“Kinh ngạc như vậy sao? Ai nói nhà sách chỉ có thể cho các người vào chứ!” Dương Tuyết Oánh khó chịu trả lời.
“Em gái con tự mình thi vào Nhất trung, lại còn vào lớp A, hiện tại lại còn làm ủy viên đó! Ta đương nhiên phải mua thêm sách cho nó rồi!” bà mẹ trong đôi mẹ con đó nói: “Ta cũng đã sớm nói với con là nên học hành đàng hoàng một chút, kết quả thế nào? Lại còn phải phí tiền đưa con vào trong Nhất trung, ba của con phải chạy chọt khắp nơi mới có thể xin cho con vào lớp A, thật không dễ dàng gì! Lần này con nhất định phải quý trọng cơ hội, phải học hành cho tốt mới được đó!”
“Học có giỏi, xem nhiều sách đi chăng nữa thì có tác dụng gì chứ!” Dương Tuyết Oánh cười lạnh nói: “Còn không phải mệnh làm tiểu tam sao! Tô Thiến Liên, bà nên nhớ là bà đã làm gì sau lưng mẹ tôi để mà bò lên giường của ba tôi! Mẹ tôi còn xem bà là bạn thân? Tôi khinh!”
“Con!” Tô Thiến Liên tức giận, cuộc đời này bà ta hận nhất chính là người ta nói mình là tiểu tam.
“Còn có! Mẹ tôi chỉ sinh ra một đứa con gái là tôi, tôi là con gái một, căn bản không hề có em gái nào cả! Không biết là đứa con hoang đến từ đâu lại còn dám nhận thân thích ư! Thật không biết xấu hổ!”
“Chị...” con gái của Tô Thiến Liên cũng chạc tuổi Dương Tuyết Oánh, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, đôi mắt to tròn sau khi nghe những lời Dương Tuyết Oánh nói bỗng tràn đầy nước mắt, nhút nhát sợ sệt định vươn tay ra nắm lấy vạt áo của Dương Tuyết Oánh, vẻ mặt khẩn cầu.
“Câm miệng! Đem nước mắt kìm lại cho tôi! Bà đây ghét nhất chính là vẻ mặt này của cô! Tô Lâm, cô diễn kịch cho ai coi đây?” mỗi lần Dương Tuyết Oánh nhìn thấy vẻ mặt này của cô ta cô liền hận không được muốn ra tay xé rách cái mặt nạ đó! Diễn kịch cho ai xem chứ? Lúc trước Tô Lâm kiêu ngạo dương oai diễu võ đứng trước mặt cô mạnh miệng tuyên bố sẽ cướp đi tất cả những gì thuộc về cô, cũng không phải bộ dạng cừu non như vậy!
“...” Tô Lâm méo miệng giống như bị dọa trúng đến chân cũng lùi mấy bước.
“Con làm gì mà dữ với em con như thế! Có nói thế nào thì trên cơ thể của Lâm Lâm cũng chảy dòng máu của ba con!” vẻ mặt Tô Thiến Liên ủy khuất, dẫn đến sự chú ý của không ít người đang có mặt ở trong tiệm sách.
“Có trời mới biết là chảy dòng máu của ai!” trong mắt Dương Tuyết Oánh mang theo khinh bỉ: “Bà có bản lĩnh bò lên giường ba tôi tự nhiên cũng sẽ có bản lĩnh mà bò lên giường của những người khác, ai mà biết được đây có phải là huyết mạch của Dương gia chúng tôi hay không!”
“Con!” vẻ mặt của hai mẹ con Tô Thiến Liên mang theo hận ý và đau lòng, nhưng loại biểu tình đó vốn không phải là biểu tình nơi đáy mắt.
Lục An Nhiên xem vở kịch náo loạn này, vốn dĩ không hề muốn nói chuyện, nhưng mà thật sự cô không thể xem tiếp được nữa: “Trong nhà sách xin vui lòng giữ im lặng được không?”
“…” ba người kia vốn dĩ đang tranh chấp nghe thấy lời của Lục An Nhiên, cũng liền im lặng, nhìn Lục An Nhiên.
Mẹ con Tô Thiến Liên vừa nhìn liền nhận ra Lục An Nhiên, hai người lập tức nở ra nụ cười vui vẻ: “Đây không phải là Lục đại tiểu thư sao?”
