Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 127: Điện thoại của v, thanh niên ba không




Bữa tiệc tốt đẹp như vậy bị đảo loạn thành một đoàn, thẳng cho đến chiều tối mới xử lý ổn thỏa, Lục An Nhiên ngồi ngay ngắn bên khung cửa sổ trong phòng, bên cạnh tay cô đặt lễ hộp mà Long thiếu tặng đến.

Trong đầu lại nhớ đến bóng dáng của Long thiếu mà ngày hôm đó cô đã nhìn thấy, giữa hai hàng lông mày của Lục An Nhiên có chút không vui, loại đàn ông ham mê sắc đẹp như vậy, cô thật sự không có thiện cảm, ngược lại, cái người tên V đó... Lục An Nhiên thả lỏng lông mày, cô đứng dậy mở hộc tủ đựng chiếc mặt nạ, nhẹ nhàng đeo lên mặt.

V... tại sao lại gọi là V? Lục An Nhiên không hiểu, hồi tưởng lại người đàn ông có đôi mắt thâm tình màu hạt dẻ, cô cảm thấy đôi mắt này giống như một vòng xoáy, lúc nào cũng có thể khiến cho cô trầm luân, chìm vào trong đó... Lục An Nhiên không thể không sợ hãi.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Lục An Nhiên vang lên, cô cầm điện thoại lên, là một dãy số lạ, sau khi chấp nhận cuộc gọi Lục An Nhiên hỏi: “Alô, xin chào, xin hỏi là ai gọi ạ?”

“Là tôi, V.” Bên kia điện thoại truyền lại một đạo âm thanh đàn ông từ tính, trầm thấp dễ nghe.

“...” Lục An Nhiên ngạc nhiên, trái tim dường như bị trật một nhịp: “Anh sao lại có được số điện thoại của tôi chứ?”

“Tôi lấy từ một người bạn.” Ngồi bên giường, V nhìn áng mây chiều cuộn tròn ngoài cửa sổ, một nụ cười như có như không đang lưu chuyển bên khóe môi: “Nghe nói bữa tiệc của Lục thị hôm nay đã bị quấy rối.”

“Không có gì.” Lục An Nhiên trả lời: “Một chút rắc rối nhỏ.”

“Giúp tôi chuyển câu chúc mừng sinh nhật đến dì nhé.” V nghe thấy âm thanh của Lục An Nhiên liền cảm thấy vô cùng yên tâm.

“Cảm ơn.” Lục An Nhiên cười nhẹ, cô thật sự rất thích âm thanh của V, rất trầm thấp, lại mang theo từ tính. Nhẹ nhàng mang theo một tia lười nhác, tựa như đang kể lại một câu chuyện tình yêu lãng mạn, lại giống như âm thanh nỉ non của người yêu bên gối. Nghĩ đến đây, hai bên má của Lục An Nhiên phủ lên một tầng sắc hồng xấu hổ, thật là, cô đang nghĩ cái gì thế...

“Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, bình thường buổi tối mới mở máy, nếu như em có chuyện gì phiền muộn đều có thể gọi cho tôi nói chuyện.” V nói: “Lúc nào tôi cũng bắt máy!”

“...” Lục An Nhiên sửng sốt không ngừng nghĩ đến những lời mà trước đây Long Ngọc Tinh đã nói, qua một hồi lâu, Lục An Nhiên mới cười trả lời: “Cảm ơn.”

“Nghe âm thanh của em, hình như bây giờ đang có chuyện phiền lòng đúng không?” V nói.

“Ừm… thật sự là có một chuyện tương đối phiền.” không biết tại sao, Lục An Nhiên chính là cảm thấy cái người tên V này luôn có được sự tín nhiệm của cô: “Hôm nay tôi nhận được một món quà của Long thiếu, cảm thấy rất phiền.”

“Em không thích?” V hỏi.

