Sau khi Sở Dao rời khỏi không bao lâu cơn mưa cũng nhỏ đi rất nhiều, mọi người nhân cơ hội này chạy về lớp học, cũng may là nhà ăn cách khu nhà học không xa, chạy nhanh một chút cũng rất nhanh tới.
Tiến vào lớp học, Lục An Nhiên lắc mạnh hất văng những giọt nước trên đầu ra, chơi đùa vói Kỷ Linh một lúc.
Loa phát thanh cũng thông báo vì lí do trời mưa nên buổi học quân sự buổi chiều chuyển thành tiết tự học, mặc dù mọi người đều bị mưa ướt, nhưng có kết quả tốt như vậy, ai cũng đều vui mừng.
Kỷ Linh một tay chống cằm, một tay cầm lấy tập tài liệu mà sáng nay Long Ngọc Tinh đã đưa tới nói: “An Nhiên, tiết mục <Mai Lặc Tư mau chạy đi> cậu có biết không?” Cô vẫn cứ nghĩ sẽ là <Công chúa ngủ trong rừng>, <Cô bé lọ lem>, <Công chúa Bạch Tuyết> hay gì đó, đây là mấy tiết mục thường hay được đưa vào vởi kịch... tiết mục <Mai Lặc Tư mau chạy đi> đến nghe cô vẫn chưa nghe qua.
“<Mai Lặc Tư mau chạy đi> là tác phẩm của Thái Tể Trị.” Lục An Nhiên nhớ lại nói: “Nội dung của câu chuyện có liên quan đến việc tin tưởng nhau.”
“Thái Tể Trị? Là người viết xong bộ <Nhân gian thất cách> liền tự sát tác giả thuộc ư” Tần Thư Mặc chen vào nói.
“Đúng.” Lục An Nhiên gật đầu.
“Nhân vật tranh diễn sẽ là em gái của Mai Lặc Tư.” Kỷ Linh nói.
“Đúng, lời kịch không nhiều.” Lục An Nhiên nói: “Chính là một màn nói về cảnh Mai Lặc Tư về nhà, còn có một màn nói về hôn lễ, sau cùng liền hết. Nhưng đối với yêu cầu về diễn xuất cũng rất cao.”
“Vậy à!” Kỷ Linh năn nỉ nói: “An Nhiên, cậu có thể luyện tập với mình không!”
“...” Lục An Nhiên kinh ngạc, sau đó cười mỉm: “Nếu như thời gian cho phép.”
“Muôn năm!” Kỷ Linh cười liền muốn sà vào người Lục An Nhiên.
“Dừng dừng dừng!” Lục An Nhiên vội vàng giương tay ngăn lại: “Cậu ướt như chuột lột ấy hay là quên đi!” Kỷ Linh chạy chậm hơn so với Lục An Nhiên nhiều, vì thế trên người cũng bị ướt nhiều hơn, hiện tại cô ả thấy ủy khuất mà bĩu môi, cô cũng không muốn chân ngắn mà! Hừ…
“Nhưng mà…” Tần Thư Mặc nói: “Mình nhớ là câu chuyện <Mai Lặc Tư mau chạy đi> xảy ra vào thời kỳ văn minh của Hy Lạp, vả lại lúc Mai Lặc Tư bỏ chạy cũng không có mặc đồ… cái này làm sao mà diễn…”
“Sẽ có nghệ thuật gia công che đậy!” Lục An Nhiên cười nói, vấn đề này, kiếp trước lúc cô đọc kịch bản cũng có nghĩ đến.
“Buổi phỏng vấn sẽ diễn ra vào buổi chiều thứ Sáu, mình hồi hộp quá!” Hai tay Kỷ Linh nắm lại nói: “An Nhiên hay là bây giờ cậu luyện tập với mình nhé.”
“Cũng được.” Tần Thư Mặc gật đầu nói: “Dù gì cách giờ vào lớp vẫn còn một đoạn thời gian.”
“Được!” Lục An Nhiên cũng gật đầu.
