Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 119: Một bức ảnh, lại là bức ảnh




Vừa sáng sớm cả Lục gia liền bận rộn, khung cảnh so với sinh thần của Lục Kiếm Hào cũng không kém bao nhiêu, ngay cả đến Lục Kiếm Hào cũng lên máy bay về trước một ngày, có thể thấy được địa vị của Kỷ Nhu trong Lục thị này là như thế nào rồi!

Từ sớm Lục An Nhiên cũng đã cùng với chú Trương đi đón Kỷ Linh. Buổi sáng 9 giờ bắt đầu, khách khứa đã lục tục kéo đến. Lục An Nhiên là thành viên ưu tú mới của thành phố S cũng vẫn luôn hàn huyên trò chuyện với mọi người. Yến hội bắt đầu từ 2 giờ chiều đến 7 giờ tối sẽ kết thúc, trong khoảng thời gian này, Lục An Nhiên cũng đã chuẩn bị xong tinh thần hứng chịu mệt mỏi.

Lục An Nhiên ở phía trước chiêu đãi khách mời, hai vợ chồng Lục Quân Phong ở bên cạnh cô, thông báo với khách mời thân phận của cô, giới thiệu các quan chức có mặt mũi cho Lục An Nhiên.

Mà Lục Kiếm Hào và Kỷ Nhu dưới sự thông báo của người hầu hai người cùng rời khỏi không gian bữa tiệc mà đi lên thư phòng lầu hai, trong thư phòng, Long Ngọc Tinh đoan chính ngồi trên sô pha tiếp khách, a Sâm đứng ở bên cạnh.

“Long thiếu, thật sự thất lễ vì không thể đón tiếp từ xa được!” Lục Kiếm Hào cười, đôi tay ôm quyền chắp trước người.

“Ông nội Lục nghiêm trọng quá rồi.” Long Ngọc Tinh dương dương khóe miệng: “Hôm nay là sinh nhật của bác gái, con tới đây là để tặng quà!”

“Cái này...” Kỷ Nhu cũng ngây ngẩn, vội vàng phất tay: “Làm sao có thể để Long thiếu phí tâm chứ?” nếu như là sinh nhật của Lục Kiếm Hào, Long thị biểu đạt một chút có thể nói là đạo lý đối nhân xử thế và lợi ích thương nghiệp, nhưng mà sinh nhật của bà cái gì đó... thật sự không cần Long thị phí tâm như vậy!

“Cũng không được xem là phí tâm gì...” Long Ngọc Tinh cho a Sâm một ánh mắt.

A Sâm gật đầu một cái từ trong túi áo vest lấy ra một bìa thư hai tay đưa đến trước mặt Kỷ Nhu: “Phu nhân, xin mời nhận cho!”

“Cái này…” Kỷ Nhu nhìn sang Lục Kiếm Hào, nhìn thấy ông gật đầu, Kỷ Nhu liền tiếp nhận: “Thật sự khiến Long thiếu phí tâm rồi!” ngón tay ma sát bìa thư, bên trong hình như là một tấm card cứng, Kỷ Nhu cũng có chút hiếu kỳ: Chi phiếu? Chắc là không phải… thiếp mời? không nghe nói Long thị sẽ tổ chức yến hội gì mà…

“Bác gái mở ra xem thử đi!” Long Ngọc Tinh nhìn Kỷ Nhu, anh dám khẳng định phần lễ vật này của anh có thể bỏ xa tất cả những món quà của khách khứa ngày hôm nay mang đến!

“Ơ…” Kỷ Nhu cười mỉm, mở bìa thư ra, một bức ảnh hiện ra trước mắt, Kỷ Nhu đem tấm ảnh cầm trên tay xem, đây là một bức ảnh hồ bơi, trong bức ảnh có một đôi tình nhân khoảng cỡ hơn 20 tuổi đang ôm nhau, đằng sau họ là một cảnh hoang dã xa xa xuất hiện một ốc đảo, toàn bộ khung cảnh tràn đầy phong cách kỳ lạ. Chỉ nhìn qua một cái, Kỷ Nhu liền ngây ngẩn, ánh mắt của bà không thể dời khỏi góc chụp bên phải phía dưới bức ảnh, ở góc bên phải tấm ảnh, bóng dáng của một người đàn ông vô tình nằm trong khung ảnh, quần áo rách rưới, đầu tóc hỗn loạn, nhưng những thứ này cũng không thể che lấp đi nét anh tuấn trên khuôn mặt, người này ngổm xổm trên mặt đất, hình như đang nhặt cái gì đó, Kỷ Nhu cẩn thận nhìn thật kỹ hình vẽ mơ hồ dưới đất, sau khi nhìn kỹ càng, bà liền thêm tin tưởng thân phận của người đàn ông này: “Anh Hạo… là anh Hạo…”

