Một năm rối tinh rối mù
Người nọ là Âu Phong Minh hồi lâu không thấy, lúc này hắn mặc đồ quả thật như đang thách đấu với thời tiết, áo lông mỏng, quần jean, trên quần jean còn rách hai lỗ, tóc trên trán được nhuộm mấy lọn, nhìn xa thì tưởng lưu manh, nhìn gần mới biết hóa ra là… lưu manh thật.
Tôi nhìn hắn sửng sốt hồi lâu, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt hắn đã mặt dày bắt tôi mời ăn, sẽ không phải cũng dùng cái thủ đoạn ấy để bắt cha tôi mời ăn một bữa, sau đó trò chuyện trò chuyện đến tôi cùng Hứa Kiệt, cuối cùng phát hiện thế giới này rất nhỏ, dạo qua một vòng hóa ra toàn người quen chứ.
Nghĩ tới một khả năng như vậy, tôi hung hăng nhíu mi, lúc này Hứa Kiệt ở một bên đẩy tôi, tôi mới nhìn thấy cha đang đứng bên xe vẫy tay, tôi đỡ Hứa Kiệt chậm rãi đi tới.
“…Anh ta sao lại tới nơi này?” Lúc đi tới, Hứa Kiệt nhỏ giọng hỏi một câu.
“Trời biết, có lẽ là vì em đấy.” Tôi cũng thấp giọng hồi đáp. Hứa Kiệt trầm mặc, tôi nhìn cậu nhíu mày nói: “Em sao thế ? Có phải có việc gì gạt anh không?”
Sắc mặt Hứa Kiệt hơi đỏ lên, con ngươi có chút né tránh nhìn về phía khác.
“…Chờ về nhà chúng ta sẽ tính sổ sau ha.” Tôi ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói, Hứa Kiệt nhẹ giọng ho khan một tiếng không thèm nhìn tôi nữa.
“Đã lâu không gặp.” Chúng tôi đi qua, tay Âu Phong Minh đút ở trong túi quần, hắn lên tiếng chào hỏi, nhìn hắn một bộ dáng lưu manh, tôi nghĩ Âu Phong Minh trời sinh chính là để tới khiêu chiến thần kinh vững chắc của tôi.
Đại khái là kiếp trước cái bộ dáng khéo léo của hắn đã ăn sâu bám rễ vào lòng tôi, lúc này lại nhiều lần bị phá vỡ khiến tôi thật sự có điểm không thể thừa nhận.
Hắn nhìn thoáng qua Hứa Kiệt, bất ngờ là hắn không kinh ngạc gì mấy, sau đó hướng tôi nở nụ cười, cũng không có hỏi nhiều.
Tôi hướng hắn gật đầu, Hứa Kiệt hữu lễ hơn mà nói câu: Anh hảo.
Âu Phong Minh nghe xong câu chào kia, khóe miệng co rút, nhìn Hứa Kiệt nghiêm túc nói: “Tôi không hảo tẹo nào, một điểm cũng không hảo, ngủ không được ăn không ngon.”
Hứa Kiệt a một tiếng rồi ngây ngẩn cả người, có chút xấu hổ cười cười.
Tôi nâng mi nhìn hắn, Âu Phong Minh nhìn tôi rồi lại nhìn thoáng qua cha, thương cảm hề hề khụt khịt nói: “Thời tiết lạnh quá nha, chúng ta về nhà rồi nói sau.”
“Hàn Hiểu, về nhà rồi nói sau.” Cha ở một bên cũng nhàn nhạt nói một câu, Âu Phong Minh nghe xong vội vàng đi tới ghế phó lái ngồi xuống. Hắn một bộ tự nhiên hơn ruồi.
Tôi cùng Hứa Kiệt chậm rãi ngồi ở phía sau.
Dọc đường, Âu Phong Minh thường thường cùng cha nói chuyện, cha cũng thường thường đáp lại hai tiếng, tôi cùng Hứa Kiệt phần lớn thời gian đều trầm mặc. Hứa Kiệt ngồi bên cạnh tôi, nhưng cậu ngồi rất quy củ, tôi không hề chột dạ mà nắm tay cậu, cậu hướng tôi nhìn lại, trên mặt lộ ra một nụ cười rất đẹp, tay hơi nắm thật chặt, tôi cũng cười cười.
