, Vân Tề Nhu đã chết được
phong nhất phẩm cáo mệnh, vì sao không có thưởng cho hắn, chờ hắn phục
hồi tinh thần lại Vương thị đã bị lôi kéo, thét chói tai bị đánh hai bạt tay, Đinh Bằng kinh hoảng nhảy dựng lên, vội vã đem ngọc bội hà bao
trên người mang theo ngân phiếu chuẩn bị trước đó toàn bộ ấn trong tay
trung niên thái giám: “Công công thứ lỗi, mẫu thân vi thần lần đầu tiên
tiếp chỉ, trong lòng kích động luống cuống, thỉnh công công tha thứ bà
vô tri mà miễn phạt.”
Trung niên thái giám lắc lắc ước đoán phân lượng hà bao trong tay, lại
quét mắt số lượng ngân phiếu, lúc này mới giãn sắc mặt: “Được rồi, đây
chỉ là giáo huấn, ở trước mặt chúng ta còn có thể nói như vậy, nếu là ở
trước mặt Hoàng thượng, Thái hậu cùng những quý nhân khác, điêu phụ này
đã bị lôi ra chém, các ngươi tự giải quyết cho tốt.” Trung niên thái
giám hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại nói, “Sân ở của Đinh phủ đại tiểu
thư Đinh Tử nơi nào, Hoàng thượng ban thưởng đặc biệt lệnh chúng ta trực tiếp đưa vào trong viện nhập kho ký sổ sách, dẫn đường đi.”
“Mau mau, mang các vị thị vệ đại ca vào, công công thượng vị thỉnh mời
ngồi.” Đinh Bằng cúi đầu khom lưng phục thấp làm thiếp (tự hạ thấp để
nịnh nọt á), công công kia chỉ đạm mạc gật gật đầu, liền thuận thế ngồi
xuống thượng vị, nha hoàn trong phủ chuẩn bị trà ngon tốt cẩn thận chiêu đãi.
“Vi thần còn chưa có hỏi đại danh công công, không biết công công là
người hầu ở cung nào a.” Đinh Bằng lại nói, chức quan của hắn vẫn không
thăng lên, trong đó có một nguyên nhân cũng là hắn không có quan hệ
rộng, mấy thái giám thân thể không trọn vẹn, tâm linh vặn vẹo nhưng lại
là cực chỗ hữu dụng.
Trung niên thái giám nhìn Đinh Bằng đang cười lấy lòng, Vương thị sau
khi bị đánh cùng di nương, thứ nữ trong phủ hậu ủ rũ ở một bên, bưng ly
trà gạt gạt lá trà phập phềnh, tinh tế thưởng thức vài hớp mới nói: “Ta
là Hỉ công công , ở Trường Lạc cung hầu hạ Thái hậu.”
Đinh Bằng sửng sốt, vốn Hoàng đế hạ truyền thánh chỉ là có công công
chuyên môn ngoại môn, nếu như là chuyện trọng yếu hoặc là đối người thân cận mới gọi thái giám tùy thân truyền chỉ, thế nào lần này làm cho thái giám trong hậu cung truyền chỉ, chẳng lẽ đây là ý tứ Thái hậu?
Không cho Đinh Bằng quá nhiều cơ hội tự hỏi cùng truy vấn, nhóm thị vệ
đưa hết phần thưởng nhận tiền rồi vui mừng rời đi, đám người Đinh Bằng
chờ đem người tiễn bước, lúc trở lại phòng khách Đinh Bằng càng nghĩ
càng không thích hợp, nhìn mẫu thân vừa mới bị đánh đột nhiên đầu óc
linh quang chợt lóe, vội vàng nói: “Nương, người ở trong cung đã xảy ra
chuyện gì?”