“Vậy mình bắt đầu nhé!” Kỷ Linh thanh thanh giọng nói: “Anh, sao anh lại về rồi? Không phải tối nay anh mới về tới sao? Anh...”
“Dừng!” Lục An Nhiên ngăn lại nói: “Đoạn này giọng điệu phải dồn dập một chút, Mai Lặc Tư là tập tễnh đi vào cửa đó, cả người đều mệt mỏi. Em gái rất lo lắng cho Mai Lặc Tư, lúc hỏi giọng điệu phải dồn dập và lo lắng, vả lại lần này Mai Lặc Tư về là để mua những thứ cần cho hôn lễ.
“Ồ...” Kỷ Linh gật đầu lần nữa dựa theo kịch bản mà nói: “Anh, sao anh lại về rồi? Không phải tối nay anh mới về tới sao? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì, trong thành còn có việc chưa làm xong, còn phải nhanh chóng quay lại thành một chuyến. Ngày mai liền phải tổ chức hôn lễ cho em. Việc này phải tổ chức sớm một chút được không?” Lục An Nhiên đọc đoạn đối thoại của Mai Lặc Tư, giọng điệu đầy mệt mỏi đem những lo lắng và nổ lực che giấu của Mai Lặc Tư lúc đó diễn đến giống như đúc. Kỷ Linh dựa theo kịch bản hơi cúi đầu, cắn môi.
“Phụt...” Lục An Nhiên không nhịn được mà cười ra tiếng: “Kỷ Linh cậu là đứa bé trộm ăn kẹo sau đó lo sợ bị người ta phát hiện sao?”
“Không được cười người ta nha!” Kỷ Linh kháng nghị nói: “Vậy chúng ta đổi vai một chút, cậu diễn em gái, cũng để cho mình học hỏi một chút!”
“Được thôi…” Lục An Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu.
“Haizzz haizzz… bắt đầu thôi!” Kỷ Linh bày kịch bản lên bàn trước mặt.
“Anh, sao anh lại về rồi? Không phải tối nay anh mới về tới sao? Xảy ra chuyện gì sao?” âm thanh Lục An Nhiên dồn dập mà kinh ngạc, hai tay chắp lại trước ngực vẻ mặt lo lắng.
“Không có chuyện gì, trong thành còn có việc chưa làm xong, còn phải nhanh quay lại thành một chuyến. Ngày mai liền phải tổ chức hôn lễ cho em. Việc này phải tổ chức sớm một chút được không?” Kỷ Linh dựa theo ngữ điệu và thần thái lúc nãy mà Lục An Nhiên đã làm để nói câu này.
“…” Lục An Nhiên không nói gì, mà là hơi hơi cúi đầu, cắn nhẹ môi, sóng mắt lưu chuyển, hai má hơi đỏ lên. Bộ dáng đó thập phần giống như thiếu nữ đợi gả trong lòng đầy tâm sự.
“Em không vui sao? Ngay cả bộ áo cưới xinh đẹp của em cũng đã mua về rồi. Mau, bây giờ em mau đi thông báo cho toàn bộ người trong thôn, nói với bọn họ là hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày mai.” Kỷ Linh cảm giác như bản thân bị diễn xuất của Lục An Nhiên dẫn dắt, ngay cả cô cũng nhập vào màn diễn này.
“Tại sao lại không vui?” Lục An Nhiên có chút vui sướng, tuy nhiên lại vì sự nhút nhát và nhẫn nhịn của bản thân càng làm cho vai diễn em gái này sống động như thật.
Kỷ Linh cũng nhìn đến ngây ngốc, qua một lúc mới mở miệng nói: “An Nhiên, hay là cậu tham gia tranh diễn đi!”
“Hả?” Lục An Nhiên phất tay từ chối nói: “Không có thời gian.”
“Thật đáng tiếc! rõ ràng cậu diễn tốt như vậy!” Kỷ Linh bày ra bộ mặt đáng tiếc.
