“Trịnh Huyên lên đài kìa.” Nhan Thần thực kích động siết nắm tay.
Mạc Phi lập tức mở to mắt, son sắt nói: “Ta nhất định phải quan sát thật kĩ, tranh thủ tìm kiếm nhược điểm của người này.”
Nhan Thần liếc Mạc Phi một cái, bất đắc dĩ nói: “Cố lên a.”
Sắc mặt của đối thủ Trịnh Huyên rất khó coi, lúc lên đài hai chân còn run lẩy bẩy.
Mạc Phi nghiêm mặt, không đồng tình nói: “Đối thủ của Trịnh Nguyên bị gì
vậy? Còn chưa đánh đã run lẩy bẩy rồi, đừng nói có bệnh thấp khớp nha,
thoạt nhìn vẫn còn trẻ lắm mà, đâu có già tới mức đó!”
Nhan Thần
thực đồng tình nói: “Người này thực đáng thương, ngay vòng đầu đã đụng
trúng Trịnh Huyên, nhất định là giẫm trúng phân chó rồi.”
Mạc Phi cũng đồng cảm nói: “Đúng vậy, Trịnh Huyên chính là một đống phân chó.”
Nhan Thần: “…” Ý của hắn không phải vậy.
Trịnh Huyên dùng một quả cầu đánh bay đối thủ xuống đài.
Mạc Phi đen mặt, đối thủ của Trịnh Huyên cũng quá yếu đi, hắn còn chưa kịp
thấy rõ thì trận chiến đã kết thúc: “Người này là ai vậy? Cư nhiên không đánh trả, hắn tới đây chơi chắc?”
Nhan Thần bất đắc dĩ nhún vai: “Cấp ba đụng cấp năm, có đánh trả cũng dư thừa.”
Mạc Phi không đồng ý: “Ai nói, Nhất Nhất vẫn đánh trả như thường.”
Nhan Thần sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ nói: “Nhất Nhất không phải người thường.”
“Trịnh Huyên, Trịnh Huyên….” Dưới đài vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ, Trịnh Huyên bình tĩnh bước xuống.
Mạc Phi nghiến răng: “Xem cái mặt hắn kìa, càng nhìn lại càng cảm thấy người này thiếu đánh.”
Nhan Thần trợn mắt: “Có sao? Kỳ thực bộ dáng Trịnh Huyên rất tuấn tú a!”
Mạc Phi hừ một tiếng: “Hừ, ta ghét nhất là mấy người suất hơn ta.”
“Tam hoàng tử lên đài kìa.” Nhan Thần phấn khởi nói.
Tam hoàng tử vừa lên đài, bên dưới lập tức bùng phát một trận ủng hổ nhiệt liệt chưa từng có: “Tam hoàng tử, tam hoàng tử…”
Nhan Thần nhìn Lâu Vũ, hâm mộ nói: “Mạc Phi, tam hoàng tử thật sự rất tuấn tú a!”
Mạc Phi không đồng ý: “Tiểu bạch kiểm thì có.”
Nhan Thần gật gật đầu: “Nói ra thì gần đây da dẻ tam hoàng tử đẹp thật ấy,
cũng không biết dùng sản phẩm bảo dưỡng gì, Mạc Phi, ngươi hỏi giúp ta
đi.”
Mạc Phi xấu hổ cười cười: “Ò ò.”
Nhan Thần trợn tròn mắt, nắm lấy tay Mạc Phi nghiêm túc dặn dò: “Ngươi nhất định phải nhớ rõ a!”
Mạc Phi cúi đầu thầm nghĩ, nếu hắn hỏi thật, Lâu Vũ nhất định sẽ hung hăng đập hắn một trận.
Đối thủ của Lâu Vũ rất yếu, còn chưa được một hiệp đã bại trận.
“Thật lợi hại a!” Mạc Phi nói thầm.
Nhan Thần gật gật đầu: “Đúng vậy! Rất nhiều người nói tam hoàng tử rất có thể sẽ đoạt giải quán quân lần này.”
“Ô, sao có cả tinh sư cấp hai lên đài vậy?” Nhìn tuyển thủ vừa bước lên đài, Mạc Phi khó hiểu hỏi.
