Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 40: Thế lực bí mật, phần mềm định vị




Nhìn thẳng vào hai mắt của Sở Dao Lục An Nhiên không nhanh không chậm sử dụng lời lẽ đã được chuẩn bị trước đó nói: “Là lực lượng bí mật được Lục gia nhiều thế hệ bồi dưỡng vẫn luôn theo dõi bảo vệ mình, mới đem bọn mình cứu ra!”

“Lục gia có thế lực bí mật được bồi dưỡng lâu đời như vậy?” sau khi nghe lời nói của Lục An Nhiên đôi mắt Sở Dao trừng lớn, điều này trước giờ ả vẫn chưa bao giờ nghe nói qua! Đừng nói là ả, ngay cả thư ký thân cận của Lục Kiếm Hào, ba của ả là Sở Vạn Hải cũng không biết được chuyện này.

“Đúng đó!” Lục An Nhiên gật gật đầu biểu hiện ra vẻ kinh ngạc nói: “Mình cũng mới biết chuyện này thôi, vả lại...” Lục An Nhiên liếc về phía cánh rừng trống trải bên kia nói: “Có vẻ như thế lực bí mật của Lục gia cùng với thế lực của quân đội Z quốc có liên kết.

“Quân đội!” Sở Dao lập tức choáng váng, Lục gia bất quá cũng chỉ là xí nghiệp thực phẩm và đồ uống hàng đầu của thành phố S, nếu như nói Lục gia có thế lực gì đó, Sở Dao đã rất kinh ngạc, hiện tại lại còn nói thế lực này có quan hệ với quân đội của Z quốc, làm sao Sở Dao có thể tin được? Nhưng mà nếu như không phải như vậy, Lục An Nhiên làm sao có thể thoát ra được chứ? Nghe cha ả nói, sát thủ lần này cũng có số má trong Z quốc, Lục An Nhiên cùng Lâm Đạt cũng chỉ là hai cô gái, làm thế nào có thể chống lại những kẻ giết người khát máu này?

“Đúng!” Nhìn thấy cả khuôn mặt Sở Dao tỏ vẻ không tin còn có biểu hiện nghi hoặc trong đó, Lục An Nhiên giấu đi ý cười trong mắt, cô biết là Sở Dao sẽ không tin lời của một mình cô, nhưng mà không sao, cô đương nhiên vẫn còn kế thứ hai! Lục An Nhiên lại nhìn về rừng cây trước mắt, đó là một rừng bạch dương trắng, thân cây rất nhỏ, khoảng cách giữa các cây với nhau cũng không hoàn toàn chặt chẽ, nhìn sang liền có thể nhìn thấu cả cánh rừng này thậm chí có thể nhìn thấy con đường bên kia cánh rừng... trước đó cũng bởi vì Tôn Sa Sa hẹn họ nói chuyện ở cánh rừng này, Lục An Nhiên mới yên tâm mà đồng ý đi qua đó, địa điểm mà Sở Dao lựa chọn thật sự rất tốt! Một cánh rừng có thể nhìn xuyên thấu như thế đương nhiên có thể khiến Lục An Nhiên yên tâm! Nhưng mà chỉ là cánh rừng này cũng không chỉ có mỗi Sở Dao mới có thể có biện pháp sử dụng tốt như thế!

“An Nhiên, cậu đừng kể chuyện cười với mình nữa! Mau nói sự thật với mình đi!” Sở Dao rõ ràng là không tin chuyện này, xí nghiệp ăn uống cùng với quân đội? Căn bản chính là không có tí quan hệ nào cả!

“Mình không lừa cậu!” Lục An Nhiên tiếp tục nói: “Mình còn để người bảo vệ cho mình đi theo bảo vệ cho Lâm Đạt nữa.”

“Lâm Đạt không phải là đã tuyệt giao với cậu rồi sao? Cậu còn để người theo sau bảo vệ cậu ấy làm gì chứ?” Sở Dao hỏi.

