Lục An Nhiên nhẹ nhàng đẩy cánh cửa văn phòng Hội học sinh ra: “Long học trưởng?” vừa vào cửa, Lục An Nhiên liền nhìn thấy Long Ngọc Tinh cầm một chiếc túi nhựa màu đen trên bàn để xuống dưới chân. Lục An Nhiên liếc chiếc túi nhựa đó, suy đoán chắc là đồ gì đó của Long Ngọc Tinh, nhưng chắc không phải đồ quan trọng gì, nếu không cũng sẽ không tùy tiện vứt dưới chân như thế.
“Em đến rồi.” Long Ngọc Tinh nhìn qua Lục An Nhiên khóe miệng nở ra một nụ cười sủng nịch.
“Ơ... Ừm.” Lục An Nhiên gật đầu, chầm chậm xê dịch bước chân đến bên cạnh Long Ngọc Tinh: “Hôm nay Long học trưởng gọi em đến đây là có chuyện gì sao?”
“Có một số chuyện muốn nói với em.” Long Ngọc Tinh nhìn Lục An Nhiên: “Em không để ý chuyện đến gần tôi một chút chứ!”
“Em... em không để ý cái gì đâu! Haha...” Lục An Nhiên khô khốc cười vài tiếng, lại đi đến gần Long Ngọc Tinh thêm vài bước, ngẩng đầu nhìn Long Ngọc Tinh chỉ cười mà không nói, Lục An Nhiên lại nhấc chân đi lên trước vài bước, đi đến bên cạnh Long Ngọc Tinh.
Long Ngọc Tinh vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Lục An Nhiên: “Ha...”
“Long học trưởng...” Lục An Nhiên vươn tay đẩy tay của Long Ngọc Tinh ra: “Anh gọi em đến đây là do trường học lại có thông báo mới gì sao?”
“Là do anh có chuyện muốn nói với em.” Long Ngọc Tinh hít thở sâu một hơi nói.
“Nếu như không phải chuyện của lớp học, em liền đi trước đây.” Lục An Nhiên cảm giác nhịp tim của mình có chút tăng tốc, cả văn phòng Hội học sinh này chỉ có hai người bọn họ, hiện tại ánh mắt của Long Ngọc Tinh cũng như thế, động tác cũng vậy, đều khiến cho Lục An Nhiên nhớ lại vở kịch trên sân khấu ngày hôm qua... cô hoảng... cô loạn... hiện tại cả con người cô đều không biết bằng cách nào đối diện với Long Ngọc Tinh! Trách nhiệm ghánh vác trên người cô quá nhiều, cô không có rảnh rỗi để quan tâm đến những tín hiệu phát ra từ trên người Long Ngọc Tinh... cô chỉ muốn bảo hộ Lục thị thật tốt, bảo vệ Kỷ Nhu thật tốt... tận lực bù đắp những sai lầm mà kiếp trước cô đã mắc phải! Nếu như bất kỳ người nào xuất hiện trước mặt cô ngoại trừ Long Ngọc Tinh, cô đều có thể lưu loát từ chối, nhưng không biết lí do vì sao, dối diện với Long Ngọc Tinh, cô không có cách nào nói ra, cô chỉ muốn trốn tránh, bỏ chạy...
“Chuyện của anh không đáng để em ở lại vài phút sao?” Long Ngọc Tinh chuyên chú nhìn Lục An Nhiên, muốn từ trên mặt cô tìm ra một chút chứng cứ gì đó: chứng minh cô để ý anh.
“...” Lục An Nhiên không biết nên trả lời như thế nào, chỉ là theo quán tính lùi lại hai bước: “Long học trưởng, em... tài xế vẫn đang đợi em, em thật sự phải đi rồi...”
“An Nhiên, anh có chuyện muốn nói với em!” Long Ngọc Tinh lại hít thở sâu một hơi, quyết định bất luận như thế nào cũng phải biểu đạt tâm ý của anh.