Vừa vui mừng thấy đoàn người công công ly khai, Vương thị trên mặt sớm
bị oán giận tức giận thiêu đốt, nghe Đinh Bằng vừa hỏi liền mắng to:
“Phát sinh, có thể phát sinh chuyện gì, mẹ ngươi bình thường tính tình
xử sự còn sai sao? Cẩu nô tài này dám khi dễ thân mẫu của quan viên
triều đình như vậy, quả thực không đem ngươi coi vào đâu, tìm cơ hội hảo hảo xử lý cẩu nô này cho ta!“
Đinh Bằng nghe Vương thị tức giận nói lại càng nhíu mày, trầm tư chỉ
chốc lát kiên trì nói: “Nương, người đem chuyện phát sinh khi tiến cung
một năm một mười nói hết cho con biết!” Đinh Bằng ở phía trước cùng
chúng quan, việc trong hậu viện mặc dù cũng sẽ truyền ra nhưng cũng
không phải mọi chuyện đều truyền, dù có truyền ra thì với cái chức vị
kia của hắn cũng không có tư cách nghe.
“Còn có thể có cái gì, được rồi, còn không phải là…” Vương thị vốn là
không muốn, nhưng thấy sắc mặt Đinh Bằng không tốt cũng sợ lầm chuyện gì liền đem chuyện từ khi bắt đầu tiến cung đến chuyện sau khi Thái hậu
trúng độc phải canh giữ ở Trường Lạc cung đều nói một lần, nghe tới
Vương thị ở Trường Lạc cung đánh Đinh Tử một cái tát, sắc mặt Đinh Bằng
càng tối tăm.
“Nương, người thế nào hồ đồ như vậy?” Ngữ khí Đinh Bằng không tốt, đây
không phải là hình tượng nhi tử trong ngày thường đối với bà thượng cung hạ hiếu a, là tức giận Vương thị tới mức ngực phập phồng, hận không thể cầm lấy ly trà mà ném, nghĩ đến giọng điệu thái độ của Đinh Bằng hôm
nay, còn nghĩ đến bộ dáng cùng cách làm việc có vấn đề của Hỉ công công
kia, cau mày nói, “Ta hồ đồ thế nào, ta tự hỏi không có làm sai cái gì!”
Đinh Bằng không khỏi lành lạnh nhìn Vương thị liếc mắt một cái, nhưng
cũng thấy mình không thể quá mức mới hòa hoãn giọng nói: “Nương, không
nói người trước ở địa phương như Trường Lạc cung bỏ qua Hoàng hậu tự
mình xử phạt Tử nhi đã phạm tội đại bất kính, Hoàng hậu phạt người không ngừng dập đầu xử phạt. Lần này Tử nhi cứu chữa Thái hậu có công, Trường Lạc cung kia vốn là địa phương của Thái hậu, đối với chuyện cùng ngày
Thái hậu sao lại không biết. Nhưng nàng không những không thăng quan cho nhi tử, cũng không thưởng cho người cái khác nhưng thưởng ngươi hộ
ngạch, ngươi vẫn chưa rõ sao? Thái hậu đây là nhớ công Tử nhi cứu bà ấy, mượn cơ hội khiển trách cảnh cáo người, Tử nhi đối với Thái hậu có ân,
nàng đã không phải ai cũng có thể tùy tiện đánh!”
Vốn một bụng tức giận lúc này Vương thị mở to mắt, lửa giận trong lòng
đột nhiên biến mất, ngược lại bị sợ hãi vô biên thay thế: “Bằng nhi con
thế nhưng nói đúng, kia… kia Thái hậu sẽ không lại mượn cơ hội phạt ta
đi!”
“Nương yên tâm, Thái hậu đã ban cho ngài thập đường hộ ngạch, đã là cảnh cáo nên sẽ không làm những thứ khác, nói cho cùng người là tổ mẫu của
Tử nhi, bà ta cũng không hi vọng Tử nhi khó xử. Bất quá, nương, người
sau này nói chuyện làm việc càng phải chú ý, nhất là đối với Tử nhi càng phải dụng tâm.” Kỳ thực Đinh Bằng còn chưa nói, hắn hiện tại cũng hiểu
Hỉ công công kia mặc dù mượn lý do Vương thị chất vấn thánh chỉ là tội
bất kính, trên thực tế là đại biểu Thái hậu đánh Vương thị. Đinh Bằng sở dĩ không nói, cũng do hắn hiểu rõ tính cách của Vương thị, nếu bà biết
Thái hậu thay Đinh Tử đánh bà, nhất định đem thù này ghi tạc trên đầu
Đinh Tử. Hiện tại Đinh Tử xem như là tâm phúc của Thái hậu, tùy thị nữ
quan không cần phải quanh năm ở trong cung hầu hạ, nhưng sẽ nghe lệnh
truyền vào cung.
