Đợi đến khi Lục An Duy gấp rút chạy đến bệnh viện, những thành viên khác của Lục gia cũng đã đến được một lúc lâu.
“Sao rồi?” Lục An Duy đi đến bên cạnh Lục An Nhiên hỏi.
“Không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là không biết đến khi nào có thể tỉnh lại...” Lục An Nhiên mím môi, hiện tại nhìn Lục An Hân sắc mặt trắng bệch nằm ở đó, cô vẫn là có chút cảm giác thương cảm.
“Ông nội! Ông nội! Con không muốn chết!” Lục An Hoa cũng bị dọa đến sắc mặt xám ngoét, địch tối ta sáng, vốn nghĩ rằng mục tiêu của đối phương chỉ có Lục An Nhiên, ai ngờ được Lục An Hân cũng bị trúng chiêu! Quá nguy hiểm! Hắn không muốn chết, hắn còn trẻ mà! Hắn chính là người kế thừa tiếp theo của Lục thị là hi vọng của Lục thị mà! Hắn không thể chết được: “Ông nội! Ông mau cho người đến bảo vệ con đi! Con... con không muốn chết đâu!”
“Câm miệng!” Lục Kiếm Hào bị làm ồn đến mức đầu cũng ong lên, trong lòng càng phiền đến mức muốn lấy mạng: “Ở đây là bệnh viện! Cậu yên lặng chút!”
“Ông... ông chính là kẻ lừa đảo! Ông chỉ kiếm người bảo vệ Lục An Nhiên! Dựa vào cái gì! Nó chẳng qua chỉ là một con nha đầu, là thứ lỗ vốn! Con, con mới là cháu trai của ông! Con!” tinh thần Lục An Hoa có chút kích động, vỗ ngực mình mà hét lên.
“An Hổ!” Lục An Nhiên cho một ánh mắt, Lục An Hổ bước hai bước lên phía trước, tay dùng lực hướng phía sau gáy Lục An Hoa đang phẫn nổ đập xuống.
Lục An Hoa liền hai mắt nhắm lại gục xuống, Lục An Hổ dùng vai đỡ đem người ném lên chiếc ghế dựa bên cạnh.
“Haizz!” Lục Kiếm Hào cảm thấy huyệt thái dương giật đau nhức: “Quân An đâu?”
“Chú ấy bảo đi hút điếu thuốc, vừa đi ra.” Lục Quân phong trả lời.
“An Nhiên, gọi chú con về đây!” Lục Kiếm Hào vô lực nói.
“Dạ.” Lục An Nhiên liền cất bước ra khỏi phòng bệnh, đến khu vực hút thuốc vừa mở cửa ra cô liền nghe thấy âm thanh nói chuyện điện thoại được đè thấp của Lục Quân An, tựa như là âm thanh chất vấn: “Chuyện hôm nay ông nhất định phải cho tôi một lời giải thích! Người mà ông muốn đối phó rõ ràng là Lục An Nhiên! Tại sao người bị thương lại là con gái của tôi!”
Nghe xong lời này, Lục An Nhiên ngưng cước bộ, tựa vào cửa mà không đi vào, chỉ mở hé cánh cửa cẩn thận lắng nghe.
“Không phải ông?” trong giọng nói Lục Quân An mang theo chút không tin: “Không phải các người còn có thể là ai? Ông đừng vì chuyện của Nhạc thị mà giận chó đánh mèo! Hôm nay ông nhất định phải cho tôi một lời giải thích! An Hân cũng đã đáp ứng làm việc cho các người còn gì!” Lục Quân An bực bội đi qua đi lại, ông ta bởi vì để bồi dưỡng cho Lục An Hân mà bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết, hôm nay người lại trở thành thế này! Tâm huyết của ông ta không phải đổ sông đổ bể sao! như vậy làm sao có thể!
“Không phải ông thì có thể là ai?” Lục Quân An quát.
Nghe đến đây, khóe miệng Lục An Nhiên nhếch lên, thì ra một nhà của Lục Quân An cũng là thuộc hạ của người thần bí kia... không giải quyết Lục Quân An này, sớm muộn gì cũng trở thành ghánh họa!
“Thật sự không phải ông?” nhất thời Lục Quân An cũng cảm thấy hồ đồ, không phải ông ta thì là ai? Lục Quân An hừ một tiếng: “Vậy nhất định là con tiện nhân Lục An Nhiên kia lại đắc tội với người nào đó rồi, kết quả lại trả thù đến trên người con gái tôi! Lục An Nhiên này... tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó như vậy! Tôi nhất định bắt nó nợ máu phải trả bằng máu!”
“Chú ba! Chú ba chú có ở đó không?” Lục An Nhiên đẩy cửa vào: “Chú ba, ông nội gọi chú quay lại phòng bệnh!”
Lục Quân An hoang mang ngắt điện thoại: “An Nhiên? Con đến đây bao lâu rồi?”
“Cái gì? Con mới đến!” Lục An Nhiên nghiêng đầu đôi mắt chớp chớp mang theo tia trào phúng: “Chú ba, chú đang gọi điện cho ai thế!”
“Chẳng gọi cho ai cả.” Trên trán Lục Quân An túa ra một tầng mồ hôi lạnh sau đó cho điện thoại vào trong túi quần.
