Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 116: Anh em cùng cảnh ngộ, làm danh thiếp




Sau khi rời khỏi trung tâm mua sắm, Lục An Nhiên cùng Lục An Hổ trực tiếp trở về Lục gia, lúc này Tiết Định An cũng ở nhà, nhìn bộ dáng hình như vừa mới quay về từ bên ngoài, nhìn thấy Lục An Nhiên liền đứng lên: “Về rồi à!”

“Anh Tiết, trông anh dường như rất mệt mỏi!” Lục An Nhiên nhìn thấy vẻ mặt phong trần mệt mỏi của Tiết Định An liền mở miệng nói: “Việc của anh làm đến đâu rồi?”

“À…” Tiết Định An vô lực lắc lắc đầu: “Lại chậm một bước.”

“Vụ án gì thế?” Lục An Nhiên ngồi vào vị trí bên cạnh Tiết Định An.

“Không thể nói.” Tiết Định An lắc lắc đầu sau đó cười nhạt: “Không cần lo lắng, ngày mai em có sắp xếp gì không?”

“Ngày mai, em muốn in danh thiếp.” Lục An Nhiên nói, hôm nay lúc Phượng Lập Hiến đưa danh thiếp cho cô, cô vẫn cảm giác rất quẫn bách, bởi vì cô không có danh thiếp để đưa lại.

“Chuyện in danh thiếp thì không cần đi làm gì, anh có người quen làm về phương diện này, anh gọi anh ta qua đây là được.” dứt lời Tiết Định An gọi điện: “Hoa Hoa, cậu qua Lục gia một chuyến, có đơn hàng cho cậu.”

Hai người sau khi nói với nhau vài câu, Tiết Định An ngắt điện thoại: “Người này anh trai em cũng có quen biết, một tiếng đồng hồ sau liền tới đây.”

“Ồ, được!” Lục An Nhiên gật đầu.

“Ngày mai còn việc gì phải làm không?” Tiết Định An truy vấn.

“Lát nữa cô giáo Tần sẽ qua đây phụ đạo, làm bài tập thì tối nay liền có thể làm xong…” Lục An Nhiên suy nghĩ nói: “Ngày mai không có chuyện gì phải làm cả, chắc là sẽ ở nhà cả một ngày! Em sẽ đích thân xuống bếp nấu đồ ăn cho mọi người!”

“Ọe…” Lục An Hổ và Tiết Định An cảm giác dạ dày mãnh liệt khó chịu: “An Nhiên, em… đừng nhắc đến ăn cơm… làm ơn…”

Lục An Nhiên không vui bĩu môi, thật quá đáng! Có bóng ma tâm lý lớn đến thế sao! Đều đã qua rất lâu rồi! Trong lòng có chút ủy khuất Lục An Nhiên nói: “Em về phòng làm bài tập đây! Hừ!”

“Đi từ từ thôi…”

“Không tiễn…”

Hai anh em “cùng cảnh ngộ” vô lực lắc tay.

“Haizz…” Lục An Nhiên vịnh vào tay vịnh cầu thang đi lên lầu, đóng cửa phòng lại, Lục cô ngồi vào bàn học, mở cặp lấy quyển sổ nhỏ ghi chép bài tập ra, sau đó vừa xem xét nội dung bên trong quyển sổ, một bên vừa lấy những cuốn sách và bài tập liên quan ra. Từ trong hộp bút cô lấy ra một cây bút nước màu đen, Lục An Nhiên làm từng bài từng bài 1 trong quyển sổ bài tập, trọng điểm của những đề mục này ở trên lớp giáo viên đều đã giảng giải qua, giáo viên dạy Toán của Lục An Nhiên là một nữ giáo viên chưa tới 30 tuổi, giảng bài hài hước, dí dỏm, rất được yêu thích trong số giáo viên bộ môn của lớp cô, lại còn là giáo viên chủ nhiệm của lớp B năm Nhất. Lục An Nhiên và các bạn học trong lớp đều rất hâm mộ lớp B có một giáo viên chủ nhiệm tốt như vậy… lại nghĩ đến giáo viên chủ nhiệm Lư Duệ của lớp sau đó lại nhìn giáo viên chủ nhiệm lớp B của người ta…

Đơn giản là không hề có một điểm nào có thể đem ra so sánh cả!

