Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 43




Trần Mộc và Chu Dật Cẩn vào một sương phòng, sau đó Chu Dật Cẩn cũng không khách khí mà gọi đồ ăn. Ba món trứng mối mà Mạc Thủy Cư mới quảng cáo đương nhiên không thể bỏ qua, còn một vài loại thịt của dị thú cao cấp cũng muốn nếm thử.

Trần Mộc nhìn nhìn, bàn đồ ăn này số lượng không nhiều nhưng đều rất đắt, cũng phải mất hơn năm vạn tín dụng điểm. Rõ ràng Chu Dật Cẩn đã đem những món ăn đắt nhất đều gọi lên, bên trong còn có một vài loại dị thú hiếm thấy mà hắn đánh được lúc trước.

Nếu là người khác mời khác tất nhiên sẽ đau lòng, Trần Mộc lại không cảm thấy gì, dù sao tiêu tiền ở đây cũng sẽ lại rơi vào trong túi tiền của mình thôi.

“Hôm nay sao trông anh cứ kỳ kỳ quái quái?” Chu Dật Cẩn gọi đồ ăn, cau mày hỏi. Bộ dạng hoa hoa công tử của Trần Mộc vừa rồi hẳn là cố ý, nhưng vì sao?

“Sao cậu lại tới Tinh Vân thành?” Từ lúc cướp bộ đàm liên lạc và quần áo của Chu Dật Cẩn, sau khi phát hiện những thứ đồ bên trong quần áo, Trần Mộc đã biết thân phận của đối phương không đơn giản. Đời trước Chu Dật Cẩn nói là đến cùng người yêu, vậy lần này đến Tinh Vân thành vì thứ gì?

“Tôi đến vì cái này.” Chu Dật Cẩn mở miệng, lại vẽ trên bàn hai chữ “Thiên thạch”. Ghế lô này có thiết bị giám thị, mà y làm vậy để tránh thiết bị giám thị theo dõi.

Chu Dật Cẩn biết về thiên thạch cũng đã chứng minh mình đoán đúng, y quả thật có chút địa vị. Vật như thiên thạch,  ngay cả Trần Khải Hạ Minh là những người số một số hai ở thành thị cấp ba mà còn không biết, tại sao Chu Dật Cẩn lại biết được, thân phận của y tuyệt đối không đơn giản:

“Tôi không có thứ này.”

“Đúng vậy, tuy anh có thực lực rất mạnh, nhưng sao có thể cướp đoạt được với thứ kia.” Cá voi thú, đó là dị thú cấp mười, cấp chín và cấp mười cơ bản là không thể so sánh, Chu Dật Cẩn gật gật đầu.

Trần Mộc cũng không định giải thích thêm điều gì, lại hỏi:

“Chắc cậu cũng không phải người bình thường đúng không, nhưng sao hôm nay lại ăn mặc như vậy?” Hiện giờ trên tay của Chu Dật Cẩn là bộ đàm liên lạc bình thường nhất, quần áo ăn mặc cũng bình thường. Loại quần áo lao động này không thể nào so sánh được với bộ quần áo có cơ quan trên nút áo như lúc trước.

“Mặc cái gì cũng đâu quan trọng? Hơn nữa tôi muốn đi trải nghiệm, cũng không thể giống như lúc trước.” Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường. Mặc kệ là trưởng bối hay là chính y đều rất rõ ràng, nếu y muốn tăng kiến thức thì nhất định phải đi ra ngoài. Nếu lấy ra bằng cấp mình đang có, y biết nhất định mình sẽ bị người ta cung kính đặt trên cao, hiện giờ lại không giống như vậy. Công việc này cho y rất nhiều gợi ý, có một vài nhân viên không học tập hệ thống các tri thức cao thâm về máy móc nhưng lại có thể dùng một vài cách không tưởng tượng được để sửa một chiếc xe.

“Cho nên, hiện giờ cậu là người không có chút bối cảnh nào? Không thể trách được có người sẽ đánh chủ ý lên đầu cậu.” Trần Mộc mở miệng. Chu Dật Cẩn biết chuyện của hắn, bao gồm thiên thạch, hắn cũng không nhất thiết phải lừa gạt này nọ. Hơn nữa, ngay cả tin tức về thiên thạch mà Chu Dật Cẩn cũng biết, không chừng có thể biết cả tin tức của “Minh Vương”.