“Dương Tuyết Oánh, cậu ngốc sao?” Lục An Nhiên không để ý đến hai mẹ con nhà này mà nhìn Dương Tuyết Oánh nói.
“Cậu chửi ai?” Dương Tuyết Oánh cau chặt mày, người này là ai chứ! Lần đầu gặp mặt liền chửi người.
Lúc này đám người Tiết Định An cũng đã cất xong sách quay lại tập hợp với Lục An Nhiên. Nhìn thấy mẹ con hai người kia cũng ở đấy, sắc mặt của Tiết Định An hiển nhiên là không tốt lắm, im lặng đứng bên cạnh Dương Tuyết Oánh, nhìn chằm chằm vào hai mẹ con kia.
Nhìn thấy chỗ dựa lớn nhất của Dương Tuyết Oánh xuất hiện, mẹ con Tô Thiến Liên biết là có tiếp tục cũng sẽ không giành được lợi ích gì, liền chào hỏi với Lục An Nhiên sau đó quay lưng rời đi, dù gì mục đích hôm nay của hai người đó cũng đã đạt được, bọn họ chỉ cần về nhà sau đó diễn lại một vở kịch cho Dương Vệ Quốc xem, không sợ Dương Vệ Quốc sẽ không đổi họ cho Tô Lâm! Chỉ cần sửa thành họ Dương, mẹ con bọn họ mới thật sự trở thành người của Dương gia! Tô Lâm cũng sẽ có quyền thừa hưởng di sản.
Sau khi hai mẹ con bọn họ rời đi, đám người Lục An Nhiên cũng rời khỏi nhà sách, vừa đi, Dương Tuyết Oánh vừa nhìn chằm chằm vào Lục An Nhiên, cô gái này là ai! Dựa vào cái gì mà chửi cô? Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, liền dừng lại bước chân hét lên: “Ê! Lúc nãy cậu dựa vào gì mà chửi tôi?”
“Cậu nói chuyện không động não à! Cậu chửi mắng đã đời rồi, kết quả thế nào? Bọn họ ôm nhau khóc lóc mà về nhà, ba cậu sẽ nghe ai chứ! Cậu không nhìn ra được sao? Tô Thiến Liên kia chính là muốn nhân cơ hội này đổi họ cho Tô Lâm có được không? Một khi đổi thành họ Dương, những tháng ngày sau này của cậu còn dễ dàng sao?” Lục An Nhiên cũng dừng bước chân quay đầu nhìn Dương Tuyết Oánh.
“Ai... ai muốn quản bọn họ chứ!” Dương Tuyết Oánh nghe Lục An Nhiên nói như vậy cũng đã hiểu ra vấn đề.
“Được! Vậy mình cũng không quản nữa!” Lục An Nhiên dứt lời liền muốn bước tiếp.
“An Nhiên!” Tiết Định An lập tức kéo lấy cánh tay của Lục An Nhiên: “Em giúp em ấy đi!”
“Giúp? Giúp như thế nào? Ngay cả bản thân cậu ấy cũng cảm thấy không sao cả, em có thể giúp như thế nào?” Lục An Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Tự mình ngốc, thần tiên cũng cứu không nỗi!”
“Ai cần cậu giúp chứ!” từ nhỏ đến lớn Dương Tuyết Oánh chưa từng bị một người chửi nhiều lần như vậy, tính tình bướng bỉnh của cô cũng nổi lên.
“Dương Tuyết Oánh!” Tiết Định An gằn giọng gọi tên của Dương Tuyết Oánh.
Bị Tiết Định An rống như vậy, Dương Tuyết Oánh rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa.
“An Nhiên, em hãy nể tình anh mà giúp em ấy! Tuyệt đối không thể để cho Tô Lâm đổi thành họ Dương!” anh xuất thân thế gia, tự nhiên biết được một khi đổi thành họ Dương, vậy những chuyện xảy ra tiếp sau đó sẽ là từng bước từng bước đẩy Dương Tuyết Oánh vào chỗ chết.
“Em muốn cậu ta tự mình cầu xin em giúp đỡ!” Lục An Nhiên lạnh giọng nói, nếu không mạnh mẽ đánh vào tâm lý của người tên Dương Tuyết Oánh này, sau này cô ấy cũng sẽ tự chuốc họa.
“Tôi mới không cần cầu xin cậu!” Dương Tuyết Oánh tự nhiên sẽ không đồng ý.
