Trùng Sinh Chi Cưu Triền

Chương 44




Tâm tình bực bội

Bởi vì Hứa Kiệt phải quay về X thị sớm hơn hai ngày, một mặt là vì lĩnh thưởng, về phương diện khác thì là vì tiến thêm một bước tuyên truyền cho mình, tôi cũng đi theo nhưng không đi với cậu, mà là đi cùng học trưởng.

Đây là giải thưởng đầu tiên của Hứa Kiệt, đại điển Tinh Quang ở X thị cũng coi như có tiếng trong giới giải trí, học trưởng lại tự mình đi cùng đến đó để tiếp sức cho Hứa Kiệt, cứ như vậy, Hứa Kiệt tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm… Dù sao danh tiếng của học trưởng trong ba năm nay cũng không hề nhỏ…

Cùng học trưởng ngồi ở khoang hạng nhất trên máy bay, tôi lẳng lặng từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi, học trưởng ở một bên than thở, anh vẫn luôn nhúc nhích liên tục, cuối cùng tôi đành chậm rãi mở mắt nhìn anh rồi nói: “Dưới mông anh có đinh đấy à?”

Học trưởng nghe xong lườm tôi, sau đó tà cười nói: “Làm sao cậu biết?”

Tôi lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Học trưởng, anh không thể tỏ ra vui vẻ một chút sao, cái mặt quan tài như thế, ai không biết tưởng có người nợ anh tiền chưa trả đấy.”

“Đúng vậy, cậu là ông chủ đứng sau màn thì tiêu dao thảnh thơi rồi, tôi thì phải dính chặt với công ty, thân thể là tiền vốn, nếu thật sự phải bàn luận rõ ràng thì cậu thật đúng đã nợ tôi tiền rồi đấy.” Học trưởng nhìn tôi rầm rì nói nhỏ một trận.

Tôi nhìn anh nhẹ nhàng cười rồi thấp giọng nói: “Em xem học trưởng là dục cầu bất mãn đi, chẳng lẽ Phương Thiển Phương đại bang chủ lại gọi bác sĩ của anh đi mất rồi?”

Tôi vốn là tùy ý nói vậy thôi, không nghĩ tới sắc mặt học trưởng hơi đổi, hàng mi anh tuấn nhăn thành hình chữ xuyên, tôi nâng mi lên rồi lại hạ xuống, học trưởng cúi đầu thở dài nói: “Cái tên Phương Thiển đó hình như tháng nào không bị thương thì trong tháng đó tâm tình nhức nhối hay sao ấy, bảo bối nói với anh, cứ tiếp tục như thế, thân thể của y tới trung niên rồi khẳng định sẽ suy sụp lắm. Ngày hôm trước Cường Tử gọi tới kêu vết thương của y suýt nữa bị người chém thành hai nửa, y cũng chả chịu phối hợp với người ta gì cả.Cậu nói coi, nếu y muốn thoát ly khỏi hắc đạo thì tại sao hết lần này tới lần khác mỗi lần đều phải ác chiến đến thế, còn tự mình đi đầu, còn nếu như y muốn chết ở hắc đạo thì sao còn phải rửa tiền, nếu muốn chết thì sao còn gọi bác sĩ tới cứu, bác sĩ khổ sở cứu y ra thì y lại dày vò bản thân mình tiếp, thực sự là quái nhân.”

Tôi nghe xong không hé răng, Phương Thiển, người này quả nhiên là quái dị lắm, nói đến nói đi tôi cũng chỉ gặp y một lần . Chuyện tình ở Lạc Địa Song y cũng chưa bao giờ nhúng tay, chỉ cần gửi tiền tới tài khoản ngân hàng của y là đủ rồi, về phần lời lãi bao nhiêu y cũng chưa bao giờ hỏi đến. Nếu không phải bác sĩ nhà học trưởng thường bị y gọi đi, học trưởng bởi vậy nổi bão, tôi còn thật sự cho rằng con người xinh đẹp kia đã không còn tồn tại.

Có điều mỗi lần nghe được tin tức của y thì đều là y bị thương này thương kia, mấy năm nay tính ra cũng đã vô số lần rồi, người này quả nhiên là rất quái… Y là người chói mắt như thế, có nhiều bản lĩnh đến thế, vậy mà lại như có ý định tìm chết chứ không muốn sống.

“Hàn Hiểu cậu đang suy nghĩ gì thế, nghĩ gì mà chăm chú như thế, lời nói của anh cậu nghe được không?” Mặt học trưởng đột nhiên phóng đại ở trước mắt, tôi thu hồi tâm tư liếc sang chỗ khác, rồi lại quay qua anh nói chuyện: “Anh nói gì cơ?”

Mặt học trưởng tối sầm, hít thật sâu một hơi rồi hạ giọng nói: “Chính là, cậu chừng nào mới xuất hiện ở trước màn đây? Lúc đầu chúng ta cũng bàn bạc tốt rồi mà, cậu có thể đứng ở sau màn nhưng hoạt động trọng đại thì cậu phải có mặt, thế nhưng trong ba năm nay cậu chưa bao giờ xuất hiện dù chỉ một lần, trước đây cậu nói cậu bài vở học hành bận rộn, anh nhịn, hiện tại cậu cũng sắp tốt nghiệp rồi đi, có thể đối phó rồi đi.”