“Có người đánh chủ ý lên đầu tôi?” Chu Dật Cẩn kỳ quái hỏi. Y ở Tinh Vân thành đâu có chỗ nào đáng để người ta chú ý?

Trần Mộc vừa định nói chuyện mà mình biết tôi hôm qua tiếng chuông ở cửa ghế lô lại vang lên, bồi bàn bưng đồ ăn đi vào.

Từng món đồ ăn được đặt trên bàn, Trần Mộc lại ấn một cái nút nhỏ, sau khi bồi bàn ra ngoài thì không có ai được vào làm phiền.

“Người đánh chủ ý lên đầu tôi ngoài anh ra thì còn có thể là ai?” Chu Dật Cẩn liếc mắt nhìn Trần Mộc một cái, dùng thì nhỏ xúc miếng trứng mối. Hiện giờ đã là giữa trưa, đối với một người đã bận rộn từ sáng tới giờ thì quả thật là rất đói.

“Vương Lập Công.” Trần Mộc mở miệng, đem tất cả chuyện tối hôm qua nói với y.

Sắc mặt của Chu Dật Cẩn càng ngày càng kém, chờ Trần Mộc nói xong đã nhíu mày:

“Sao lá gan của bọn họ lại lớn như vậy? Cũng dám giao dịch với Minh Vương!”

“Minh Vương rốt cuộc là ai?” Trần Mộc hỏi.

“Minh Vương là thành chủ U Minh thành, về phần U Minh thành, chỉ có duy nhất một bộ hồ sơ ở liên minh nói về nó……” Thời điểm tận thế, toàn bộ xã hội một mảnh hỗn loạn, đương nhiên cũng có rất nhiều người tổ chức lực lượng vũ trang ý đồ thành lập thế lực của mình. Nhưng cuối cùng, nhân loại muốn sống sót thì nhất định phải đoàn kết, bởi vậy dù là nhân viên nghiên cứu và dị năng giả có thâm cừu đại hận cũng phải hợp tác với nhau, cùng nhau xây dựng bốn căn cứ sinh tồn. Nhưng không phải tất cả mọi người đều nguyện ý làm như vậy.

Khi đó có nhiều dị năng giả với một nhóm người không muốn trở thành bộ phận của liên minh nên đã lập tổ chức riêng, thủ lĩnh của bọn họ tự xưng là Minh Vương.

Cha mẹ của vị Minh Vương đầu tiên bị người đương quyền hãm hại, cướp đi lương thực trong mạt thế khiến họ chết đói. Vợ của ông ấy lại bị chết trong vụ náo động khi liên minh tụ tập dân cư. Cho nên ông ấy vô cùng hận liên minh, tình nguyện ở bên ngoài dã ngoại cũng không muốn đi vào căn cứ sinh tồn. Mà bên cạnh ông ta cũng tụ lập một số lượng lớn người, có người trải qua chuyện như ông ấy, có vài người lại cảm thấy nhân loại nên thích ứng với hoàn cảnh bên ngoài hơn là trốn vào căn cứ sinh tồn. Bởi vậy có rất nhiều người lưu lạc bên ngoài với ông ấy, luôn sống ở dã ngoại.

Đợi đến khi liên minh chậm rãi khôi phục, thời điểm bắt đầu thành lập các thành thị để giảm bớt áp lực nhân khẩu cho căn cứ sinh tồn thì U Minh thành cũng thành lập. Có điều, không ai biết U Minh thành trong truyền thuyết ở nơi nào, cũng không có người nào biết những người khi ấy còn sống sót lại bao nhiêu.

Có điều, có thể xác định là U Minh thành vẫn tồn tại, người nơi đó không dựa vào linh thú để có được chiến lực, mà còn tranh đoạt tài nguyên sống với dị thú.