“Rất thích món quà này.” Lục An Nhiên mở lễ hộp, lấy sợi dây chuyền ra: “Mặt dây chuyền hình con thiên nga này thật sự rất đẹp, trên cánh lại còn khắc tên của tôi. Chiếc vương miện trên đầu thiên nga cũng rất dễ nhìn, viên kim cương phản chiếu ánh sáng dưới ngọn đèn cũng rất đẹp.”

“Vậy em buồn phiền chuyện gì?” V không hiểu hỏi, nghe ý của cô, cô rất vừa ý với món quà này mà.

“Tôi buồn phiền vì người tặng món quà này.” Lục An Nhiên nói: “Tôi và Long thiếu căn bản không có giao tình gì, nói chuyện cũng chỉ được vài câu, tại sao anh ta lại tặng món quà ám muội như vậy cho tôi?” Lục An Nhiên cau mày lại: “Tôi vẫn cứ cảm thấy hình như bản thân đã vướng vào phiền phức to rồi.”

“Em nghĩ nhiều rồi.” V an ủi nói: “Có lẽ chỉ là một món quà bình thường mà thôi, lại không phải là nhẫn.”

“Hi vọng vậy.” Lục An Nhiên thở dài: “Tôi muốn trả lại món quà này.”

“Trả?” V cau mày: “Như vậy không tốt cho lắm...”

“Ừm?” Lục An Nhiên nói: “Hiện tại tôi không muốn có mối quan hệ phức tạp gì đó với Long thị.”

“Món quà tặng cho người ta lại bị trả lại thật sự không phải chuyện vẻ vang gì.” V khuyên nhủ: “Dù gì thì hiện tại món quà này của Long thiếu thật sự cũng mang lại tác dụng đáng kinh ngạc, hiện tại những người có đầu óc đều sẽ không dám đụng đến Lục thị.”

“Anh nói như vậy thật sự là anh ta cũng có chút giá trị lợi dụng nhỉ.” Lục An Nhiên cười: “Nhưng mà món quà này tôi vẫn phải trả về thôi.”

“Vậy đến lúc đó em phải tự mình nói với Long thiếu rồi.” V nghe xong lời của cô anh không biết là mình nên vui hay nên lo lắng, anh phải làm như thế nào để cô biết là, giá trị lợi dụng của Long thiếu không phải chỉ có nhiêu đó thôi đâu!

“Ừm.” Lục An Nhiên gật đầu: “Tôi chuẩn bị ngày mai sẽ đi gặp mặt Long thiếu.”

“Được.” V gật đầu, anh rất vui mừng khi bản thân đã gọi cuộc điện thoại này, có thể để anh làm chuẩn bị trước. Lúc này 3 tiếng gõ cửa truyền đến, 3 người đẩy cửa bước vào, V nhìn thấy người đến, dùng ngón tay làm động tác im lặng. 3 người cũng coi là hiểu ý, tự mình kéo ghế ra ngoan ngoãn ngồi đợi.

“Hình như bên anh có chuyện đúng không…” Lục An Nhiên thấp thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa, đóng cửa lại còn có âm thanh kéo ghế: “Vậy tôi cúp máy trước nhé.”

“Tối mai tôi có thể gọi điện thoại cho em không?” V hỏi.

“Ừm, có thể.” Lục An Nhiên vẫn rất thích nói chuyện với V, sau khi nói vài câu tạm biệt, Lục An Nhiên ngắt điện thoại.

“Tút... tút... tút...” nghe trong điện thoại không còn âm thanh của người đẹp nữa, V mới ngắt điện thoại, sau đó lấy máy biến âm trên cổ họng xuống, tiếp đó bưng ly nước trên bàn lên uống hai ngụm thanh thanh cổ họng: “Có chuyện?”

“Long thiếu, tác hại của máy biến âm này đối với cổ họng vô cùng lớn, cậu vẫn nên dùng ít thôi!” Phượng Lập Hành nhìn người trước mặt nói.