Âu Phong Minh ở phía trước đang cười ha ha ngu ngốc, đối cha nói mấy câu rất không đầu không đuôi: “Nguyên lai anh thật là ba của Hàn Hiểu nha, thật khó tin.”
“Thế nào, còn chưa tin được?” Cha một bên cười khẽ hai tiếng, ông nói.
Âu Phong Minh gật đầu quay lại liếc mắt nhìn tôi, hắn nói: “Hàn Hiểu cậu ta quá từng trải, tôi vẫn luôn cho rằng cha của cậu ta là một ông già bảy tám mươi tuổi mới có thể dạy ra người như thế, thật không ngờ anh còn trẻ như vậy.”
Cha nghe xong cười cười không nói gì.
Mà tôi thì có chút hờn giận rồi, hắn là đang chê tôi già? Hay là đang khen cha tôi trẻ? Nhíu mi, Hứa Kiệt một bên cũng thấp giọng cười, tôi nhìn cậu, cậu nhìn lại tôi cười rất thoải mái, tươi cười lạc ở trong con ngươi, lưu quang bốn phía.
Nhìn cậu cười, tôi cũng nhếch lên khóe miệng mà chính tôi còn chưa phát giác… Tim đập nhanh hơn một chút, tôi nghĩ tôi thích nhìn nụ cười của cậu, rất hạnh phúc.
Cha đem xe đỗ ở ga ra, Hứa Kiệt vốn muốn tự mình đi xuống nhưng bị tôi ngăn cản: “Để tôi ôm cậu xuống.” Cậu a một tiếng rồi mặt đỏ bừng, con ngươi hàm một tia xấu hổ. (Trước mặt cha Hàn Hiểu xưng tôi – cậu)
Cha lúc này cũng xuống xe nhìn cậu cười nói: “Đừng cố chống đỡ, để Hàn Hiểu ôm con vào nhà đi, lúc này thân thể là quan trọng nhất.”
Hứa Kiệt lúc này mới thả lỏng thân thể ôm lấy cổ tôi, nghiêng đầu chôn trong ngực tôi, vành tai trắng nõn dần dần trong suốt, tôi thấp giọng cười cười, nếu như cha không ở đây, tôi nghĩ tôi sẽ ôm cậu hôn môi một phen.
Về đến nhà tôi đem Hứa Kiệt đặt ở trên ghế salon, lại từ trong phòng cầm ra cái chăn phủ thêm cho cậu, Hứa Kiệt trên mặt đỏ ửng, tuy rằng mặt còn có chút máu ứ đọng nhưng đã dễ nhìn như trước rồi.
“Hàn Hiểu, sao không cầm thêm cái chăn cho anh bạn này đắp thêm.” Cha vội vàng nói.
Tôi nhìn Âu Phong Minh, mặt của hắn đã lạnh tới mức phát xanh phát xao, tôi rót cho hắn một ly nước nóng rồi mới vào phòng lấy cái chăn ra cho hắn phủ thêm.
Âu Phong Minh vội vàng đem mình bọc kín trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, cả người bao kín như bánh chưng, cha ở bên cạnh nhìn thấy nhẹ nhàng cười cười: “Các con tâm sự đi, ba đi làm chút gì ăn nhé.”
“Ba, cần con giúp không?” Tôi hỏi cha, cha lắc đầu, rồi hướng Hứa Kiệt nói: “Con cũng không cần hỗ trợ đâu, nghỉ ngơi đi.” Hứa Kiệt gật đầu.
Sau khi cha vội vàng tiến vào phòng bếp, tôi hỏi Hứa Kiệt: “Mệt không?” Cậu nhìn Âu Phong Minh rồi xấu hổ gật đầu, tôi nghĩ cậu sở dĩ gật đầu phần lớn nguyên nhân vì không muốn thấy Âu Phong Minh.
Sau khi đem cậu ôm trở về trên giường tôi thấp giọng nói: “Có chuyện gì ăn cơm xong đã, buổi tối em chuẩn bị tiếp nhận hình phạt đấy nhé.”
