Đàm phán lãnh khốc
Người nọ rõ ràng là Âu Phong Minh đã lâu không gặp.
Chỉ là hắn hiện tại ăn vận một thân tây trang màu đen cắt may khéo léo, dung nhan sạch sẽ, nếu so sánh với lần gặp mặt mấy ngày trước thì thật khó có thể tin là cùng một người, miệng mang theo một nụ cười nhợt nhạt như có như không, nụ cười này làm khóe miệng hắn hơi nhếch lên, chẳng qua vì vết bầm tím bên khóe miệng làm dung nhan tuấn mĩ của hắn có phần chật vật.
Hắn nhìn tôi cười cười, trong con ngươi màu hổ phách mặc dù mang theo vẻ uể oải, nhưng so với ngày hôm trước thì hơn một phân tinh thần.
Hắn đi lên trước, hướng tôi vươn tay nói: “Xin chào.”
Tôi nắm lại tay hắn: “Xin chào.”
“Cậu có biết Hứa Kiệt ở đâu không?” Âu Phong Minh hướng tôi cười cười hỏi một câu, tôi nhướng mày nhìn hắn: “Không phải anh có điện thoại của cậu ấy sao?”
Âu Phong Minh nghe xong câu hỏi của tôi, trên mặt lộ ra một tia lúng túng, hắn nói: “Lần trước lúc quay về không cẩn thận bị người trộm mất điện thoại.”
Tôi chỉ à một tiếng, Âu Phong Minh trầm mặc nhìn tôi rồi nói: “Thế nên mới tìm cậu trước. Tôi muốn cùng cậu nói chuyện một lúc, được chứ?”
Tôi nghĩ ngợi rồi gật đầu, cùng hắn đi tới nơi có ít người qua lại.
“Anh muốn nói chuyện gì?” Trên con đường nhỏ an tĩnh, tôi móc ra điếu thuốc đưa cho hắn rồi lại lấy ra điếu khác để hút.
Âu Phong Minh nhận rồi châm thuốc, hắn nói: “Cậu cùng cậu ấy ở chung đúng không?”
Tôi ừ một tiếng.
“Cậu cũng không phải người trong giới nhỉ.” Âu Phong Minh nhìn về phía tôi chần chừ rồi hỏi, biểu tình có điểm phong phú, đại khái là không nghĩ rằng tôi sẽ không quan tâm gì mà cứ thế thừa nhận quan hệ với Hứa Kiệt.
Nghe xong lời của hắn tôi phì cười một tiếng, nói: “Có phải trong giới hay không rất quan trọng à, tôi thấy cậu ấy tốt hơn người khác là được. Trong giới hay ngoài giới có gì khác nhau đâu.”
Âu Phong Minh nhìn tôi cười ha ha, hắn vỗ vỗ vai của tôi: “Cậu là tên nhóc con mới vài tuổi đấy nhá, thế mà nói năng y như lão tăng ngồi thiền vậy.”
Tôi bất động thanh sắc xê dịch vai, hắn là một người trưởng thành nên khí lực lớn, vỗ vai tôi khiến nó có điểm đau đau.
“Anh tìm tôi trò chuyện chỉ là về vấn đề buồn chán này đấy à? Nếu như là như vậy tôi sẽ không phụng bồi nữa.” Lười cùng hắn loanh quanh, tôi hút điếu thuốc nhàn nhạt nói.
Âu Phong Minh nghẹn lại rồi cắn cắn môi: “Cậu không phải người trong giới nên đương nhiên không biết, người trong giới này có một loại khí tức đặc thù. Cho nên lần đầu tiên thấy cậu ấy tôi đã biết cậu ấy thuộc giới này, đương nhiên ánh mắt của cậu nhìn cậu ấy cũng đủ rõ ràng.”
Tôi nhìn hắn nhướng nhướng mày, hắn vội vàng giơ tay lên nói: “Được rồi, cậu đừng bực mình nha, tôi chỉ muốn nói là, các cậu bây giờ còn nhỏ, có thể xa nhau một thời gian ngắn hay không?” Nói xong câu cuối, thần sắc của hắn có điểm cẩn thận lại dè dặt: “Tôi tin tưởng thực lực của mình, cũng tin tưởng có thể đem cậu ấy biến thành một thần thoại trong giới giải trí, nhưng danh dự của tôi không tốt, cậu ấy lại ngây thơ, theo tôi ngay từ đầu khẳng định sẽ có hại, đám săn ảnh cũng sẽ truy đuổi không tha, hơn nữa tôi đã sớm hỏi thăm qua, trong trường học tựa hồ cũng tồn tại một ít lời đồn đại, nhưng những chuyện này dù sao cũng không được chứng thực, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu ấy thanh minh, nhưng quan hệ của các cậu lại rất gắn bó, vạn nhất bị người chụp được, như thế thì tôi cũng bất lực rồi, cậu ấy cũng sẽ bị phá hủy.”