Chu Dật Cẩn ở Nghiên cứu chi thành đã xem rất nhiều tu liệu lúc trước. Cha mẹ của y cũng từng muốn biết những người thích ứng với hoàn cảnh dã ngoại này đã gặp chuyện gì. Không ngờ tới thành chủ cấp ba này lại dám giao dịch với Minh Vương.

“Mạt thế chính thức bắt đầu từ năm 2100, căn cứ sinh tồn cũng đã thành lập được bảy tám trăm năm. Đã nhiều năm  trôi qua như vậy rồi, những người đó vẫn còn có thể sinh tồn ở ngoài dã ngoại?” Trần Mộc có chút kinh ngạc. Tin tức về U Minh thành hắn chưa từng được nghe nói qua. Có điều tố chất thân thể của những người sống từ nhỏ ở dã ngoại cũng không phải là thứ hắn có thể so sánh đúng không? Tựa như buổi tối hôm trước khi hắn nhìn thấy những người đó, mỗi người đều có năng lực rất cường đại, còn hoàn toàn không thèm để ý đến phóng xạ ở dã ngoại.

“Hiện giờ người của U Minh thành ngoại trừ nhóm người tách khỏi lúc trước, còn có không ít tội phạm chạy trốn ra ngoài. Có lẽ anh không biết, có vài người sau khi phạm tội, trước khi đội chấp pháp đến đã mang theo vợ con chạy trốn. Hơn hai mươi năm trước ở Thức tỉnh chi thành cũng có một dị năng giả cao cấp mang theo vợ con chạy trốn, sau lại gia nhập vào U Minh thành, còn mai phục bên ngoài Thức tỉnh chi thành, đem kẻ thù sắp xuất hiện giết chết.” Chu Dật Cẩn mở miệng, chuyện này lúc trước đã huyên náo rất lớn.

Lại nói tiếp, Chu Dật Cẩn đối với Minh Vương và U Minh thành cũng không có ác cảm gì. Trước ngày hôm nay, y vẫn luôn nghĩ những người này cách mình rất xa. Sau khi so sánh, ngược lại cảm thấy Trần Mộc – kẻ từng cướp bóc mình càng “Cùng hung cực ác” hơn một chút.

“Bọn họ định đem cậu ‘Bán’ cho Minh Vương, cậu có tính toán gì không?” Trần Mộc lại hỏi. Nếu Chu Dật Cẩn đồng ý tương kế tựu kế sau đó lấy được chứng cứ Hạ Minh giao dịch cùng U Minh thành thì tốt rồi!

Ban đầu, hắn hẹn Chu Dật Cẩn đi ra là hy vọng đối phương có thể phối hợp với hắn lấy được chứng cứ Hạ Minh giao dịch cùng tội phạm ngoài thành, hiện tại lại biết những người đó có thân phận càng không đơn giản. Như vậy muốn đẩy ngã Hạ Minh cũng trở nên dễ dàng hơn. Cấp cao của liên minh hận thế lực U Minh thành không chịu sự khống chế đến tận xương tủy, còn có người dám trợ giúp bọn họ…… Kết cục của Hạ Minh rất dễ dàng có thể tưởng tượng.

Nếu hắn muốn ra mặt, chờ tới khi chứng cớ thu thập đầy đủ, không biết nên đưa cho ai, mà dị năng của mình cũng có thể bị bại lộ. Chu Dật Cẩn lại không giống, hơn nữa những người đó cần nhân viên kỹ thuật, khẳng định sẽ đối đãi với y thật tốt.

“Anh nói với tôi những điều này, hẳn tôi nên hỏi anh có ý định gì không mới đúng?” Chu Dật Cẩn đề phòng hỏi, Trần Mộc chưa đến mức tốt bùng như vậy đúng không?

“Tôi có thù oán với thành chủ Tinh Vân thành.” Trần Mộc nghĩ đến chuyện đời trước, sắc mặt liền trở nên khó coi.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp anh.” Chu Dật Cẩn nhíu mày. Y tuyệt đối không muốn can thiệp vào chuyện của U Minh thành, về phần Vương Lập Công và Hạ Minh, về sau y sẽ khiến bọn chúng đẹp mặt.