Mặt cậu hơi đỏ lên, chui đầu chôn ở trong chăn.
Nhìn cậu một bộ dạng đà điểu, tôi lắc đầu bật cười thầm nghĩ, có việc mà dám gạt tôi, hiện tại mới sợ, chậm rồi.
Ra khỏi cửa phòng, tôi bị Âu Phong Minh bánh chưng kéo tới bên cạnh cửa sổ, hắn bọc kín chăn rồi hỏi tôi: “Thật là cha mẹ của cậu ấy đã hạ thủ à? Thế nào lại ác độc như vậy, đánh người như đánh heo vậy đó.”
Nghe xong hắn so sánh, tôi lần thứ hai nhíu mày, anh mới là heo ấy.
“Không nói chuyện này nữa, làm sao anh tìm được nhà tôi?” Tôi đạm mạc hỏi.
“Còn không phải vì Hứa Kiệt sao.” Âu Phong Minh vẻ mặt đau lòng nói: “Tôi là tới tìm cậu ấy. Năm trước tôi đã nói rồi, lúc năm hết tết đến tôi sẽ vì cậu ấy tranh thủ tìm lấy một chỗ trong tiết mục nhỏ, ai biết cậu ấy không nói một tiếng đã về nhà. Tôi gọi điện thoại tìm không được người lại cũng không có số của cậu, không thể làm gì khác hơn là tự thân xuất mã đối phó thôi. Chỉ có điều thật vất vả tìm mới được nhà Hứa Kiệt, vừa nói đến tìm Hứa Kiệt đã bị ba mẹ cậu ấy cầm côn gỗ ra đánh đuổi. Sau đó tôi ở chỗ đó nghe người ta nói Hứa Kiệt bị người mang đi rồi, còn có người nói vài câu khó nghe, cuối cùng tôi suy nghĩ một chút thì hẳn chỉ có mình cậu là có thể tới mang người đi. Cho nên tôi mới chạy tới đây, mà nhà cậu cũng khó tìm lắm nhé, may mà đụng phải ba cậu, ông ấy hỏi tôi vài câu rồi mang tôi tới bệnh viện cùng đón các cậu.” Âu Phong Minh vừa nói xong liền xoa xoa cánh tay mình, tôi nhìn thấy chỉ cười nhạo, hắn còn tốt hơn Hứa Kiệt, chỉ chịu chút xíu khổ sở thôi.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng thấy mặt của hắn, trong lòng hơi khẽ động, hắn coi trọng Hứa Kiệt như thế sao , kiếp trước có phải là người mang Hứa Kiệt rời khỏi cái nơi kia không? Nghĩ vậy, trong lòng tôi hơi căng thẳng, có chút cảm kích, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi: “Anh trực tiếp gọi điện cho tôi là xong rồi mà, lại còn tự mình đến đón người nữa.”
Âu Phong Minh cười cười, một người đã ba mươi tuổi, lúc này tươi cười sạch sẽ như đứa trẻ con: “Tôi cũng muốn tới chơi mà.”
Tôi cười nói : “Được rồi, anh dự định đem tới cho Hứa Kiệt cái tiết mục gì?”
“Một tiết mục văn nghệ, cũng không phải cái gì đại minh tinh, thế nhưng cũng có chút danh tiếng.” Âu Phong Minh nhàn nhạt nói.
Tôi gật đầu nga một tiếng: “Anh dự định lấy cách gì cho cậu ấy tiến nhập giới giải trí?”
“Đương nhiên là từng bước một từ từ sẽ đến nha, tôi tuy rằng xem trọng cậu ấy, thế nhưng nhân khí là phải tích lũy.” Âu Phong Minh nhìn tôi buồn cười nói. Tôi cười cười không hé răng.
“Cậu đây là cái biểu tình gì, Hàn Hiểu, trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì thế?” Hắn ta đột nhiên tới gần tôi chớp con mắt xinh đẹp hỏi, tôi lui về phía sau một bước, nhíu nhíu mày vẻ mặt chán ghét nói: “Cách tôi xa một chút.”
Ngoại trừ Hứa Kiệt tôi không thích cùng người đồng giới khác gần gũi, điều này làm cho tôi rất khó chịu.