Nhan Thần chớp chớp mắt: “Học viện hoàng gia có rất nhiều thiên tài, tinh sư cấp ba tới mấy chục người, thế nhưng ở những học viện nhỏ thì tinh sư
cấp ba chính là bảo bối, có vài học viện ngay cả tinh sư cấp ba cũng
không có.”
Mạc Phi gật gật đầu: “Hóa ra là vậy!”
Vòng đấu
loại sẽ tiến hành cùng lúc ở mười đài thi đấu, ba ngày mới xong, hơn
phân nửa thí sinh sẽ bị loại, Mạc Phi có chút ngoài ý muốn phát hiện
bóng dáng Tô Vinh, vận may của Tô Vinh không tốt cho lắm, đối thủ là
tinh sư cấp ba, thực lực hai người ngang nhau nên đánh suốt một tiếng,
sau đó Tô Vinh ôm một thân thương tích đổi lấy thắng lợi.
Sau khi đối thủ ngã xuống ba giây, Tô Vinh cũng ngã xuống.
Đám học viên ở bên cạnh lập tức dùng cáng khiên Tô Vinh tới phòng y tế.
Nhan Thần nhíu mi: “Vận may của Tô Vinh kém quá, tuy thắng trận này nhưng bị thương nghiêm trọng như vậy, trận kế tiếp chỉ sợ không tham gia nổi.”
Mạc Phi lắc lắc đầu, thầm mắng trong lòng, Tô Vinh ngu ngốc, lúc nào cũng ôm một thân thương tích như vậy về nhà.
Nhan Thần nhìn qua Mạc Phi: “Mạc Phi, ngươi có tham gia đặt cược không?”
“Đặt cược? Đặt cược gì?” Mạc Phi tò mò hỏi.
Nhan Thần chớp chớp mắt: “Rất nhiều sòng bạc mở cược bách cường tranh bá, ngươi không biết à?”
Mạc Phi cắn răng: “Có chuyện này à? Sớm biết thì vừa nãy ta đã dốc hết gia
tài đặt cho Nhất Nhất rồi, đáng tiếc, đáng tiếc, thực đáng tiếc a.”
Nhan Thần chớp mắt: “Mạc Phi, ngươi thực tin tưởng Nhất Nhất a!”
Mạc Phi gật đầu: “Đương nhiên.”
Nhan Thần vuốt cằm, thản nhiên nói: “Rất nhiều người biết thực lực của Nhất
Nhất nên tỷ lệ không cao, ta đặt một trăm vạn cho Nhất Nhất lời được có
mười vạn.”
Mạc Phi thực sùng bái nhìn Nhan Thần: “Mười vạn?”
Nhan Thần gật đầu: “Đúng vậy! Ta muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, vốn nghĩ thực lực Tô Vinh cũng không tồi, có thể đặt một ván, thế nhưng với tình
trạng của hắn bây giờ thì trận sau chắc chắn sẽ thua rồi.”
Mạc Phi nhíu mày: “Có lẽ vậy.” Mạc Phi híp mắt, có chút đăm chiêu.
“Tô Vinh bị thương nặng như vậy, hiện giờ tỷ lệ nhất định rất cao.” Nhan Thần than thở.
Mạc Phi gật gật đầu, não chợt lóe linh quang: “Nói có lý.”
…
Nhìn thấy tin tức Mạc Phi gửi tới, Mạc Nhất lập tức đứng dậy.
“Mạc Nhất đồng học, ngươi đi đâu đó? Không xem trận đấu nữa à?” Đồng học ngồi bên cạnh Mạc Nhất hỏi.
“Không xem.” Sau đó đi về phía phòng y tế.
…
Mạc Nhất đi tới phòng y tế mang Tô Vinh hôn mê ra ngoài.
Tô Vinh vốn tưởng lúc tỉnh dậy sẽ nằm trong phòng y tế, thế nhưng lại không ngờ mình lại nằm trên tinh xe của Mạc Phi.
Mạc Phi ngồi bên cạnh chậm rãi cắt tỉa móng tay, sắc mặt có vẻ rất nghiêm nghị.
