Còn nhớ đêm trước hôn lễ của Cảnh Chính, chú rễ uống say khướt, nắm lấy tay Lục An Duy mà nói: “Tôi mong muốn! mong muốn những anh em trong đội có thể lại tham gia hôn lễ của tôi… hiện tại lại chỉ còn lại hai người chúng ta!” Cảnh Chính khóc xong cười, cười rồi lại khóc đối diện Lục An Duy nói: “Nhiều lần như vậy, viên đạn chỉ sượt qua đầu tôi! Toàn bộ cơ thể tôi từ trái tim ra, không có nơi nào không có vết thẹo do viên đạn để lại… tôi mệt rồi, tôi muốn kết hôn, tôi muốn cưới vợ, vợ tôi mang bầu rồi! Xảo Anh đang mang bầu hai tháng! tháng 10, muộn nhất là tháng 10 năm nay tôi liền có thể làm Ba rồi!...tôi đã nộp đơn từ chức, cuối năm nay sẽ được điều sang lực lượng bộ đội vũ trang, làm bộ đội vũ trang so với hiện tại của chúng ta an toàn hơn nhiều, người anh em! Tôi chỉ còn lại người anh em duy nhất là cậu, đồng ý với tôi! Đừng chết nhé!”
Tôi chỉ còn lại người anh em duy nhất là cậu… đừng chết nhé…
Câu nói này không phải cũng là câu nói trong lòng Lục An Duy sao?
Nhiệm vụ mà bọn họ chấp hành lần nào không phải cửu tử nhất sinh?
Cảnh Chính chỉ mới kết hôn chưa đầy nửa năm, cậu ấy hi sinh vì nhiệm vụ vợ con cậu ấy sẽ như thế nào? Cậu ấy cuối cùng vẫn là không đợi được đến ngày con cậu ấy chào đời…
Lục An Duy muốn khóc nhưng lại khóc không được… mười chiến hữu năm đó từng người từng người rời xa nhân thế, chỉ còn xót lại một mình anh… đôi tay Lục An Duy không giữ vững được mà run lên, anh rất sợ, không phải sợ bản thân chết đi, mà là sợ nếu như thật sự anh và Tần Thư Hàm ở bên nhau, sau khi anh chết đi… Tần Thư Hàm phải làm sao?
Trước đây nói rằng từ bỏ, bất quá chỉ là do anh tự lừa mình dối người, trong lòng anh hiểu rõ, anh vẫn hi vọng Tần Thư Hàm sẽ hồi tâm chuyển ý, thời thời khắc khắc đều hi vọng có thể cùng Tần Thư Hàm đến với nhau xây dựng một mái ấm chỉ thuộc về hai người. Nhưng từ sau khi nhận được cuộc điện thoại hôm nay, anh đã thật sự chết tâm, thật sự bỏ cuộc.
Cái giá phải trả của việc đến với nhau quá lớn, mọi mộng tưởng và hi vọng của anh đều bị hiện thực đập tan. Anh vẫn luôn biết rằng, cả đời này của anh sẽ không thể đem lại cuộc sống an toàn hạnh phúc cho người con gái mà anh yêu, nhưng mà sau khi gặp được Tần Thư Hàm, anh liền trở nên tham lam… anh không nhìn rõ chính mình nữa… anh đã tự học được cách lừa mình dối người…
Nhưng mà hôm nay, hiện thực giáng cho anh một đòn bất ngờ, kịp thời thức tỉnh anh. Anh thật sự đã buông xuống…
Trong đầu từng mảnh từng mảnh ký ức của anh và Tần Thư Hàm, qua hết đêm nay, quá khứ thật sự chỉ còn là quá khứ…
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Lục An Duy và Lục An Hổ vẫn theo thường lệ xuất hiện trong bữa cơm sáng khiến mọi người đều kinh ngạc, bọn họ còn nghĩ rằng Lục An Duy và Lục An Hổ sẽ đem bản thân mình nhốt trong phòng vài ngày mới đi ra…
“Anh An Duy… anh… không sao chứ…” Lục An Nhiên hỏi.