“Không cầu xin thì đi chỗ khác!” Lục An Nhiên trợn mắt với Dương Tuyết Oánh nói: “Dù gì người bị thiết kế hãm hại không phải mình!” ngừng một lúc âm thanh của Lục An Nhiên thay đổi: “Hôm nay bọn họ có thể giúp Tô Lâm đổi thành họ Dương, ngày mai liền có thể đổi họ Dương thành họ Tô! Mẹ cậu để lại cho cậu chút gia tài đó, tự mình nghĩ rằng sẽ giữ được kỹ càng, thật ra từ khi mẹ cậu chết đi, Tô Thiến Liên kia đã đánh chủ ý lên đó rồi! Cậu chờ mà xem! Không cần tới hai năm, tất cả những thứ của cậu, đều sẽ trở thành của Tô Lâm!” không phải Lục An Nhiên đang hù dọa Dương Tuyết Oánh, đây thật sự là những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước. Tô Lâm là bạn thân của Sở Dao, sau khi đổi họ, tên của cô ta cũng đổi, đổi thành Dương Tuyết Tình, đó là viên minh châu được ca ngợi nhiều nhất của nhà họ Dương! Kiếp trước cô cũng đã nhìn thấy qua Tô Lâm, không có chuyện gì sẽ ngồi lắng nghe cô ta làm thế nào để trừng phạt Dương Tuyết Oánh, kiếp trước cô không quen với Dương Tuyết Oánh, mặc dù cảm thấy không thích phương pháp của Tô Lâm, nhưng với cô cũng không có quan hệ gì, kiếp này thì không giống như vậy, quen biết Tiết Định An, cô cũng không thể không quan tâm Dương Tuyết Oánh. Chỉ là, cô còn phải xác định lại Dương Tuyết Oánh có đáng để cô phí tâm hay không!
Sau khi nghe Lục An Nhiên nói, sắc mặt Dương Tuyết Oánh trắng bệch, di vật của mẹ cô, cô vẫn luôn nghĩ rằng chỉ mình cô biết… tại sao Lục An Nhiên này lại biết chứ?
Nhìn thấy biểu tình của Dương Tuyết Oánh, Lục An Nhiên nói: “Chuyện này cậu tự mà suy nghĩ, dù gì thì nếu cậu không tự mình cầu xin, thì mình sẽ không bao giờ giúp cậu đâu!”
Do dự một lúc lâu, hai tay Dương Tuyết Oánh nắm chặt lại mở miệng nói: “Cầu… cầu xin cậu, giúp đỡ mình…”
Khóe miệng Lục An Nhiên hơi hơi giương lên: “Được!”
Lục An Hổ và Tiết Định An không cảm thấy kỳ lạ đối với biểu hiện của Lục An Nhiên, trong lòng bọn họ Lục An Nhiên vẫn luôn mạnh mẽ như vậy. Nhưng mà Lục An Minh lại cảm thấy kinh ngạc, người này có còn là đứa em gái ham chơi của anh không?
“Tìm một chỗ nào đó ăn chút thức ăn chúng ta nói tỉ mỉ chút nào!” Lục An Nhiên nói: “Em mời khách!”
“Ọe...” từ trong miệng Lục An Nhiên nhắc đến ba chữ “ăn thức ăn” đối với ba người đàn ông này thật sự quá đáng sợ.
“Anh... anh về công ty trước nhé...” Lục An Minh biểu thị rõ ràng bản thân sẽ không đi theo nữa, đi ăn với Lục An Nhiên là một chuyện đáng sợ như vậy, một lần là quá đủ rồi: “Ở công ty anh còn có việc, hôm nay phải tăng ca. Anh... anh ở đây đón xe đi công ty luôn!” thật ra số công việc này thứ hai tuần sau làm vẫn được, nhưng so với việc đi ăn với Lục An Nhiên gì đó, anh cảm thấy giờ tăng ca bình thường mà anh ghét nhất hiện tại cũng trở nên quý báu và đẹp đẽ đến mức nào!
“Ồ! Bye bye!” Lục An Nhiên vẫy vẫy tay.
“Anh...” Tiết Định An cũng rất muốn bỏ chạy, nhưng nghĩ lại vẫn nên nhận mệnh mà ở lại, ai bảo người mà Lục An Nhiên giúp đỡ lại chính là cô em họ duy nhất của anh chứ?