Tô Vinh cử động tay chân một chút, phát hiện thương tích trên người gần như đã lành hẳn thì khá bất ngờ.
“Tỉnh rồi à?” Mạc Phi âm trầm hỏi.
Tô Vinh gật gật đầu, sắc mặt có chút đề phòng: “Vâng, Mạc Phi điện hạ.”
Mạc Phi quay qua nhìn Tô Vinh, vừa mỉm cười vừa nói: “Tỉnh thì tốt rồi,
uống hai lọ dược tề chữa trị của ta mà còn không chịu tỉnh, ta sợ mình
sẽ nhịn không được mà dùng dao chọt hai lỗ trên người ngươi a.”
Tô Vinh nhịn không được lau lau mồ hôi lạnh, thầm may mắn vì mình đã tỉnh lại đúng lúc.
“Hai lọ dược tề chữa trị?” Tô Vinh có chút nghi ngờ nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Tô Vinh cúi đầu, hắn tự nhận mình cũng có chút hiểu biết về Mạc Phi, tam
hoàng tử phi keo kiệt khỏi phải nói, nếu không được lợi chắc chắn sẽ
không làm, lần trước hắn phải chịu làm trâu làm ngựa mới đổi được một
lọ, lần này Mạc Phi cư nhiên chủ động cho hắn hai lọ, nhất định là có âm mưu.
“Mạc Phi điện hạ, ngài có chuyện quan trọng gì cần ta làm à?” Tô Vinh cẩn thận hỏi.
Mạc Phi cười cười chuyển đề tài: “Vinh Vinh a, ngươi có biết tỷ lệ cá cược trận thi đấu sau của ngươi là bao nhiêu không?”
Tô Vinh trừng mắt, không hiểu sao tự dưng Mạc Phi lại nói tới chuyện này.
“Một bồi mười?” Tô Vinh hỏi thử, trận này hắn bị thương rất nặng, nếu không
nhờ dược tề của Mạc Phi thì trận sau có thể tham gia hay không vẫn chưa
biết được.
“Trước đó đúng là một bồi mười, nhưng không ngừng gia tăng, hiện giờ đã lên tới…”
“Một bồi ba mươi rồi thiếu gia.” Mạc Nhất bổ sung.
Mạc Phi chớp chớp mắt, có chút buồn rầu: “Hóa ra đã lên tới một bồi ba mươi rồi à? Sớm biết vậy ta nên đặt muộn một chút.”
Tô Vinh hiểu ra: “Mạc Phi điện hạ, ngài đặt cược cho ta à?”
Mạc Phi gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy! Ta đặt ngươi.”
“Mạc Phi điện hạ, ngài đặt bao nhiêu vậy?” Tô Vinh có chút tò mò hỏi.
Mạc Phi giơ hai ngón tay, Tô Vinh có chút khiếp sợ hỏi: “Hai trăm vạn?”
Mạc Phi lắc đầu, thực trịnh trọng nói: “Hai tỷ, toàn bộ tài sản của ta.”
Tô Vinh cười gượng: “Mạc Phi điện hạ, ngươi thực tin tưởng ta a.” Hai tỷ,
hai tỷ a! Tô Vinh cảm thấy trái tim mình co rút đau đớn.
Mạc Phi
bất đắc dĩ thở dài: “Vốn ta nghĩ tuy thực lực của ngươi không tính là
mạnh nhưng cũng không quá yếu, chỉ cần không đụng trúng đối thủ quá
mạnh, ngươi được ta trị thương xong sẽ dễ dàng chiến thắng trận sau,
đáng tiếc…”
“Đáng tiếc cái gì?” Tô Vinh hỏi.
“Đáng tiếc
vận may của ngươi không tốt, nhiều tuyển thủ như vậy cố tình lại đụng
trúng người lợi hại nhất của học viện Phi Tuyết, tinh sư cấp bốn Minh
Phi Nhã.” Mạc Nhất lạnh nhạt nói.
“Ngươi nói coi vì sao vận may
của tên ngốc nhà ngươi lại thảm hại tới vậy?” Mạc Phi nhìn Tô Vinh, chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép hỏi.