Đại Tề không phải là không có nữ quan, nhưng một ít nữ quan này đều
quanh năm sống ở trong cung, sinh lão bệnh tử cũng không xuất cung, cho
nên có cái danh hiệu kia trên thực tế không thực dụng. Nhưng thật ra
chức quan này của Đinh Tử cũng rất vinh dự vì được Thái hậu ban thưởng
riêng, nhị phẩm. Nhị phẩm nữ quan cùng quan viên tam phẩm bên ngoài đẳng cấp không sai biệt lắm, dù là hắn hiện tại nhìn thấy Đinh Tử cũng cần
hành lễ, hơn nữa không cần quanh năm hầu hạ ở trong cung, Đinh Tử kết
hôn vẫn tự do.
Đinh Bằng so sánh với Vương thị thì hắn nhìn được xa hơn một ít, lúc hắn nghe thấy Đinh Tử được ban cho chức quan nhị phẩm, hắn liền có một ý
nghĩ nổi lên. Đại nữ nhi này của hắn tương lai luôn phải ra vào hoàng
cung, Hoàng thượng cũng là người con có hiếu, thường xuyên xuất nhập
Trường Lạc cung, hai người sao lại không có cơ hội gặp mặt. Đinh Tử bây
giờ tướng mạo xinh đẹp, thông minh, đoan trang, đại khí, mặc dù tuổi tác nhỏ một chút, nhưng không phải không khiến nam tử động tâm a. Nếu Đinh
Tử vào triều làm phi thì Thị lang phủ mới thực sự là như mặt trời ban
trưa, hiện nay chức quan của hắn không tăng tiến đó là bởi vì mẹ hắn đã
hồ đồ sai lầm, khiến Thái hậu giận.
Nhưng nếu Đinh Tử thành phi, hắn sẽ trở thành thân quốc cữu gia, Hoàng
thượng chính là con rể của hắn, con rể vì nhạc phụ mưu lợi cũng là bình
thường, đến lúc đó Tử nhi thổi một chút gió bên gối, hắn muốn phú quý gì mà không có?
Chỉ là Đinh Bằng không để ý, không có nghĩa là người khác không đem chuyện Thái hậu là vì Đinh Tử mà đánh chửi Vương thị nói ra.
Bạch di nương an tĩnh đứng ở một bên, trong mắt chớp động, mà Đinh An
bên người bà, trong mắt khó che giấu hận ý cùng không cam lòng, sau khi
trở về từ trong cung, Đinh An phát hiện nàng khó giống như trước kiềm
chế chính mình như vậy. Có lẽ là Đinh Tử thông qua Mã di nương cũng đã
nhận rõ diện mục các nàng, cảm thấy không cần thiết ở trước mặt những
người này giả bộ, nàng phát hiện hận ý trong lòng đã khó có thể tiêu
giảm cùng kiềm chế.
Đinh Tử dựa vào cái gì? Muốn mượn cơ hội bò lên long sàng, nàng ta cũng
xứng sao? Phần cao ngạo kia người nam nhân nào mà chịu được? Chỉ bất quá phần vinh quang này của Đinh Tử đã làm cho Đinh An có một phần tính kế
khác, nghĩ tới đây, hận ý trong mắt nàng ta cũng dần dần biến mất một
ít.
Mã di nương bên cạnh nghe thấy Đinh Tử được ban thưởng lại đa phần là hâm mộ và đố kị.
Mười ngày sau, bệnh tình Đinh Tử khỏi hẳn, dấu hiệu trúng độc của Thái
hậu cũng đã hoàn toàn tiêu trừ, Đinh Tử “bị” một đội ngự lâm quân phong
cảnh vô hạn “đuổi” về Thị lang phủ, Thái hậu lại mượn cơ hội thưởng vài
món đồ trang trí tốt, Đinh Tử trực tiếp để cho Hỉ nhi mang về Tử Trúc
viện.