“Cậu hẳn là một người tốt đúng không? Còn có, tôi vừa mới cứu cậu đó.” Đời trước ở Tinh Vân thành, hắn không phải không có bằng hữu, nhưng những người này đều không giám giúp hắn. Đây cũng là nguyên nhân đời này hắn không muốn tiếp xúc bọn họ. Cuối cùng, ngược lại là Chu Dật Cẩn cứu hắn, tuy rằng hắn vẫn bị Lâm An Liệt giết, nhưng ân tình của Chu Dật Cẩn lại không thể không thừa nhận. Sau khi lưu lạc mười năm, chỉ là sự giúp đỡ nhỏ bé cũng khiến hắn khắc ghi, còn có cô bé tặng cơm trưa cho hắn ở tiểu trấn di động kia, đời này hắn nhất định sẽ ngàn lần báo đáp!

Thời điểm trước kia khi lần đầu tiên nhìn thấy Chu Dật Cẩn cũng là lần đầu tiên hắn nghe thấy tin tức Lâm An Liệt ở đời này. Dường như hắn còn có chút căm ghét thế tục, nhưng hiện giờ mỗi ngày đều xem Lâm An Liệt “Biểu diễn”, ngược lại cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, còn có thể khách quan với những chuyện ở đời trước.

“Tôi không phải người tốt!” Chu Dật Cẩn tuy rằng cảm kích đối phương nói cho y tin tức khiến y không bị người của U Minh thành bắt đi, nhưng cũng không muốn bị đối phương lợi dụng, lập tức nhanh chóng ăn cơm trưa trên bàn. Hơn nữa, y không đem chuyện của Trần Mộc nói ra còn bận rộn giấu diếm đã là giúp hắn rồi.

Có điều, y không thể đi nằm vùng cũng có thể nói chuyện này với ông bà nội. Đến lúc đó, có người tiến hành điều tra không phải là được rồi sao?

“Cậu có thể trốn điệu, nhưng không có nghĩa là người khác có thể trốn. Cái người nhân viên kỹ thuật cao cấp cùng làm với cậu, Lạc Tề có cha mẹ vợ con, một khi anh ta bị người của U Minh thành bắt đi, người nhà của anh ta thì phải làm sao bây giờ?” Đời trước người nhà của Lạc Tề nhận được số tiền bồi thường lớn từ Hằng Phong, nhưng cho dù có nhiều tiền hơn, cũng không nhất định có thể vuốt bù đắp được nỗi đau của họ.

Chu Dật Cẩn trầm mặc, Lạc Tề là một người ở chung rất tốt, thời điểm nói chuyện, thường nói tới nói lui sẽ lại quay về chủ đề hai đứa con của mình. Nếu con của anh ta không có cha…….

Bọn họ muốn công nhân kỹ thuật cao cấp, như vậy tính mạng của mình sẽ không sao, còn có Trần Mộc ẩn núp ở bên cạnh– y vẫn tin tưởng thực lực của Trần Mộc. Bởi vậy, đi một chuyến cũng không sao.

Hơn nữa, đã vậy Hạ Minh và Vương Lập Công còn quá cả gan làm loạn, hiện giờ dám bán người sống, về sau không biết còn làm ra chuyện gì.

“Tôi có thể đồng ý yêu cầu của anh, có điều, tôi có một điều kiện.” Chu Dật Cẩn biết, chỉ cần bản thân có đề phòng, mang theo một vài thứ, cho dù Trần Mộc không thể tới cứu y, y cũng có thể liên hệ với cha mẹ, tính mạng hoàn toàn không cần lo lắng.

“Điều kiện gì?” Trần Mộc hỏi. Ánh mắt của Chu Dật Cẩn khiến hắn có dự cảm không tốt.

“Để cho tôi đấm anh một phát được không?Tôi đặc biệt đến thành thị này cũng chỉ vì muốn đấm anh!” Khó có được người này đang có việc cầu mình, đương nhiên muốn tìm cơ hội trút giận, lúc này không gõ mõ cầm canh thì còn đợi tới khi nào?

“Không thành vấn đề.” Với tố chất thân thể của hai người, Chu Dật Cẩn muốn đánh mình? cho dù có đánh tới tay y bị thương thì hắn cũng chẳng có việc gì. Trần Mộc vẫn tin tưởng thân thể của mình.