“Cậu có thể mà!” Lục An Nhiên hơi cười mỉm, chỉ có cô mới biết, để đem vai diễn em gái này diễn trọn vẹn như ngày hôm nay, cô đã bỏ ra biết bao nhiêu nổ lực. Nhưng mà tất cả cũng đã là quá khứ, cũng kệ thôi.”
“An Nhiên, cậu có thể đi làm diễn viên rồi!” Tần Thư Mặc cười nói.
“Hơ hơ… Mình không có hứng thú đó.” Lục An Nhiên nhún vai, liền tiếp tục hướng dẫn câu từ, thần thái và hành động cho Kỷ Linh. Một lần lại một lần, không chê không phiền.
Đến chiều thứ Sáu, Lục An Nhiên cùng Tần Thư Mặc mang theo Kỷ Linh đi đến phòng Hội học sinh, lúc bọn họ đến, những người khác đều đã yên vị. Sau khi ngồi vào vị trí, Phượng Lập Hành nhìn khắp một vòng nói: “Lần này là kỷ niệm ngày thành lập trường Nhất trung lần thứ 100, rất nhiều chính khách cũng sẽ đến đây, cho nên vở kịch lần này rất được phía nhà trường coi trọng, mà trong quá trình lựa chọn nhân vật chúng tôi cũng sẽ làm rất nghiêm khắc.”
“Cho nên, những học sinh không được lựa chọn cũng không nên buồn bã, không phải do các bạn không đủ ưu tú, mà là yêu cầu lần này thật sự nghiêm khắc.” Hoàng Oanh bổ sung: “Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu từ lớp A năm 2 nhé!”
Những học sinh của năm 2 bắt đầu lên diễn, có cạnh tranh vai diễn Mai Lặc Tư, vai diễn của Tắc Lợi Nô Thể Ô Tư, cũng có tranh vai diễn của Quốc Vương, đương nhiên nữ sinh sẽ thống nhất tranh vai nữ chính cô em gái.
Vào thời điểm học sinh của năm 2 (ở đoạn này theo bản tiếng trung tác giả ghi là năm 1, nhưng hiện tại đang là năm 2 diễn nên mình nghĩ tác giả ghi nhầm hay gì đó) lên biểu diễn, Lục An Nhiên nhìn khắp phòng cũng không thấy bóng dáng của Long Ngọc Tinh, trong lòng có chút kỳ quái, nhưng cũng không quá để ý cho lắm.
Sau khi năm 2 biểu diễn xong liền đến lượt năm 1, người đầu tiên ra diễn chính là Sở Dao của lớp A năm 1, cô ta rất thuộc lòng lời kịch, thần thái cũng không có gì sai sót. Những người làm giám khảo của Hội học sinh không nhịn được mà nhất nhất gật đầu.
Người cuối cùng chính là Kỷ Linh của lớp D, trước khi lên diễn, Kỷ Linh nắm lấy tay của Lục An Nhiên, mà Lục An Nhiên cũng dùng sức nắm lại Kỷ Linh và nở một nụ cười tích cực mạnh mẽ cổ vũ cô, năm ngày này, mỗi ngày cô đều cùng với Kỷ Linh tập luyện một hồi, Kỷ Linh cũng rất cố gắng, mỗi một thần thái giọng điệu cũng đều học giống Lục An Nhiên như đúc.
Câu đầu tiên sau khi Kỷ Linh lên biểu diễn đều đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, cơ thể của cô vốn dĩ đã không cao, nhìn qua liền giống bộ dáng của một cô em gái, bất luận là lo lắng hay là thẹn thùng, phối hợp với biểu tình trên khuôn mặt đều rất phù hợp, sau khi biểu diễn của Kỷ Linh kết thúc đã lấy được rất nhiều tiếng vỗ tay trong phòng, nhân vật em gái này, không cần nghĩ cũng biết là sẽ thuộc về Kỷ Linh rồi!
Kỷ Linh mang theo vẻ mặt xấu hổ quay lại chỗ ngồi bên cạnh Lục An Nhiên.