Vừa đến Thọ An đường, liền thấy Vương thị mặt âm trầm nhìn nàng, bên
người là đám người Mã di nương đang chờ, Phương di nương cũng đã ở đây,
địch nhân của nàng ở trong phủ toàn bộ ở đây, không thiếu một ai a!
Vương thị thấy Đinh Tử từ trong cung đi ra sắc mặt hồng hào, làn da cũng mềm mịn sáng bóng mấy phần, quanh thân trên dưới quý khí quá nặng, nghĩ đến mấy ngày trước bản thân chịu khuất nhục cùng đánh chửi, tức giận
không chỗ phát tát liền la: “Còn không quỳ xuống cho ta, đứa bất hiếu,
người tới a, kéo xuống đánh mạnh năm mươi đại bản cho ta!”
Đinh Tử cười lạnh, thế nào, nàng làm nữ quan vừa vào cửa liền cho nàng ra oai phủ đầu a.
Đáng tiếc, những người này có phần quá đem mình coi khinh, cho rằng
Vương thị ỷ là tổ mẫu của nàng là có thể đối với nàng đến kêu đi hét, ý
nghĩ kỳ lạ a!
Trên mặt Đinh Tử lại giả ra biểu tình sợ hãi, có chút không hiểu nói:
“Tổ mẫu là ai chọc giận ngài, nói cho Tử nhi, Tử nhi thay ngươi hung
hăng trừng phạt nàng bạt tai!” Lời này đơn giản chính là trực tiếp đâm
lưỡi lê vào ngực Vương thị, Vương thị tức giận hít thở không thông, liên tục ho khan, để cho Đoàn ma ma vất vả trấn an một hồi lúc này mới giảm
tiêu mất một ít hỏa khí.
Đinh An đi lên phía trước, ôn nhu nhìn Đinh Tử, rất là khó xử nói: “Tỷ
tỷ ngươi tại sao có thể nói như thế a, ngươi cũng không biết ngươi mấy
ngày nay không ở trong phủ, tổ mẫu là bao nhiêu lo lắng ngươi a, bà là
ăn không ngon ngủ không yên chỉ sợ ngươi ở trong cung bị ai làm khó dễ,
dù là gặp qua không ít nhục nhã bà cũng nhịn xuống. Thế nhưng tỷ tỷ
ngươi biết rõ… Ngươi biết rõ chuyện phát sinh lúc trước, còn vừa lên đến đã nói câu này, đây không phải là trực tiếp lấy đao đâm vào ngực tổ mẫu sao, chẳng lẽ ngươi bây giờ được ban thưởng liền không đem tổ mẫu để
vào mắt sao?” Chỉ trích này ý vị thập phần nồng đậm, lại đánh sâu vào
tâm Vương thị, khơi dậy tất cả oán khí bà ta.
“Đúng vậy đúng vậy, tỷ tỷ ngươi có chút một phú quý liền quên thân thích nghèo, nhưng tổ mẫu cũng không là thân thích nghèo của ngươi, bà chính
là thân tổ mẫu của ngươi, ngươi là đích nữ trong phủ, tổ mẫu bình thường hiểu ngươi nhất. Ngươi tại sao có thể làm như vậy đối tổ mẫu, đây cũng
quá không hiếu thuận, truyền đi không phải đánh vào mặt Thái hậu sao?”
Đinh Ninh Nhi cũng thuận thế nói tiếp, nói lại càng nghiêm khắc, phú quý của Đinh Tử đều là Thái hậu cho, nếu nàng dám bôi đen trên mặt Thái
hậu, phú quý trước đây không chỉ không còn tồn tại nữa, ngược lại sẽ bị
trừng phạt trước nay chưa có.
Đinh Tử trong lòng thầm nghĩ, trên mặt cười khẽ, thoạt nhìn chuyện hôm nay sẽ không chịu để yên a!