Nhưng cố tình trình độ giảng dạy của Lư Duệ lại cao như vậy, thiên phú ngoại ngữ của thầy ấy đơn giản là nghịch thiên, đây cũng là nguyên nhân duy nhất mà học sinh lớp D không cùng nhau gửi đơn lên trên đề nghị đổi giáo viên chủ nhiệm.

Sau khi Lục An Nhiên làm xong bài tập số học, lật sách Ngữ Văn ra bắt đầu đọc thuộc lòng đoạn văn yêu cầu phải đọc thuộc, đọc đi đọc lại vài lần cô lại lật sổ luyện tập ra bắt đầu sao chép, cô tin chắc rằng trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn, muốn thuộc lòng bất kỳ vấn đề gì, đều không bằng việc chép đi chép lại nhiều lần. Sau khi học thuộc Ngữ Văn, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến, Lục An Nhiên gấp sách Ngữ Văn lại: “Ai?”

“Đại tiểu thư, Tiết thiếu gia nói khách đến rồi, mời cô xuống lầu.” ngoài cửa truyền đến âm thanh của hầu gái.

Lục An Nhiên đứng dậy: “Tôi biết rồi!” vươn eo một cái, Lục An Nhiên mở cửa phòng ra, ngoài cửa hầu gái tên Linh Linh đang đứng đó. Lục An Nhiên nhìn vào đôi mắt của Linh Linh, người hầu hơi chột dạ cụp mắt, cúi đầu xuống đứng qua một bên cửa. Lục An Nhiên đóng cửa phòng cô lại nhìn  vào Linh Linh: “Linh Linh, chị làm việc ở Lục gia bao nhiêu năm rồi?”

“Ba năm rồi.” Linh Linh nói: “Đại học năm nhất tôi liền đến đây làm việc bán thời gian.”

“Năm sau tốt nghiệp?” Lục An Nhiên hỏi: “Linh Linh chị là sinh viên trường đại học S à?”

“Không phải, tôi là sinh viên đại học sư phạm thành phố S.” Linh Linh nói.

“Sau khi tốt nghiệp chị có muốn làm giáo viên không?” Lục An Nhiên rất có hứng thú hỏi.

“Vâng, sau khi tốt nghiệp tôi muốn về quê làm giáo viên.” Linh Linh nhắc đến ước mơ của cô, cảm xúc đã hòa hoãn rất nhiều, ánh mắt trong suốt nét mặt cũng là thần sắc hướng về tương lai.

“Giáo viên tiểu học?” Lục An Nhiên hỏi.

“Vâng ạ.” Linh Linh cười mỉm.

“Ồ?” Khóe miệng Lục An Nhiên dương lên: “Làm giáo viên của người khác nha...” sau khi kéo dài câu nói này, Lục An Nhiên quay người rời khỏi, để lại Linh Linh đứng tại chỗ với khuôn mặt vừa hổ thẹn, vừa kinh ngạc.

Lục An Nhiên đi xuống cầu thang tới phòng khách, ngoại trừ Lục An Hổ và Tiết Định An, còn có một người đàn ông, nhìn qua hình như cùng tuổi với Tiết Định An, tóc cắt ngắn gọn gàng, làn da bánh mật khỏe mạnh, ngũ quan đoan chính, lúc cười để lộ ra một chiếc răng nanh, gương mặt toát lên ánh sáng. Chiều cao khoảng trên dưới 1m8, trên người mặc một bộ tây trang giản dị màu xanh nước biển, nhìn vào đường may khéo léo và phong cách thiết kế thì biết đây chính là thời trang mùa hè của Armani.