“Cho dù cậu ấy tuyệt giao với mình, nhưng bởi vì mình cậu ấy mới bị cuốn vào vụ bắt cóc! Lần này  người của Lục gia giải quyết sát thủ, đại khái là bọn họ cũng sẽ không dám đánh chủ ý lên người mình nữa, nhưng mà Lâm Đạt cũng chỉ là một người bình thường, nhiều nhất cũng chỉ được bộ não thông minh hơn người. Nếu như bọn chúng còn muốn tìm Lâm Đạt làm phiền thì phải làm sao? Cho nên mình liền cho bọn họ bảo vệ Lâm Đạt cho đến khi kỳ thi cuối Sơ trung kết thúc.” Lục An Nhiên vẫn luôn quan sát từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt của Sở Dao, quả nhiên, sau khi cô nói xong câu này, biểu tình trên mặt Sở Dao chuyển sang chần chờ và do dự. Ả vẫn còn chưa xác định được lời nói của Lục An Nhiên là thật hay giả. Nếu như là thật thì đây đúng là một phát hiện lớn! Nhưng mà ả vẫn là không nguyện tin tưởng chuyện này, bởi vì ả ta rất hy vọng Lục An Nhiên nhanh chóng đi chết đi, thật sự không muốn bị một người lạ nào đó nhảy ra cản trở chuyện này.

“Không nói nhiều với cậu nữa, lần này quả thật đã hù đến mình, mình đã liên hệ với tài xế tới đón rồi, mình về nhà trước đây.” Lục An Nhiên nhìn về mười mấy bóng người trong rừng cây, khóe miệng lộ ra nụ cười không kiềm chế được.

Nụ cười này lọt vào mắt của Sở Dao chính là nụ cười may mắn đại nạn không chết, mặc dù làm cho ả cảm thấy rất chướng mắt, nhưng mà Sở Dao vẫn là nở ra nụ cười dịu dàng nói: “Vậy cậu về trước đi! Chú ý an toàn!”

“Được!” Lục An Nhiên vẫy vẫy tay với Sở Dao, sau đó liền quay lưng đi. Thời điểm sau khi cô xoay người đi, Sở Dao lần nữa quay lại quan sát cánh rừng bên kia sông, lời Lục An Nhiên nói không giống như là giả, nhưng mà về tình về lý cũng không thể nào là sự thật, ả thật sự rất mâu thuẫn! Nói Lục gia có vệ sĩ gì đó thì ả tin, nhưng mà thế lực bí mật được bồi dưỡng gì đó, lại còn có quan hệ với quân đội... cái này cũng nói quá rồi! Khóe miệng Sở Dao phủ lên một nụ cười khinh bỉ, nhưng nụ cười này nháy mắt liền ngưng lại trên khuôn mặt ả, ả không dám tin tưởng mà nhìn về phía cánh rừng bên kia sông, mấy bóng người đàn ông mặc một thân quần áo màu đen vác thêm vài người đàn ông dường như đã hôn mê chạy đi, đem những người đang hôn mê kia đến con đường phía cuối cánh rừng bên kia bỏ lên trên một chiếc xe bọc thép chuyên dụng của quân đội đang đậu ở đó.

Đứng chếch sau lưng Sở Dao, Lục An Nhiên đem toàn bộ biểu hiện hoảng loạn và khiếp sợ trên mặt Sở Dao thu hết vào đáy mắt. Cô cố ý yêu cầu Tiết Định An cùng những người mà anh ta gọi tới nhất định phải làm theo đúng thời gian mà cô định ra từ bên phía cánh rừng áp tải những tên sát thủ này đi. Tiết Định An mặc dù rất hiếu kỳ nhưng cũng không cự tuyệt, toàn quyền hiệp trợ Lục An Nhiên diễn ra một vở kịch như thế cho Sở Dao xem.

Con người của Sở Dao quá kiêu ngạo, dù cho Lục An Nhiên có lặp lại ngàn lần, cũng không bằng để ả tận mắt chứng kiến. Những lời nói trước đây của cô cũng chỉ là để dẫn đường mà thôi, với Sở Dao nói những lời hoang đường trước, sau đó mới để ả chứng kiến cảnh tưởng như thế, tự nhiên Sở Dao sẽ không thể không tin.