“Em... em đi trước đây!” Lục An Nhiên đột nhiên rất sợ, cô không biết nên làm thế nào, quay người liền muốn bỏ chạy.
“An Nhiên!” Long Ngọc tinh đứng dậy, bước một bước liền vươn tay kéo cánh tay Lục An Nhiên lại, chỉ là anh vốn không chú ý đến dưới chân, bước này bước ra, chiếc túi ni lon dưới chân cũng bị anh đá ngã, vốn dĩ chiếc túi cột không chặt lắm, lại cộng thêm một đá này của anh, những thứ ở trong túi cũng rơi vãi ra đất.
“Em... em giúp anh nhặt lại!” Lục An Nhiên vùng khỏi tay của Long Ngọc Tinh sau đó ngồi xổm xuống vươn tay ra nhặt những thứ đang rơi dưới đất, nhặt thứ đồ đó lên, nhìn chữ trên bìa, Lục An Nhiên ngẩn ngơ: “Cái này…”
“Không cần nhặt.” Long Ngọc Tinh đối với hành động quyết đoán vùng ra khỏi tay anh của Lục An Nhiên có chút khó chịu trong lòng: “Đều là những thứ Phượng Lập Hành cho anh, nói là anh có thể sử dụng… cũng không hiểu là đang muốn làm cái gì…”
“Anh có thể sử dụng…?” Trên mặt Lục An Nhiên hiện ra một đóa mây đỏ, cô nuốt vài ngụm nước bọt, cô nhặt từng chiếc đĩa lên nhét hết vào túi ni lon sau đó cột lại: “Thứ này, anh vẫn nên cất kỹ một chút…”
“Hửm?” Long Ngọc Tinh nhìn thấy phản ứng của Lục An Nhiên, không hiểu cau mày, anh sớm biết là Phượng Lập Hành này chẳng có ý gì tốt, nhưng nhìn thấy biểu tình hiện tại của Lục An Nhiên, Long Ngọc Tinh nhận định, anh có thể đã xem nhẹ khả năng phá hỏng mọi chuyện của Phượng Lập Hành, trong lòng cũng sinh ra lòng hiếu kỳ đối với những thứ ở trong chiếc túi.
“Phanh” một tiếng cửa bị đẩy ra, vẻ mặt Phượng Lập Hành hoảng hốt xuất hiện ở trước cửa văn phòng Hội học sinh: “Long... Long Ngọc Tinh... cái đó... cái đó...” lúc nãy anh và Hoành Oanh cũng đều đã ngồi lên xe, Hoàng Oanh nhận điện thoại của bạn tốt, anh mới phát hiện là đã nhầm lẫn! Đĩa CD bị nhầm lẫn rồi!
“Phượng Hội trưởng...” Lục An Nhiên sửng sốt, mím mím môi: “Cái đó, em đi trước đây!” dứt lời, Lục An Nhiên không thèm để ý đến tiếng kêu của Long Ngọc Tinh ở đằng sau, bước lớn bước ra khỏi văn phòng Hội học sinh.
“An Nhiên! An Nhiên!” Long Ngọc Tinh liên tiếp gọi vài tiếng, Lục An Nhiên vẫn trực tiếp chạy đi.
Sắc mặt Phượng Lập Hành có chút quẫn bách: “Cái đó... Long thiếu à...”
Long Ngọc Tinh nhìn Phượng Lập Hành một cái, đem ánh mắt dời lên chiếc túi nhựa màu đen trên tay!
“Ơ...” bị Long Ngọc Tinh nhìn như vậy, mồ hôi lạnh trên mặt chảy thành từng dòng dọc theo bờ má Phượng Lập Hành.
Long Ngọc Tinh mở chiếc túi, lấy đĩa CD ra, sắc mặt càng trở nên khó coi, tất cả ảnh bìa của những CD này, đều là đàn ông... hai người, ba người, thậm chí càng nhiều đàn ông hơn... quần áo không chỉnh tề đủ mọi loại tư thế... ngay cả đến tên trên đĩa CD cũng... cũng... khó mà mở lời!