Hắn nói xong, tôi lại hút điếu thuốc, sau đó đem tàn thuốc dập tắt, đạm mạc nói: “Những chuyện này tôi đã sớm nghĩ tới, tôi cũng làm ra quyết định rồi, những lời này anh nói cho cậu ấy đi, nếu cậu ấy đồng ý, tôi không ý kiến.”
Âu Phong Minh cười khổ một chút nói: “Biết tôi vì sao không liên lạc được với cậu ấy không?”
“Không biết.” Tôi ăn ngay nói thật: “Điện thoại di động của anh không phải đã mất sao?”
Âu Phong Minh thở hắt ra nhìn tôi nói: “Nói thế đứa trẻ ba tuổi cũng chả tin, trong bụng cậu chắc đang nghĩ tôi gạt cậu đi. Điện thoại di động của tôi bị mất là thật, nhưng tôi là người có trí nhớ tốt, huống hồ là tôi đi theo đuổi người ta, tôi đã gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy nói muốn suy nghĩ một chút. Sau đó tôi ám chỉ tới chuyện của các cậu, cậu ấy sau đó cũng không thèm nhận điện thoại từ tôi, hiện tại phỏng chừng là nhét vào trong sổ đen rồi.”
Hắn nói đến phong khinh vân đạm, tôi lại là thờ thờ ơ ơ, nhưng trong tâm cũng dâng lên các loại tâm tình phức tạp, có một loại khó chịu nhất, giống như có kẻ đang ở trong tim tôi mà lấy kim đâm chọc lung tung.
Hứa Kiệt quả nhiên là ngốc chết mất.
“Cho nên?” Tôi chỉnh đốn lại tâm trạng, hỏi hắn.
Âu Phong Minh trầm mặc hút thuốc, thẳng đến khi thuốc tắt, hắn đem tàn thuốc nắm ở trong tay, nói: “Cậu ấy là kẻ suy nghĩ bảo thủ, cậu bên này cũng đi không thông.”
Tôi nhìn hắn lạnh lùng nói: “Anh chọn cậu ấy, là bởi vì anh không có quyền lựa chọn nữa, một người đại diện nghèo túng, hiện nay ở trong tay không có một nghệ nhân nào, cái danh người đại diện cũng chỉ là một lời nói suông, một đồng xu cũng không đáng.”
Âu Phong Minh nghe xong lời này thì nhìn chằm chằm vào tôi, con ngươi đẹp mà nguy hiểm hơi nheo lại.
Tôi không thèm để ý mà cười cười, tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt nói: “Anh cũng nói rõ rằng mình hiện nay nghèo túng, nói ra như thế khiến người khác cảm thấy anh thành thực, nhưng như thế chẳng phải đã đem nhược điểm của mình nói ra ư? Đem nhược điểm của mình nói cho người cần đàm phán, không phải tự tìm tử lộ sao.”
“… Hàn Hiểu, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Đầu óc tại sao có thể nghĩ ra được tới vậy?”
Tôi nhìn hắn, nói từng chữ từng chữ: “Đừng hỏi tôi bao nhiêu tuổi, nếu đã từng là người đại diện, vậy đối quy tắc trong giới giải trí hẳn sẽ hiểu rõ hơn tôi. Tôi sẽ giúp anh hỏi ý kiến Hứa Kiệt, nếu như cậu ấy đồng ý rồi, anh phải cam đoan cậu ấy không bị vùi dập, còn phải bảo chứng rằng quan hệ giữa hai chúng tôi không bị công chúng biết được, điểm ấy cũng là điều anh nên làm được.”
“Cậu đang cùng tôi đàm điều kiện?”
“Không, tôi chỉ là đem ý nghĩ của tôi nói ra thôi.” Tôi nhìn hai tay của mình, cười nhạt rồi nói: “Trên đời này tôi có thể mang tất cả mọi thứ ra để đàm điều kiện, nhưng Hứa Kiệt vĩnh viễn cũng sẽ không phải ‘thứ’ để tôi đem ra đàm điều kiện.”