Nhìn thấy mục đích của mình đã đạt được, Lục An Nhiên lấy lý do với Tần Thư Hàm là “thân thể không được khỏe”, một mình rời khỏi nhóm trở về lối vào của công viên hoang dã, đợi đến khi cô tới cổng vào, tài xế Trương đã sớm đứng bên cạnh chiếc xe đợi Lục An Nhiên rồi, thấy Lục An Nhiên bước tới, tài xế Trương giúp cô mở cửa xe ra, mà sau khi Lục An Nhiên lên xe lại phát hiện trên xe đã thừa ra một người.

“Ai! Nấm nhỏ!” Tiết Định An cười chào hỏi với Lục An Nhiên.

“Sao anh lại ở đây?” Lục An Nhiên có chút kinh ngạc, cô còn cho rằng Tiết Định An đã đi cùng với những người kia rồi.

“Thật đúng là vô tình!” Tiết Định An để lộ ra khuôn mặt “bị tổn thương”: “Để tránh rủi ro ngày mai sẽ bị mọi người vây quanh chụp hình nói về sự việc nguy hiểm của ngày hôm nay, tôi đã để đám anh em của tôi phối hợp với em diễn ra một bộ kịch hay như thế! Vả lại tôi còn cứu mạng của em! Không thì cái nấm nhỏ là em đây liền biến thành nấm nướng mất rồi!”

“Nấm nhỏ?” Lục An Nhiên đối với biệt danh mà Tiết Định An đặt cho mình có chút cạn lời, chỗ nào của cô nhìn giống nấm cơ chứ! Lục An Nhiên quay đầu không muốn tiếp tục tranh luận với Tiết Định An, cô đối với người tranh giành thức ăn từ chén của cô thật sự không có hảo cảm.

“Nè nè nè!” Tiết Định An thấy Lục An Nhiên không để ý đến mình nữa có chút không vui: “Em liền đối xử với ân nhân cứu mạng của em như thế à!”

Lục An Nhiên quay người lại đối diện với Tiết Định An: “Vậy anh muốn tôi đối xử với anh như thế nào?”

“Dù gì tôi cũng lớn hơn em năm tuổi! Em trước tiên… gọi một tiếng anh Tiết nghe xem nào!” Tiết Định An nhìn thấy bộ dáng của Lục An Nhiên như thế nhịn không được đùa giỡn một phen.

“Tiết?” Lục An Nhiên suy nghĩ lại về cái họ này: “Tiết gia thành phố R?” Lục An Nhiên nhớ gia tộc này cũng là một gia tộc thương nhân, ít nhiều cũng có hơn trăm năm lịch sử rồi, Lục thị là xí nghiệp ăn uống, Tiết gia là xí nghiệp về rượu, hai gia tộc bình thường cũng sẽ có quan hệ làm ăn qua lại, quan hệ cũng không tệ. Đặc biệt là Lục An Minh cùng với Tiết Định An cũng là anh em từ nhỏ mặc chung một cái quần tới lớn, thiết nghĩ lần này Tiết Định An có thể kịp thời tới cứu cô cũng là ý kiến của Lục An Minh... Nhưng mà Tiết Định An này làm thế nào mà tìm được cô cơ chứ? Cô bị nhốt trong căn nhà gỗ ở một nơi rất hẻo lánh! Lục An Nhiên suy tư, vẫn là không thể nghĩ ra đáp án! Dứt khoát trực tiếp hỏi Tiết Định An: “Anh Tiết, anh làm thế nào mà tìm được em vậy?” Tiết Định An lớn hơn Lục An Nhiên năm tuổi, gọi một tiếng anh Tiết, Lục An Nhiên cũng không bị lỗ vốn.

“Điện thoại của em bị Lục An Minh cài phần mềm theo dõi! Em không biết sao?” Tiết Định An nói: “Tối hôm qua cậu ta hỏi anh lấy phần mềm này, sáng ngày hôm nay cài vào điện thoại của em, sau đó kết nối với điện thoại của anh, em ở đâu tôi chỉ cần quét một cái liền biết được!”