“Cái đó... Long thiếu à... đĩa CD này đưa nhầm rồi...” Phượng Lập Hành nuốt khan nước miếng: “Đây là thứ mà Hoàng Oanh phải đưa cho bạn cô ấy... đĩa CD mà tôi muốn đưa cho cậu, bị bạn cô ấy lấy nhầm rồi...”
“Phượng... Lập... Hành...” Long Ngọc Tinh cắn răng nghiến lợi từng chữ từng chữ rít lên: “Hiện tại, cùng tôi đến võ quán!”
“Ô...” Phượng Lập Hành giả bộ ủy khuất: “Không đi không được sao...”
Long Ngọc Tinh để những CD này lên chiếc bàn bên cạnh, sau đó một quyền đánh tới, đĩa CD và cả chiếc bàn đều lưu loát vỡ nát sạch sẽ.
“A!” Hoàng Oanh khoan thai đi tới nhìn thấy hành động này của Long Ngọc Tinh không khỏi kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Bảo bối của tôi!” chầm chậm chạy tới bên cạnh đĩa CD vỡ vụn, Hoàng Oanh đau lòng nhặt đĩa CD lên: “Bỉ Lợi của tôi… Ngạo Kiều Thụ của tôi… khóa học sau khi dạy [văn tự mosaic] của tôi (đoạn này không hiểu gì cả)… đây đều là những bản xanh chính hãng… khó khăn lắm mới có thể kiếm được những bản tinh phẩm như thế này a!”
“...” Long Ngọc Tinh hung hăng nhìn chằm chằm Phượng Lập Hành, người kia xoay mặt nhìn qua hướng khác...
Lần này... chết chắc rồi...
Mà lúc này, Lục An Nhiên cũng ngồi lên xe của cô, xe khởi động, cô nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, hiện tại trời đã vào thu, lá của những cây bạch dương ở hai bên đường cũng bắt đầu rụng. Lục An Nhiên chăm chú nhìn những tất cả, trong lòng âm thầm nghĩ lại...
Thì ra, Long Ngọc Tinh anh ấy...
Là gay à...
Sau khi Lục An Nhiên về đến nhà, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Lâm Hạo Thịnh đang ngồi uống trà cười tủm tỉm bộ dáng như đang chờ đợi cô, trái tim Lục An Nhiên lập tức nảy lên tiếng chuông cảnh báo.
“An Nhiên, em về rồi à!” Lâm Hạo Thịnh cười đứng dậy: “Hôm nay như thế nào? Vất vả không?”
“Anh Hạo Thịnh có chuyện sao?” Lục An Nhiên ngoài cười trong không cười, đem sự chú ý dời đến biểu tình trên mặt của Lâm Hạo Thịnh.
“Là như vậy, cuối tuần này anh muốn rủ em đi dạo hồ.” Lâm Hạo Thịnh nói tiếp: “Lần trước đến khu vui chơi không vui vẻ cho lắm.”
“Dạo hồ? Mùa này ư?” Lục An Nhiên nhướng mày.
“Hiện tại không phải là đã vào thu rồi sao? Hôm nay anh nghe bạn học của anh nói thung lũng Hồng Diệp ở thành phố S này rất đẹp, còn có thể nướng thịt BBQ bên hồ, cho nên muốn dẫn em đi cùng.” Lâm Hạo Thịnh cười nói.
“Nói sau đi!” Lục An Nhiên vươn chiếc eo mệt mỏi: “Em có chút mệt, cuối tuần này có thể sẽ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, nếu như anh muốn đi chơi, gọi bạn học của anh đi chung không phải được rồi sao! còn nếu không thì…” khóe miệng Lục An Nhiên vểnh lên: “Gọi Sở Dao đi cùng cũng không tệ! Con người cậu ấy rất tốt, lại là bạn thân của em, quan hệ của hai người tốt lên một chút, em sẽ rất vui đó!”