Tôi nghe xong nhấp hé miệng nhìn học trưởng , nói: “Anh bảo em đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu ấy, nói cho cậu ấy biết rằng công ty này có phân nửa là của em sao?”

Chuyện này vẫn luôn là thứ chặn ngang họng khiến tôi phun không ra cũng nuốt không trôi, tôi không thể tưởng tượng sẽ có một ngày tôi đứng ở trước mặt Hứa Kiệt nói cho cậu biết đây là công ty của tôi, cậu sẽ nghĩ cái gì, có thể thất vọng với tôi hay không, hoặc là tự hoài nghi chính mình…

“Hiện tại đã biết rồi chứ, tự làm bậy không thể sống.” Học trưởng nhìn sang, có chút hả hê nói: “Lúc đầu anh kêu cậu nói rõ cho Hứa Kiệt, cậu lại chết cũng không chịu cơ, hiện tại hối hận cũng đã muộn.”

Tôi nghe xong thở hắt ra, học trưởng ở bên cạnh cũng thở dài: “Hàn Hiểu à, tôi nghĩ cậu nên tìm một cơ hội nói rõ với cậu ấy đi, bằng không nếu cậu ấy hiểu lầm cậu dẫn tới cãi nhau to thì thực sự không đáng.”

Tôi nhìn anh một cái, tay hơi nắm thật chặt, như cũ không nói chuyện, chỉ là thầm mắng cái anh này miệng quạ đen… Sau đó tôi tựa ở trên ghế, nhắm mắt lại, trong đầu trống rỗng.

Máy bay hạ cánh ở X thị là lúc thành phố đang mưa phùn nhỏ, lúc xuống máy bay tôi gọi điện thoại cho Hứa Kiệt nói chúng tôi tới rồi, cậu nhẹ nhàng cười cười, kêu tôi chú ý thân thể, tôi đáp lại vài tiếng, sau đó cúp máy.

Tôi cùng học trưởng đi tới khách sạn tốt nhất thành phố. Tới khách sạn rồi, học trưởng bắt đầu cùng bác sĩ nói chuyện điện thoại, tôi một người ngốc ở trong phòng nên cảm thấy rất nhàm chán, cuối cùng nằm ở trên giường chơi trò chơi, chơi một hồi lại thấy chán hơn. Tôi từ trên giường đứng lên thì vẫn thấy học trưởng cầm máy cười toe toét, anh đã nấu cháo điện thoại lâu lắm rồi.

“Em ra ngoài đi dạo nhé.” Tôi thuận miệng nói, anh phất phất tay, tôi nhấp miệng đi xuống lầu.

Ngoài phòng trời đang mưa, tôi ở cửa khách sạn đứng một hồi, nhìn thời gian thấy còn sớm, Hứa Kiệt có cuộc gặp mặt giao lưu với các fan vào lúc bốn giờ ở quảng trường X, cách nơi này không xa… Ở cửa khách sạn do dự hồi lâu, tôi gọi xe đi qua đó.

Cậu hiện tại tuy rằng không phải là siêu sao hay gì gì đó, thế nhưng cũng coi là người nổi tiếng rồi, lúc tới nơi này tôi thấy rất nhiều fan cả nam lẫn nữ đều đứng ở đó, cũng khoảng vài trăm người đi, thậm chí có người không thèm bung ô, cứ đứng ở đó lao xao ồn ào trò chuyện.

Tôi ở bên cạnh đứng một hồi, có một nhân viên công tác mặc đồ màu xanh lam đi lên: “Cậu là fan phải không, vậy đứng ra kia xếp hàng đi.”

Tôi nhìn anh ta một cái mỉm cười cảm ơn rồi rời đi, cuối cùng cũng không đi xếp hàng, sau đó đi tới bên cạnh cột trụ của quảng trưởng, đứng ở nơi đó…

Tôi tới cũng là muộn rồi, đợi một hồi, toàn trường đột nhiên vắng vẻ sau đó mọi người lập tức hô gào lớn tiếng, chẳng biết tại sao nữa. Đám người vốn đứng ở trước tôi xông lên trước, còn tôi lại chẳng động đậy gì cả.

Sau đó tôi nghe được thanh âm ôn nhu của Hứa Kiệt từ microphone truyền đến, đơn giản là một ít lời cảm ơn mọi người, còn ngẫu hứng hát vài bài hát lúc cậu mới xuất đạo…

Tôi đứng ở xa xa len lén nhìn cậu một lúc, cuối cùng cầm áo khoác xoay người rời đi… Đến đột nhiên đi cũng bất chợt. Tôi cũng không biết loại tâm lý này rốt cuộc nên giải thích như thế nào, rất là rối ren.