“Không sao.” Lục An Duy đáp một tiếng nói: “Hôm nay không phải anh phải cùng với bác Lục đi kiểm tra tổng quát sao?”
“À...” Bác Lục vẫn là có chút thụ sủng nhược kinh: “Chuyện này...”
“Đi đi!” Lục An Nhiên cảm thấy có chuyện để phân tán lực chú ý cũng tốt.
“An Nhiên, anh ăn no rồi, đi thôi! Cũng nên lên lớp rồi.” Lục An Hổ đem cháo trong chén mình ăn hết nói.
“Vâng.” Lục An Nhiên hớp hai ba hớp cũng đem cháo trong chén của mình ăn hết, đứng dậy đeo ba lô lên liền theo Lục An Hổ đi ra cửa, kỳ nghỉ của chú Trương cũng đã kết thúc, hôm nay đúng lúc quay lại đi làm. Lái xe đưa hai người đến trường, một đường đến trường ba người tùy tiện nói vài ba câu.
Lục An Nhiên thử thăm dò Lục An Hổ: “Anh An Hổ... anh không sao chứ... em nghe mẹ em nói rồi...”
Lục An Hổ nghe nói xong nặn ra một nụ cười khó coi: “Anh không sao, sớm đã quen với chuyện như thế rồi!”
“...” Lục An Nhiên nghe xong không khỏi cau mày, có chút đau lòng người anh họ bằng tuổi với mình. Vươn tay ra nắm chặt tay Lục An Hổ, coi như là một sự an ủi thầm lặng.
“An Nhiên...” Lục An Hổ nhẹ giọng nói.
“Vâng?” Lục An Nhiên nhìn sang Lục An Hổ.
Lục An Hổ đưa lưng về phía Lục An Nhiên nhìn phong cảnh lướt qua như bay ngoài cửa sổ nói: “Anh tuyệt đối sẽ bảo vệ cho em thật tốt! Không để cho em chết dễ dàng như vậy!”
“Ừm... Em tin tưởng anh!” trong lòng Lục An Nhiên cũng biết, mặc dù ngoài miệng Lục An Hổ nói là không sao, quen rồi, nhưng mà trong lòng nhất định rất khó chịu...
Đến trường, hai người cùng nhau đi tới khu dạy học, Lục An Hổ đưa Lục An Nhiên tới trước cửa lớp D nói: “Tan học đợi anh.” Mới quay người đi về lớp A.
Nhìn theo bóng lưng của Lục An Hổ, Lục An Nhiên thở ra một hơi nặng nề, trong lòng đau nhức khó chịu, trong lúc cô đang khó chịu, một bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô.
Lục An Nhiên cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh, tiếp theo đó là sự bất an cùng với nỗi đau nhức trong lòng liền biến mất một cách thần kỳ, Lục An Nhiên quay đầu đối diện với một ánh mắt màu hạt dẻ vô cùng dễ nhìn.
“Anh là? Long học trưởng?” Lục An Nhiên vẫn còn nhớ được người trước mặt này.
“Nghĩ gì thế?” Long Ngọc Tinh nhìn thấy thần sắc tổn thương khó chịu trên mặt Lục An Nhiên, liền không tự chủ được vỗ đầu an ủi.
Lục An Nhiên tránh khỏi tay của Long Ngọc Tinh, ngại ngùng cười nói: “Không có gì, Long học trưởng có chuyện gì sao?”
“Anh phụ trách lớp D, đến đây làm quen một chút với Lớp trưởng của lớp này.” Long Ngọc Tinh có chút đau đầu, vì muốn đến đây thăm cô, đến những câu nói dối trứng thối này cũng có thể nghĩ ra, thật sự là không còn ai nữa rồi.
“Em chính là Lớp trưởng.” Lục An Nhiên trả lời: “Còn có một người nữa!” nhìn vào trong lớp liền không thấy bóng dáng Tần Thư Mặc: “Hình như cậu ấy vẫn còn chưa đến.”