“Ừm.” Long Ngọc Tinh gật đầu, anh đương nhiên biết là tác hại rất lớn, lần này mới là lần thứ 2 thôi, anh liền cảm thấy cổ họng rất khó chịu, khô khan.

“Hôm nay Lục thị xảy ra chuyện thật không nhỏ.” Tỉnh Hướng Ân nói: “Lần này Lục An Nhiên thật sự xử lý rất đẹp! Thiếu chút nữa ngay cả tôi cũng phải vỗ tay cổ vũ! Mặc dù anh gọi điện thoại để tôi cùng Phượng Lập Hành đến cứu nguy, nhưng mà cô ấy căn bản không cần tôi cứu mà!”

“À...” nghe Tỉnh Hướng Ân khen Lục An Nhiên, Long Ngọc Tinh vẫn có chút đắc ý.

“Long thiếu, hôm nay Phượng thiếu đã làm theo những gì anh đã nói, vậy chuyện trước đây tôi đã nhờ anh...” Hoàng Oanh nhìn Long thiếu.

“Được.” Long Ngọc Tinh một tiếng đáp ứng.

“Chuyện gì vậy?” Tỉnh Hướng Ân đem ánh mắt nhìn Hoàng Oanh và Long Ngọc Tinh sau đó lại chuyển qua Phượng Lập Hành vẻ mặt muốn đánh nói: “Phượng thiếu, tôi nghĩ là trên đầu anh chắc là muốn thêm tí màu xanh rồi!”

“Anh đi chết đi!” Hoành Oanh tay nắm quyền đánh Tỉnh Hướng Ân: “Liền biết miệng anh đê tiện nhất!”

“Vậy các người có giao kèo bẩn thỉu gì thế!” Tỉnh Hướng Ân hỏi.

“Là vở kịch trong trường chúng tôi.” Hoàng Oanh giải thích: “Phượng thiếu tham gia vai diễn chú rễ, cuối vở kịch chú rễ sẽ có một nụ hôn trên trán với nhân vật chính em gái, tôi thật không muốn Phượng thiếu hôn người khác!”

“Vì thế em muốn Long thiếu thay Phượng thiếu tham gia vai diễn này?” Tỉnh Hướng Ân cười hỏi.

“Không sai!” Hoàng Oanh quấn lấy cánh tay của Phượng Lập Hành: “Người mà anh ấy có thể hôn chỉ có thể là tôi!”

“Chậc chậc!” Tỉnh Hướng Ân tạch lưỡi: “Không để tôi phòng bị gì hết đã đẩy cho tôi một tô thức ăn cho chó rồi!”

“Thức ăn cho chó gì vậy?” Phượng Lập Hành rõ ràng là không hiểu lắm. “Là một cách nói lái đó, anh ta là dân FA mà!” Hoàng Oanh cười tủm tỉm nói: “Tỉnh Hướng Ân, anh có muốn gia nhập vào đại đội hủ nữ của chúng tôi không? Dạo này tôi có mua được một loại đĩa rất là tuyệt vời!”

“Miễn đi.” Tỉnh Hướng Ân vội vàng phất tay: “Định hướng của tôi rất là bình thường, đối với chuyện giữa hai người đàn ông không hề có hứng thú!”

“Xí.” Hoàng Oanh khinh bỉ mà quay đầu đi: “Rõ ràng có một khuôn mặt của tiểu thụ... lãng phí!”

“...” Tỉnh Hướng Ân câm nín, tướng mạo của anh đã đụng chạm đến ai rồi chứ!

“Mọi người còn chuyện khác sao?” Long Ngọc Tinh lười xem bọn họ cãi nhau qua lại, vì thế mở miệng hỏi.

“Có.” Phượng Lập Hành nói: “Phượng Lập Hiến cũng đến thành phố S rồi.”

“Bảo anh ta cách Lục An Nhiên xa một chút.” Long Ngọc Tinh cau mày.

“Hai người hình như là đã gặp mặt nhau rồi.” Giữa hai hàng lông mày của Phượng Lập Hành cũng có chút lo lắng.

