Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 123: Không được nhìn trộm, thì ra là bà




“Thì ra là như vậy!” quần chúng bừng tỉnh đại ngộ, nếu đã như vậy thì không có vấn đề gì nữa, bọn họ thật sự là đã hiểu lầm!

“Nếu như là Long thiếu tặng lễ, không cần thiết phải đi cửa sau chứ! Đến một cách quang minh chính đại không được sao!” Lưu Nguyệt không cam lòng khi mà một cơ hội tốt như vậy lại bị làm rối loạn, vì thế liền mở miệng nói, Lưu Nguyệt vừa mở miệng liền bị Lục Kiếm Hào hung hăng lườm một cái, Lưu Nguyệt lập tức im bặt.

“Đúng đó...” quần chúng lại gật đầu lần nữa, cho rằng lời nói của Lưu Nguyệt cũng có lý, trong lòng lại suy đoán không biết có phải là Kỷ Nhu lại đi mèo mỡ với vệ sĩ bên cạnh Long thiếu hay không? Ánh mắt mà những người ở đây nhìn vào Kỷ Nhu đều mang theo một tầng dục vọng, Lục thị này thật sự rất giỏi! Tay vươn cũng xa thật đấy! Vì để mượn sức của Lục thị, ngay cả vệ sĩ của Long thiếu cũng ăn được! Hơ hơ... cũng đúng, bởi vì là vệ sĩ nên thân thể lại càng cường tráng hơn nhỉ!

Nhạc Ngưng San ở trong đám người cũng mang một ánh mắt khinh bỉ, không trách Lục An Nhiên là loại người này, thật sự là thượng bất chính hạ tắc loạn mà! Hừ... loại người này dựa vào cái gì mà có được Long Ngọc Tinh? Lục An Nhiên vốn dĩ không xứng với Long Ngọc Tinh!

“Tiểu Nhu! Lấy lễ vật của Long thiếu ra đây!” Lục Kiếm Hào lạnh giọng nói, hiện tại cũng không có biện pháp nào nữa, Lưu Nguyệt này thật sự là thành sự không có bại sự có thừa!

“Ba... con...” Kỷ Nhu nhìn Lục Kiếm Hào lại quay qua nhìn Lục An Nhiên, bà không thể lấy ra, nếu như lấy ra thì sẽ đem lại phiền phức cho Lục An Nhiên.

“Đưa cho ta!” Lục Kiếm Hào không hiểu tại sao Kỷ Nhu lại chần chừ, nhưng ông biết, hôm nay nếu như không lấy lễ vật ra chứng minh, sau này tại thành phố S, cả Lục thị đều sẽ bị khinh thường.

Trong lòng Kỷ Nhu loạn thành một đoàn, bà cắn cắn môi, vẫn còn có chút do dự không quyết.

Nhìn thấy sự chần chừ của Kỷ Nhu đám người dưới kia lại càng cảm thấy suy đoán của bản thân là chính xác, một đám người đều lộ ra trong lòng hiểu rõ mà trộm cười.

“Bác gái cả, bác còn đợi cái gì? Ông nội bảo bác lấy ra!” Lục An Hoa nhìn thấy Kỷ Nhu như vậy, lại càng nhận định là Kỷ Nhu gian díu với người khác, cảm thấy đây là cơ hội tốt để giành lại quyền kinh doanh cửa hàng mới ở Tân Đông kia, liền đi lên phía trước giành lấy chiếc túi xách của Kỷ Nhu sau đó xem nó như trân bảo đưa đến trước mặt Lục Kiếm Hào: “Ông nội.”

Lục Kiếm Hào mở túi xách lấy lễ hộp đó ra, sau đó dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người mở cái hộp ra, thời khắc nhìn thấy hàng chữ khắc trên vương miện của sợi dây chuyền, Lục Kiếm Hào biết là tại sao Kỷ Nhu lại không nguyện ý lấy ra. Món quà này không phải Long thiếu tặng cho Kỷ Nhu, mà là tặng cho Lục An Nhiên. Cân nhắn một hồi, Lục Kiếm Hào đem quyền quyết định trao cho Lục An Nhiên: “An Nhiên, con qua đây!”