Tô Vinh dụi dụi mũi, này đâu
liên quan gì tới hắn a! Hắn cũng đâu có muốn như vậy: “Quả thực có chút
không xong a! Nhưng mà điện hạ, đối thủ của ta là Minh Phi Nhã, sao
người lại còn đặt hai tỷ vào ta a?”
Mạc Nhất bất đắc dĩ thở dài: “Lúc đặt cược thiếu gia chỉ nhìn tỷ lệ một bồi mười thôi, không chú ý tới đối thủ của ngươi.”
Tô Vinh: “…” Này mà cũng có thể bỏ qua được à?
Mạc Phi hung hăng trừng Mạc Nhất, sau đó quay đầu, cười tươi như hoa nhìn
Tô Vinh: “Vinh Vinh, ngươi đừng nghe Nhất Nhất nói bậy, ta cảm thấy tiềm lực của ngươi vô hạn, nhất định có thể chiến thắng nha đầu kia nên mới
đặt hai tỷ vào ngươi a.”
Tô Vinh cười gượng, thầm nghĩ, ta tin ngươi thì ta chính là đồ ngốc.
“Tô Vinh, ngươi thắng được Minh Phi Nhã đúng không?” Mạc Phi chớp chớp mắt, thực ngây thơ hỏi.
Tô Vinh gãi đầu, có chút do dự nói: “Này, này…”
Mạc Phi đột nhiên túm lấy áo Tô Vinh, sắc mặt trở nên âm trầm, hung ác nói: “Ta nói cho ngươi biết a Tô Vinh, nếu ngươi dám thua, hại ta trắng tay
trở thành kẻ nghèo đói thì ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không
bằng chết.”
Trán Tô Vinh túa mồ hôi lạnh: “Mạc Phi điện hạ, ta sẽ cố hết sức.”
Tô Vinh thầm nghĩ, đối mặt với Minh Phi Nhã, cho dù hắn cố gắng hết mức thì vẫn chênh lệch rất nhiều a!
Mạc Phi cười cười: “Nếu ngươi hắn, ta sẽ có hai mươi tỳ, hai mươi tỷ nga,
nếu thắng được nhiều tinh tệ như vậy, ta sẽ khao ngươi hai mươi vạn.”
Tô Vinh: “…” Hai mươi vạn có phải hơi ít không?
Tô Vinh cười gượng: “Ta nào dám lấy tinh tệ của điện hạ a!”
Mạc Phi cười tươi rói: “Nếu ngươi thắng thì đó tự nhiên là phần thưởng ngươi nên được, nếu thua thì, ha hả…”
Tô Vinh cầu xin: “Điện hạ, ta không phải đối thủ của Minh Phi Nhã.”
Mạc Phi nhìn Tô Vinh, tức giận nói: “Không tiền đồ, một nha đầu thôi đã dọa ngươi hoảng vía tới vậy, ngươi yên tâm đi, với thực lực của ngươi bây
giờ quả thực không phải đối thủ của Minh Phi Nhã, thế nhưng không phải
vẫn còn ba ngày à? Ba ngày này, trước tiên dành chút thời gian để ngươi
đột phá lên cấp bốn, sau đó để Nhất Nhất đặc huấn một chút, hẳn sẽ có cơ hội thắng.”
Tô Vinh ngẩng đầu, có chút đau đầu nói: “Mạc Phi điện hạ, thăng lên cấp bốn không phải cứ muốn là được.”
Mạc Phi gật gật đầu: “Yên tâm đi, ngươi chỉ còn kém một chút là thăng cấp
rồi, phối hợp với dược tề kích phát tiềm lực cơ thể hẳn có thể thăng
cấp.”
Tô Vinh có chút kích động nói: “Mạc Phi điện hạ, ý của ngươi là ngươi sẽ giúp ta thăng cấp?”
“Đúng vậy.”
Tô Vinh vui sướng không thôi: “Đa tạ điện hạ, đa tạ điện hạ.”
Mạc Phi cười lạnh: “Không cần cám ơn ta, nếu ngươi thua ta sẽ làm ngươi lùi một bậc.”
Tô Vinh: “…”