“Ồ.” Long Ngọc Tinh tùy tiện đáp một tiếng sau đó vươn tay ra nghiêm túc nói: “Anh tên Long, Ngọc, Tinh!”
“Chào anh.” Lễ phép vươn tay ra bắt lấy bàn tay Long Ngọc Tinh đang để trước mặt: “Em tên Lục An Nhiên.”
“Anh biết.” Long Ngọc Tinh sủng nịch cười mỉm: “Gặp phải phiền phức gì cũng đều có thể tới tìm anh.”
“Dạ… cám ơn Long học trưởng.” Lục An Nhiên thật sự cảm thấy Long Ngọc Tinh là một người tốt nhiệt tình nha! Cũng không cảm thấy kỳ quặc khi Long Ngọc Tinh biết cô là ai, người ở thành phố S này biết cô quả thật không ít… Lục An Nhiên nở ra một nụ cười, đối với người đối xử tốt với mình, Lục An Nhiên luôn không keo kiệt nở ra một nụ cười thật tâm trong lòng, vả lại cô luôn cảm thấy vị Long học trưởng này luôn đem lại cho cô cảm giác yên tâm, có một loại cảm giác thân thuộc kì diệu…
Nhìn thấy nụ cười của Lục An Nhiên, Long Ngọc Tinh lại không khống chế được bản thân đem tay vuốt ve đỉnh đầu của Lục An Nhiên.
“Long… Long học trưởng…” Lục An Nhiên một lần nữa né tránh bàn tay của Long Ngọc Tinh, vị học trưởng này tại sao cứ thích vuốt ve đầu của mình cơ chứ…
“Lục An Nhiên?” vừa đến trước cửa lớp liền nhìn thấy Lục An Nhiên cùng một nam sinh nào đó nói chuyện, nam sinh đó quay lưng lại với anh, nên anh không nhìn thấy bộ dạng của vị nam sinh này, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Lục An Nhiên nó khiến anh không được thoải mái cho lắm, đặc biệt là lúc vị nam sinh nay đặt tay lên trên đẩu của Lục An Nhiên, Tần Thư Mặc cảm thấy huyết áp trong người mình tăng cao lên.
“Tần Thư Mặc cậu đến rồi à!” Lục An Nhiên nhìn thấy Tần Thư Mặc liền vẫy tay nói: “Long học trưởng, đây chính là vị Lớp trưởng còn lại của lớp em, Tần Thư Mặc.” “Chào em.” Long Ngọc Tinh rõ ràng không hề thích thú đối với cái người tên Tần Thư Mặc đột nhiên nhảy ra này.
“Chào anh!” Tần Thư Mặc hiển nhiên cũng không thích Long Ngọc Tinh, hai người bốn mắt nhìn nhau liền thấy được trong mắt đối phương đầy sự bất mãn với mình. Nhưng lại không có một ai nói thêm câu gì.
“Sắp vào học rồi, anh đi trước đây.” Long Ngọc Tinh lại sờ đầu Lục An Nhiên lần nữa sau đó liền xoay người bước từng bước lớn rời khỏi.
“Dạ!” Lục An Nhiên khua khua tay, nhìn Long Ngọc Tinh rời khỏi, Lục An Nhiên có chút tò mò sờ sờ đầu của mình, tại sao vị Long học trưởng này lại thích vuốt ve đầu mình ngay từ lần đầu gặp mặt cơ chứ!
Lúc này Kỷ Linh cũng chạy chậm lại gần tới trước cửa lớp thở hỗn hển nói: “An toàn đến lớp! Phù… thiếu chút nữa trễ giờ rồi!”
Lục An Nhiên băn khoăn đặt tay lên đỉnh đầu Kỷ Linh, cô cũng rất thích vuốt ve đầu của Kỷ Linh, bởi vì thân hình của Kỷ Linh nhỏ nhắn, thoạt nhìn đáng yêu và cảm giác khi sờ rất thú vị…
“An Nhiên! Đều đã nói nhiều lần rồi! đừng sờ đầu của mình nữa!” Kỷ Linh giương nanh múa vuốt kháng nghị: “Sẽ không cao được đó!”