Hội học sinh tạm thời họp với nhau sau đó công bố danh sách diễn viên được lựa chọn ngay tại văn phòng, nam chính là lớp trưởng lớp C, nhân vật nữ chính vai em gái chính là Kỷ Linh, mà chú rễ chính do Phượng Lập Hành đến diễn… những nhân vật chính đã được phân vai xong, những nhân vật khác đều do tổ văn nghệ lựa chọn.
Tất cả những nhân vật đều được sắp xếp thỏa đáng, tuyên bố tan họp. Lục An Nhiên và Kỷ Linh nắm tay nhau đi ra khỏi phòng, Tần Thư Mặc đi theo sau bọn họ khóe mắt mang theo ý cười.
Sở Dao từ đằng xa nhìn bóng lưng của hai người, tựa như sắp nghiền nát một chiếc răng làm bằng bạc. Ả ta nhất định phải lấy được vai diễn nhân vật chính! Bất kể sử dụng thủ đoạn gì! Nghĩ như vậy, ả ta bước nhanh lên phía trước kêu lên: “Kỷ Linh!”
Đám người Kỷ Linh dừng bước chân quay lại nhìn Sở Dao: “Cái gì?”
“Chúc mừng cậu lấy được vai diễn nhân vật em gái!” Sở Dao cười phóng khoáng ngọt ngào.
“Cho nên?” Kỷ Linh biết là Sở Dao không đơn giản chỉ đến chúc mừng cô hay gì đó, loại chuyện này không phải loại việc mà Sở Dao sẽ làm, vì thế đợi Sở Dao nói hết những lời tiếp theo.
“Ờ.. Cái đó, vở kịch sân khấu lần này quan trọng như vậy, hay là mình cùng cậu luyện tập nhé! Dù gì thì mình cũng có thời gian!” Sở Dao cười mỉm nói.
Lời nói của Sở Dao khiến cho Lục An Nhiên hơi chau mày, cùng với những lời mà kiếp trước Sở Dao đã nói giống như đúc! Thật sự buồn nôn!
“Không cần đâu.” Kỷ Linh từ chối thẳng thừng: “Mình có một người bạn vạn năng là Lục An Nhiên rồi, không cần cậu giúp!” Kỷ Linh lôi kéo Lục An Nhiên bên cạnh nói: “Bọn mình về lớp học đây!” liền quay thân kéo người đi, không cho Sở Dao có cơ hội nói tiếp.
Sở Dao cắn răng hai tay nắm quyền, cả khuôn mặt không cam tâm. Nhân vật này vốn dĩ chính là của ả! Thì đáng lý phải là của ả! Nghĩ làm như vậy ả liền không có biện pháp rồi sao? Trong mắt Sở Dao phủ lên một mảnh ác ý, sau đó quay về văn phòng Hội học sinh, những thành viên chủ chốt trong Hội vẫn còn tại văn phòng, Sở Dao cười chạy qua nói: “Cái đó, có thể cho em xin một phần lời kịch của nhân vật nữ chính được không...”
“Nhân vật nữ chính không phải đã xác định là lớp D rồi sao?” Hoàng Oanh mở miệng hỏi.
“Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, em muốn có sự chuẩn bị trước.” Sở Dao nói: “Như vậy cũng là cơ hội mà!”
“Nhưng mà...” Hoàng Oanh còn muốn nói gì đó lại bị Phượng Lập Hành đánh gãy.
“Cho em ấy!” khóe miệng Phượng Lập Hành hơi dương lên.
“...” Hoàng Oanh lục trong đống lời kịch tìm kiếm, đem lời kịch nguyên bản của nhân vật chính cho Sở Dao.
Sở Dao nhận lấy tài liệu liền nói một tiếng cám ơn sau đó rời khỏi.
“Thú vị...” khóe miệng Phượng Lập Hành dương lên, xem ra lễ kỷ niệm lần này chắc sẽ xảy ra nhiều chuyện thú vị rồi đây! Anh rất kỳ vọng nha!
“Chậc” người phụ trách lớp A Điền Điềm không nhịn được tặc lưỡi, Sở Dao này... tốt nhất là không nên gây ra chuyện gì náo loạn gây thêm phiền phúc cho cô!