“Đáng chết.” Long Ngọc Tinh thấp giọng chửi một câu.

“Lục An Hổ và Tiết Định An chắc là sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, cậu không cần lo lắng như vậy.” Tỉnh Hướng Ân biết Long Ngọc Tinh đang lo lắng điều gì, vì thế bổ sung thêm: “Người của tôi cũng đã nằm vùng bên cạnh Lục An Nhiên, cái gì mà gió thổi cỏ lay chúng ta sẽ là người biết đầu tiên.”

“Chuyện này không được có bất kỳ sai sót gì!” Trên mặt Long Ngọc Tinh 10 phần nghiêm túc: “Ngày mai Lục An Nhiên sẽ đến đây.”

“Vậy cậu muốn trực tiếp ngả bài sao?” Phượng Lập Hành cười nói.

“…” Long Ngọc Tinh liếc Phượng Lập Hành nói: “Các cậu còn chuyện gì khác nữa không?”

“Không có.” 3 người đều nhất nhất trả lời một câu.

“Đi đi, không tiễn.” Long Ngọc Tinh trực tiếp hạ lệnh trục khách.

“...” 3 người không nói gì, người đàn ông này thật là “thanh niên ba không” đứng dậy ba người rời khỏi phòng của Long Ngọc Tinh.

Ba người vừa đi, Long Ngọc Tinh liền gọi a Sâm tiến vào: “A Sâm.”

“Thiếu gia, cậu gọi tôi?” a Sâm hỏi.

“Ngày mai Lục An Nhiên đến, gọi người thế thân kia tới đây, tôi có chuyện muốn giao cho hai người.” Long Ngọc Tinh nói.

“Vâng thưa thiếu gia.” A Sâm do dự một chút hỏi: “Thiếu gia, cậu không tự mình tiếp đãi Lục tiểu thư sao?”

“Không.” Long Ngọc Tinh nhìn ra cửa sổ, lúc này bầu trời đã nhiễm một màu đen tối: “Còn chưa đến lúc.”

“Tôi biết rồi Long thiếu.” A Sâm gật đầu sau đó liền đi ra khỏi phòng của Long Ngọc Tinh.

Mà ở một nơi khác, Lục An Nhiên vừa gọi điện thoại đặt hẹn trước với Long thiếu, nhìn chiếp hộp đang mở ra, Lục An Nhiên lần nữa để dây chuyền vào lại trong hộp, sau đó đóng hộp lại. Cô đem chiếc hộp đang bỏ trên bàn cất đi, bản thân liền rời khỏi phòng, hôm nay trước sau gì vẫn là sinh nhật của Kỷ Nhu, những giây phút cuối cùng đếm ngược trong ngày này, cô thân là con gái nên ở bên cạnh bà.

Nhẹ nhàng gõ cửa phòng Kỷ Nhu, Lục An Nhiê nghe thấy giọng nói cho phép của Kỷ Nhu liền đẩy cửa tiến vào: “Mẹ, con vào đây…”

“Ừm.” Kỷ Nhu lúc này đang mặc áo ngủ ngồi trên giường, nhìn thấy Lục An Nhiên tiến vào liền vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Qua đây đi.”

“Ừm ừm.” Lục An Nhiên ngồi bên cạnh Kỷ Nhu, đem đầu tựa trên vai bà: “Mẹ, vốn dĩ muốn cho mẹ một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ, kết quả là bị người khác làm hỏng rồi…”

“Không sao.” Kỷ Nhu mỉm cười nhẹ nhàng, hôm nay bà đã nhận được một món quà tốt nhất rồi, đồng thời một luồng cảm xúc lo lắng dội lên trong lòng, Kỷ Nhu do dự nói: “An Nhiên, con cảm thấy Long thiếu như thế nào?”

“Long thiếu?” Lục An Nhiên cau mày: “Mẹ, đột nhiên mẹ nhắc đến anh ta làm gì chứ?”