Sắc mặt Lục An Hổ mặc dù không tốt lắm, nhưng vẫn rất nghĩa khí không nghĩ đến chuyện bỏ chạy, dù gì thì anh cũng có nhiệm vụ trên người.
“Đi ăn mỳ ý đi!” Lục An Nhiên đột nhiên muốn ăn mỳ ý, liền mở miệng nói: “Em nhớ là gần đây có một nhà hàng mỳ ý cũng không tệ lắm!”
“Em rất quen thuộc chỗ này nhỉ?” Lục An Hổ nhìn khắp bốn phía.
“Em đối với những nhà hàng đáng để ăn gần đây rất quen thuộc!” Lục An Nhiên nhếch miệng cười.
“Bên này xác thực là có một nhà hàng Italia hương vị cũng không tệ lắm.” Tiết Định An gật đầu nói: “Anh cũng đã đi qua mấy lần.”
“Khung cảnh nhà hàng cũng được, dù gì cũng cách đại học S không xa lắm, sinh viên đến đây rất nhiều.” Lục An Nhiên nói: “Không gian cũng tương đối yên tĩnh, phòng bao cách âm rất tốt.” Kiếp trước đến nhà hàng này cô vẫn còn đi chung với Sở Dao! Sở Dao trong thời gian đi du học có về nước, mở tiệc mời những bạn học cũ trước đây tới nhà hàng Italia này dùng bữa, Lục An Nhiên cũng nằm trong số đó, một Lục An Nhiên lôi thôi, ngu xuẩn có khoảng cách với việc học, cùng với một Sở Dao tràn đầy nhiệt huyết trở thành một sự tương phản rõ rệt. Đương nhiên lần đó cũng là do cô trả tiền, lại còn tránh khỏi ánh mắt của các bạn học, lén lút đi trả tiền. Bởi vì Sở Dao đã nói, bữa cơm này là do Sở Dao mời khách, cho nên không được để cho mọi người biết là do Lục An Nhiên trả tiền, như vậy Sở Dao sẽ rất mất mặt...
Gác lại những ký ức tồi tệ, nơi đó thật sự là một nhà hàng không tệ.
“Anh đi bãi đậu lấy xe đã!” Tiết Định An nói: “Bọn em đợi anh một chút.”
“Không cần lái xe đâu!” Lục An Nhiên nói: “Chỉ cách hai con đường thôi mà, đi bộ một chút cũng được.”
“Cũng được.” Tiết Định An gật đầu, nhìn Dương Tuyết Oánh vẫn luôn cúi đầu không nói chuyện, vươn tay ra vuốt ve đầu của cô ấy, Dương Tuyết Oánh ngẩng đầu nụ cười như ánh nắng mặt trời tươi tắn, xinh đẹp.
Lục An Nhiên đem hành động của cặp anh em họ này thu vào đáy mắt, trong lòng bất chợt lại nghĩ tới hành động vuốt ve đầu cô của Long Ngọc Tinh, tay anh ấy rất lớn, lòng bàn tay rất ấm, trên người vẫn luôn có một mùi hương thanh mát. Những lúc anh vuốt ve đầu cô, cô đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô vốn không hề phản cảm, thậm chí có thể nói là cô cảm thấy rất an tâm…
Lắc lắc đầu, đem hình ảnh Long Ngọc Tinh trong đầu xua tan, Lục An Nhiên mở miệng nói: “Đi thôi! Xuất phát đi!”
Một chiếc xe thể thao vừa lúc chạy ngang qua đoàn gồm bốn người này, người đàn ông tựa vào cửa sổ ở hàng ghế phía sau, đột nhiên quay đầu nhìn ra bên ngoài xe, một bóng dáng lướt qua. Khóe miệng không nhịn được phủ lên một nụ cười mỉm, anh rất chờ đợi thứ hai tuần sau sẽ gặp cô ở trên trường…
Người đàn ông bên cạnh anh đột nhiên sửng sốt: “Long thiếu, nụ cười của cậu thật buồn nôn, không phải cậu muốn làm gì tôi chứ hả... đừng mà! Mình sẽ không nghe theo cậu đâu!”
“Phượng Lập Hành, cậu có phải ngứa da rồi không?” Long Ngọc Tinh lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta: “Hay là buổi tối mình cùng với cậu luyện quyền nhé?”
Phượng Lập Hành lập tức hét lên, luyện quyền? Đó là anh đơn phương bị ngược đãi có được hay không...