Bộ dáng Trần Mộc ngồi ngay ngắn tùy người tới đánh ngược lại khiến Chu Dật Cẩn không biết nên xuống tay như thế nào. Nghĩ nghĩ, y vẫn quyết định cho đối phương một chút mặt mũi, hơn nữa cũng không muốn chọc giận đối phương, vì thế một đấm liền hạ xuống bụng Trần Mộc.

Thế nhưng căn cứ theo công thức vật lý, người đánh và người bị đánh nhận một lực như nhau. Nắm đấm của y còn không rắn chắc bằng thân thể của Trần Mộc.

Chu Dật Cẩn lắc lắc nắm tay của mình, muốn nhấc ghế dựa bên cạnh lên.

Có điều, tuy ghế dựa này chỉ làm bằng hợp kim không quá nặng, nhưng nếu cứ cố mà đánh, không chừng còn bị phản chấn ngược lại mình…….

“Với sức lực của cậu, dù có đánh như thế nào đi nữa thì tôi vẫn sẽ không bị thương” Lần đầu tiên Trần Mộc cảm thấy Chu Dật Cẩn rất thú vị. Nhìn dáng vẻ của y, chắc chắn chưa từng đánh nhau. Nếu hắn có cơ hội như vậy, cho dù không bê nổi ghế dựa cũng sẽ lấy đủ mọi thứ trên bàn ném lên người đối phương.

Chu Dật Cẩn đen mặt, không phải do y không muốn chọc giận đối phương nên mới trực tiếp dùng tay mình sao? Lúc trước khi bị đối phương thoát quần áo, việc y muốn làm nhất chính là cho hắn vài cái bạt tai.

Có điều, ánh mắt Chu Dật Cẩn phóng tới mái tóc được xử lý vô cùng tốt của Trần Mộc, bắt lấy một túm tóc…….

Chu Dật Cẩn nhìn mái tóc dễ dàng được giật xuống, giật mình, sau đó không nhịn được mà cười phá lên.

“Cậu cười đủ chưa?” Bộ tóc giả này chất lượng rất tốt, kiểu tóc cũng không tồi, nhưng bị giật như vậy chắc là đã hỏng rồi. Có điều, bị giật hỏng cũng không phải quan trọng nhất, mà là bị xấu mặt trước Chu Dật Cẩn…… Trần Mộc rất bất đắc dĩ.

“Ha ha, tôi, tôi, không nghĩ tới, hắc! Vậy mà anh lại bị hói đầu!” Chu Dật Cẩn nhìn thấy cái đầu trơn bóng kia lại buồn cười. Xã hội hiện nay có rất ít người bị hói đầu!

“Tôi không bị hói đầu, cậu không thấy tóc tôi đang dài ra sao?” Trên đầu Trần Mộc đã mọc ra những sợi tóc ngắn ngủn.

Chu Dật Cẩn vừa cười vừa xé nát tóc giả. Không thể đánh đối phương đau thì làm hắn xấu mặt cũng tốt!

Trần Mộc sờ sờ cái đầu trọc của mình, cân nhắc xem có nên để người đi mua cho mình một bộ tóc giả mới hay không. Tuy nhiên, có thể khiến Chu Dật Cẩn an an phận phận đi nằm vùng, xấu mặt một chút cũng được, không phải sao?

“Cậu còn muốn ăn cơm hay không?” Trần Mộc không chút khách khí bắt đầu ăn, hắn còn chưa được ăn cơm đâu.

“Ha ha, khụ khụ, muốn.” Chu Dật Cẩn ngồi xuống ăn cơm, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Trần Mộc một cái, sau đó liền cười rộ lên.

Trần Mộc đột nhiên cảm thấy già đi, đời trước ở tuổi này, hắn cũng đem tình cảm viết lên mặt đúng không? Có điều mối thù ” đầu trọc” đợi lát nữa sẽ có cách đòi lại

Hết chương 43

Lời ed: Quá mất mặt rồi anh ơi:))))))))) Thôi nhưng mất mặt mà đổi lấy nụ cười của mỹ nhân cũng đáng