Nhìn thấy Lục An Nhiên xuất hiện, người đàn ông đó chủ động đứng dậy vươn tay của mình ra nói: “Chào Lục tiểu thư, tôi tên Hoa Đạo Lâm, cùng với anh trai em Lục An Minh còn có Tiết Định An, 3 người chúng tôi là bạn thân chí cốt từ thời Sơ trung.”

“Anh Hoa gọi em An Nhiên là được.” Lục An Nhiên cười nói: “Lần đầu gặp mặt.”

“Chào em An Nhiên.” Hoa Đạo Lâm cười chìa danh thiếp của mình ra: “Tiết Định An đã nói với anh rồi, em muốn đặt làm danh thiếp đúng không.”

“Đúng.” Lục An Nhiên ngồi vào bên cạnh Lục An Hổ, và nhìn sang Hoa Đạo Lâm: “Anh Hoa có kiến nghị gì không?”

“Đây là các mẫu mà bên anh muốn giới thiệu, em có thể tham khảo một chút.” Hoa Đạo Lâm lấy một tập văn kiện từ trong cặp tab đưa đến trước mặt Lục An Nhiên và mở ra: “Đây đều là các kiểu mẫu mà trước mắt vẫn chưa chính thức sản xuất ở bên ngoài,, hơn nữa mỗi một kiểu mẫu này cũng chỉ có một cái duy nhất, sau khi khách hàng chỉ định, bên anh sẽ hủy mẫu đó đi.”

“Đều rất đẹp...” Lục An Nhiên xem từng cái một, cuối cùng dừng ánh mắt tại một mẫu thiết kế theo phong cách cổ phong ở góc phía dưới bên trái: “Mẫu này đi!” Lục An Nhiên rất hài lòng với thiết kế này, cùng một phong cách với thiết kế trong nhà hàng: “Mẫu này là được rồi!”

“Được rồi!” Hoa Đạo Lâm sau khi kiểm tra xong, lập tức lấy ra máy tính bản và tạo một thông báo tổng trên trang web là danh thiếp này đã được bán ra. Sau khi xác nhận thao tác, Hoa Đạo Lâm nói: “Gía niêm yết của mẫu danh thiếp này là 12 vạn, 10 vạn cho nhà thiết kế 1 vạn cho công ty, 1 vạn là trích phần trăm của anh, nhưng mà nếu em đã là em gái của An Minh, vậy phần phần trăm của anh thì cho qua đi, trực tiếp đưa 11 vạn là được rồi. Cố định khi đặt cọc thì sẽ làm cho em 300 tấm danh thiếp, anh cũng sẽ tăng thêm cho em lên 500 tấm.”

“Không cần miễn 1 vạn đó.” Lục An Nhiên cười nói: “Anh Hoa, anh có quen biết với nhà thiết kế của tấm danh thiếp này không?”

“Quen chứ, là một học muội của anh.” Hoa Đạo Lâm nhìn tấm danh thiếp gật đầu.

“Có thể hẹn gặp cô ấy được không? Tốt nhất là ngày mai, em có một chút đồ, muốn cô ấy thiết kế giúp em, giá cả có thể thương lượng.” Lục An Nhiên cười cười.

“Có thể, hiện tại anh liền liên lạc với em ấy.” Hoa Đạo Lâm gọi một cuộc điện thoại, qua vài giây điện thoại được kết nối, hai người nói vài câu liền lên lịch hẹn, sau khi ngắt điện thoại, Hoa Đạo Lâm nói với Lục An Nhiên: “Chiều mai hai giờ, em ấy sẽ qua đây.”

“Nếu như thuận tiện, có thể làm phiền anh Hoa cũng đến được không?” Lục An Nhiên nói.

“Có thể.” Hoa Đạo Lâm gật đầu, đây vốn dĩ không hề có vấn đề gì.

Lục An Nhiên cười chủ động vươn tay ra: “Hợp tác vui vẻ!”

“Hợp tác vui vẻ!” Hoa Đạo Lâm cũng vươn tay của mình ra nhẹ nhàng bắt tay với Lục An Nhiên một lần nữa.

Sau khi Hoa Đạo Lâm rời khỏi, Lục An Nhiên nhìn qua Tiết Định An, cô đang đợi lời giải thích của anh.