Đi tới chỗ rẽ tôi đụng phải một người, hai người đều ngã ngồi dưới đất, tôi giương mắt thì thấy là Âu Phong Minh, hắn mang theo kính râm, lúc thấy tôi vội vàng đem kính râm bỏ ra rồi kéo tôi đi, đưa tôi tới chỗ hậu trường không người.

“Sao cậu lại ở đây?” Đi vào phòng hóa trang của Hứa Kiệt, hắn cầm cánh tay tôi thấp giọng hỏi.

“Tùy ý đến coi chút thôi.” Tôi nhàn nhạt nói.

“Cậu ấy chưa thấy cậu đi?” Âu Phong Minh vội hỏi một câu, sau đó lại cười cười nói: “Xem bộ dáng này thì là không, nếu như đã thấy được cậu rồi, cậu ấy khẳng định sẽ không trấn định như vậy, sợ rằng đã làm ra động tác luống cuống nào đó rồi.”

Tôi nhìn hắn không nói gì, Âu Phong Minh này trong ba năm qua lại khôi phục địa vị kim bài ngày xưa, nam nam nữ nữ nhung nhớ hắn cũng không ít, chỉ là không thấy mấy tin tức trai gái vớ vẩn. Kỳ thực ba năm qua ai cũng khổ cực, tôi cũng biết hắn bị người ta kinh thường, cũng biết hắn vì lần đầu tiên xuất hiện trước ống kính của Hứa Kiệt mà tìm trăm nghìn loại phương pháp, cầu người cầu việc cũng nợ ân tình của biết bao nhiêu người… Nhưng sự thực chứng minh ánh mắt của hắn đích xác không sai, chí ít Hứa Kiệt thực sự không hề tồi.

“Tối hôm qua anh có nghỉ ngơi tốt không?” Nhìn hắn vẻ mặt tiều tụy, tôi nhíu mày hỏi một câu.

Hắn nhìn tôi, sau đó trầm thấp cười nói: “Thế nào? Quan tâm tôi đấy à. Ngày hôm qua cùng Tín buôn điện thoại, khuya rồi cũng chưa ngủ.”

Tôi nghe xong hít vào một hơi, chuyện của hắn cùng cha tôi, dù không hỏi thăm nhưng tôi cũng biết ba năm qua tuy rằng cha không cho hắn một câu trả lời thỏa mãn, nhưng thái độ của ông so với lúc ban đầu không nghe không thấy mặt nhăn mày nhó trốn trốn né né đã tốt hơn rất nhiều. Thỉnh thoảng hai người thậm chí sẽ nói về vài chuyện bình thường trong cuộc sống, rất nhiều chuyện cha không nói với tôi nhưng lại kể cho hắn… Tôi nghĩ cứ như vậy cha tôi sẽ bị quấn tới chết, sẽ bị đánh bại mất thôi, nhưng không hiểu sao khi nghĩ tới mấy chuyện kiểu thế mắt tôi lại cay cay, trong tâm có chút rầu rĩ, rất khó chịu, cũng không biết vì ai mà khó chịu.

“Được rồi, sao anh không đứng ở phía trước, yên tâm để Hứa Kiệt một mình hay sao?”

Tôi thu hồi tâm tư hỏi một câu, Âu Phong Minh cười cười, từ trong túi áo ngực lấy ra một điếu thuốc, thuận lợi đưa cho tôi một cái, hít hai hơi rồi nói: “Không cần đâu, cậu ấy cũng không phải là đứa trẻ mới lên sân khấu lần đầu của hồi nọ nữa, Hứa Kiệt cậu ấy đã trưởng thành rồi.”

Cái này tôi đồng ý, chỉ là ở khi tôi đang chuẩn bị gật đầu, chợt nghe hắn nói: “Huống còn còn có Liễu Nguyên ở cùng cậu ấy mà.”

Tôi nhìn hắn, hắn lại hướng tôi cười hì hì hai tiếng, thần sắc đắc ý nói không nên lời, giống y như một hồ ly.

Tôi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.

“Thế nào? Không lo lắng sao? Hứa Kiệt như là một khối noãn ngọc, chậm rãi phát sáng, luôn luôn hấp dẫn đông đảo ánh mắt người khác, tôi biết cậu rất yên tâm về cậu ấy, nhưng Liễu Nguyên đối với cậu ấy cũng là một tồn tại khác thường, cũng có thể nói như vầy, không có Liễu Nguyên sẽ không có cậu ấy hôm nay, Hứa Kiệt rất cảm kích hắn…”

“Thì tính sao.” Tôi hút điếu thuốc, có chút bực bội hỏi một câu, Âu Phong Minh chớp chớp đôi mắt đẹp đẽ, hắn nói: “Không có gì đâu, chỉ cảm thấy Hàn Hiểu cậu tựa hồ tự tin thái quá rồi, nhưng tự tin quá sẽ không thấy rõ mọi chuyện, cho nên làm gia trưởng tương lai của cậu, có trách nhiệm phải nhắc nhở cậu một chút.”

Tôi đảo trắng mắt xoay người rời đi, nhưng mà, vẫn còn chút buồn bực…