Âu Phong Minh trầm mặc rồi nói: “Cậu nói rất đúng, tôi bây giờ là đến bước đường cùng rồi, bị người hãm hại a, còn thiếu phải đi bán mông thôi, năm đó tới đâu cũng được người nịnh bợ, nay tới trước mặt ai cũng là thằng xấu xa, nhìn liếc thôi đã sợ bẩn mắt rồi, bọn chúng hận không thể để tôi biến mất trên thế giới này, mẹ nó, đều là phân chó.” Nói xong lời cuối cùng, tôi có thể thấy trên mặt hắn có một đám lửa bùng lên
“Hảo hán bất đề đương niên dũng*. Đương niên, cũng chỉ là quá khứ mà thôi.” Tôi thản nhiên nói.
( Hảo hán bất đề đương niên dũng : Ý nói hảo hán thì không nên mãi đề cập tới quá khứ hào hùng mà phải biết tiến lên phía trước.)
“Được, Hàn Hiểu, điều kiện của cậu… Không, lời của cậu tôi đáp ứng, thế nhưng cậu phải thuyết phục được Hứa Kiệt.” Âu Phong Minh hào khí vạn trượng phất tay nói: “Hứa Kiệt ni, hiện tại chính là đạo thảo (rơm rạ) của tôi, tôi đem cậu ấy nâng hồng (nổi tiếng), chính mình cũng có thể đứng lên lần nữa, việc nhỏ ấy đối với cậu mà nói là không khó đi.”
Tôi nghe xong lời này thì hơi cau mi, Hứa Kiệt là đạo thảo? Người này học tiếng Trung thế nào vậy, nhẫn xuống ác hàn trong lòng, tôi nói: “Tôi tôn trọng ý kiến của cậu ấy. À mà, anh cũng là người trong giới đi.”
(Chắc anh Minh muốn nói Hứa Kiệt là bát cơm của anh ý, nhưng thích xài từ Hán mà ngu ngữ văn nên nó thế ế hế hế)
Âu Phong Minh nghe xong sửng sốt, lập tức cười lạnh một tiếng: “Nếu không phải người trong giới thì sao có thể bị người dễ dàng nắm lấy nhược điểm chứ.”
Tôi lười nghe yêu hận dây dưa của hắn liền cắt lời: “Đây là chuyện của anh, chính anh xử lý cho tốt. Tôi hiện tại đi tìm Hứa Kiệt, đừng nên theo sát tôi, không cần làm gì để mọi người chú ý.”
Âu Phong Minh nhấp miệng, trong con ngươi toát ra một tia vô tội, nhún vai, gọi xe cho tôi rời đi trước.
Nhìn bóng lưng của hắn, tôi nở nụ cười lắc đầu, một người sắp tới ba mươi tuổi mà còn làm ra cái loại động tác bất đắc dĩ kia, thật sự là làm cho ngươi ta cảm thấy — buồn nôn.
Hắn đi rồi, tôi mới vừa ngồi vào xe thì nhận được điện thoại từ cha.
Ông ở trong điện thoại thỏa mái khoái trá nói: “Hàn Hiểu, ba đến Bắc Kinh rồi, xế chiều sẽ đi thăm con cùng Hứa Kiệt.”
Tôi theo bản năng vâng một tiếng, vốn định ở trong điện thoại hỏi đã xảy ra chuyện gì, nghĩ lại thì cảm thấy ở trong điện thoại có nói cũng không rõ, nên không hỏi.
Chờ cha cúp điện thoại, tôi lập tức gọi điện thoại cho Hứa Kiệt, Hứa Kiệt nghe xong mờ mịt à một tiếng sau đó kinh hoảng nói: “Em sẽ lập tức trở về, ai…” Tôi nghe trong điện thoại có tiếng lách cách, vội nói: “Em khẩn trương cái gì, tục ngữ nói sửu tức phụ gặp công bà (bố mẹ chồng), đã sớm gặp qua rồi bây giờ còn xấu hổ?”
“Hàn Hiểu…” Trong điện thoại truyền tới tiếng hổn hển của Hứa Kiệt.
“Chờ anh trở lại.” Tôi thản nhiên nói: “Bây giờ còn rất sớm.”
Hứa Kiệt dạ một tiếng.
Cúp điện thoại xong tôi ngồi xe trở về. Dọc theo đường đi nhìn dòng xe như nước chảy ngoài cửa sổ, đủ loại tình tự nảy lên trong lòng.
Suy nghĩ nhiều nhất là quan hệ của tôi cùng Hứa Kiệt…