“Rất khả nghi đúng không!” Tiết Định An nhìn vào ánh mắt của Lục An Nhiên giải thích: “Rõ ràng là một nhân viên tiêu thụ danh thiếp, lại mặc quần áo thiết kế theo phong cách mùa hạ của Armani cái gì đó...”

“Còn có loại khí chất đó, tuyệt đối không thể là một nhân viên tiêu thụ danh thiếp bình thường.” Lục An Nhiên nói.

“Cậu ấy là đại thiếu gia của Bánh ngọt Hoa thị.” Tiết Định An giải thích: “Chỉ là năm ngoái Bánh ngọt Hoa thị đã tuyên bố phá sản rồi. Cho nên...”

“Nguyên nhân Bánh ngọt Hoa thị phá sản là gì?” Lục An Nhiên hỏi.

“Đầu tư thất bại cộng thêm nguyên nhân ở bên trong.” Tiết Định An khoanh tay trước ngực nói: “Thật đáng tiếc cho Hoa Đạo Lâm, cậu ấy có thể được xem là tinh anh! Chẳng qua…”

“Anh nói… nếu như em nói em mời anh ấy làm Tổng giám đốc của em thì sao?” Ấn tượng của Lục An Nhiên đối với Hoa Đạo Lâm vô cùng tốt: “Có thể làm đồng nghiệp với anh An Minh, anh ấy nhất định sẽ rất vui nhỉ!”

“Không rõ lắm...” Tiết Định An không thích suy nghĩ loại chuyện này, nhưng mà vẫn bĩu bĩu môi nói: “Tiền tiêu đúng chỗ là được chứ gì!”

“Tiền dễ nói!” Lục An Nhiên cười nói: “Nhân tài không để lọt lưới!” nếu như cô nhớ không lầm, kiếp trước đại thiếu gia Hoa thị này đã tự lực cánh sinh mà hồi sinh Hoa thị... một nhân tài hiếm có như vậy, không thể thu vào làm cấp dưới của mình thật sự không cam tâm nha!

Nghĩ đến những việc này, Lục An Nhiên nói với Lục An Hổ: “Anh An Hổ, gọi điện cho anh An Minh, sau đó bảo anh ấy chuẩn bị 20 vạn tiền mặt!”

“Nhiều tiền mặt như vậy?” Lục An Hổ không biết Lục An Nhiên muốn làm gì, nhưng vẫn là gật đầu, phân phó của An Nhiên, anh chỉ cần làm theo là được.

“Bảo anh ấy trước 2 giờ trưa ngày mai mang tiền về.” Lục An Nhiên ngồi trên sô pha, bưng một ly trà lên, nhẹ uống một ngụm, hồng trà bá tước... ngon lắm...

Sau khi nghe xong Lục An Hổ đáp ứng và gọi điện thoại, chiếu theo lời của Lục An Nhiên, Lục An Minh hiển nhiên cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn như cũ đáp ứng.

Sau khi làm xong chuyện này, cũng đã đến giờ ăn cơm tối, Lục An Nhiên mặc tạp dề vào đích thân tự chuẩn bị mười mấy món thức ăn chay bày ra trên bàn.

Tiết Định An ngửi thấy mùi thơm của thức ăn không tự chủ được mà nuốt mấy ngụm nước miếng, từ lúc bắt đầu gặp Lục An Nhiên và được nếm thử món nướng của cô, anh liền nhớ mãi tay nghề của cái nấm nhỏ này!

Bảo nữ giúp việc gọi Kỷ Nhu đang ở trên phòng xuống, cả nhà liền có thể bắt đầu ăn cơm. Vừa mới ăn vài miếng, Lâm Hạo Thịnh liền quay về, nhìn thấy mọi người trên bàn cơm đều hòa thuận vui vẻ, sắc mặt Lâm Hạo Thịnh trầm xuống...

Lục An Nhiên... tất cả của cô, tôi đều phải tự tay hủy diệt! Tuyệt đối!