“Cái gì?” Lục Kiếm Hào nghe thấy Kỷ Nhu gọi lên cái tên đó liền ngây ngẩn mạnh mẽ đứng dậy từ vị trí chủ vị: “Tiểu Nhu, nhanh! Mau đưa đây cho ta xem! Nhanh!”

“Được.” Kỷ Nhu ngấn nước mắt gật đầu, đưa bức ảnh cho Lục Kiếm Hào, tay của bà vẫn luôn run rẩy, bà không thể khống chế được loại cảm giác này, người chồng mà bà tìm kiếm 20 năm cũng đã đợi 20 năm! Những lời Kỷ Nhu muốn nói có rất nhiều, nhưng bà không thể phát ra âm thanh nào, không thể nói chuyện, quá nhiều lời để nói, quá nhiều cảm xúc muốn biểu đạt, ngược lại khiến bà không thể mở miệng.

“Quân Hạo, là Quân Hạo của ta! Hai tay Lục Kiếm Hào run rẩy, từ ái mà chạm liên tục vào bóng dáng trên bức ảnh: “Long thiếu... bức ảnh này là...”

“Là ngoài ý muốn mà có được, địa điểm chụp ảnh thuộc địa phận nước Ả Rập, thời gian là 3 năm trước.” Long Ngọc Tinh nói tiếp: “Con đã phái người đi tìm, nhận được tin tức con liền lập tức thông báo cho người.”

“Cảm ơn… cảm ơn…” âm thanh không kiềm chế được sự run rẩy nói tiếng cảm ơn, bà biết là anh Hạo của bà sẽ không chết mà, tuyệt đối sẽ không chết!

“Cảm ơn Long thiếu!” trong lòng Lục Kiếm Hào nghĩ đến em trai của mình, nếu như ông nói cho Lục Kiếm Phong, bên phía nhà nước cũng sẽ hỗ trợ phái thêm người đi tìm kiếm, đến lúc đó cơ hội tìm kiếm được nhất định sẽ càng lớn hơn.

“Ông nội Lục, tuyệt đối không được thông báo cho bên Đế Đô!” Long Ngọc Tinh vừa nhìn liền biết được suy nghĩ của Lục Kiếm Hào: “Ông vẫn luôn ở thành phố S nên không thể biết được tình thế ở bên Đế Đô, thế lực đó đã thâm nhập vào trong quân đội, cho nên không thể tiết lộ tin tức qua đó!”

“Chuyện này…” Lục Kiếm Hào ngây ngẩn: “Long thiếu làm sao biết được là ai?”

“Chỉ cần con muốn biết!” không phải Long Ngọc Tinh ba hoa chích chòe, phàm là những chuyện liên quan đến Lục An Nhiên, anh cũng phải điều tra cho thật rõ ràng: “Ông nội Lục, tuyệt đối không được để tin tức truyền ra ngoài.”

“Được!” Lục Kiếm Hào gật đầu thật mạnh.

“Bác gái, chuyện này chỉ có hai người biết là được, ngay cả An Nhiên và con nuôi của người cũng không được nói, càng ít người biết được, ông ấy càng an toàn hơn!” Long Ngọc Tinh trầm giọng nói.

“Tôi biết rồi.” Kỷ Nhu tuyệt đối không lấy tính mạng của chồng bà ra đánh cược, thật không dễ dàng gì mới có tin tức của ông ấy, bà tuyệt đối sẽ giữ thật kỹ bí mật này.

“Vậy con xin cáo từ trước đây.” Long Ngọc Tinh đứng dậy.