“Sáng hôm nay?” Lục An Nhiên nhớ đến việc sáng nay Lục An Minh mượn điện thoại của cô để theo dõi weibo lẫn nhau, nháy mắt liền hiểu rõ, thì ra làm như thế là để cài phần mền định vị trên điện thoại của cô! Nghĩ đến vấn đề thêm bạn gì đó, cũng chỉ là ngụy biện mà thôi... nghĩ đến mọi người trong nhà vì cô làm những chuyện này, Lục An Nhiên có chút cảm động.

“Em không trách Lục An Minh sao?” Tiết Định An nhìn Lục An Nhiên nói.

“Tại sao phải trách anh ấy?” Lục An Nhiên không hiểu hỏi ngược lại.

“Cậu ta chưa được sự đồng ý của em đã tự cài đặt phần mềm định vị vào điện thoại của em đó!” Tiết Định An rất quan tâm nói, nếu đổi lại là người khác sớm đã nổi trận lôi đình rồi!

“Nếu như không cài đặt phần mềm này, anh có thể tìm thấy em không?” Lục An Nhiên hỏi.

“Có thể thì có thể, nhưng mà phỏng chừng thời điểm tôi tìm được em, em đại khái đã biến thành nấm nướng rồi!” Tiết Định An nói lời thật lòng, vị trí của căn nhà gỗ kia thật sự rất hẻo lánh. Lúc đầu khi mà Lục An Nhiên cùng Lâm Đạt rời khỏi, anh còn tưởng Lục An Nhiên muốn đi nhà vệ sinh hay đi đâu đó, con gái thường đi vệ sinh cùng nhau cũng là chuyện rất bình thường. Vả lại phương hướng mà hai người đi tới cũng chính là hướng dẫn đến nhà vệ sinh, Tiết Định An đi theo đến một đoạn đường xác định suy nghĩ trong đầu là đúng nên cũng không tiếp tục đi theo lên nữa mà đứng tại chỗ đợi. Nhưng mà đợi đến gần mười phút cũng không thấy trở về, Tiết Định An mở phần mềm định vị lên phát hiện Lục An Nhiên không ở tại vị trí nhà vệ sinh liền đi theo vị trí hiện thị trên màn hình đuổi theo, như vậy mới kịp thời cứu được Lục An Nhiên.

“Vậy thì tại sao em phải tức giận chứ!” Lục An Nhiên nhún nhún vai.

“…” Khóe miệng Tiết Định An dương lên, quả nhiên là một cô gái thú vị.

“Đại tiểu thư, tới nhà rồi.” Lái xe vào cổng, tài xế Trương nhắc với Lục An Nhiên đang nói chuyện ở phía sau, sau đó đem xe đậu vững vàng ngay trước cửa lớn.

Lục An Nhiên xuống xe sau đó đi vào phòng khách, ở đó một nhà lớn nhỏ Lục gia đều đã có mặt.

“Ai?” Lục An Nhiên nhìn thấy đám người sáng sớm cùng nhau ăn cơm hiện lại có mặt đầy đủ ngồi ở sô pha phòng khách liền hiếu kỳ: “Mọi người tại sao đều ở đây? Không đi tăng ca sao?”

“Vốn dĩ là ở lại tăng ca, nhận được thông báo của An Minh thì mọi người lại quay về đây.” Lục Quân Phong trả lời.

“An Nhiên, con có bị sao không?” Kỷ Nhu kéo An Nhiên tới trước mặt mình quan sát từ trên xuống dưới, đôi mắt của bà hoe đỏ, nhìn tình hình này dường như trước đó đã khóc qua, lúc nhận được điện thoại của Lục An Minh, bà gần như ngất xỉu, đến cùng là ai lại ác độc như thế? Cư nhiên lại có thể dùng đến sát thủ để sát hại một cô bé mới mười lăm tuổi?

“Con? Con không sao cả?” Lục An Nhiên trả lời: “Thật, vẫn còn rất tốt!”