Âu Phong Minh vẻ mặt thụ thương nhìn tôi: “Hàn Hiểu, cậu đả thương lòng người rất mạnh nha. Lẽ nào tôi lớn lên khó coi như thế?”
Tôi cười lạnh một tiếng.
“Được rồi được rồi, cậu cũng nói đi, cậu đang đánh cái chủ ý gì thế.” Âu Phong Minh nhìn tôi, quang mang trong con ngươi chợt lóe rồi biến mất.
Tôi cười cười: “Hiện tại không nói cho anh, chờ tôi liên hệ được người rồi nói sau.”
Hắn chỉ nhún vai một cái.
Lúc này đã là mùng năm tháng giêng, Âu Phong Minh ở lỳ nhà tôi, khăng khăng muốn cùng chúng tôi quay về trường, cha nở nụ cười nói là chỉ có thể đem phòng khách cũ trước kia cho hắn ở, Âu Phong Minh ngược lại lòng dạt dào vui vẻ, cả người phi thường cao hứng.
Mấy ngày nay tôi vội vàng chiếu cố Hứa Kiệt, vết thương trên đùi cậu dần tốt lên, cậu không nói chuyện về cha mẹ mình, tôi không hỏi, Âu Phong Minh cũng làm bộ không biết.
Mùng sáu đầu năm công ty cha bắt đầu làm việc, ông để Tiểu Lý đưa tới mười vạn đồng cho cha mẹ Hứa Kiệt.
Âu Phong Minh mấy ngày này nhàn rỗi không có việc gì làm đến nỗi sắp thành cái nấm siêu bự rồi. Cha liền nói nếu như không việc gì thì có thể đến công ty ông dạo chơi, vốn là một câu ứng phó cho có lễ mà thôi, nhưng Âu Phong Minh lại nghe thành lời thánh hiền, nghe xong liền ngày hôm nay đi, ngày hôm sau đi, cuối cùng thậm chí tự nguyện thành tài xế của cha, cha không lay chuyển được hắn nên đành đồng ý. Nói thật thì tôi thật lâu chưa thấy được trên mặt cha xuất hiện cái biểu tình bất đắc dĩ này rồi.
Một bên nhìn Âu Phong Minh, thấy hắn là người rất khó hiểu.
Nguyên tưởng rằng hắn là loại người mặt than nghiêm túc, vài lần tiếp xúc thì thấy người này không phải như vậy, là người có tâm tư, là cái loại trong mắt hiểu rõ nhưng ngoài miệng lại không hé răng, có chút khéo léo, vô luận ở nơi nào đều có thể hòa nhập.
Hứa Kiệt từ ngày đó có thể ăn được ngủ được, nghĩ vậy lòng tôi hơi hơi thả lỏng.
Hôm nay Hứa Kiệt ở bên trong phòng ngủ, tôi ở trong phòng đọc sách lên mạng, Âu Phong Minh đột nhiên đi đến, vẻ mặt kích động, tôi nhìn hắn một cái, đem cái máy tính khép lại, hỏi: “Có chuyện gì sao, vội vội vàng vàng như thế?”
Hắn đặt mông ngồi bên cạnh, rút một điếu thuốc, nhìn tôi nói: “Không có việc gì a, Hứa Kiệt đang ngủ, tôi tới tìm cậu thương lượng chuyện này.” …Hắn đây không phải là có việc, là có vấn đề, tôi cau mày không nói gì.
Hắn hút xong một điếu thuốc nhưng cũng không có hé răng, biểu tình trên mặt hơi chút nghiêm túc, tôi một bên bĩu môi nhìn hắn cả người lười nhác tựa ở trên ghế đệm, hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Anh rốt cuộc tới làm gì? Cha tôi đâu?”
Hắn nhìn tôi nói: “Cha cậu à, đi dự tiệc, kêu tôi trở về trước.” Không biết có phải ảo giác hay không, tổng thấy hắn lúc nói lời này có chút thất thần.
Lười trông nom hắn, tôi cầm lên cốc nước để uống, hắn đột nhiên đứng bên cạnh tôi, yếu ớt nói một câu: “Hàn Hiểu, tôi có thể làm cha dượng của cậu không?”