“Long thiếu không ở lại cùng nhau dùng cơm sao?” Lục Kiếm Hào khách khí hàn huyên, việc tìm con trai còn phải dựa vào Long thị, trong lòng của ông, đã xem Long Ngọc Tinh như ân nhân của mình.

“Không cần đâu.” Long Ngọc Tinh lắc đầu, anh không muốn xuất hiện trước Lục An Nhiên với bộ dạng này: “Thứ nhất là không muốn tiết lộ bản thân trước nhiều người. Thứ hai là bên trung tâm mua sắm còn công chuyện con vẫn chưa làm xong. Lần này đến đây chỉ là để tặng lễ vật mà thôi!”

“Như vậy à!” Lục Kiếm Hào cũng biết, trên báo cũng có đăng, những khi Long thiếu xuất hiện đều mang theo mặt nạ: “Tiểu Nhu, con tự mình tiễn Long thiếu đi!”

“Vâng thưa ba!” Kỷ Nhu gật đầu, đem nước mắt trên má lau đi, hạnh phúc đến quá đột ngột, bà cảm thấy dường như bản thân vẫn còn như đang nằm mơ: “ Long thiếu xin mời đi bên này.”

“Làm phiền bác gái rồi!” Long Ngọc Tinh gật đầu, dưới sự chỉ đường của Kỷ Nhu lại theo cửa sau đi ra. Tiễn Long Ngọc Tinh xong, Kỷ Nhu vẫn còn cảm thấy có chút không dám tin loại cảm giác như lạc vào mộng cảnh. Bà muốn khóc lớn một trận, muốn cười lớn một lần, nhưng lúc này không phải lúc! Bà mạnh mẽ áp chế loại tình cảm đang cuồn cuộn trong lòng, lúc muốn đóng cửa sau lại, một bàn tay to lớn liền ngăn lại hành động của Kỷ Nhu.

“Hửm?” Kỷ Nhu không hiểu nhìn người đàn ông ngoài cửa, người đàn ông này là người lúc nãy đứng bên cạnh Long Ngọc Tinh...

“Phu nhân, thiếu gia bảo tôi nhắc nhở bà, phải cận thận đứa con nuôi của bà, thiếu gia có điều tra qua thông tin cá nhân của anh ta nhưng lại không tra được cái gì, người này không đơn giản!” a Sâm nói xong những lời trước khi lên xe mà Long Ngọc Tinh đã nói: “Còn có cái này.” A Sâm đem một chiếc hộp to bằng bàn tay đưa đến trước mặt Kỷ Nhu: “Đây là lễ vật mà Long thiếu tặng cho tiểu thư Lục An Nhiên, bởi vì Long thiếu không tiện ra mặt, vì thế hi vọng phu nhân có thể chuyển giùm.”

“Ô, vâng.” Kỷ Nhu nhận hộp quà, nhẹ nhàng mở ra, một sợi dây chuyền xuất hiện trước mặt, sợi dây làm bằng bạc, mặt dây chuyền thiết kế một con thiên nga đậu trên mặt hồ, trên đầu của con thiên nga còn có một cái vương miện, mà trên cánh của nó lại có khắc hai chữ nhỏ “An Nhiên” như nước chảy mây trôi. Chỉ cần nhìn qua, Kỷ Nhu dám khẳng định sợi dây chuyền này có giá trị không hề nhỏ, bà nhìn a Sâm, một suy nghĩ lảng vảng ở trong đầu nhưng lại không tiện nói ra, chỉ là nở nụ cười hiền từ nói lời cảm ơn: “Tôi thay mặt An Nhiên cảm ơn Long thiếu!”

“Ừm.” A Sâm dương dương khóe miệng, gật đầu chào hỏi, liền quay người từ từ chạy đi, Long thiếu vẫn đang đợi ông, ông phải nhanh lên mới được.

Kỷ Nhu đem cửa sau đóng lại, tựa lưng vào cửa, bà đánh giá hộp lễ vật trong tay, vì sao Long thiếu lại vì Lục thị làm nhiều chuyện như vậy? Lại là vì sao phải tặng cho An Nhiên đồ vật đắt giá như vậy?