“…” Lục An Nhiên trộm nghĩ: không sai không sai! Như vậy giương nanh múa vuốt phản kháng sau đó cũng không hề có phản ứng lớn gì cũng thực đáng yêu… chả có lẽ vị Long học trưởng kia cảm thấy mình hơi thấp dễ ức hiếp? không phải chứ…
“Sao vậy? tại sao lại phát ngốc rồi?” Thấy Lục An Nhiên ngẩn người ra, Tần Thư Mặc không biết có phải hay không là vì vị Long học trưởng kia, trong lòng có loại tư vị khó chịu, mở miệng nhắc nhở: “Sắp vào học rồi, mau chóng về chỗ ngồi đi!”
“Ừm!” Lục An Nhiên bị nhắc nhở vội vàng cùng Kỷ Linh bước vào chỗ ngồi.
Vừa ngồi vào chỗ, Lư Duệ liền theo tiếng chuông vào học vang lên bước vào lớp: “Tiết đầu tiên là Tiếng Anh, mở sách ra.”
Tiết đầu tiên lại chính là tiết tiếng Anh do vị giáo viên không để lại mấy ấn tượng tốt lên lớp, các học sinh mặc dù có chút không vui nhưng vẫn nghe lời lật sách ra. Lục An Nhiên nghe lời hôm qua Tần Thư Mặc nói, tiết học này nghe đến cực kỳ chăm chú, tỉ mỉ ghi lại mỗi câu nói của Lư Duệ. Vị Lư Duệ này quả thật là một người rất sợ phiền phức, một tiết học đến một lời nói dư thừa đều không có, toàn bộ đều là nói về trọng điểm kiến thức.
Thái độ chuyên nghiệp và cách phát âm thuần túy cũng làm cho cả bọn học sinh không thể không phục. Mặc dù bình thường vị giáo viên chủ nhiệm này làm cho người khác rất là chán ghét, nhưng lúc giảng dạy quả thực rất không tệ.
Tiết thứ hai là môn Ngữ Văn, tiết thứ ba là Địa Lý, tiết thứ tư là Lịch Sử. Các giáo viên bộ môn sau khi giới thiệu sơ lược về bản thân đều bắt đầu tiết giảng dạy như bình thường, sau khi bố trí xong bài tập về nhà trước khi ra về cũng chọn xong đại diện các môn học của lớp.
Sau tiết thứ tư chính là thời gian nghỉ ngơi, buổi trưa Lục An Nhiên cùng với Lục An Hổ, Kỷ Linh, Tần Thư Mặc một nhóm bốn người đi đến nhà ăn của trường ăn cơm, bốn người vừa đủ chiếm dụng cái bàn bốn chỗ ngồi. Mọi người vừa ăn vừa tán gẫu, nhà ăn của trường Nhất trung vẫn rất có lương tâm, giá cả các món ăn khá rẻ, ăn vào cũng không cảm thấy khó nuốt, chí ít Lục An Nhiên cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được.
Đồng thời, Lục An Duy đi cùng với bác Lục làm kiểm tra tổng quát ở bệnh viện cũng mua hai hộp sữa và hai ổ bánh mì ngồi trước lối vào phòng siêu âm màu, bác Lục vừa thử máu xong, vừa mới tiến vào phòng siêu âm màu số 3, đợi bác Lục bước ra liền có thể ăn chút gì đó rồi. Buổi sáng vì để thử máu, cũng không để bác Lục ăn sáng. Trong quá trình ngồi đợi, Lục An Duy tìm một góc nào đó giải quyết xong hộp sữa và bữa ăn sáng của mình.
Lúc này trong phòng siêu âm màu thứ 6, Tần Thư Hàm cầm lấy tài liệu siêu âm bước ra, bước tới chỗ mẹ Tần đang đợi trước cửa, cầm lấy tài liệu đi đến khoa phụ khoa, ở ngay góc rẽ đã lướt qua Lục An Duy đang ngồi ăn bánh mì.