“Chú ba, chị An Hân đã bị như vậy, chú không đi xem chị ấy như thế nào còn gọi điện thoại cho người khác?” Lục An Nhiên lắc đầu: “Ông nội đang tìm chú, mau qua đi!”
Lục Quân An cau mày tỉ mỉ đánh giá biểu cảm của Lục An Nhiên, không nắm được điểm gì trên đó, mới đi sượt qua vai cô quay trở lại phòng bệnh, xem tình hình chắc là Lục An Nhiên chẳng nghe được gì.
Nhìn theo bóng lưng của Lục Quân An, trong mắt Lục An Nhiên phủ một mảnh ác ý, nếu như không phải là người thần bí kia, thì sẽ là do ai động thủ?
Lúc này, điện thoại cô chợt rung lên, sau khi bắt máy, đối phương là một âm thanh quen thuộc: “Alô?”
“Là anh.”
“Long học trưởng.” Trong mắt cô phủ lên một biểu tình phức tạp: “Anh có chuyện gì sao?”
“Là anh hạ lệnh ám sát Lục An Hân.” Long Ngọc Tinh trả lời: “Anh phái Liên minh Phá Hiểu đi tra xét chuyện ăn cắp bản thiết kế, sau đó trực tiếp thủ tiêu.”
“Cái gì?” Lục An Nhiên kinh ngạc: “Là anh?”
“Không sai.” Long Ngọc Tinh cũng không ngờ cư nhiên lại là Lục An Hân: “Xin lỗi.” Anh lại làm chuyện gây tổn hại đến cô rồi... dù gì Lục An Hân cũng là chị họ của cô không phải sao...
“Không sao.” Lục An Nhiên đáp một tiếng, trong lòng sự đồng cảm với Lục An Hân triệt đệ biến mất, nếu như cô không biết chuyện Lục An Hân ăn trộm bản thiết kế của cô để đưa cho Nhạc Ngưng San cô vẫn sẽ cảm thấy cô ta không phải tự làm tự chịu ác giả ác báo, nhưng khi cô biết được Lục Quân An làm việc cho người thần bí kia, cô ngược lại cảm thấy Lục An Hân quả là đáng đời... người thần bí đó từng bước từng bước hãm hại Lục thị thê thảm như vậy, Lục Quân An thân là con cháu Lục gia, tại sao lại có thể làm việc cho người đó?!
“......” Long Ngọc Tinh không biết có thể tiếp tục nói gì, lúc anh biết được người làm chuyện này là Lục An Hân, anh liền lập tức thu hồi mệnh lệnh ám sát, nhưng khi đó Lục An Hân đang hoảng hốt chạy trốn liền bị xe đụng ngã, biến thành bộ dạng như hiện tại.
“Còn có chuyện gì khác sao?” Lục An Nhiên hỏi, đêm nay phát sinh nhiều chuyện, cô phải suy nghĩ thật kỹ, kế hoạch sau này, Lục Quân An... tuyệt đối không thể giữ lại nữa... cô phải nghĩ cách để cho Lục Kiếm Hào đẩy cả nhà Lục Quân An đến một nơi thật xa mới được. Đồng thời, cô không thể nói cho ông nội nghe chuyện này, nếu không... chắc chắn sẽ khiến ông nội tức đến phát bệnh, cô phải suy nghĩ biện pháp thích hợp mới được...
“Không còn gì nữa.” Long Ngọc Tinh trả lời, có thể nghe thấy giọng nói của cô, anh đã rất vui rồi.
“Không có thì tốt, em cúp máy trước đây.” Lục An Nhiên dứt lời liền trực tiếp ngắt điện thoại.
“Anh...” mới nói được một chữ, bên tai liền không còn âm thanh nào nữa, Long Ngọc Tinh nhíu mày bỏ điện thoại ra khỏi tai. Hai mắt nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, giữa hai hàng mày bao trùm u sầu. Hiện tại trong lòng anh loạn thành một đoàn, từ một người ít tiếp xúc với người lạ, thật sự không biết làm thế nào để hòa hoãn mối quan hệ của hai người. Anh yêu cô, không muốn tổn thương cô, nhưng lại luôn đem phiền phức đến cho cô còn khiến cô khóc, anh thật sự không biết bản thân nên làm như thế nào nữa.
Lúc này ba tiếng gõ cửa truyền đến, bên ngoài cửa là giọng nói của A Sâm: “Thiếu gia, tiểu thư Tư Hàm của Phượng gia đến rồi, muốn gặp cậu!”
“Không gặp.” Hiện tại trong lòng anh đang rất loạn, làm gì có thời gian đi gặp con nha đầu điên đó!
“Anh Ngọc Tinh! Anh đừng không muốn gặp em mà!” bên ngoài cửa truyền đến thanh âm của Phượng Tư Hàm và tiếp đạp cửa ồn ào: “Em là Tư Hàm đây!”
Long Ngọc Tinh bóp sống mũi, tiếp đập cửa này khiến huyệt thái dương của anh cũng đau nhúc.
“Người ta đặc biệt vì anh mà chuyển trường đến thành phố S này đó!” Phượng Tư Hàm vẻ mặt uất ức.