Lục An Nhiên đi đến trước mặt Lục Kiếm Hào, Lục Kiếm Hào truyền chiếc hộp cho Lục An Nhiên, Lục An Nhiên cũng nhìn thấy chữ trên mặt dây chuyền, vì thế liền cười lên, thì ra là như vậy. Trong lòng liền trở nên ấm áp, thì ra những việc mà Kỷ Nhu đã làm đều là vì để bảo vệ cô, mà Lục Kiếm Hào vốn dĩ có thể trực tiếp công bố chân tướng, lại vẫn đem quyền quyết định giao vào tay cô, điều này chứng minh, trong lòng Lục Kiếm Hào, Lục An Nhiên và Lục thị đều quan trọng như nhau, thậm chí, Lục An Nhiên có thể còn quan trọng hơn Lục thị một chút. Tình yêu và sự bảo hộ của gia đình, khiến cho Lục An nhiên cảm thấy không gì có thể hạnh phúc hơn…

Cả đám người không biết vì sao Lục An Nhiên lại cười lên như vậy, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh… đây là ý tứ gì! Chịu kích động? Điên rồi sao?

Lục An Nhiên dùng ngón tay móc sợi dây chuyền lên, đem mặt dây chuyền có khắc tên cô chìa ra trước mặt mọi người, đưa một vòng, để mọi người đều có thể nhìn qua một lượt, sau đó quay lại bên cạnh Kỷ Nhu: “Món quà này là Long thiếu tặng cho tôi!” cô nhìn những người đang kinh ngạc sững sờ sau đó nói: “Không có liên quan gì đến mẹ tôi cả. Muốn nói gì liền đến nói với Lục An Nhiên tôi đây!”

“...” sảnh tiệc một mảnh yên tĩnh, không nghĩ là hôm nay lại có một chuyện đặc sắc như vậy xảy ra, đơn giản là giống như tình tiết thường thấy ở trong phim, cảnh sau lại gây cấn hơn cảnh trước, khiến cho bọn họ không thể tiêu hóa kịp, quả thật xuất sắc! Vả lại, không thể ngờ được là, Long thiếu cư nhiên lại có hứng thú với Lục An Nhiên, lại còn đích thân tặng lễ vật! Đây có phải đại diện cho việc Lục thị sẽ kết thân với Long thị không? Trong khách mời không ít người nổi lên tâm tư lôi kéo cầu cạnh, Lục thị này sau này không thể xem thường được, sau này nhất định phải ôm đùi nhiều một chút mới được!

Có suy nghĩ nịnh bợ, cũng liền có người có suy nghĩ đạp đổ, có không ít người khinh thường Lục An Nhiên, dựa vào cái gì cô lại nhận được sự ưu ái của Long thiếu? Dựa vào cái gì?

Tiết Định Kiều nhìn vào bóng dáng của Lục An Nhiên, gần như muốn cắn nát một chiếc răng bạc, chính là vì Lục An Nhiên, cô ta bị đưa vào danh sách đen của xã hội thượng lưu, sau này nếu có yến hội gì cũng sẽ không một ai mời bọn họ nữa! Hôm nay cũng là nhìn vào giao tình giữa hai nhà Lục-Tiết mới miễn cường mời cô ta đến đây. Mà người mà cô ta tâm tâm niệm niệm trong lòng cư nhiên lại tặng quà có khắc tên cho Lục An Nhiên! Cô ta rất hận! Cô ta thật sự rất hận!

Lục Quân An nhìn thấy dòng chữ khắc trên mặt sợi dây chuyền của Lục An Nhiên cũng cảm thấy sững sốt, đột ngột nhìn sang Lục An Hân, mà người kia lại chột dạ quay mặt qua, không dám nhìn vào ánh mắt của Lục Quân An.

“An Nhiên!” Kỷ Nhu có chút lo lắng nắm lấy tay của Lục An Nhiên, bà không muốn nhìn thấy nhất chính là tình cảnh này, mỗi một người đều dùng loại ánh mắt tính kế Lục An Nhiên, bà rất sợ! Rất sợ con gái của bà sẽ bị tổn thương...