“…” Lâm Hạo Thịnh nghe xong lời nói của Lục An Nhiên cảm thấy kinh ngạc, trên trán đột nhiên chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, theo bản năng bắt đầu lo lắng có phải hay không Lục An Nhiên đã phát hiện ra điều gì, sau đó hắn ta cẩn thận quan sát biểu tình của Lục An Nhiên, lại không phát hiện được điều gì, mới yên tâm cười: “Bạn thân của An Nhiên, anh đương nhiên phải quan tâm thật tốt rồi.”
“Hay quá!” Lục An Nhiên cười sau đó đi thẳng lên phòng của mình, vừa vào đến phòng, Lục An Nhiên liền thả ba lô xuống, lấy điện thoại gọi đến số của Sở Dao, qua khoảng một lúc, Sở Dao mới nhận điện thoại.
“Sở Dao, sao lâu như vậy cậu mới bắt điện thoại thế!” Lục An Nhiên nằm trên giường chơi đùa với chiếc gối ôm hình em bé.
“Mình đang trong lớp học thêm, hiện tại đang là giờ lên lớp, cậu có chuyện gì không?” Sở Dao hỏi Lục An Nhiên, hiện tại ả ta đối với Lục An Nhiên cẩn thận gấp vạn lần.
“Mình có chuyện phiền não, muốn tâm sự với cậu…” Lục An Nhiên dùng giọng điệu muốn nói lại thôi nhưng lại hấp dẫn hứng thú của Sở Dao.
“Chuyện gì thế! Cậu nói đi!”
“Nhưng không phải cậu đang lên lớp sao? Không thì trễ chút nữa mình gọi lại nói cho cậu nhé!” khóe miệng Lục An Nhiên cong lên.
“Không sao đâu, cậu nói đi.” Sở Dao hơi cau mày quyết định kích Lục An Nhiên một chút: “Mình đang vội, cậu mau nói đi!”
“Cậu đang vội thì thôi đi, mình đi nói với Kỷ Linh đây!” Lục An Nhiên vừa nói dứt lời liên ngắt điện thoại. Nằm ngửa trên giường, Lục An Nhiên vươn ngón tay ra đếm: “1, 2, 3...” khi cô vừa đếm đến 3, điện thoại liền nhận được cuộc gọi đến của Sở Dao.
“Cái đó... An Nhiên, cậu hay là cứ mau nói cho mình nghe đi!” Sở Dao vừa nghe nói đến Lục An Nhiên muốn nói cho Kỷ Linh biết, liền có chút gấp.
“Không phải cậu rất bận sao?” Lục An Nhiên khinh thường mà bĩu môi, lại còn chơi trò lạt mềm buộc chặt với cô? Thật là buồn cười!
“Không sao đâu, chúng ta là bạn thân tốt của nhau mà! Tự nhiên sẽ phải xem cậu quan trọng hơn!” Sở Dao cảm giác bản thân sắp nói đến nôn mửa! Lục An Nhiên này thật sự đáng chết!
“Là như vậy…” Lục An Nhiên kéo dài giọng nói: “Anh Hạo Thịnh hẹn mình chủ nhật này đến thung lũng Hồng Diệp chơi, mình… mình không biết nên làm sao…”
“Cái gì?” Nghe đến cái tên của người trong lòng, Sở Dao sửng sốt: “Cuối tuần này? Thung lũng Hồng Diệp?”
“Đúng đó!” Lục An Nhiên nghe thấy âm thanh của Sở Dao, liền biết, Sở Dao mắc câu rồi…
“Ơ…” Sở Dao hung hăng cắn lấy môi dưới của mình nói: “Cậu muốn thì đi thôi…” có trời mới biết được trong lòng ả bây giờ khó chịu đến mức nào…