Chẳng lẽ Long thiếu nhìn trúng An Nhiên rồi sao?

Loại ý nghĩa này khiến cho Kỷ Nhu cảm thấy sợ hãi, An Nhiên chẳng qua chỉ  mới 15 tuổi, mặc dù nhìn qua Long Ngọc Tinh rất đẹp trai, nhân phẩm đoan chính, tuổi tác so với Lục An Nhiên cũng tương đương, nhưng Long Ngọc Tinh là người kế thừa Long thị, Kỷ Nhu lo lắng với tính cách của An Nhiên sẽ không thích hợp sống trong gia đình có bối cảnh như vậy, bà cũng không hi vọng An Nhiên sẽ gả đến một nơi ngư long hỗn tạp như ở Đế Đô.

Kỷ Nhu nắm chặt tay lại, đem hộp lễ vật để vào trong túi xách bên người, hay là... hộp lễ vật này vẫn là không nên đưa cho An Nhiên thì hơn... hoặc là bà tìm cơ hội trả lại càng tốt hơn!

Trong lòng Kỷ Nhu tự có chủ ý, liền nhấc chân hướng sảnh trước mà đi, yến hội hôm nay là vì sinh nhật của bà mà tổ chức, bà không thể rời khỏi lâu như vậy.

Mà sau khi Kỷ Nhu rời khỏi không lâu, từ một góc không xa Lưu Nguyệt và em gái bà ta Lưu Phương chui ra, hai chị em bọn họ vốn dĩ định kiếm một nơi nào đó không có người hàn huyên vài câu, liền không nghĩ là sẽ nhìn thấy một màn “trộm người” này của Kỷ Nhu! Nhìn “gian phu” mà Kỷ Nhu yêu thích tặng hộp lễ vật đó! Lại còn giấu vào trong túi xách, thật sự là trơ tráo không biết nhục!

“Bình thường ăn mặc quần áo lụa là, tỏ ra băng thanh ngọc khiết, thì ra lại trơ tráo không biết nhục như vậy!” Lưu Phương hừ lạnh nói: “Ta khinh!”

“Hừ!” Lưu Nguyệt hừ lạnh: “Loại người như vậy làm sao có thể làm con dâu trưởng của Lục thị được chứ!”

“Chính là như thế! Chị, nữ chủ nhân của Lục thị này đáng lẽ phải là chị mới phải chứ! Từ Liên Tâm kia cũng chỉ là phế vật, Kỷ Nhu này lại là người không giữ đạo phu thê đến không cần mặt mũi, chị, làm dâu ở trong một gia tộc dơ bẩn như thế này cũng thật khổ cho chị rồi!” Lưu Phương nói.

“Hừ!” Lưu Nguyệt nghe những lời Lưu Phương nói, lập tức cũng cảm thấy lời của em gái nói cũng rất đúng, mặc dù bọn họ không nghe thấy đôi “gian phu dâm phụ” nói gì, nhưng bà ta đoán rằng chính bản thân cũng biết được 8 9 phần 10 rồi, loại đê tiện này ở cổ đại chính là giầy rách, nên bị bắt chồng lồng heo! Loại kỹ nữ này tại sao còn có thể ở lại Lục thị chứ? Dựa vào cái gì mà ở trong Lục gia?

“Chị!” Lưu Phương cầm điện thoại của mình lật xem hai bức ảnh chụp được, trong ảnh Kỷ Nhu quay mặt ra cửa, ngoài cửa rõ ràng có bóng dáng một người đàn ông, bởi vì góc nhìn bị che khuất nên không nhìn kỹ được khuôn mặt người đàn ông đó, trùng hợp là chính vì như vậy, liền trở nên thần bí hơn, mang theo một cổ hương vị tình cảm ám muội của phụ nữ khi yêu: “Em nghĩ biện pháp tung những bức ảnh này ra để cho tất cả những khách mời ở đây nhìn xem, để cho mọi người hiểu rõ Kỷ Nhu là loại người như thế nào!”

“Được!” Trong mắt Lưu Nguyệt lướt qua một tia vui sướng, thù hận bị Kỷ Nhu chèn ép bao nhiêu năm nay, bà ta cuối cùng cũng có cơ hội trả lại rồi!