“Không sao đâu.” Lục An Nhiên lật tay lại nắm lấy tay Kỷ Nhu, cô đã có sự chuẩn bị về tâm lý. Vỗ về mu bàn tay của Kỷ Nhu, Lục An Nhiên nhìn quanh đám người: “Hôm nay là bữa tiệc sinh nhật của mẹ tôi, tiếp tục ở lại tham gia bữa tiệc này, An Nhiên rất hoan nghênh. Có gì không vừa lòng, cửa lớn bên kia, nhanh chóng rời khỏi.”

“...” rời khỏi? Bây giờ rời khỏi có phải là đầu có bệnh không! Đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng không hề có ai muốn rời khỏi.

“Đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!” Lưu Phương vốn cũng đã nhìn rõ tình thế, lập tức cười phe phẩy tay: “Lục đại tiểu thư đừng trách tội!”

“Đúng đó! Đều là hiểu lầm mà thôi!” đám người cùng nhau phối hợp.

“Là hiểu lầm thì tốt! Nhưng người hãm hại mẹ tôi, Lục An Nhiên tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua người đó!” Lục An Nhiên lạnh lùng nhìn về phía Lưu Nguyệt, người này sắc mặt trắng bệch, trên trán sớm đã chảy đầy mồ hôi lạnh. Thu hồi ánh nhìn, Lục An Nhiên nở nụ cười chiêu bài của mình: “Hi vọng mọi người chơi vui vẻ ở Lục gia!”

Đám người nhìn thấy Lục An Nhiên thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, không nhịn được mà giật mình, Lục An Nhiên này quả nhiên là người không tầm thường! Lục thị, không thể đụng vào!

Những người đàn ông trước đây có ý nghĩa đen tối với Kỷ Nhu lại càng không dám liếc mắt nhìn bà. Bọn họ thật sự vẫn biết sống chết là như thế nào!

“…” Nhạc Vĩ Hải nhìn bóng dáng của Lục An Nhiên, trong lòng lại càng nhảy loạn lên, Lục An Nhiên này quả nhiên không phải người bình thường… nếu như có thể làm con dâu nhà hắn thì thật tốt biết mấy, nếu như không thể… vẫn là nhanh chóng cách xa một chút, nếu không thì… Lục An Nhiên sớm muộn gì cũng sẽ trở thành hòn đá vướng chân của Nhạc thị!

“…” Lâm Hạo Thịnh nhìn Lục An Nhiên, trong mắt phủ lên một mảnh hận ý, không nghĩ là Lục An Nhiên này lại có thể với tới Long thị! Thật sự là có chút thủ đoạn! kế hoạch của hắn ta cũng nhất thiết phải đẩy nhanh một chút! “…” ánh mắt của Sở Dao lại càng muốn phun ra lửa, hết thảy những tôn vinh mà Lục An Nhiên nhận được ngày hôm nay phải là của ả ta mới đúng! Lục An Nhiên chết tiệt! Sở Dao nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không cảm giác đau.

Yến hội tiếp tục được tiến hành, tâm tư của những người này hiện tại đã không còn đặt tại yến hội này nữa, từng người từng người đều muốn nịnh bợ Kỷ Nhu và Lục Kiếm Hào.

“Lục An Nhiên, cô quả thật có bản lĩnh đấy!” Tiết Định Kiều càng nghĩ càng tức giận, liền đi đến trước mặt Lục An Nhiên.

“Không giỏi bằng cô!” Lục An Nhiên cười châm biếm: “Lần trước nhục nhã như vậy lần này còn dám tham dự yến hội của Lục thị! Da mặt của Tiết đại tiểu thư thật sự là có thể so sánh với tường thành nha! An Nhiên tự nhiên sẽ không so sánh được!”

“Cô!” Tiết Định Kiều nghe xong lời của Lục An Nhiên muốn tức giận liền bị người ta giữ lại.

“Kiều Kiều! Em đừng gây chuyện!” Tiết Định Cương giữ Tiết Định Kiều lại sau đó cười xin lỗi với Lục An Nhiên: “Thành thật xin lỗi, Lục tiểu thư.” Sau đó cứng rắn lôi Tiết Định Kiều đi, Tiết Định Kiều này thật là trí não kém phát triển, hiện tại lại còn dám đụng đến Lục An Nhiên!

“Hừ.” Lục An Nhiên hừ lạnh một tiếng, khinh thường dương dương khóe miệng. Sau đó Lục An Nhiên đi gặp nữ hầu ở đằng sau cánh gà, nếu như Lục An Nhiên không nhớ sai, trước đây cô giao nhiệm vụ phát hình ảnh cho nữ hầu này: “Chị qua đây với tôi một chút!”

“Vâng, đại tiểu thư.” Nữ hầu lạnh sống lưng, cúi thấp đầu cùng với Lục An Nhiên đi đến trước mặt Lục Kiếm Hào, hiện tại bên cạnh Lục Kiếm Hào cũng bị vây bởi đám người nịnh bợ.

“Trước đó tôi giao cho chị nhiệm vụ trình chiếu hình ảnh đúng chứ! Ba bức ảnh xuất hiện thêm kia là đã xảy ra chuyện gì?” Lục An Nhiên lạnh giọng hỏi.

“Đại tiểu thư, tôi...” khóe mắt nữ hầu đỏ lên: “Lúc nãy tôi vừa mới đi nhà vệ sinh, sau khi quay về liền lập tức mở video lên, tôi cũng không biết!” sau đó nữ hầu tựa như đột nhiên nhớ ra gì đó chỉ về hướng của Lưu Phương: “Lúc tôi quay về có va phải vị phu nhân này, lại còn bị vị phu nhân này mắng một câu...”

“Cô đừng chỉ bậy!” Lưu Phương chột dạ nói: “Tôi căn bản không hề gặp qua cô!”

Sảnh tiệc lại im lặng một lần nữa, đây là lại sắp có một vở kịch muốn bắt đầu nữa sao?

“Thật đó, đại tiểu thư, tôi không hề gạt người.” Nữ hầu cũng biết là bản thân không có chứng cứ, nhưng mỗi câu của cô đều là đúng sự thật.

Lục An Nhiên nhìn Lưu Phương, người kia chột da quay mặt đi, không được tự nhiên đem điện thoại của mình giấu ra sau lưng. Lục An Nhiên cho Lục An Hổ một ánh mắt, người kia liền gật đầu, trực tiếp đi lên trước nắm lấy cổ tay của Lưu Phương, hơi dùng sức bẻ một cái, chiếc điện thoại bị Lưu Phương nắm chặt liền rơi xuống, Lục An Hổ chụp lấy sau đó đem đến trước mặt Lục An Nhiên.

“Cậu! Cậu làm gì vậy!” cổ tay Lưu Phương bị một trận đau, ánh mắt cũng trở nên hoảng loạn: “Cướp đồ kìa! Có người cướp đồ!”

Lục An Nhiên mở tệp hình ảnh trong điện thoại ra quả nhiên nhìn thấy những bức ảnh mà Lưu Phương chụp, khóe miệng dương lên: “Cư nhiên là bà!” Lục An nhiên hướng màn hình qua cho mọi người đều nhìn thấy, khi mọi người nhìn thấy những bức ảnh này liền hiểu rõ là nữ hầu nói những câu này đều đúng sự thật.

“Hiểu lầm! nhất định là hiểu lầm mà!” một người đàn ông vốn đang nịnh nọt bên cạnh Lục Kiếm Hào thấy vậy vội vàng chạy ra, chạy nhanh qua bên Lưu Phương: “Bà mau giải thích đi!” ông ta thật sự muốn tức chết được, tại sao lại lấy phải người đàn bà táng gia này!

“Tôi…” Lưu Phương nhìn chồng của mình, lại nhìn sang Lưu Nguyệt sắc mặt đang trắng bệch ra kia, nhất thời ánh mắt trở nên hoảng loạn không thôi, bà ta rốt cuộc nên làm như thế nào đây?